“Nè nói ta biết đi, liệu ta có thật sự là con của cha……là con của Đức vua Henri Ignitia hay không?”
Câu hỏi của Auguste vang vọng bên trong căn phòng bí mật. Tôi suýt thì trả lời cậu ấy, nhưng đã dừng lại trong vô thức. Tôi những tưởng đâu rằng câu hỏi ấy là dành cho mình, nhưng ánh nhìn của cậu thì lại hướng về nơi khác. Cứ như thể một đối tượng trò chuyện vô hình nào đó đang hiện diện tại đây.
“Thế thì, ta là con người chứ hả? Sức mạnh này, nó là cái quái gì vậy?”
Với một giọng nói đầy khẩn thiết, câu hỏi của Auguste tiếp tục. Tôi không thể nào thấy được biểu cảm của cậu ấy, Auguste đang quay lưng về phía tôi.
“……Ngươi luôn như vậy, lúc nào cũng rót vào tai ta những lời tử tế. Lúc nào cũng nói mấy điều tiện lợi cho ta. Quả đúng là một kẻ dối trá mà, cứ không ngừng bẻ cong sự thật theo ý mình muốn. À, ta biết chứ. Thực chất thì, tất cả chỉ là do trái tim ta quá yếu đuối, chính vì thế ta mới không thể tin tưởng vào những lời nói ấy của ngươi. Ta không nên trốn chạy……Khỏi sự thật, khỏi bản thân ta, và, khỏi ngươi.”
Auguste dứt lời và từ từ ngoái nhìn lại.
“……Cậu đã theo tôi đến tận nơi này nhỉ, Erica.”
Khuôn mặt của Auguste hiện đang được che lấp bên dưới một nụ cười điềm tĩnh, dù rằng chỉ mới đây thôi, cậu ấy vẫn còn đang than oán với người nào đó, như thể muốn trút hết nỗi đau thương trong lòng.
Auguste không hề biểu đạt nỗi buồn của bản thân ra ngoài mặt, thậm chí ngay cả khi trái tim cậu bị tổn thương nghiêm trọng. Chỉ với vài ngày làm bạn ngắn ngủi, tôi không cách gì có thể bước qua phía bên kia lớp mặt nạ tươi cười ấy được.
Nhưng, điều đó không quan trọng.
Thứ tôi muốn lúc này không phải là xoa dịu trái tim của Auguste. Một khi đã thoát khỏi số phận huỷ diệt, chúng tôi vẫn còn có thể từ tốn mà chữa lành vết thương của cậu ấy sau.
“Auguste-sama, ta về nhà thôi. Giờ vẫn còn kịp lúc.”
“‘Kịp lúc’ ư? Cậu nói kịp nghĩa là sao cơ? Kịp cho cái gì chứ?”
“Cái đó……”
Tôi bất giác nghẹn lời. Đôi mắt màu thạch anh tím của Auguste rung lên.
“Dù cho có là gì đi nữa, tất cả, cũng đều quá muộn rồi. Những thứ đã nhen nhóm vào trong trái tim con người thì khó lòng nào mà rũ sạch được. Để lật ngược mối hiềm nghi đã được định đoạt, tôi cần một sức mạnh to lớn kìa……Thứ tôi cần, là sức mạnh có thể tạo nên thậm chí là phép màu.”
Với giọng nói khàn đi, Auguste tiếp tục.
“Mẹ tôi vẫn luôn tin tưởng vào tôi. Cha tôi cũng vậy, vẫn luôn cố gắng tin vào tôi, bất kể nỗi ngờ vực có lớn đến đâu. Tôi muốn cho họ thấy kết quả mà họ mong muốn. Tôi muốn trở thành Auguste mà họ mong muốn.”
Tôi chắc rằng bản thân mình sẽ không thể nào thấu hiểu được cảm giác của cậu ấy. Tôi chẳng hề biết gì về ba năm đầy đau khổ kể từ tuổi lên bảy của Auguste. Cảm xúc cậu ra sao, để đến mức phải với tay tới thứ cấm thuật này? Chỉ mới ở cạnh nhau có vài ngày, làm sao tôi có thể cho rằng mình hiểu hết được.
Tuy nhiên, nó với việc tôi không được phép ngăn cản sự huỷ hoại của cậu ấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ngay cả khi tôi chỉ là một người xa lạ không hề hay biết bất cứ điều gì, ngay cả khi sự giúp đỡ này chỉ là một hành động thừa thãi không ai nhờ tới, tất cả đều chẳng sao hết.
“Dù là như vậy! Auguste-sama, cậu cũng không nên hy sinh bản thân mình chứ!”
“Hi sinh ư……Quả nhiên là Erica, cậu đã nhìn thấu hết rồi nhỉ.”
Trước những lời khẩn thiết của tôi, Auguste cất tiếng cười nhạt, tự chế giễu chính mình.
“Cậu biết về ma thuật cấm, cậu biết hết nhưng vẫn che giấu nó.”
“Xin lỗi. Tôi đã nói dối cậu.”
“Mình không nói đến điều đó. Mình không cần cậu xin l……”
“Tôi đã quyết định rồi, Erica.”
Cắt ngang câu nói của tôi, Auguste khẳng định không chút đắn đo. Không hiểu vì sao, nụ cười mong manh ấy lại trông như thể nó sẽ tan biến chỉ trong khoảnh khắc.
“Cảm ơn vì đã làm bạn tôi, Erica.”
“Tại sao cậu lại nói chuyện đó vào lúc này cơ chứ? Cứ như là từ giờ ta sẽ không còn làm bạn nữa vậy.”
Nó nghe chẳng khác nào một lời vĩnh biệt cả. Vì cậu ấy là một trong số vài người bạn hiếm hoi của tôi, tôi sẽ gặp rắc rối nếu lỡ cậu ấy không chịu làm bạn nữa. Tôi nhanh chóng tuôn ra một tràng những điều đó, gần như đang cố lấn át Auguste. Hay là tôi cứ tiếp tục phó mặc cho cảm xúc mà gây áp lực để buộc cậu ấy từ bỏ cho rồi, không biết làm vậy liệu có tốt hơn không.
“Một khi điều ước trở thành sự thật, ‘tôi’ của hiện tại chắc chắn sẽ biến mất.”
“……Không thể nào.”
“Do đó, thật may vì tôi đã có thể gặp cậu lần nữa vào lúc cuối thế này.”
Một tia sáng bạc loé lên nơi bàn tay Auguste. Đó là một con dao với thiết kế kỳ lạ. Tôi có cảm giác rằng mình đã từng nhìn thấy thứ trông tương tự như vậy được trưng bày bên trong thánh đường. Vấn đề nằm ở chỗ cậu ấy tính làm gì với nó.
“Không được!”
Trước khi tôi và Tirnanog kịp chạy đến, Auguste đã tạo một vết cắt nhỏ trên lòng bàn tay của mình.
“Nếu chỉ duy nhất một phép màu có thể xảy ra, tôi ước cho một ‘tôi’ lẽ ra nên hiện hữu. Không phải ‘tôi’ người đang đứng ngay đây, mà là ‘tôi’ với sự tự tin và không bao giờ ngờ vực bản thân mình. Một ‘tôi’ có thể cưỡi rồng và bay lượn tự do trên bầu trời, một ‘tôi’ có thể khiến cha mẹ tự hào. Chỉ cần được như vậy, tôi không thiết bất cứ gì khác dù rằng là trái tim mình—”
Từ bàn tay cậu ấy, một giọt máu rơi xuống. Nhưng ngay trước khi nó kịp chạm mặt sàn, giọt máu biến mất như thể bị liếm bởi thứ gì đó vô hình.
Đôi mắt tím của Auguste lặng lẽ nhắm lại.
“Dựa trên giao ước xa xưa, như cái giá phải trả cho điều ước của mình, tôi sẽ trao cho người bảo vệ mình máu, thịt, cùng linh hồn—tôi sẽ hiến dâng tất cả những gì bản thân sở hữu.”
Sức lực dần biến mất bên trong cơ thể Auguste, ngước mắt về phía bầu trời, cậu ấy ngã xuống. Cùng lúc đó, một ngọn lửa bùng cháy sau lưng cậu.
Ngọn lửa phừng lên ánh đỏ và chạm tới độ cao gấp hai lần người bình thường. Bóng hình của một con người thấp thoáng bên trong ngọn lửa bập bùng. Từ nơi ngọn lửa cuồng nộ, hai cánh tay xuất hiện và ôm lấy Auguste.
『Một đứa trẻ ngốc nghếch……Tự khiến trái tim mình rách bương bởi nỗi muộn phiền đến mức này. A, cho dù là vậy, trớ trêu làm sao. Cũng chính vì những vết thương hằn sâu trong trái tim ấy, trong đôi mắt loài thú chúng ta, linh hồn của nhóc lại đẹp đến mức không thể tả được.』
Ngọn lửa dần nhỏ lại, và dáng hình con người ẩn bên dưới nó từ từ lộ ra. Mái tóc vàng óng ả màu mặt trời khiến ta liên tưởng đến chiếc bờm sư tử. Làn da rám nắng gợi ấn tượng về sa mạc cháy bỏng. Hơi nóng từ ngọn lửa chuyển hoá thành sợi chỉ, dệt nên lớp váy đỏ phương Nam, còn ánh sáng thì hội tụ lại và tạo thành những món trang sức vàng.
Đó là một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa đáng sợ, với cảm giác hoang dã và hung bạo.
Cô ấy trông trẻ trung, nhưng đồng thời cũng toát lên vẻ lớn tuổi. Cô ấy trông thiếu chín chắn, nhưng đồng thời cũng mang nét trưởng thành.
Tôi không thể đoán biết được tuổi của cô ấy thông qua ngoại hình, nhưng đó là điều hiển nhiên. Bởi lẽ, người phụ nữ này, dù nhìn từ góc độ nào, cũng hoàn toàn không phải con người. Cô ấy không thể được đo đạc dựa trên chuẩn mực của một con người.
Trên tất cả, chính đôi mắt cô ấy đã khẳng định rằng cô không phải người.
Đôi mắt màu vàng kim với con ngươi dài thẳng đứng, gợi tôi nhớ đến một loài thú ăn thịt thuộc họ mèo. Đó là một cặp mắt to tròn, khẽ nâng lên. Chỉ cần một ánh nhìn, nó đã đem lại cảm giác đe doạ và kinh hãi đến ngưng cả thở. Chỉ duy một cái liếc mắt, sức cuốn hút cùng cảm giác an toàn của nó cũng đủ làm tan chảy trái tim một người. Với mỗi việc nhìn vào đôi mắt mang đến hai cảm giác hoàn toàn trái ngược ấy thôi, bản năng tôi đã kịp nhận ra, rằng cô là một thực thể hoàn toàn vượt ngoài tầm hiểu biết của thế giới loài người.
“Palug-san……? Không thể nào, chị là Quái thú Khế ước sao……?”
Cô, người mà dù tôi có nhìn ra sao cũng vẫn là ác ma tự phong Palug, chỉ nheo mắt mỉm cười. Tôi thầm hiểu nụ cười đó là lời khẳng định.
Không lý nào tôi lại nhầm lẫn khuôn mặt ấy. Nhưng, cho dù đã có được sự xác nhận, tôi vẫn không thể tin cô chính là ác ma tự phong. Ấn tượng cô mang đến lúc này đây hoàn toàn khác xa so với khi chúng tôi gặp nhau tại trước bức bích hoạ Vị thần tối cao hay bên trên sân thượng của lâu đài hoàng gia. Hiện tại dấu hiệu của monstro đang bao bọc xung quanh cô một cách rõ ràng, nếu có ai bảo rằng cô là ác ma thực thụ chứ không phải tự phong, tôi có lẽ vẫn sẽ tin vào điều đó.
Palug đặt Auguste xuống nền đá với cử chỉ như thể đang nâng niu một món bảo vật. Đó là một cử chỉ ân cần không khác gì người mẹ.
『Chà, ai mà ngờ được nhóc lại đến tận một nơi như thế này cơ chứ……Nhỉ Erica-ojouchan?』
“Palug-san, nếu chị là Quái thú Khế ước, vậy thì mọi chuyện nhanh rồi. Em xin chị, chị làm ơn đừng lập khế ước với Auguste.”
Tại sao cô ấy lại là Quái thú Khế ước? Vì lý do gì điều ước của Auguste mãi cho đến bây giờ vẫn chưa được thực hiện kể cả khi cô là Quái thú Khế ước? Bỏ hết tất cả khúc mắc sang một bên, tôi quyết định thuyết phục Palug. Diễn biến tiếp theo chỉ còn lại mỗi khâu khế ước dẫn đến sự huỷ diệt được thực thi mà thôi, để có thể dừng nó lại bằng cách nào đó, chỉ duy nhất mình Quái thú Khế ước là làm được.
Trên thực tế, tôi cũng đã sẵn sàng cho việc chiến đấu nếu cần thiết. Tuy nhiên, vì Quái thú Khế ước là Palug, khả năng dẹp bỏ được khế ước mà không cần phải khai chiến vẫn còn.
“Nếu do khế ước mà chị hợp nhất với Auguste-sama, sáu năm sau chị sẽ phải rơi vào tình trạng mất kiểm soát.”
『Ta biết.』
“Em không biết nguyên nhân chi tiết, có điều Quái thú Khế ước……Chị đã không thể chịu được việc hợp nhất với Auguste-sama.”
『Ta biết.』
“Một khi ở trong tình trạng mất kiểm soát, chị có nguy cơ sẽ giết người. Bên cạnh đó, với việc chị tách ra khỏi Auguste một lần nữa, cậu ấy cũng sẽ mất khả năng cưỡi rồng. Và lần này, là mãi mãi.”
『Đã bảo ta biết rồi mà.』
Sau khi Palug đặt Auguste xuống, cô ấy chầm chậm quay đầu lại. Không như ánh nhìn dịu dàng hướng đến Auguste ban nãy, cặp mắt thờ ơ dõi về phía tôi.
『Đợi đã, Erica! Đừng lại gần cô ta hơn nữa!』
“Ơ……?”
『Hãy cảnh giác, chỉ vì cơ thể cô ta mang hình dạng con người không có nghĩa rằng trái tim cô ta cũng tương tự loài người.』
“Nhưng, Palug-san là……”
Ánh sáng loé lên trong tầm mắt tôi. Cùng lúc đó, một bóng đen xuất hiện trước mặt tôi.
Sau khi đáp xuống, phần giáp bên cánh tay trái của Tirnanog đã bị xước. Tư thế của Palug khác với vài giây trước, có vẻ như cô ấy vừa vung tay phải của mình. Đó là hai ‘kết quả’ duy nhất mà tôi xác nhận được.
Chỉ trong thoáng chốc, dường như đã có một màn giao tranh diễn ra giữa hai người……không, hai sinh vật này.
『Ôi trời~ Thật đúng là một con rắn khôn lanh. Ta đã định kết thúc một cách nhẹ nhàng ngay lập tức trước khi con bé kịp nhận ra vậy mà.』
『Cuối cùng cũng chịu lộ danh tính, mụ hồ ly! Từ đầu ta đã thấy mi đáng ngờ rồi!』
Tirnanog đứng trước Palug nhằm bảo vệ tôi. Dù nhìn ra sao, có vẻ như chiến đấu đã là điều không thể tránh khỏi.
Tuy vậy, tôi không hiểu tại sao Palug lại muốn giết mình.
Ý tôi là, bộ tôi có lỡ giương cờ tử hồi nào không hay rồi hả? Thứ lỗi cho tôi vì đã bị bất ngờ.
“Tir, ‘ngay từ đầu’, nhưng cậu đâu……”
『Ta đã nói với cô rồi đấy thôi. Đừng để bị lừa, cô ta không phải ác ma. Có khả năng thứ này không phải ác ma, mà là một loại huyền thú. Nếu ta bỏ qua định nghĩa chính xác, sẽ dễ hiểu hơn nếu gọi cô ta là một thánh thú.』
“Thánh thú……? Palug-san ư……?”
Palug-san lắc đầu. Mái tóc vàng tương tự chiếc bờm sư tử của cô ấy đong đưa như thể một vở diễn kabuki mà tôi từng thoáng thấy ở kiếp trước. Từ đầu cô, đôi tai tựa loài sư tử mọc lên, toàn bộ hai cánh tay được bao bọc bên trong lớp lông ngắn màu vàng kim, và những chiếc móng sắc nhọn dần trở nên dài hơn. Tại khoảng hở từ vùng lưng đến eo của bộ váy, một chiếc đuôi trông như sư tử vươn ra và phe phẩy.
Xuyên giữa mái tóc rối bù, đôi mắt màu vàng kim nhìn trừng trừng về phía chúng tôi.
『Hồ ly rồi thì lại thánh thú, muốn nói gì thì nói nhỉ. Nè rắn, bộ mắt mi có vấn đề rồi hả?』
『Nuuuuu……! Ả kia, ngươi……Ngươi dám gọi ta là rắn lần nữa ư!?』
Tirnanog đạp vào nền nhà và phóng tới Palug.
Vào khoảnh khắc bộ móng đen cố gắng tiếp cận Palug, một tia sáng khác lại giao thoa với nó. Tirnanog trong bộ giáp nặng nề bị hất bay, lộn người trên không trung và quay về trước mặt tôi.
『Ta đang gặp bất lợi với cơ thể này……Erica, giải phóng ràng buộc đi.』
“Ừ-ừm, tôi biết rồi!”
Bị cuốn giữa bầu không khí, tôi ra lệnh cho bộ giáp của Tirnanog.
Bằng cách truyền sức mạnh ma thuật, thép sao sẽ có thể thể hiện tính mềm dẻo đủ sức sánh ngang với vàng và đạt được độ cứng cáp tương tự thép. May mắn thay, nhờ vào lượng ma lực dồi dào nó mang trong mình, bộ giáp của Tirnanog còn được tích hợp thêm một chức năng ẩn khác.
“Mở cửa lồng giam, rũ bỏ gông cùm, xé toạc xiềng xích, mọi sự trói buộc tan thành cát bụi. Phương thức của ta là một lò nung vô hình. Luật lệ của ta là một khuôn đúc vô hình. Câu chú của ta là một cái đe vô hình. Lời nguyền của ta là một chiếc búa vô hình. Những ký ức khắc trên lớp thép đen, hãy sống dậy! Khôi phục hình dạng thật và bao bọc cơ thể bạn ta – Hỡi bộ giáp làm từ bụi sao!”
Như để đáp lại mệnh lệnh tôi đưa ra, các ký tự ma thuật cổ của Aurelia xuất hiện với quầng sáng mờ bên trên bộ giáp đang bao phủ Tirnanog. Từ Hòn đá Hiền triết trong linh hồn Tirnanog, năng lượng ma thuật cuộn chảy vào bộ giáp thép sao. Bộ giáp vỡ tan thành các ký tự và bao quanh Tirnanog như thể cánh hoa trước gió.
Tirnanog, sau khi để lộ cơ thể chất lỏng của mình, càng lúc càng phình lên thêm. Nó giờ đã to lớn như một con voi và sở hữu vóc dáng tựa loài rồng.
Thép sao, thứ vừa phân rã dưới dạng những ký tự, bám chặt lấy lớp da đang ở trạng thái chất lỏng, mô phỏng lại hình dạng vốn dĩ mà chúng tôi từng gặp tại bệ thờ megalith. Các mảnh vụn một lần nữa bao bọc Tirnanog như những chiếc vảy cá, phát ra luồng sáng vô cùng mạnh mẽ. Khi ánh sáng giảm dần, thép sao, sau khi hợp nhất trong hình thù của những chiếc vảy, đã trở thành bộ giáp khổng lồ của sinh vật trông như rồng đen.
『Ơ kìa, ơ kìa, bộ mi nghĩ có thể hạ được ta chỉ với việc lớn lên thôi sao?』
『Không chỉ có mỗi kích thước của ta là thay đổi không đâu, ta sẽ cho ngươi tự mình nghiệm ra điều đó!』
Ngay vào giây phút việc biến đổi hoàn tất, Tirnanog dùng toàn lực lao thẳng tới chỗ Palug. Bộ vuốt mà Tirnanog vung lên với toàn bộ sức mạnh bổ xuống con thánh thú hoàng kim.
Như thể chính bầu không khí là thứ đã bị nổ tung, âm thanh rền vang rung chuyển toàn bộ căn phòng ẩn.
Tên của Palug là đến từ Cath Palug, một con quái vật mèo trong thần thoại Wales. ()