Sau khi nghi thức hoàn tất, gia đình hoàng thất trở về cung điện với gương mặt tràn đầy hân hoan.
Suốt quãng đường, Hoàng hậu ôm chặt hai cô con gái trong lòng, liên tục hôn lên trán họ chẳng màng thể diện, còn Hoàng đế thì nắm tay hai nàng công chúa không rời.
Ngay cả khi đã về đến cung, cả bốn người vẫn quấn quýt bên nhau như thể không thể tách rời.
“Các con gái yêu quý của ta. Iomene thân yêu. Almene thân yêu.”
Hai công chúa khẽ mỉm cười trước cách bày tỏ tình cảm đầy tự nhiên và không chút kiêng kỵ của phụ hoàng.
“Con rất thích nghe những lời yêu thương đó.”
“Xin hãy nói thật nhiều với Iomene, phụ hoàng. Em ấy đã cô đơn suốt một thời gian dài mà.”
“Ta sẽ nói cả trăm, cả ngàn lần cũng được. Ta yêu con, Iomene. Ta yêu con.”
Iomene lặng lẽ nhìn người cha già, rồi rúc vào lòng ông.
Chính người đã từng ra lệnh tra tấn nàng suốt mười sáu năm.
Nhưng nhờ ký ức mà nàng thừa hưởng từ Almene, giờ đây nàng đã hiểu.
Hiểu được phụ hoàng đã đau đớn đến thế nào trong suốt thời gian ấy.
Và hiểu được một vị quân vương đã lựa chọn nàng thay vì đế quốc, điều ấy có ý nghĩa ra sao.
Iomene từ tốn chen vào giữa cha và mẹ, rồi nũng nịu như thể đang bù đắp cho tất cả những năm tháng chưa từng được chiều chuộng.
“Con muốn ăn món tráng miệng.”
“Con muốn ăn gì cũng được, tất cả đều được.”
“Con muốn đi chân trần dạo quanh vườn.”
“Muốn đi bao nhiêu cũng được! Cả hoàng cung này, con có thể đi khắp mọi khu vườn!”
“Từ nay, mỗi ngày đều phải nói rằng người yêu con.”
“Cha sẽ làm vậy, Iomene. Bất cứ điều gì con muốn, cha đều sẽ thực hiện.”
Hoàng đế rưng rưng nước mắt, ôm chặt Iomene vào lòng.
Bất cứ điều gì con muốn.
Nghe những lời ấy, Iomene lặng lẽ nhìn về phía Almene.
Ánh mắt Almene khẽ đỏ lên, rồi nàng gật đầu thật nhẹ.
Nhận được sự đồng thuận từ nửa kia của mình, Iomene quay lại, nở nụ cười rạng rỡ với phụ hoàng.
“Phụ hoàng. Con có một điều thực sự rất muốn.”
Lối nói thân mật mà một công chúa không bao giờ nên dùng.
Tuy có phần thiếu nghiêm trang, nhưng Hoàng đế chẳng hề lấy làm phiền.
“Là gì vậy, Iomene? Cứ nói đi, bất cứ điều gì.”
“Một vị phò mã. Con có thể tự mình chọn không?”
Iomene nói điều ấy bằng khuôn mặt ngây thơ không biểu cảm.
Và dĩ nhiên, Hoàng đế...
“Dĩ nhiên rồi.”
...nở nụ cười chấp thuận.
***
Iomene và Almene đã rời đi.
Từ nay về sau, hai nàng sẽ sống một cuộc đời tốt đẹp, được Giáo hội Trắng tôn vinh bằng danh xưng thánh nữ.
Thật ra như vậy cũng tốt.
Tôi có thể lặng lẽ chuẩn bị cho cuộc rời đi sắp tới.
Vẫn còn một chút thời gian trước khi Tháp chủ Yorgen hoàn tất việc tinh chỉnh bộ khuếch đại tâm trí.
Quãng thời gian còn lại sẽ là những ngày cuối cùng tôi sống với danh nghĩa Thánh nhân.
Tôi tiếp tục chữa lành cho những người bệnh tật, thương tích đến tìm, tích lũy công đức để được Nữ thần tha thứ.
Như đã hứa, Tháp chủ Yorgen ghé thăm giữa quá trình trị liệu, đứng bên cạnh quan sát tôi hành động, rồi lặng lẽ rời đi.
“Còn mất bao lâu nữa, Tháp chủ?”
“Tôi sẽ cố gắng hoàn thành trong vòng năm ngày. Tôi cũng muốn nhanh hơn, nhưng đây là một món cổ vật vô cùng tinh xảo.”
Năm ngày.
Chừng đó là đủ.
Trong thời gian ấy, tôi sẽ tìm kiếm một thành phố lớn, nơi ít chịu ảnh hưởng của Giáo hội nhưng vẫn có trật tự trị an tốt.
Erpha không còn đến tìm tôi nữa.
Nàng đã bị tôi từ chối thẳng thừng như thế, còn lý do gì để đến nữa?
Mỗi lần nghĩ đến nàng, trái tim tôi lại nhói lên, nhưng thế này vẫn hơn.
Cứ để nàng ghét tôi đi. Như vậy, khi tôi biến mất, nàng sẽ dễ buông tay hơn.
Giờ thì, tôi thật sự có thể ra đi một cách nhẹ nhàng.
Nhẹ nhàng…
Tôi đã nghĩ mình sắp thoát khỏi tất cả.
Thế nhưng—
“Thánh nhân! Bọn em đến rồi!”
“Thánh nhân! Bọn em nhớ ngài lắm!!”
Một buổi sáng.
Hai nàng công chúa song sinh bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.
Chỉ hai người, không có Hoàng đế, không có Hoàng hậu, thậm chí đội hộ vệ cũng được cắt giảm tối thiểu.
“Nhị vị điện hạ. Hai người vẫn khỏe chứ?”
Giờ đây khi tâm trí của họ đã ổn định, tôi cũng nên sửa lại cách nói chuyện vốn trước kia như đang trò chuyện với thú cưng.
Vừa nói, tôi vừa cẩn trọng quan sát, thì cả Almene và Iomene đều bật cười khúc khích.
Hai người tiến lại gần, cùng lúc rúc vào lòng tôi.
“Khi chỉ có ba chúng ta, hãy gọi tên nhé.”
“Không cần xưng hô kiểu ‘điện hạ’ gì cả. Gọi tên.”
Cả hai ngước lên nhìn tôi.
Ánh mắt chứa đầy sự tinh quái.
“Iomene. Almene.”
Tôi chiều theo mong muốn ấy.
“Thật mừng vì hai người đã khỏe mạnh trở lại. Hy vọng từ giờ chỉ còn những điều hạnh phúc chờ đón.”
Nghe vậy, hai nàng lại càng nép sát vào tôi hơn.
Nhưng tôi khẽ đẩy họ ra.
“Hôm nay ta rất bận. Có lẽ không thể ở lại lâu được. Hai người cũng bận, sao lại đến đây?”
Đáp lại, Iomene lặng lẽ lấy ra một chai rượu từ chiếc túi đã chuẩn bị sẵn.
“Hãy cùng tổ chức tiệc sinh nhật đi, Thánh nhân!”
“Bọn em muốn ngài chúc mừng sinh nhật của hai đứa, Thánh nhân.”
Tiệc sinh nhật? Ý họ là gì vậy?
“Ngày ngài cứu bọn em chính là sinh nhật lần thứ mười chín. Bữa tiệc sinh nhật cũng là lễ trưởng thành, nên em nghĩ rượu là thứ phù hợp nhất. Ngài thấy sao, Thánh nhân?”
Đó đúng là một dịp đáng mừng.
Nhưng tôi là kẻ sắp biến mất sau năm ngày nữa.
Tạo ra thêm kỷ niệm để làm gì?
Một khi biến mất, tôi không định quay lại làm Thánh nhân nữa.
Ký ức ngọt ngào với những người không thể gặp lại, chỉ càng khiến lòng tôi thêm nặng nề.
Vậy nên tôi định từ chối lời mời ấy.
Bằng giọng lạnh lùng và dửng dưng nhất có thể.
“Ta đã nói rồi, hôm nay bận. Hãy trở về hoàng cung đi. Tiệc sinh nhật ở đó chắc chắn sẽ hoành tráng và xứng đáng hơn…”
Không.
Tôi đã thấy ánh mắt Iomene.
Ánh nhìn man mác buồn, đôi mắt ươn ướt như sắp rơi lệ.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác mình đúng là kẻ rác rưởi không thể cứu vãn.
“Không được sao? Thật sự không được sao?”
“Bọn em đã rất kiệt sức sau nghi thức, Thánh nhân à…”
“Không cần hoành tráng gì đâu, chỉ là uống rượu trò chuyện chút thôi. Không mất nhiều thời gian. Thật đấy.”
“Iomene chưa từng có bữa tiệc sinh nhật nào suốt mười sáu năm qua. Đây là lần đầu tiên của em ấy, Thánh nhân. Như vậy vẫn chưa đủ sao?”
Cả hai công chúa công kích tôi một cách bài bản, như thể đã luyện tập kịch bản từ trước.
Chết tiệt.
Chuyện này không nên xảy ra…
Nhưng câu nói “chưa từng có sinh nhật trong mười sáu năm” cứ văng vẳng mãi trong tâm trí tôi.
Tôi biết rõ mà.
Tôi biết Iomene đã cô đơn đến nhường nào trong cung điện biệt lập ấy.
Một đứa trẻ chỉ biết đến đau đớn và cô độc, giờ đây đang ngỏ ý muốn tổ chức sinh nhật lần đầu tiên trong đời.
Do dự.
Giằng xé.
Phân vân.
Và rồi, lời mà tôi buột miệng thốt ra—
“Hôm nay thôi. Sau hôm nay, đừng đến nữa.”
Gương mặt hai nàng sáng bừng lên ngay tức thì.
“Thánh nhân! Bọn em yêu ngài lắm!!”
“Hạnh phúc quá đi mất!”
Nhìn hai người rúc vào lòng tôi, tôi khẽ cười chua chát.
“Nếu tổ chức ở hoàng cung, hẳn đã có thể lớn và đẹp hơn nhiều. Hoàng đế và Hoàng hậu hẳn cũng sẽ chuẩn bị rất linh đình. Ta thậm chí còn chẳng có quà…”
Nghe vậy, Iomene lắc đầu.
“Sự tồn tại của ngài đã là món quà lớn nhất với em rồi. Hơn nữa, từ nay trở đi, em và Almene sẽ được dự yến tiệc đến phát ngán.”
“Iomene nói đúng. Em cũng chỉ muốn có một bữa tiệc nhỏ, ba người chúng ta thôi. Như vậy mới có không khí ấm cúng, đúng không?”
Ừ thì.
Còn biết làm gì được nữa?
Cứ để hai cô gái sinh nhật quyết định vậy.
“Được rồi. Làm theo ý hai người vậy.”
Tiệc rượu đã bắt đầu.
Iomene và Almene đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Đồ ăn vặt đơn giản và cả ly cốc được dọn ra ngay lập tức.
Và ba chúng tôi bắt đầu nhâm nhi thứ rượu cao cấp với nồng độ cồn khá cao.
“Rượu này mạnh thật đấy.”
“Cảm giác như cổ họng ta đang cháy.”
“Đầu em cũng hơi choáng váng. Haha!”
Mặc dù nói vậy, cả Almene và Iomene đều trông hoàn toàn bình thường.
Ngược lại, tôi bắt đầu cảm thấy ngà ngà say, mặt tôi đỏ bừng.
Tôi không ngờ đến điều này, nhưng rượu này thực sự mạnh kinh khủng.
“Em muốn biết về Thánh nhân nhiều hơn nữa.”
Khi những chiếc ly đã cạn và được đổ đầy vài lần trong bầu không khí êm dịu.
Bất chợt, Công chúa Almene hỏi với giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại như đang làm ASMR.
Muốn biết về tôi.
Có gì mà phải biết về tôi chứ?
Tôi thực sự chẳng có gì đặc biệt cả.
“Jericho Amael. Con trai út vô dụng của một gia đình tiên tri, không thể tiên tri. Một kẻ bất hạnh may mắn bỗng một ngày nọ đến khu ổ chuột để chữa bệnh cho người nghèo và cuối cùng lại ở đây. Đó là tôi. Không hơn không kém.”
“Không phải rất khó khăn cho ngài khi chữa bệnh và giúp đỡ mọi người sao? Em nghĩ em sẽ không muốn làm điều đó vì nó rất khó khăn,” Iomene hỏi với giọng điệu tự nhiên khác hẳn Almene.
Có khó không?
Không.
Nó không khó.
Mà ngược lại, nó rất xứng đáng.
Nhìn thấy mọi người được chữa lành và hạnh phúc.
Điều đó không khó.
Chỉ đau đớn vì tôi không biết tại sao Nữ thần lại nói sẽ đưa tôi xuống địa ngục.
“Không khó đâu. Chỉ là khó khi phải ở một nơi tôi không muốn ở.”
“Vậy Thánh nhân muốn ở đâu?”
Lời nói lịch sự này là của Almene.
Hai người có cùng giọng nói, nhưng có thể phân biệt bằng việc họ dùng lời nói tự nhiên hay lịch sự.
À mà, nơi tôi muốn ở.
“Một nơi yên bình.”
Một nơi mà tôi không phải lo lắng về việc xuống địa ngục.
Một nơi mà tôi không phải lo lắng về một tương lai mà những người cúi đầu cảm ơn tôi, sẽ quay lưng lại một cách tàn nhẫn ngay khi họ nhận ra bí mật của tôi.
Tôi muốn ở một nơi như vậy.
“Ở đây không yên bình sao?”
“Với tôi thì không yên bình.”
Chai rượu đã gần cạn.
Tôi cảm thấy ngà ngà say.
Tôi có thể loại bỏ ngay lập tức cảm giác say bằng cách dùng cải tạo cơ thể, nhưng tôi đã không làm.
Rượu đã thấm vào cơ thể tôi sau một thời gian dài.
Những người trò chuyện bình tĩnh lắng nghe lời tôi nói.
Và nỗi buồn phải rời xa một người phụ nữ yêu tôi, người mà tôi cũng muốn yêu, trong thời gian tới.
Vì tất cả những tình huống đó, tôi cảm thấy tâm trí căng thẳng và oán giận của mình đang được an ủi.
“Ngài vẫn còn việc phải làm sao?”
“Vâng, ta có việc phải làm, Iomene. Một việc ta phải làm.”
Bỏ làm thánh nhân và chạy thật xa, sống như một con chuột chết.
Đó là điều tôi phải làm.
“Mụ phù thủy bốn tay. Tên cô ta là Erpha, phải không? Cô ta là người yêu của Thánh nhân sao? Tôi đã thấy qua ký ức của Iomene rằng hai người đã hôn nhau.”
Họ là những cô gái 19 tuổi, tò mò về việc người ta hôn nhau cũng là lẽ thường tình, phải không?
Trước lời của Almene, tôi mỉm cười cay đắng.
“Không, Erpha và ta không phải người yêu.”
“Nếu không phải người yêu, tại sao lại hôn nhau?” Iomene hỏi với giọng hơi cảm xúc.
Tại sao tôi lại hôn?
“Bởi vì ta là một kẻ hèn nhát yếu đuối.”
“Thánh nhân không phải là kẻ hèn nhát!”
Cả hai người đồng loạt gắt lên.
Almene kêu lên, phản đối lời tôi nói.
Nhưng nàng ấy sai rồi.
Almene.
Tôi hèn nhát hơn bất cứ ai trên thế giới này.
“Không, Almene. Ta là một kẻ hèn nhát. Ta hèn nhát đến mức không thể chấp nhận tình cảm của một người phụ nữ ta thích, và cố gắng rời đi sau khi chơi đùa một cách mơ hồ với trái tim cô ấy.”
Tôi thích Erpha.
Tôi muốn ở bên cô ấy, sống hạnh phúc thật lâu, thật lâu.
Nhưng tôi đang ở một vị trí mà tôi không thể làm điều đó.
Bởi vì nếu cô ấy ở bên tôi, cuối cùng cô ấy sẽ gặp một kết cục không hạnh phúc.
“Tôi phải rời đi sớm.”
Có phải vì rượu không?
Hay vì đây là lần đầu tiên kể từ khi đến đây, có người xuất hiện lắng nghe câu chuyện của tôi một cách nghiêm túc như vậy?
Cảm xúc của tôi cứ thế tuôn trào ra.
“Ta phải rời khỏi đây và đi thật xa. Làm sao ta có thể chấp nhận tình cảm của Erpha được? Cô ấy sẽ đau khổ đến mức nào khi bị bỏ lại một mình? Vì vậy ta phải đẩy cô ấy ra, nhưng ta không muốn làm cô ấy đau khổ. Nên… Nên ta đã hôn cô ấy. Ta hy vọng cô ấy sẽ không bị tổn thương. Thật mâu thuẫn, phải không?”
Đó là mâu thuẫn.
Ngay cả tôi cũng nghĩ đó là một mâu thuẫn ngu ngốc khiến tôi phải thở dài.
Nếu tôi thực sự không muốn cô ấy bị tổn thương, tôi đã không nên hôn cô ấy ngay từ đầu.
Tôi nên hành động lạnh lùng và tàn nhẫn để trái tim cô ấy quay đi.
Nhưng tôi không thể làm điều đó.
Tôi thực sự là một kẻ ngốc thiếu quyết đoán.
“Em hiểu rồi.”
“Ra là như vậy.”
Tôi cười cay đắng trước lời nói của họ.
“Ta là kẻ rác rưởi. Thiếu quyết đoán và yếu đuối. Ta là một người đàn ông không xứng đáng ở bên Erpha.”
Nước mắt bỗng trào ra.
Hai công chúa đến gần tôi và ôm tôi thật chặt.
Họ vỗ về tôi giống như tôi đã vỗ về Iomene.
“Ngài phải rời đi để đối mặt với cái ác còn lại trên thế giới này, phải không? Là một người tiên tri, ngài chắc hẳn đã nhìn thấy trước những bất hạnh của thế giới.”
“Ngài có thể nghỉ ngơi một lát, Thánh nhân. Ngài hẳn đang sợ hãi vì phải rời đi để đối phó với những kẻ thờ thần ác và quỷ dữ. Em hiểu. Ngài có thể ngủ ngon lành bây giờ.”
Tôi không rời đi để đối phó với những kẻ thờ thần ác và quỷ dữ.
Tôi đang ẩn náu để tránh xuống địa ngục.
À…
Lưỡi tôi bị líu lại và lời nói không thoát ra được.
Hơn nữa, được an ủi khiến tôi cảm thấy tất cả những cảm xúc bên trong đang vỡ òa cùng một lúc.
Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã khóc trong vòng tay họ.
Cảm giác sợ hãi khi xuống địa ngục.
Nỗi sợ bị con người giết chết.
Được ở trong vòng tay con người khiến tôi cảm thấy khá hơn một chút.
Sau khi khóc một lúc lâu.
Sự kết hợp giữa rượu và sự an ủi đầu tiên mà tôi nhận được kể từ khi tái sinh đã khiến tất cả những cảm xúc tích trữ bên trong tuôn trào, và rồi sự mệt mỏi cực độ ập đến.
“Đến đây nào, Thánh nhân.”
“Chúng em sẽ giúp ngài.”
Bàn tay của hai người kéo tôi và dẫn tôi đến giường.
“Đừng lo lắng, Thánh nhân.”
“Ngài đã giúp chúng em, nên chúng em sẽ giúp ngài nữa, Thánh nhân.”
“Ngài có thể rời đi bất cứ lúc nào. Đi và làm những gì ngài cần làm với tư cách là một thánh nhân.”
“Cũng đừng lo lắng về vấn đề của cô Erpha. Chúng em sẽ giải quyết giúp ngài.”
Tôi không hiểu rõ những gì họ đang nói.
Tâm trí tôi, mơ hồ vì rượu, chỉ nói rằng toàn bộ tình huống này mang lại cho tôi cảm giác ấm áp và thoải mái.
Giọng nói của hai công chúa vang lên từ phía trên như một giấc mơ.
“Chúng em yêu ngài, Thánh nhân.”
“Và em xin lỗi, Thánh nhân. Chúng em đã đến với một kế hoạch cố tình làm ngài say hôm nay. Dấu thánh của Dullaneer. Thật tiện lợi. Chúng em có thể sử dụng phép mầu loại bỏ tác dụng của rượu, nên chúng em liên tục sử dụng nó cho Almene và em.”
“Chúng em cảm thấy ngài sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm của chúng em, trừ khi chúng em làm điều gì đó như thế này.”
“Em xin lỗi. Nhưng đây cũng là lỗi của Thánh nhân.”
“Là lỗi của Thánh nhân vì đã đánh cắp trái tim của chúng em và nói rằng ngài sẽ rời đi. Tất cả là lỗi của Thánh nhân.”
Một cảm giác mềm mại, ấm áp và hạnh phúc bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể tôi.
Tôi buồn ngủ quá.
Chắc họ đã đắp chăn cho tôi?
“Khoan đã, Iomene. Nếu em đột ngột đưa vào như vậy… À…♥ Ưm♥”
“Vì các giác quan được chia sẻ, cảm giác như đang làm chuyện đó với hai Thánh nhân vậy. Thật thú vị.”
Tôi quá mệt mỏi.
Tôi đã trải qua quá nhiều đau khổ tinh thần.
Nữ thần.
Con đã thực sự cố gắng chữa bệnh cho mọi người suốt thời gian qua, phải không?
Và bây giờ con đang cố gắng từ bỏ việc làm thánh nhân và sống yên lặng.
Vậy thì chỉ một lát thôi.
Con có thể ngủ một lát thôi, được không?
Với ý nghĩ cuối cùng đó.
Tầm nhìn của tôi tối sầm lại như thể bộ phim đã bị tắt.