Dauna Kei Gyaru no Yukikawa-san ga, Nazeka Houkago ni Naru to Ore no Ie ni Kayou Yo ni Natta ken

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

151 1905

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

114 1406

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

155 1987

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

98 595

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

11 186

Web Novel - Chương 1: Thành Viên Chủ Chốt

Với tôi, anime và manga chính là nguồn sống.

Số lượng tác phẩm tôi sưu tầm suốt bao năm qua nhiều không kể xiết. Khi bắt đầu vào cao trung và chuyển đến sống một mình trong căn hộ một phòng, toàn bộ kết tinh cuộc đời tôi, bộ sưu tập ấy đã chất đầy khắp căn phòng.

Căn phòng đó là thánh địa của tôi.

Một tòa thành thiêng liêng, được bao quanh bởi những bức tường sách, nơi không ai được phép chạm vào.

“Ê, cậu lấy giúp tôi cuốn manga kia được không?”

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện một gyaru nổi tiếng trong lớp lại gần như dọn đến sống luôn trong nhà mình.

◇◆◇

Tôi chỉ muốn được về nhà sớm thôi.

Một tuần đã trôi qua kể từ khi bắt đầu vào cao trung.

Dù đang sau giờ học, lớp 1-A vẫn còn ồn ào náo nhiệt sau giờ sinh hoạt cuối ngày.

Ai nấy đều sốt sắng kết nhóm với người khác, làm đủ mọi cách để tránh cảnh phải sống cô lập.

Trong lúc tôi đang chuẩn bị rời đi, họ lại mải mê kết thân, hướng đến cuộc sống cao trung hoàn hảo.

Còn tôi, Nagai Kentarou, chẳng thuộc về nhóm nào cả.

Không, nói chính xác thì tôi còn chẳng cố gắng làm quen ai.

Nghe thì thảm hại thật, nhưng tôi rất tệ trong việc giao tiếp. Ở bên người khác khiến tôi cảm thấy kiệt sức theo cái cách khó diễn tả.

Thay vì phải lo nghĩ xem người ta nghĩ gì về mình, tôi thà đắm chìm trong việc phân tích những tác phẩm mình yêu thích còn hơn.

Hôm nay, tôi phải ghé mua tập manga mới ra và xem nốt anime đã ghi hình tối qua.

Làm một otaku cũng bận rộn ra phết.

Tôi khoác cặp lên vai, chuẩn bị rời khỏi lớp.

Ngay lúc đó.

“Này, quanh đây chỗ karaoke nào rẻ nhất vậy?”

“Chắc là Big Mike gần nhà ga ấy? Nếu đi vào giờ rảnh thì khá rẻ.”

“Hmm... chắc hôm nay chọn chỗ đó cũng được.”

Tôi nghe thấy cuộc trò chuyện vang lên từ dãy ghế phía sau.

Chỉ cần nghe giọng là tôi biết ngay đó là ai.

Là nhóm nổi tiếng trong lớp, những người đã chiếm giữ vị trí đứng đầu trong cái bảng xếp hạng ngầm ở lớp từ rất sớm.

“Dạo này tớ chỉ muốn đi karaoke thôi á~”

Người nói bằng giọng ngọt đến phát ngấy đó là Momoki Haruru.

Tận dụng triệt để việc trường không quá khắt khe về đồng phục và tóc tai, cô ấy đã nhuộm tóc thành màu hồng rực, một gyaru điển hình.

“Biết cảm giác đó luôn. Đôi khi chỉ muốn gào thật to một trận.”

Người đáp lại là Onijima Koichi.

Nghe đồn từ hồi trung học cậu ta đã tập boxing ở phòng gym. Là một vận động viên đẹp trai nổi bật, với tôi thì cậu ta là người đáng sợ nhất lớp. Nhưng thực tế thì trông có vẻ rất được lòng bạn bè.

Và còn một người nữa.

Ngoài Momoki-san và Onijima-kun, trong nhóm đó còn có một cô gái luôn đứng ở trung tâm.

“Này này, Big Mike được chứ, Tsukino?”

“Hm...? Ừ, sao cũng được. Tôi không quan tâm.”

Giọng của cô gái tên Tsukino ấy vẫn luôn có cái vẻ uể oải, lười biếng đặc trưng.

Yukikawa Tsukino.

Cô ấy là người nắm vai trò quyết định trong nhóm, như thể là thủ lĩnh không chính thức vậy.

Tại sao cô ấy lại có quyền lực như vậy? Đơn giản thôi,nhan sắc của cô ấy vượt xa tiêu chuẩn của học sinh cao trung.

Vòng một nổi bật, vòng eo thon gọn săn chắc.

Đôi chân dài vươn ra từ chiếc váy ngắn, kết hợp với mái tóc bạc bóng mượt.

Thêm làn da trắng như sứ và đôi mắt xanh sắc lạnh trông hệt như một nhân vật bước ra từ thế giới 2D.

Tôi chưa từng nghe trực tiếp, nhưng người ta bảo Yukikawa-san là con lai, từng sống ở nước ngoài rồi trở về.

Nghe nói gia đình cô ấy cũng giàu có nữa.

Một khi khoảng cách giữa thế giới của ai đó và mình quá xa, thì người ta sẽ không còn quan tâm nữa.

Với tôi, Yukikawa-san giống như một ngôi sao trên màn ảnh, lộng lẫy, nhưng xa vời.

“Rồi nhé! Vậy hôm nay Big Mike!”

Nghe như có vẻ họ đã quyết định xong.

Vì lý do gì đó mà tôi lại nghe hết cuộc trò chuyện của họ. Tôi lắc đầu, rồi đứng dậy khỏi ghế.

Nói không ghen tị thì là nói dối.

Có người để đi chơi cùng rõ ràng là tốt hơn rồi.

Ở một mình thì tuy thoải mái, nhưng đâu có nghĩa tôi thích cô đơn.

“Uh, cậu đi chung hông? Nagai đúng không? Cậu tên vậy mà?”

“…Hả?”

Bị Momoki-san đột ngột mời gọi, tôi buột miệng phát ra một âm thanh kỳ lạ.

“Hả? Cậu buồn cười ghê á,” cô ấy bật cười, vì lý do nào đó mà tôi chẳng hiểu nổi.

Có vẻ như tôi vừa được nhóm nổi tiếng rủ đi chơi.

Mọi ánh mắt trong nhóm đổ dồn về phía tôi, vài người còn tỏ rõ vẻ “Sao lại mời cậu ta?” Bầu không khí hoàn toàn không thân thiện.

Những ánh nhìn ấy kéo tôi trở lại hiện thực. Sau một thoáng ngập ngừng, tôi kìm lại trái tim đang hơi xao động.

“Xin lỗi, tôi có việc sau giờ—”

“Ô, khoan đã! Sao không đi chung nguyên lớp luôn? Kiểu gắn kết các thành viên ấy! Trời ơi, tớ thông minh ghê~” Momoki-san chen ngang.

“…”

Tôi không thân thiết đến mức có thể nói thẳng là cô ấy không chịu nghe người khác nói.

Ngay khi Momoki-san nhắc đến “nguyên lớp”, vai của tất cả mọi người trong phòng đều giật nhẹ.

“Mọi người đi chứ hả?” cô ấy hỏi lại cả lớp, và các bạn cùng lớp bắt đầu tụ lại quanh cô.

Bị kẹt gần nhóm nổi tiếng, tôi cũng bị cuốn theo đám đông, không cách nào thoát ra.

“Tụi mình cũng được đi á!?”

“Không tin được! Tụi này cũng muốn đi luôn!”

“Vậy chắc... khoảng ba mươi người? Không biết có đặt được không. Để tớ gọi thử,” Momoki-san nói, rút điện thoại ra đặt chỗ.

Chết rồi. Chuyện này đang biến thành một buổi tụ tập nguyên lớp.

Sao họ có thể nghĩ đến chuyện đi karaoke với từng đó người được chứ?

Tất cả chỉ đang cố bám lấy nhóm nổi tiếng...

Tôi là người gọi họ là “nhóm nổi tiếng”, nhưng rõ ràng người khác cũng nghĩ vậy, họ đứng đầu trong thứ hạng ngầm của lớp.

Ngoại hình, ảnh hưởng, mọi thứ không ai sánh bằng họ.

Ai mà chẳng mơ được vào nhóm đó chứ.

Ít nhất thì ánh mắt của những người đang bu quanh Momoki-san cũng rực cháy ước vọng được gần hơn với nhóm đó.

“Xong rồi! Đặt được phòng lớn rồi! Ra nhà ga thôi~” cô ấy hô to.

Cả lớp xách cặp, rồng rắn kéo nhau rời khỏi lớp học.

Trong bầu không khí này, không cách nào từ chối được cả.

“…Này, Nagai-kun.”

“Hả?”

Ngay lúc tôi đang miễn cưỡng bước theo đám đông, một giọng nói vang lên phía sau. Tôi quay lại.

Đứng đó là Yukikawa Tsukino, người đứng đầu nhóm nổi tiếng.

Gặp cô ấy ở đây khiến tôi bất động tại chỗ.

“Cậu thật ra không muốn đi đúng không?”

“…Hả?”

“Nếu có thì cũng được thôi... nhưng tôi cảm thấy vậy,” cô ấy nói, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Phải đáp sao đây?

Giá mà tôi là kiểu người có thể nghĩ ra mấy câu trả lời khéo léo.

“Haru... à, ý tôi là Momoki-san, nhỏ hơi áp đặt. Nếu cậu không muốn đi, thì phải nói thẳng ra chứ,” Yukikawa-san nói, như thể đang lo lắng cho tôi.

Dù vẻ ngoài lạnh nhạt, có lẽ cô ấy không lạnh lùng như tôi nghĩ.

“…Không sao đâu. Tôi không ghét kiểu tụ tập này.”

“Vậy à? Vậy thì được rồi,” cô ấy nghiêng đầu rồi rời khỏi lớp.

Thật ra thì, tôi đã định từ chối ngay lúc đó.

Nhưng khi thấy một khía cạnh bất ngờ của Yukikawa-san như thế, trong tôi bỗng dấy lên một chút tò mò.

Tôi không mộng tưởng đến mức nghĩ mình có thể thân thiết với cô ấy.

Chỉ là, vì cô ấy, tôi cảm thấy có lẽ chỉ hôm nay thôi mình có thể thử làm điều gì đó khác đi một chút. Chỉ vậy thôi.