(Không ngờ mình lại cùng Yukikawa ngồi trên tàu thế này...)
Tôi liếc nhìn sang bên cạnh, thấy Yukikawa Tsukino đang ngồi đó.
Vì nếu cứ tiếp tục nói chuyện thì thể nào cũng sẽ đụng mặt các bạn cùng lớp, mà chúng tôi lại về cùng hướng nên đã quyết định lên tàu về trước.
Cũng chẳng phải định bàn chuyện gì mờ ám, nên có bị bạn cùng lớp bắt gặp thì chắc cũng không sao, nhưng ít nhất thì chắc chắn không thể tiếp tục nói chuyện về otaku được nữa.
“Cậu nhớ cảnh đó trong Twenty Knights không? Trong tập sáu ấy, câu thoại mà nhân vật chính nói với Hiệp sĩ thứ bảy...”
“‘Đốt cháy nhiệt huyết trong tim lên nào’ đúng không? Tôi cười phì vì câu đó với tình huống chả ăn nhập gì với nhau cả.”
“Đúng đúng. Mà riêng cảnh đó lại được đầu tư nét vẽ cực kỳ đẹp nữa, nên lại càng thấy buồn cười ấy.”
“Chắc tại bọn họ nghiêm túc quá nên mới thành ra buồn cười như vậy.”
Vừa nói chuyện, chúng tôi vừa nhớ lại cảnh đó và phá lên cười.
Yukikawa hóa ra là một otaku của Twenty Knights hơn cả mình tưởng.
Chỉ cần biết đến bộ anime rác đó thôi cũng đã thuộc dạng có gu lạ rồi, vậy mà cô ấy còn xem đi xem lại mấy lần.
Kiểu người như vậy, chắc cả đời cũng hiếm gặp được lần thứ hai.
“Nagai-kun cũng hay xem anime à?”
“Cũng phải gọi là sở thích duy nhất luôn đấy.”
“Vậy thì giống tôi rồi.”
“Hả?”
“Sao cái mặt cậu lại kiểu không tin nổi vậy?”
“À... thì đúng mà.”
Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, Yukikawa-san là người đứng đầu trong nhóm bạn nổi bật nhất lớp.
Ít nhất thì tôi luôn nghĩ thế, và chắc mấy bạn khác trong lớp cũng vậy.
Sau giờ học hay ngày nghỉ là tụ tập bạn bè vui chơi thỏa thích.
Sở thích thì là đăng mấy bức ảnh sống ảo lên mạng xã hội tôi vẫn nghĩ cô ấy là kiểu người như vậy.
“Chứ tôi chẳng hứng thú gì với ảnh sống ảo đâu. Tôi thuộc phe ‘Tsubuyattaa’ hơn.”
“H-hee... xin lỗi vì đánh giá cô theo định kiến.”
“Không sao, nhưng mà... sao cậu lại có cái hình tượng đó về tôi?”
“Tại cô toàn đi chung với đám nổi như Momoki hay Onijima-kun, rồi bạn bè cũng tự tìm đến cô nữa. Nên tôi cứ nghĩ là sở thích của cô là tụ tập chơi với bạn.”
Nghe tôi nói vậy, Yukikawa-san phồng má tỏ vẻ không hài lòng.
Không ngờ cô ấy cũng có biểu cảm như vậy.
So với vẻ lạnh lùng thường thấy, hình ảnh đó khiến cô ấy trông đáng yêu một cách kỳ lạ.
“...Tôi cũng đâu có coi tụ tập là sở thích. Thật ra hôm nay tôi cũng chỉ muốn về nhà đọc manga và xem anime thôi, nhưng bố tôi bảo quan hệ giữa người với người là quan trọng.”
Vừa thở dài, Yukikawa-san vừa tỏ ra khổ sở.
“Haru với Onijima-kun thì tôi không ghét. Mấy người khác cũng không phải là ghét. Nhưng mà họ đều xa rời thế giới otaku quá, nên đôi khi tôi thấy nghẹt thở...”
“...Cũng xui thật đấy.”
Tôi cứ tưởng cô ấy đang tận hưởng cuộc sống cao trung với bạn bè vây quanh, nhưng hóa ra cũng chẳng phải điều tốt đẹp đến vậy.
“...Nhưng cô giỏi thật đó, Yukikawa-san.”
“Hả?”
“Nói thế này nghe kỳ thật, vì tôi vốn là kiểu sống tách biệt với mọi người, nhưng tôi cũng nghĩ quan hệ con người là thứ quan trọng. Vậy mà cậu còn sẵn sàng hy sinh thời gian dành cho sở thích để ưu tiên mối quan hệ với người khác, tôi nghĩ như vậy thực sự rất tuyệt.”
Bởi vì đó là điều mà tôi không thể làm được.
Tôi đã luôn lẩn tránh các mối quan hệ, và lấy nội dung otaku làm nơi trốn chạy.
Nếu tôi cũng sống được như Yukikawa-san, thì có lẽ khởi đầu của thời cao trung của tôi đã khác đi một chút.
“Chưa từng có ai nói với tôi như thế cả”
“...Cô đang ngại à?”
“Không có.”
Tuy cô ấy nói vậy, nhưng vẫn quay mặt sang hướng khác.
Nói ra thì có hơi thất lễ, nhưng bằng một cách mơ hồ nào đó, tôi nhận ra rằng cô ấy cũng chỉ là một con người giống như mình.
“... Vậy kế hoạch bây giờ thế nào? Tôi sắp đến ga gần nhà rồi.”
“Gần nhà cậu có quán cà phê nào không? Tôi còn muốn nói chuyện thêm, nếu có thì đến đó cũng được.”
“Có quán gia đình thì phải.”
“Vậy đến đó đi.”
Cái cảm giác này là gì vậy?
Chỉ một câu “muốn nói chuyện thêm” thôi mà tự nhiên lòng tôi lại bồn chồn kỳ lạ.
(Đừng có hiểu nhầm đấy, tôi ơi.)
Tôi tự tát vào má thằng mình đang lâng lâng trong lòng.
Đừng có nghĩ rằng người ta cần đến mày.
Chính kiểu suy nghĩ kiêu ngạo đó mới khiến con người ta trở nên ảo tưởng.
“Yukikawa-san còn xem anime nào khác nữa không?”
Tôi lấy lại bình tĩnh và hỏi điều mình đã tò mò từ nãy.
“Ừm... thật ra gần đây tôi không xem nhiều anime mới lắm. Toàn xem mấy anime cũ thôi.”
“Cô thích thể loại đó à?”
“Không hẳn là thích, nhưng mà... dạo này anime nhiều quá, tôi không biết nên bắt đầu từ đâu nữa. Cứ như vô thức mà tránh né ấy.”
“Công nhận dạo này nhiều thật, nhưng mà vậy thì hơi tiếc nhỉ.”
“Biết mà... Nè, nếu được thì cậu giới thiệu cho tôi vài bộ được không?”
“Cũng được thôi...”
Giới thiệu à.
Vì tôi không có nhiều kinh nghiệm gợi ý gì cho người khác, nên thật lòng mà nói thì cũng không nghĩ ra ngay được.
Chắc lúc này nên ưu tiên tìm hiểu sở thích của Yukikawa trước.
“Trong anime gần đây, có bộ nào mà cô thấy hứng thú không?”
“...Tôi chỉ biết tên thôi, nhưng ‘Dịch Vụ Giao Hàng Xuyên Thời Gian’ nghe có vẻ ấn tượng nên thấy hơi tò mò.”
“À…”
‘Dịch Vụ Giao Hàng Xuyên Thời Gian’ là một tác phẩm khoa học viễn tưởng kể về một nhân vật chính làm nghề giao hàng, mang các kiện hàng đến quá khứ.
Nhân vật chính nhận đơn từ người sống ở hiện tại, rồi đến đúng người, đúng thời đại để giao hàng, anh ta là nhân viên của công ty vận chuyển xuyên thời gian.
Điểm cuốn hút của bộ này nằm ở những câu chuyện ấm áp hoặc mặt tối của con người trong quá trình giao hàng, và những tình huống mang tính hài hước với các nhân vật đầy cá tính.
Dù không hào nhoáng nhưng là tác phẩm rất hợp với những ai muốn tìm một câu chuyện nhẹ nhàng, ấm lòng.
“Nếu cô muốn thì tôi có nguyên bộ manga gốc đó, trên đường về tôi cho mượn nhé? Nếu hợp thì xem cả anime luôn cũng được.”
“Ể, cậu có cả bản gốc luôn à?”
“Tôi sưu tập đủ hết rồi. Sở thích của tôi còn là sưu tập manga nữa.”
“...Vậy, cho tôi xin một yêu cầu ích kỷ được không?”
“Gì vậy?”
“Cho tôi đến nhà cậu rồi nói chuyện luôn, được không?”
“Cái đó thì...”
Suýt nữa tôi buột miệng hét lớn trong tàu điện.
Mà dù gì thì chuyện cô ấy đến nhà tôi là điều tuyệt đối không thể. Không có khả năng đó.
Tôi đâu có chuẩn bị tinh thần cho việc mời ai vào cái phòng đó đâu.
“...Không được đâu. Tôi đang sống một mình.”
“Sống một mình á? Mới học cao trung mà?”
“Ờ... thì do hoàn cảnh gia đình chút thôi.”
“Vậy thì càng dễ ghé chơi còn gì.”
“Sao lại thành ra thế được...?”
“Cậu không thích tôi đến nhà hả?”
“Không phải là không thích... mà người nên lo là cô mới đúng chứ?”
Một nữ sinh đến nhà của một nam sinh sống một mình chơi, bình thường thì là tình huống đáng cảnh giác chứ.
Tuy tôi hoàn toàn không có ý định làm gì, nhưng với một đứa trầm như tôi, chỉ cần ở riêng với con gái trong một không gian kín là đủ ngộp rồi.
“Tôi thì không để ý. Còn tiết kiệm được tiền đi quán gia đình nữa, tốt quá còn gì.”
“...Nghe hấp dẫn thật đấy.”
Số tiền đó đủ để mua một cuốn manga.
Với học sinh cao trung, khoản đó đâu phải nhỏ.
“Với cả... tôi cũng không thích mượn manga mang về lắm. Lỡ làm dơ thì thảm lắm. Nhưng nếu đến nhà cậu đọc luôn rồi về thì khỏi cần mượn.”
“Guh...”
Hiểu quá mà. Tôi cũng rất ngại mượn đồ của người khác.
Dù có là tiệm cho thuê đi nữa, việc cầm đồ đi mượn về cũng khiến tôi thấy bất an và hơi stress.
“...Được rồi, hôm nay đến nhà tôi cũng được.”
Một khi đã hiểu được cảm giác của cô ấy, tôi không còn cách nào từ chối lời đề nghị ấy nữa.
Kiểu chỉ đăng mấy dòng lẩm bẩm, ngắn như trên Twitter (Chatgpt bảo thế)