“Hừm, chị nghĩ nó sẽ hợp với em lắm đấy. Ở đây có hàng đống mỹ phẩm từ rất nhiều thương hiệu khác nhau, em nghĩ thế nào? Thử một lần có chết ai đâu?”
Chị nhân viên cứ thuyết phục tôi và đồng thời nhấn mạnh rằng chắc chắn tôi mà trang điểm và ăn diện thì sẽ trở nên rất đẹp.
“Dạ, hừm, có lẽ trang điểm hơi quá với em…”
Tôi cố từ chối, nhưng chị ấy bảo…
“Bọn chị cũng sẽ cho em thử những bộ đồ mà em muốn! Mặc vài bộ dễ thương và làm chị gái đi cùng với em vui đi nào!”
“Em không nghĩ mặc như thế sẽ làm chị ấy vui đâu…”
“Em nói gì vậy? Chị ta đã tốn công thiết kế trang phục và đưa em tới đây để lấy số đo, không đời nào chị ta không muốn em mặc chúng!”
“Vậy ư…”
“Em yên tâm! Nếu lớp trang điểm và bộ trang phục chị chọn không hợp với em thì chị sẽ sẵn sàng chịu trách nhiệm và bảo họ rằng chị đã ép em mặc chúng! Chị không để chàng trai dễ thương như em mặc thứ gì đó không hợp với bản thân đâu!”
“C-chúng ta có cần đi xa tới vậy không?!”
Tôi không biết điều gì đã làm chị ấy trở nên nhiệt tình như vậy, nhưng chắc thử tí không chết ai đâu ha? Nên tôi coi lần này như là buổi dượt cho đợt cosplay sắp tới.
“Vâng, em hiểu rồi! Em sẽ thử xem sao!
Đổi lại thì, hãy làm em trở nên cực kỳ dễ thương nhé!”
“Đấy là điều chị muốn nghe! Cứ để đó cho chị!!!”
Khi chuẩn bị đồ đạc trang điểm, chị nhân viên hỏi tôi một câu.
“Em muốn vẻ ngoài của mình trông như thế nào không?”
“Ừm, vậy thì chị hãy làm em giống với cô gái trong bức hình này nhé.”
“Hừm, hiểu rồi. Đợi chị một lát; Chị đi lấy thêm đồ nghề đã.”
“Vâng ạ!”
Và sau khoảng 3 phút, chị ấy đã quay trở lại.
“Được rồi, bắt đầu thôi.”
===========================================
“Hừm, lạ thế nhỉ. Sao bọn họ vẫn chưa xong ta?”
“Senpai, nó có thường lâu như này không?”
“Hừm hừm, thường thì không lâu như vậy đâu. Chế kiểm tra các thủ tục giấy tờ đi, để mị đi coi thử xem sao.”
“Vâng.”
Khi người đàn ông chuẩn bị bước vào căn phòng bên cạnh, ấy nghe được một giọng nói phát ra từ bên trong.
Tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, ấy quyết định nhìn lén qua khe cửa đang mở.
“(Ô, nhóc ấy đang trang điểm kìa. Có khi nào nhóc ấy định thử vài bộ không nhỉ?)”
Nghĩ rằng chuyện sắp sửa xảy ra sẽ rất thú vị, ấy quay về phòng và đợi họ.
“Mị về rồi đây.”
“Nhanh quá đó senpai.”
“Sẽ tốn thêm một ít thời gian nữa, nhưng dường như mọi thứ vẫn ổn.”
“Phiu, vậy là tốt rồi.”
“Nhân tiện thì, Kaoru-chan, sao chế gặp được nhóc ấy thế?”
“Thật ra, đây cũng là lần đầu bọn em gặp mặt trực tiếp đấy ạ.”
“Em ấy nhờ em thiết kế model Vtuber và sẵn sàng chi trả tận 500.000 yên.”
“Và, tại sao chế lại quyết định làm phục trang cho nhóc ấy?”
“Em ấy được hỏi trên stream là liệu sẽ xuất hiện ở Comiket được không, ẻm bảo là không thể. Vậy nên em nghĩ đây là cơ hội để em và em ấy gặp nhau ngoài đời.”
“Đợi đã chế ơi, chế có hứng thú với nhóc ấy à? Có tình cảm với shota là bất hợp pháp đấy, mị chuẩn bị sẵn số FBI rồi này.”
“Senpai, em ấy 17 tuổi đấy. Năm sau là hoàn toàn hợp pháp.”
“Chế đùa mị à? Nhóc ấy, 17 tuổi?”
“Hehe, bất ngờ lắm đúng hông? Lúc được nghe bảo vậy em cũng khá sốc.”
“Giờ mị càng muốn nhóc ấy về đây lắm rồi…”
======================================================
“Chấm thêm cái này nữa là~~~ Xong!” Chị nhân viên vừa nói vừa đưa tôi chiếc váy.
“Được rồi! Thay bộ này đi em! Chị sẽ ra ngoài. Nhớ lên tiếng khi xong nhé!”
“V-vâng ạ!” Tôi đáp lại, cầm bộ phục trang chị ấy đưa và đợi chị ấy khép cửa lại.
“Mình sẽ mặc thứ này à…”
Chị ấy đưa tôi một đôi giày đen bóng, một đôi tất trắng cao đến gối, một bộ váy đen nhìn là liên tưởng ngay tới A**ce trong A**ce ở Xứ sở Diệu kỳ, và một dải ruy băng lớn màu đen.
“Không biết kéo cái này được không,... A” Khá bất ngờ khi chiếc váy này được thiết kế rất đơn giản để mặc vào và tôi nhanh chóng mặc nó.
“Ok, mọi thứ đều ổn. Làm sao để đeo chiếc ruy băng này nhỉ, chắc mình nhờ chị nhân viên giúp thôi.”
Tôi cất tiếng gọi chị ấy nhưng không có hồi âm, và nhận ra chị nhân viên bên ngoài đã biến đi đâu mất.
“Mình nên làm gì đây? Mình có nên đợi chị ấy quay lại không?”
Và trong khi tôi đang do dự…
“Xin lỗi vì đã để em đợi! Chị phải đi lấy thứ này!” Nói xong, chị ấy đặt bộ tóc giả lên đầu tôi và cuối cùng là quấn ruy băng.
“Thế là xong!
À em chưa thấy bản thân mình đang trông như nào nhỉ?
Muốn xem qua không?”
“Vâng ạ, em cũng có hơi tò mò…”
“Chị hiểu mà! Đây!”
Chị ấy lấy ra chiếc gương từ góc phòng và giơ lên phía trước tôi.
Và ở đó, một cô gái xinh đẹp đang đứng, nhìn về tôi.
“Woah, phải nói thì, mình làm tốt quá tôi ơi!” Chị nhân viên nói với một vẻ mặt mãn nguyện.
“Đây là… em á?”
Tôi không thể giấu đi vẻ mặt bối rối của mình trước hình ảnh đang được phản chiếu trong gương.
Tôi di chuyển cơ thể và thay đổi biểu cảm, và cô gái trong gương làm y hệt.
Hay nói cách khác, đây thực sự chính là tôi.
“A, chị có ý này hay lắm này!” Chị nhân viên đột nhiên kêu lên và mang ra một con gấu bông khá to.
“Em cầm giúp chị được không?”
“Vâng ạ!”
Tôi làm như được bảo và ôm con gấu bông. Và rồi, trong gương hiện lên một cô gái xinh đẹp y như Yuka Shirahime.
“Mình…trông…dễ thương quá…”
“Đúng vậy! Em có một nét quyến rũ rất đáng yêu và bộ trang phục này đã tôn lên điều đó! Không thể nào mà nó không hợp em được. Vậy thì, đi làm cho hai người kia bất ngờ nào!”
“Vâng!”
Khi chúng tôi tới căn phòng Kaoru-san và người đàn ông kia đang chờ, tôi bắt đầu trở nên lo lắng và bắt đầu suy nghĩ lung tung.
“Em ổn chứ? Có hồi hộp quá không?”
“Em lo đến mức chân run cả lên này…”
“Vậy thì, sao em không thử trở thành nhân vật mà mình đang cosplay nhỉ? Chỉ cần diễn hao hao thôi, không cần giống quá đâu.”
“Trở thành cậu ấy… Thành Yuka Shirahime…”
Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu hoán đổi tính cách.
Giờ đây mình là Yuka Shirahime. Từ Yuki thành Yuka.
Mình là… Yuka Shirahime.
Mình có thể làm được. Triển thôi nào
[Em ổn rồi ạ.]
“Hử?”
[Giờ đây em là Yuka Shirahime. Đừng lo lắng nữa nha, onee-chan.]
“Sặc!
Vậy thì… chúng mình đi em nhé?”
[Vâng ạ!]
========================================================
[Xin lỗi vì đã để chị chờ lâu, onee-chan♪]
“Fue?!”
“Ố?”
Hai người quay mặt lại, trông rất ngạc nhiên.
[Ừm, vậy thì hai người nghĩ thế nào ạ? Bộ đồ này có hợp với em không? Trông em không lạ chứ?]
“Fuaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!”
“Ối giồi ôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!”
Cả hai đều bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.
====================================================
“Haaa, haaaa, senpai ới, chuyện gì…đang xảy ra vậy?” Tôi hỏi senpai mình, thở hồng hộc.
“Mị biết là nhóc ấy sẽ biến hình, nhưng không ngờ lại đến mức này…”
“Tại sao em lại dễ thương như vậy chứ?!”
[Ehehe, cảm ơn vì đã khen em dễ thương, Kaoru onee-chan!]
“Ehehehe, hổng có gì đâu em ơi.”
“Kaoru-chan, tỉnh lại đi!”
“Sặc, tí nữa thì… Cảm ơn, senpai.”
“Nhưng mà, mị không thể tin nổi nó lại hoàn hảo đến mức không thể nhận ra nhóc là con trai. Cứ như nhóc ấy sinh nhầm giới tính vậy.”
“Thưa chúa, hóa ra thiên thần trông như thế này ạ…”
“Kaoru-chan, chế có chắc là chế ổn không đấy?”
“V-vâng! Em ổn mà, rất ổn, cực kỳ ổn!”
[Dạ, nếu chị cứ tiếp tục nhìn em kiểu đó thì, em sẽ xấu hổ lắm…]
Yuki-kun vừa nói vừa giấu mặt mình sau con gấu bông.
“Tại sao đến cả những điều nhỏ nhặt nhất cũng đáng yêuuuuuuuuuuuuu như vậy chứ?!”
“Có phải chế đã nhắm điều này từ đầu rồi hông?!”
“Hehehe, quản lý nghĩ thế nào? Sức mạnh hủy diệt của em ấy quả nhiên là vượt tầm thế giới nhỉ? Chị nhân viên nói với senpai.
“Chế đã tạo ra thứ gì thế này?! Giờ mị đang rất phấn khích và chỉ muốn mời nhóc ấy làm mẫu cho công ty mình thôi!”
“Vâng, em nghĩ nó sẽ rất thành công nên đã cố gắng hết mình…”
Và chị ấy đã thật sự làm Yuki-kun biến hình.
“Này Yuki-chan, chế hỏi nhóc chuyện này được không?”
[Onee-chan, hiện em là Yuka Shirahime, vậy nên hãy gọi em là Yuka.]
“Ựa, được rồi, Yuka-chan!”
[Vậy thì chị muốn hỏi em chuyện gì nè, onee-chan?]
“Nhóc làm người mẫu cho bọn chế được không?”
[Hừm, đây là dự án của công ty đúng chứ ạ?]
“Đúng rồi!”
[Nhưng em chưa làm điều đấy bao giờ, liệu sẽ ổn không?]
“Cứ để bên chế lo tất tần tận, nhóc chỉ có việc thử đồ và chụp ảnh là đủ!”
[Nhưng em cũng là một Vtuber, nếu chúng mình làm điều này, có thể quay video luôn được không ạ?]
“Tất nhiên là được rồi! Hãy làm luôn một video chụp hình nào! Chúng ta sẽ đăng video ấy độc quyền lên kênh nhóc!”
[N-nếu chị cứ quả quyết như vậy thì, em đồng ý. Em không biết mình sẽ giúp ích cỡ nào, nhưng thử chút chắc hông sao đâu!]
“Quá đãaaaaaaaaaaaaaaa!”
“Hôm nay cũng khá muộn rồi, nhưng kỳ nghỉ hè của Yuka-chan sắp tới phải không? Chúng mình sẽ thực hiện buổi chụp hình vào khi ấy nhé.”
[Vâng ạ!]
“Chốt thôi! Đổi lại thì công ty mị sẽ lo hết tiền cho trang phục lần này! Ok chứ?”
“Hử? Chị có chắc không senpai?”
“Nâu problem cưng à! Cứ mặc nó và quảng bá cho công ty bọn mị đi!”
“Còn về Yuka-chan, bên mị sẽ trả cho em số tiền gấp đôi lượng view hàng tháng được không?”
[Ể? Nhiều thế á? Chị chắc không ạ?]
“Người mẫu chỉ có thể kiếm được nhiều nhất vài chục ngàn yên 1 việc thôi, nhưng nếu em quảng cáo thêm cho công ty, bên mị có thể trả nhóc một khoản vừa phải. Tất nhiên công ty mị cũng sẽ quảng cáo video đấy trên các nền tảng mạng xã hội của công ty, nên việc đó cũng tạo thêm một khoảng doanh thu kha khá.
“Hơn nữa, trong lúc chờ đợi, mị đã coi sơ qua kênh Yotube của nhóc và nó đã hơn 10.000 người đăng kí! Dường như mị đã đào được một kho báu rồi.”
“Ể?”
[Ể?]
Hơn 10.000 người đăng kí á?
Xảy ra khi nào vậy?