Sau khi hoàn thành buổi stream và ngâm bồn cho khuây khỏa, tôi nhận được một email.
Tôi trả lời Kaoru-san rằng tôi sống ở Nagoya và có thể đi được.
Nghĩ lại thì tôi cũng không biết chị ấy ở đâu
====================================================
“A, em ấy hồi lại rồi này.”
Tôi đang hoàn thành cho xong công việc của mình sau buổi stream của Yuki.
“Em ấy có thể đo ở Nagoya à? Đợi đã, Nagoya á?!”
Nói thật thì tôi cũng đang sống ở Nagoya đấy.
“Ahhhh, phải chăng đây là định mệnh~~~!!”
Tôi không thể nào tập trung vào công việc của mình nữa và nhanh chóng trả lời tin nhắn của em ấy.
===================================================
Thay đồ ngủ xong, tôi nhận được thêm một phản hồi từ Kaoru-san.
Hóa ra chị ấy cũng đang ở Nagoya, thậm chí còn tỏ ý muốn đón tôi nữa.
Cảm thấy hơi tồi tệ vì việc này, nên tôi bảo mình có thể tự đi được. Nhưng chị ấy nhanh chóng phản hồi.
Chị ấy nhiệt tình như này mà mình từ chối thì lại thất lễ quá, vậy nên bọn tôi đã quyết định sẽ đi cùng nhau.
===================================================
“Quá đã!!!”
Tôi cứ ngỡ như mình đang trên mây sau khi gạ được Yuki-kun thành công.
Giờ thì tất cả những gì cần làm là đợi tới ngày ấy.
Tôi sẽ làm việc chăm chỉ để xong hết những công việc đang còn tồn đọng và ngóng chờ thời gian sẽ trôi qua nhanh.
============================================
Tới thứ Bảy, tôi đứng đợi Kaoru-san ở ga Nagoya.
Sau khi gửi tấm hình bộ đồ mình đang mặc, tôi đứng nhìn về xa xăm ở phía trước Đồng hồ Bạc…
“Thứ lỗi, Yuki-kun phải không?”
Tôi quay mặt về hướng giọng nói và trông thấy một chị gái xinh đẹp với mái tóc dài nâu be đậm màu trà sữa.
“D-dạ vâng.”
“Chị rất vui vì chúng mình đã an toàn gặp nhau.
ĐI thôi nào. Xe chị đang đậu dưới bãi.”
“V-vâng.”
Bị cuốn theo chiều gió, tôi lên xe của Kaoru-san.
“Ừm, xin lỗi vì làm điều này trên xe nhưng một lần nữa, chị là Kaoru Yusa, hay được biết đến với cái tên Yuru Kakizaki trên mạng. Thật vui vì cuối cùng cũng đã gặp được em, Yuki-kun.”
“D-Dạ! Em cũng thế! Em là Yuki Himemura. Rất vui được gặp chụy ạ!”
Ây da, lỡ cắn lưỡi rồi. Xấu hổ quá đi.
“!(Trời ơi, tại sao em ấy lại dễ thương vậy?!)”
“E-em xin lỗi ạ, em lỡ cắn lưỡi…”
“Không sao đâu. Trước lạ sau quen, hồi hộp là chuyện bình thường mà.”
“Nhưng vẫn hơi xấu hổ lắm ạ… Lớn đến bằng này tuổi rồi…”
“Đừng lo lắng về điều đó, thư giãn đi em.”
Nhờ những lời quan tâm của chị ấy, tôi bắt đầu bình tĩnh lại một chút.
“Em cảm thấy đỡ hơn rồi, cảm ơn chị nhiều!”
“Ừm, vậy thì tốt.”
Sau khoảng 10 phút đi xe, bọn tôi đã đến một tòa nhà lớn.
“Đây là GloryCute, hãng thời trang sẽ làm trang phục của em, Yuki-kun.”
“Em thật sự không biết nhiều về quần áo của con gái lắm đâu…”
“Hahaha, điều đấy bình thường mà.
Được rồi. Để chị đỗ xe vào bãi rồi mình đi.”
“Vâng!”
Chúng tôi đậu xe vào bãi gần đó và đi vô trong.
======================================================
“Xin chào, bên mình đã có hẹn trước chưa ạ?” Nhân viên lễ tân niềm nở mở lời.
“XIn chào. Tên tôi là Kaoru Yusa, có lịch hẹn lúc 3 giờ chiều nay.”
Cách chị ấy tự tin trả lời khiến tôi nhận ra chị ấy đã tiếp xúc rất nhiều với xã hội.
Không giống như tính cách trên stream, chị ấy giống như người mà mình hoàn toàn có thể dựa vào.
“Quý cô Kaoru Yusa đúng không ạ? Vâng, em xác nhận cuộc hẹn của chị. Mời hai người đi lối này.”
“Cảm ơn. Được rồi, đi thôi Yuki-kun.”
“Dạ vâng!”
Lễ tân dẫn chúng tôi đến phòng họp ở tầng trên.
“Xin hãy đợi ở đây. Người phụ trách sẽ sớm đến thôi.”
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn chị!”
Và sau khoảng 10 phút, một quý ông cao to lịch lãm bước vào phòng.
“Ối giồi ôi, Kaoru-chan, lâu lắm rồi mới gặp chế đấy!!!”
“Cũng lâu rồi nhỉ, trông chị chẳng thay đổi chút nào cả, senpai.”
Người đàn ông ấy tỏa ra bầu không khí nữ tính.
“Vậy, đây là người chế nói đến đúng không?”
“Vâng! Trông em ấy dễ thương chứ?”
“Hừmm… vậy à…”
Người ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
“Này cậu bé, nhóc có thực sự không giả vờ là mình là trai chứ?”
“K-không, em chắc chắn là đàn ông, về mặt sinh học.”
“Thật không thể tin được… Nhóc có hứng thú làm người mẫu không?”
“Senpai này!”
Kaoru-san ngắt lời.
“Úp xì, cho mị xin lỗi. Mị có thói quen chiêu mộ những ai lọt vào mắt xanh của mị lắm.”
“Cơ mà, không phải là em không hiểu cảm giác của chị như nào.”
Không biết Kaoru-san nói vậy là có ý gì nhỉ.
“Dù sao thì! Nhân viên bên chế đã sẵn sàng hết rồi, phiền cậu bé di chuyển sang phòng kế bên dùm chế nhé! À mà tên cậu bé là gì vậy nhỉ?”
“Là Yuki! Yuki Himemura ạ!”
“Yuki-chan hử? Quả là một cái tên dễ thương.”
“C-cảm ơn?” Tôi trả lời, không biết nên cảm ơn bên ấy vì lời khen không nữa.
“Vậy thì, Yuki-chan, hãy làm theo hướng dẫn của nhân viên nhé, nó sẽ xong ngay thôi.”
“Vâng!”
Tôi bước vào phòng có sẵn nhân viên chờ trong đấy.
“Ồ, vậy em là khách hàng mà chị sẽ lấy số đo hôm nay hả? Tới đây, và chúng ta sẽ xong chuyện này nhanh thôi.”
“Dạ vâng!”
Chị nhân viên nhanh chóng hoàn tất việc lấy số đo của tôi.
“Này, em là con trai đúng hông? Có hứng thú gì với việc trang điểm chứ? Chị đây có nhiều trang phục dễ thương lắm nè!”
“Dạ vâng?”
Tôi bối rối trước lời đề nghị bất ngờ của chị nhân viên.
=======================================================
~Góc nhìn của Yuru Kakizaki~
“Này, Kaoru-chan”
“Gì vậy senpai?”
“Cậu bé ấy, về làm người mẫu cho công ty mị thì ngon quá…”
“Em không nghĩ em ấy muốn mặc đồ con gái và xuất hiện trên tạp chí đâu.”
“Chắc chế đúng nhể.”
“Mị muốn thấy nhóc ấy mặc mấy bộ đồ dễ thương cơ…”
Người ấy lẩm bẩm với một ánh nhìn xa xăm.