Ở thế giới song song, các Tinh Linh vốn đã biến mất. Thế nhưng, dù thế, sự tinh túy của các Tinh Linh vẫn còn và tiếp tục được truyền bá khắp nơi. Thỉnh thoảng, dù ở thế giới khác, họ vẫn có một sức ảnh hưởng to lớn lên Thế Giới Song Song này.
Thật không rõ khi nào và làm thế nào hiệu ứng này lại xảy ra. Cán cân của thế giới này cũng thật khó đoán.
......Có một giả thuyết cho rằng, hiệu ứng này chỉ xảy ra khi tâm trạng của một Tinh Linh bị lay chuyển, nhưng cũng không chắc lắm.
Đất trời vỡ nát.
Những cột đen xuất hiện, tàn phá thế giới này. Từ những cái cột đó, vô vàn gai nhọn bắt đầu mọc ra.
Rõ đằng rành, sự biến chuyển vật chất xung quanh ắt hẳn có vẻ mang được gây nên do một tâm trạng trở nên sầu hơn.
Địa điểm hiện tại, từng là những bậc thang, giờ chẳng là gì ngoài một hắc cột đang lan tỏa xung quanh.
“Kiyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!”
Tiếng hét của Empty. Cô ấy và Kurumi trao đổi ánh nhìn cho nhau---Kurumi hiện tại vẫn bị Isami bám chặt vào lưng và không thể di chuyển. Dù có thế đi nữa, Empty vẫn tìm cách vươn cánh tay của mình ra.
Những suy nghĩ nội tâm được phát ra.
“Không thế nào mà cứu được.”
Empty đã biết, cô ấy đã luôn biết. Vì cô chỉ là một sinh vật yếu đuối, cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc đưa cánh tay cô ra.
“C-cô---”
Khó lòng mà tin được.
Kurumi không thể nào với tới cánh tay cô ấy được. Một đôi mắt run rẩy yếu ớt. Khi Empty rơi vào cái hố chết chóc ấy, cô ấy nghĩ thế là đủ.
Thật dễ dàng để làm rung động con tim.
Miễn là cô ấy, còn đưa tay cô ấy ra---
Ngã xuống.
Điều này cũng giống với việc cô mới được sinh ra chỉ một lúc trước, Empty nghĩ vậy.
Cũng sớm thôi, sự xung đột sẽ xảy ra; đây là độ cao lý tưởng để chết. Nếu đáp xuống bằng đầu thì còn dễ hơn nữa. Cô nghĩ rằng cô nên đóng hàng mi của cô lại. Trong lúc chờ đợi cho khoảnh khắc đó xảy ra, viễn cảnh tồi tệ nhất sau đó là vẫn sống không khác gì chết đi cả. Trải nghiệm đau đớn tột cùng sau đó sẽ càng khó khăn mà thôi.
Rồi cơn chấn cũng sẽ xảy ra, thật vô ích khi chuẩn bị cho những gì xảy ra sắp tới. Cô không thể ngừng khóc được. Rồi điều gì cũng sẽ đến thôi, cô đoán chắc đến đây là hết rồi.
“Ủa---?”
Cô chờ nãy giờ mà cơn đau vẫn chưa tới. Cô run rẩy trong sợ hãi khi cô mở mắt ra.
Rồi, vào lúc đôi mắt ấy được khai sáng, Empty cuối cùng cũng được nếm thử “cơn chấn’ tột độ này.
“Không thể nào......!”
Kurumi hiểu rằng Empty sẽ không chết vì ngã từ mức độ đó. Nặng nhất là có một chút đau hoặc sốc. Tuy nhiên, những cái gai đó khá khiếp hãi.
Những cái gai đó được cho là trái tim của chính Tinh Linh. Có rất nhiều Quasi-Spirits đã bị nuốt chửng và không bao giờ quay trở lại. Hình dạng của nó hoàn toàn giống nhau bất kể hình thành từ cảm xúc tích cực hay tiêu cực ─ Nhìn xuống phía dưới, hình bóng của Empty không thể nhìn thấy được.
Isami đã chết. Mặt khác, Ayame vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Mặc dù vậy, với bản năng là một chiến binh, cô ấy đã chọc vào mũi tên của mình.
Tuy nhiên, khẩu súng lục của Kurumi thì nhanh hơn một chút.
Tiếng súng đã vang lên.
Viên Kết Tinh Tinh Linh của Ayame đã bị bắn xuyên qua.
"Ku, u---"
Sự sụp đổ nghiêm trọng đã bắt đầu. Ngoài ra, những ngọn lửa rực cháy không ngừng rơi xuống từ bầu trời như một món quà lưu niệm.
"......Như đã đoán, các cô căn giờ tệ thật."
Đôi mắt của Kurumi lóe như chắc chắn đã bắt được kẻ tấn công thứ hai.
Sheri Musika, cùng với Tonami Furue.
"Với khuôn mặt đáng yêu thế này, hai cô gái trẻ mà không thể xem thường......, tôi không còn cách nào khác phải bỏ đi."
Đây không phải là một trận chiến có thể giành chiến thắng. Sức mạnh của Tokisaki Kurumi, rất linh hoạt với nhiều công dụng. Ngay cả trong tình huống hiện tại chỉ có hai khả năng có thể được cân nhắc tới, vẫn có thể thấy sự lạc quan đầy triển vọng rằng việc này có thể xử lý được.
Tuy nhiên, Kurumi biết rằng đây là một canh bạc.
Cho dù thuyết phục về việc không phải chịu thất bại như thế nào, không có sự tuyệt đối nào trong trận chiến.
Trận chiến trong trung tâm mua sắm là vì Kurumi dự kiến rằng cô sẽ thắng. Takeshita Ayame sẽ bắt đầu một cuộc tấn công bất ngờ. Cô sẽ làm việc cùng với đối thủ Hijikata Isami.
Dựa vào tín hiệu mà Ayame đã phát từ đâu đó, Isami kiểu gì cũng tiến tới chỗ cô mà không chần chừ gì.
Một nhát chém hoàn hảo tuyệt đối với phạm vi bao phủ không gian xung quanh. Để thoát khỏi điều đó, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tăng tốc bản thân với Nhất Chi Đạn <Aleph> để trốn thoát qua một khoảng cách xa.
Trong trận chiến với Nogi Aiai, đôi mắt của họ sẽ nhận ra cô với một viên đạn.
Do đó, cô rời mắt khỏi Isami để ngó xem tình hình xung quanh. Sau đó, cô ấy đá văng một con ma-nơ-canh dự định mặc quần áo giống mình, sử dụng nó như một mồi nhử.
Tất cả chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, để đánh lừa hoàn toàn phía bên kia. Và để che giấu một sức mạnh khác cuối cùng.
Tokisaki Kurumi quyết định rút khỏi chỗ này.
......Liệu Empty có thể quay lại không? Đã từng có một số Chuẩn Tinh Linh có thể thoát khỏi cửa tử từ những hố đen đó.
Thật đáng tiếc khi mất cô ấy, Kurumi nghĩ vậy. Mặc dù cô ấy cực kỳ có lợi cho bản thân, nhưng phải có giới hạn cho sự tự lừa dối mình ─.
Quên đi. Những gì nên được cân nhắc ngay bây giờ là một cái gì đó khác. Đã gần đến giờ "người đó" xuất hiện.
Ngay cả với sức mạnh của một Tinh LInh, cô ấy cũng không biết liệu cuối cùng cô ấy có thể đánh bại cô ấy không.
Không, cô phải thắng. Nhưng dù sao đi nữa. Nếu không ─ thì sẽ mãi mãi không thể được cứu rỗi.
"......Isami......"
Viên Kết Tinh Tinh Linh đã bị phá vỡ; Ayame hiểu rằng đến đây là hết. Hối hận, tuyệt vọng, tất cả các loại cảm xúc sợ hãi leo thang ─ nhưng tất cả những gì cô có thể làm là tuôn ra những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Ngày sẽ đến nơi họ sẽ phải chiến đấu và được tự do nói chuyện với nhau mà không cần quan tâm. Cô chỉ có những hy vọng mờ nhạt.
Tại sao cô ấy lại vứt bỏ giấc mơ đó?
"......Lần sau ấy, tôi mong không phải có bất kì kiểu mối quan hệ mà đánh đấm lẫn nhau như thế này nữa.”
Thì thầm những lời như vậy, cô nhắm mắt lại.
"---Giấc mơ đó, đó là điều cô phải có cho bằng được."
Cô không nên thực hiện ước một điều phù phiếm như vậy, Ayame hối hận trong những giây phút còn lại của cuộc đời.
○
Mở mắt ra, thứ đập vào mắt là hình ảnh của một phòng học. Tuy nhiên, phòng học này khác hẳn so với căn phòng đã đến hôm qua. Tòa nhà trường học có phần cũ kĩ và cảm thấy quen thuộc hơn so với lớp học ngày hôm qua. Tuy nhiên, chỉ có một vấn đề.
Các lớp học về cơ bản đã bị phá hủy hơn phân nửa. Tất cả các bàn đều bị hư hại hoặc bị đánh sập và không còn ghế nào ra hồn cả!
Thật là buồn một cách kỳ lạ, Empty nghĩ vậy ─ trong sự sợ hãi.
Bàn tay này không phải là bàn tay của chính cô. Thay vì tay áo của chiếc váy trắng che tay cô, thay vào đó có một thứ giống như một vật bảo vệ tay. Không chỉ vậy, bàn tay đang di chuyển theo ý muốn của riêng nó.
Giống như trong giấc mơ của cô, bàn tay đang di chuyển mà không được phép.
Ai đó (tôi) đã di chuyển.
Cánh cửa phòng học đang hé mở. Nó đã thu hút sự chú ý và vô tình khiến cô nhìn về hướng đó
Nó giống như một vụ va chạm mạnh vào hộp sọ hoặc một lưỡi kiếm sắc bén đâm vào tim.
Theo cách đó, sóng xung kích đau đớn xuyên qua cơ thể cô.
Trước mặt tôi là một chàng trai cũng chạc tuổi tôi. Với mái tóc đen ửng, thân hình mảnh khảnh và ánh mắt khó có thể che giấu nỗi sợ hãi đang dần lộ ra.
Một cái gì đó bên trong tôi đã vô tình phát ra. Cánh cửa và kính cửa sổ phía sau bị thổi bay, và khuôn mặt cậu bé bị vấy máu.
(Không!!)
Một tiếng rít lớn, một cuộc chiến điên cuồng, nó cũng không chả sao nếu đây có phải là một giấc mơ hay không.
Nhưng, nó là vô vọng đối với anh ta. Những gì đã xảy ra là hoàn toàn vô vọng đối với anh ta.
May mắn thay, đòn tấn công trước đó chỉ sượt nhẹ trên cơ thể chàng trai ấy. Nó chỉ gây ra vết thương nhỏ trên mặt. Mặc dù vậy, nó cảm thấy đau đớn như trái tim tôi bị khắc sâu.
"---Dừng lại."
Từ miệng, những lời nói đó ùa ra. Không, không chỉ vậy. Tôi hiện tại không phải là chính tôi, mà trong cơ thể của một người khác─Empty nghĩ thế.
Về lý do tại sao, đó là vì giọng nói này hoàn toàn khác với giọng nói chính gốc của tôi.
Mặc dù vóc dáng và kích thước ngực không thay đổi nhiều, giọng nói và ngón tay khác nhau.
Quần áo cũng khác. Và trên hết là cảm giác không phải là chính bản thân mình.
......Chàng trai không có ý định trốn thoát.
Lúc này khó lòng mà không sợ hãi được. Nếu nhìn kỹ, đôi chân đều run rẩy. Vòng eo cũng có chút bồn chồn. Cả hai con mắt có một màu sắc rụt rè. Cô có thể giết anh ta dễ dàng như nhặt một bông hoa, chàng trai cũng có thể hiểu rõ điều này.
Tuy nhiên, anh không hề chạy đi.
Không, đó không phải là một cái nhìn rụt rè, mà là một cái nhìn đầy quyết tâm. Đây không phải là một cái gì đó giống như một người đàn ông quyết tâm.
Để bảo vệ thứ gì đó quý giá hơn mình, anh sẽ không chùn bước ở đây.
Một cuộc trò chuyện vô nghĩa đã bắt đầu. Chàng trai cho biết tên của mình. Kỳ lạ thay, cái tên đó không thể nghe được. Tuy nhiên, cô nghĩ rằng nó chả quan trọng mấy.
Đối với anh ta thì quan trọng, một cái tên chỉ là một phụ kiện.
Là một cô gái vô danh, Empty nghĩ vậy với một số lí do.
"Tôi.....nói chuyện với bạn......lại đây."
"Tôi muốn trò chuyện với bạn."
"Tôi---sẽ không từ chối bạn đâu."
Từng câu chữ thấm đẫm như một cơn mưa, xuyên qua cô như một viên đạn.
Mình đang khóc hay là chủ thể này? Ngay cả điều đó cũng khó lòng mà phân biệt được.
Tôi muốn nói chuyện. Suy nghĩ sâu hơn thì, tôi muốn nói chuyện với chàng trai đó, giống như cô ấy vậy. Thay vì muốn bùng cháy, trái tim tôi cảm thấy như bị đốt cháy như một ngọn lửa đang hoành hành. Tuy nhiên, đây là một ngọn lửa sẽ không bao giờ biến mất nếu không có dấu vết.
Ngay khi cô nhận ra điều đó, chẳng phải đùa vui hay gì mà nói rằng cô cảm thấy bản thân cô dần bị chiếm hữu bởi một mưu đồ sát sinh nào đó.
Tại sao không phải là mình, tại sao cô ấy được chọn?
"────Tohka."
Và cuối cùng, cô ấy cũng đã vượt qua Empty.
Người con gái vô danh ấy, được đặt tên là Tohka. Cô đã ban tặng cho cái tên mới này.
Lý do đơn giản thôi. Nếu bạn quên tên của chính mình, thì chỉ cần đợi một ai đó trao cho bản thân một cái tên mới.
Chỉ là nó, chỉ thế thôi.
Cô chấp nhận cái tên đó. Một cái tên tuyệt vời, mà cô ấy đã nói một cách đầy tự hào.
Mơ hồ. Phai mờ.
Vươn ra, ngay cả khi cô vươn mãi và mãi, bàn tay cô sẽ không chạm tới cậu bé đó được. Nó sẽ không bao giờ đạt được. Đơn thuần là vậy.
Không. Tôi không muốn như thế này. Vẫn chưa đủ, tôi muốn nói chuyện, tôi muốn nhìn thấy nụ cười của anh ấy một lần nữa, không phải cô ấy, tôi ─
La hét. Rú lên. Nước mắt tiếp tục trào ra. Công nhận. Ngay cả khi không có bất kỳ ký ức nào, tôi sẽ không bao giờ quên nó, làm sao tôi có thể quên nó được.
Thích hay đốt lửa, như dòng nước ô nhiễm lan ra bên ngoài, hoặc có thể là những tình cảm ảm đạm của một cái bóng lẩn khuất trong một con hẻm, Empty lấp đầy bản thân cô.
Đối với bản thân cô lẽ ra không là gì cả, một mục tiêu cho cuộc đời cô đã được sinh ra.
Vào ngày hôm đó, cô đã yêu chàng trai ấy ──────── một lần nữa.
◇
◇
Mở mắt ra, đời cô hư ảo như từ cơn mê ra vậy. Các "hắc trụ" đã biến mất. Rõ ràng, đó là một vật thể tạm thời sẽ sớm phai mờ và tan biến theo thời gian mà thôi. Empty hiện đang nằm ườn ở tầng thượng khu mua sắm với tư thế snow angel. .-.
Không hề đau đớn.
Cô đứng lên bằng cách chống bằng tay trái. Nói về việc bàn tay trái đáng lẽ đã biến mất, trong khi nghĩ về điều ấy, Empty liên tục khép lại và mở lòng bàn tay cô ra. Mặc dù vẫn còn cảm giác lo lắng về tương lai sắp tới, nhưng đã có những khát vọng mãnh liệt bùng cháy trong ngực cô. Có một niềm tin mãnh liệt rằng bàn tay trái của cô sẽ không bao giờ biến mất nữa.
Cô cảm thấy mình hiểu lý do tại sao mọi người đều có một giấc mơ. Đó là tình yêu chứ không phải là một giấc mơ, nhưng nó không thay đổi vấn đề rằng cô hy vọng sống vì mục đích đó.
Thế giới bên ấy rất đẹp. Thật đẹp, một Chuẩn Tinh Linh với những giấc mơ có thể nhảy múa tung tăng bên đấy mãi mãi như thể ở trên thiên đường vậy.
Nếu một cô gái có thể mãi mãi vẽ nên bức tranh về giấc mơ của cô ─ nó có thể đẹp như thế nào?
Ngược lại, nhìn vào thế giới còn lại, nó được so sánh như thế nào? Không có thứ gọi là vĩnh cửu, chỉ có cuộc đấu tranh tàn bạo của thế giới loài người.
Tất nhiên, thế giới này ở đây tốt hơn nhiều. Để thuận tiện hơn, một biện pháp sống mà không cần chiến đấu cũng nên tồn tại.
Tuy nhiên, ở đây chả có ai như vậy cả. Bởi vì anh ta không phải là Chuẩn Tinh Linh ở thế giới song song; nhưng đúng hơn, anh ta là một
con người sống một cuộc sống như bao người khác.
Empty đã yêu một người từ thế giới khác.
Tôi muốn gặp anh ấy; Tôi muốn nói chuyện đôi chút sau khi gặp mặt. Nếu chỉ có thể nhìn nhau, những câu nói ấy sẽ không được gửi gắm cho anh ấy. Tôi muốn ôm anh ấy; Tôi muốn được ở bên người ấy. Tôi muốn ngửi, để rồi hai đôi mắt nhìn nhau. Tôi muốn nắm tay người ấy, nghe giọng nói của nhau.
"......Được nếm thử một mùi vị mới, thì thật hết sẩy."
Cảm giác ấy thật khó lòng mà tả nổi.
Dù sao thì, phải làm gì mới được gặp anh ấy? Empty nghĩ mãi về vấn đề này.
Màu sắc của thế giới đã biến chuyển sinh động hơn. Mặc dù không biết đi đâu, đích đến cuối cùng của cô đã được quyết định.
Đây là giấc mơ của Empty.
.……Ngay lúc này. Cô gái này, chan chứa một giấc mơ về tình yêu sắp qua chế độ ngủ thì bỗng bị đưa về thực tại.
"---Xin thứ lỗi. Bạn làm con tin của tôi trong một lúc được không?"
Mình thành con tin rồi sao...Ahaha...
Hai giờ sau trận chiến ở trung tâm mua sắm, lời nhắn dành cho Tokisaki Kurumi được chuyển đến qua một con búp bê.
"Bắt Empty làm con tin??"
"Chính xác."
"Hiểu rồi. Địa điểm là ─ oh, ở đâu? Ồ, vậy thôi. Hãy hành động thay cho tôi; Tôi sẽ đến đó lúc 7:00 tối nếu có thể.
"Chẳng phải đó là khung giờ giới nghiêm sao?"
"Để cho bên kia có một con tin ở đó, tên giám thị trò chơi này mà lại để việc đó xảy ra được à."
".......Tôi đang hy vọng không có thêm quá nhiều rắc rối.
Trong khi xem con búp bê rời đi, Tokisaki Kurumi không thể ngừng cười được.
"Nghĩ gì mà bắt cô ấy làm con tin vậy trời? Họ thú vị thật nha."
──Sau khi cười được một lúc, một lòng căm thù lạnh băng giá bao trùm trái tim Kurumi.
Con tin hay là gì đi nữa, thì vẫn thú vị thật đấy. Liệu cô ấy có thực sự quan trọng với mình không?
......Theo một khuynh hướng nào đó, điều đó hoàn toàn chính xác. Cô ấy thực sự là một sự tồn tại đáng trân trọng. Ngay cả khi cô ấy phải chuẩn bị việc từ bỏ ý thức của mình vào thời điểm quan trọng......
Thế, thời điểm quan trọng ấy là khi nào? Vào thời điểm đó, nó không thể là lý do mà cô ấy đạt được là do cô ấy không sẵn lòng chia tay tình bạn giữa hai cô gái.
Suy nghĩ của cô ứ đọng lại.
Cô đã thề sẽ không nhìn lại, nhưng quá khứ đáng quên ấy lại tái diễn. Không, chưa. Đừng để để trái tim cô tan băng và bị cản trở bởi những cảm xúc vô giá trị. Cho đến khi đạt được mục tiêu đó, cô sẽ vẫn luôn tàn nhẫn. Lòng kiêu ngạo đáng tự hào, sự can đảm không sợ bất kì ai, khinh miệt mọi thứ với tiếng cười đó như vậy là sự hiện diện xứng đáng cho nụ cười này.
......Dù sao đi nữa, cô ấy đang thực hiện kế sách làm con tin.
Phản đòn lại, lật đổ mọi chiến lược lên đầu họ, tất cả là vì cuối cùng đã đến được tới chỗ người phụ nữ đó để đánh bại kẻ thù đó.
Đã đấu tranh ở đây để rồi tích lũy được cái gì?
Phải, thực sự Tokisaki Kurumi sẽ không bao giờ phải vật lộn. Với sức mạnh duyên dáng này, cô sẽ dễ dàng hạ gục được đối thủ của mình.
Còn lại ba tiếng.
Tokisaki Kurumi tiếp tục nghĩ như vậy.
◇