Date A Live Fragment: Date A Bullet

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2137

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Kurono chiến ký, dường như một người đến từ dị giới như tôi lại chỉ vô đối trên giường mà thôi

(Đang ra)

Kurono chiến ký, dường như một người đến từ dị giới như tôi lại chỉ vô đối trên giường mà thôi

Saito Ayumu

Sử dụng những tư duy và hiểu biết có được từ thế giới hiện đại, Kurono sẽ bắt đầu hành trình xây dựng nên đế chế của riêng mình, mở đầu bằng việc sử dụng 1.000 Á nhân đẩy lùi 10.

16 901

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

5 1

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

31 203

Tập 01 - Chương 06: SAGAKURE YUI

Sagakure Yui là một kunoichi. Cô không nhớ tính cách của cô như thế nào ở thế giới cũ. Dù sao, vai trò của cô ở thế giới song song này thì đã rõ.

Thu thập thông tin và gửi nó cho “Công Chúa”, hoạt động như một thanh gươm hoặc cánh tay phải của cô ấy.

Ý nghĩa đằng sau sự tồn tại của cô là ở thú vui riêng lẻ đó.

Mặc dù có hơi cứng đầu, hơi tầm phào và cũng hơi khó đoán, không hề có một Chuẩn Tinh Linh nào phù hợp với cái tên “Công Chúa” đó. Vẻ đẹp và sức mạnh của cô ấy nói lên tất cả.

Vấn đề là ở Dominion của lãnh địa thứ 10 <Malkuth>, Doll Master, đó là cô ta không bao giờ “đi khoe mặt” cả, luôn dùng những con búp bê để thế thân cho mình, ngay cả những buổi họp với các Dominion khác.

“Chẳng phải có việc cho cô làm rồi sao? Vì thế, mau đi điều tra về danh tính thực sự của con búp bê đó đi.”

Mệnh lệnh của “công chúa” đó là tuyệt đối nên cô thường xuyên phải mạo hiểm tính mạng vì nó.

Mặc dù cô là một kunoichi, cô không hề có một tham vọng vinh quang nào trên chiến trường. Dù cô đã quyết định tham gia vào vụ chém giết này, cô ắt hẳn đã tính toán thời điểm rút lui thích hợp. Đường lui của cô được xây sẵn rồi.

Cô luôn có ý định chạy trốn, luôn tính sẵn nước đó rồi. Và giờ, cô đang bị truy đuổi và bị dồn ép vào một tình thế tuyệt vọng.

---Có mười lãnh địa ở thế giới song song này. Có một vài nơi không một bóng người; nơi thì tụ tập đông đủ các Chuẩn Tinh Linh. Dù có một số lãnh địa thì diễn ra đánh nhau liên tục, một vài Dominion thì liên kết đồng minh với nhau và hầu như chưa bao giờ đụng chạm gì.

Trong lãnh địa thứ mười <Malkuth>, sức mạnh là yếu tố quyết định cho sự sống còn của bản thân. Vì thế, có nhiều tin đồn của các Chuẩn Tinh Linh ở lãnh địa này.

Người ta đồn rằng cô ấy có sức mạnh ngang với một Tinh Linh.

Người ta đồn rằng cô ấy cân luôn 100 Chuẩn Tinh Linh khác, mà không ai còn xác để quay về.

Có một cô gái người có thể hủy diệt mọi thứ chỉ trong một đòn. Mọi thứ trước mắt cô đều bị tàn phá dễ như bẻ đôi một miếng bánh quy.

“Haah, haah, haah......!”

Khi đặt chân đến tầng thượng, Sagakure Yui tin rằng cô khá hên. <Idzuna>, Hidden Form Spirit Dress No.34 của cô có khả năng phòng thủ thấp nhưng có khả năng tàng hình. Phục kích bất ngờ mà không lỡ bất kì cơ hội nhỏ nhoi nào, đó là công việc thường ngày của Sagakure Yui khi cô dùng nó để chém bay đầu kẻ thù.

Tất nhiên, Sagakure biết Tsuan là ai. Cô là Biscuit Smasher, một Chuẩn Tinh Linh cực kì mạnh mà cô vừa đối đầu.

Bị nghiền nát như bánh quy---Sagakure cảm thấy bực bội khi bản thân cô như thể bị đùa cợt trong trò đùa kinh khủng này.

Một cú vung nhẹ từ ngọn giáo kích đó có thể tiễn ai đó sang thế giới bên kia (aka heaven). Đòn đánh lén của Sagakure đúng là đã thành công nhưng cũng chỉ được có thế.......chỉ suýt soát chạm được vào đối phương.

<Brinicle> của Tsuan, Extreme Death Spirit Dress no.15, dù cô vẫn chưa biết sức mạnh thật sự của nó, nhưng nó ắt tỏa ra một cường lực dữ dội, như không thể bị xuyên phá. Đòn tấn công tốt nhất của Sagakure chỉ khiến Tsuan bị bầm nhẹ. Thông thường thì, đòn tấn công đủ mạnh để xuyên phá sọ não và phạch bay cổ rồi.

Và rồi, Tsuan, người nhận ra đòn tấn công đó, vung ngọn kích với đà giận dữ.

Sagakure, bị choáng váng, nhanh chóng cúi xuống. Vị trí đầu cô ấy lúc nãy như bị xé toạc ra bởi con gió.

Mọi phát bổ, vung đều rất nhanh, mạnh và đòn đánh rất sâu.

Nếu cô ấy có ý định tìm vỏ bọc nào đó thì Tsuan cũng sẽ nhanh chóng phá nó đi thôi. Mặc dù cô có thể dùng Astral Dress của cô ấy để tàng hình đi nữa thì cũng có cơ may nào về tìm một khe hở nào đó. Vì thế, trong lúc này cô chỉ có thể chạy. Dù sao, tốc độ bám đuôi của cô gái đó là cực kì nhanh.

Không, thay vì tốc độ thì nói khả năng cảm nhận linh lực của cô ấy bất thường thì đúng hơn.

“Tôi từng nghe rằng khứu giác của thú săn mồi thì nhạy gấp triệu lần con người bình thường......”

Tầm phát hiện linh lực của Sagakure cũng chỉ như các Chuẩn Tinh Linh khác thôi.

Trong bất kì trường hợp nào đi nữa, cô phải tạo được cho mình khoảng cách------!”

Sagakure nghĩ ra vài kế hoạch và chọn cái có khả năng tốt nhất cho cô.

“Cursed wave style──empty fowl’s ribcage!”

Tsuan cảm thấy hơi ớn lạnh, nhưng sau khi hiểu là không có ai tấn công, cô lập tức thi triển đòn lướt của mình.

“Lên thôi.”

Tsuan vung ngọn giáo xuống mà không toát vẻ do dự. Nó băm nhỏ cơ thể Sagakure Yui thành nhiều mảnh------hay lẽ ra là như vậy.

“Xong......chưa?”

Tsuan nghiêng đầu. Không hề có viên Kết Tinh Sephira nào mà lẽ ra mỗi Chuẩn Tinh Linh đều mang theo. Quan trọng hơn nữa là, cảm giác này hơi nhẹ. Khi nghiền nát một Chuẩn Tinh Linh thì thường tay cô phải cảm thấy nặng hơn.

Nói cách khác, đây chỉ là một mồi nhử.

Khi Tsuan để ý điều này thì Sagakure đã rút lui về chỗ an toàn hơn.

Cho dù cô có khứu giác mạnh như một thú săn mồi, cũng thật rất khó để xác định được vị trí chính xác nơi Sagakure đang trốn. Dù sao, cũng đúng khi nói là cô ấy kiểu gì cũng bị tìm thấy sớm thôi.

Sagakure ước chừng rằng việc đó sẽ tốn tầm mười phút.

“......Năm phút là đủ rồi.”

Cô lấy một cây bút chì và viết hết những thông tin cô có được cho tới giớ lên mẩu giấy nhỏ, và cô không ngần ngại cắt bỏ một phần Astral Dress của mình.

“<Idzuna>------đi đi.”

Phần Astral Dress được xé ra lập tức biến thành một con chồn. Ngay khi nhận được tờ giấy từ Sagakure, nó chạy vọt qua chỗ khác.

“......Mặc dù chưa hoàn thiện lắm nhưng ít nhất cũng lấy được ít nhiều thông tin rồi.”

Cô thở dài nhẹ nhõm. Dù sao, do sự phát tán linh lực trong cơ thể, khả năng tàng hình của cô trở nên yếu dần. Trở nên yếu dần tức là bị phát hiện,

“Nhưng, mình biết phải làm gì rồi.”

Sau khi điều hòa lại nhịp thở của bản thân, cô lấy vũ khí bí mật < Shichihōgiyōjiya> của cô.

“Nếu phải tấn công trực diện thì......có thể dùng cái này để phản dame.”

Hít thở sâu.

Bước ra khỏi cái bóng tòa nhà không hề sợ hãi để đối diện với Tsuan. Ở đó, những bước chân tiến về cô.

Tất nhiên, cô gái đó đổi tư thế để ngăn đòn tấn công đó. Sagakure lấy 7 thanh Kunai lớn từ bao da của cô.

Tsuan nhíu mày. Ắt hẳn phải có điều gì đó mới thì cô mới tiến bước như thế này. Đối phương chọn cách tấn công trực diện thì cô chắc đã hiểu rằng những đòn đánh bình thường sẽ không có tác dụng và quyết định đánh nhanh thắng nhanh.

Dù sao, Tsuan phải đáp trả. Không còn cách nào khác.

“<Shichihōgiyōjiya>──Demon.”

Phân mảnh mọi thứ, có thể gọi là đòn đánh xé tan hư vô.

“......!”

7 thanh Kunai đáp xuống xung quanh vị trí của Tsuan. Vào cùng thời điểm, sức mạnh của Thiên Sứ Chua Đăng Kí đó bộc phát. Thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác---cả năm giác quan, trực giác, cũng như linh lực, đã tạm thời bị phong ấn.

Dù chỉ là tạm thời đối với một Chuẩn Tinh Linh, họ hoàn toàn bị vô hiệu hóa. Đây là lá bài tủ của Sagakure Yui. Lẽ ra phải dùng chiêu thức này vào cuối trò chơi chứ không nên dùng sớm như thế này đâu.

Nhưng cô phải dùng để thoát khỏi tình thế lưỡng nan này.

Hơn nữa, nó không chỉ là vấn đề về giết chóc, nó cũng là một cách chạy trốn......!

Dù sao, việc sống sót vẫn quan trọng hơn cả. Cô không tham gia trò chơi giết chóc này vì mục đích ban đầu của nó. Cô không nghĩ rằng cô sẽ sống sót đến cuối trận. Có một vấn đề quan trọng hơn đối với cô ấy, và nó là không giao chiến với cô gái đó.

Cô gái mà tự nhận là một Tinh Linh, Tokisaki Kurumi, là đối tượng cho việc điều tra mới. Dù sao, có nói vậy thì việc thoát ra khỏi trò chơi này là điều ưu tiên.

Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên. Trước khi cô ấy có thể di chuyển, dù chỉ là một khoảng cách nhỏ nhoi...!

“................Ah?”

Chân cô bỗng dưng không còn sức lực gì. Sau khi quay lưng lại để xác nhận tình hình, Sagakure ngay lập tức hiểu ra. Thật vậy, càng sớm càng tốt.

Ở gần đó, mọi thứ từ vòng eo của cô trờ xuống giờ cách xa cô đến một mét.

Rồi, ở phía trước, ngọn giáo kích của Tsuan vẫn đang cắm ngay đó. Có lẽ, cô đã ném nó đi.

Chỉ với một đòn tấn công ngớ ngẩn mà dễ dàng hủy hoại được cơ thể cô ấy thì, nên ngưỡng mộ hay tuyệt vọng?

Những thứ như thế này luôn xảy ra trong nhiệm vụ. Ở đây đã có quá nhiều Chuẩn Tinh Linh chết như những vì sao trên bầu trời.

Có nói rằng---cái chết ở đây không giống với thế giới còn lại. Nguyên gốc thì họ không có cơ thể thực trong thế giới này. Liệu họ có quay trở về thế giới bên kia hay quay trở lại làm một cái vỏ trống rỗng?

Dù sao, Sagakure vẫn tự tin.

Dù cô sắp chết như thế này, cô vân tin rằng vẫn còn cơ hội, vần còn lần sau.

“......Làm ơn.”

Vào cùng thời điểm, viên Kết Tinh Tinh Linh của Sagakure bị trích xuất ra. Nhận thức của cô ấy bị dập tắt chỉ trong một khoành khắc. Còn không kịp để cô nói một câu.

Nuốt chửng viên Sephira, Tsuan gật đầu vài lần trong sự thỏa mãn của cô. Cô dần trở nên buồn ngủ sau khi “tiêu hóa” viên Sephira đó. Thấy đối phương sơ hở như vậy là một lợi thế trong trò chơi sinh tử này.

Dù sao, không ai xem trận chiến Sagakura vừa rồi đến gần Tsuan.

Chẳng ai ngu mà đi đánh thức một con hổ đang ngủ trưa.

Như cô vừa mới để ý, có một ánh sáng vàng cam tỏa rực cả bầu trời.

“Sau Aiai-san, thật tuyệt khi chúng ta chẳng có gì phải làm cả. Chúng ta chỉ mới phải đánh nhau nhẹ với người mà quấn băng cả người thôi.”

Empty nói với một chất giọng thoải mái, có lẽ cô đã hiểu dần hơn về trò chơi này. Sau khi đánh bại được Nogi Aiai, một người với băng gạc quấn hết khuôn mặt, False, hay ai đó, tấn công bất ngờ vào vị trí của hai cố gái.

Dù chân có bị vướng mắc bởi băng và đập mặt vào tường (Empty), Kurumi vẫn dễ dàng đảo ngược tình thế nhưng vẫn thả họ đi sau khi thỏa mãn và bắn vài viên đạn.

“Như đã dự đoán trong ngày đầu tiên.”

Kurumi trả lời nhẹ nhàng.

“Nè, mai chị định làm gì?”

“Thì, mai và ngày sau đó cũng như thế này thôi, cho đến khi có người thắng cuộc.”

Vẻ mặt hơi ảm đạm của Kurumi hiện ra khi cô lẩm bẩm.

Trong thành phố, tiếng chuông lại vang lên.

Kurumi đã nói Empty rằng đây là để báo hiệu ngừng tạm thời.

“Giống như giờ giải lao thôi. Trong khung giờ tối thì không được giao chiến.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chị phả luật đó?”

“Thì kiểu gì cũng có hình phạt. Nếu tấn công các Chuẩn Tinh Linh khác vào ban đêm thì bị người quản lí trò chơi này xử lí.”

“Dù có vậy thì chuyện này nghe vẫn thấy vô lí thật? Người thắng kiểu gì cũng được thống trị mà.”

“Để ngăn điều đó lại thì đám búp bê luôn giám sát. Khi nhóm búp bê trinh sát được thả ra thì cô gái đó không được tính là người thắng.”

Kurumi cười khúc khích khi Empty nghiêng đầu (baka thật).

“Uhh, xin lỗi. Để em hỏi lại cái này.”

“Được, nói đi.”

“Kurumi-san là một Tinh Linh và mạnh hơn bất kì Chuẩn Tinh Linh nào mà đúng không?

“Đúng, thật vậy.”

“Mà, Dominion người điều khiển trò chơi này cũng là một Chuẩn Tinh Linh mà đúng không?”

“Đúng.”

“Vì sao một Tinh Linh lại làm theo luật của một Chuẩn Tinh Linh? Nè? Không phải hơi kì sao? Đối với mấy cô gái khác thì dễ hiểu rồi nhưng mà......”

Nghe xong, Kurumi mỉm cười và đặt ngón tay cô lên bờ môi của Empty.

Cảm giác lạnh lẽo nhưng dễ chịu này khiến cô ấy đóng miệng lại.

“Đây là ý muốn của tôi. Nếu không theo luật thì chán lắm.”

“......”

Kurumi mỉm cười. Nhưng biểu hiện của cô lạnh như đầu ngón tay của cô, mang lại cảm giác bị cô lập hoàn toàn.

“Đừng quên rằng cô vẫn sống là do theo ý muốn của tôi đấy.”

Empty gật đầu lặng lẽ. Cảm thấy thỏa mãn, Kurumi nâng ngón tay ra. Được sống chỉ vì ý muốn của ai đó, Empty cũng hiểu rằng mình cũng có thể sẽ chết chỉ vì một điều tương tự.

"Ở đây được không?"

"Eh? Đây á?"

Kurumi dừng chân trước một căn nhà trông có đầy đủ mọi thứ cho buổi tối nay.

Băn khoăn không biết nên làm gì, Empty chỉ nhìn Kurumi khi cô ấy thản nhiên mở cửa nhà ra.

"T-Từ đã Kurumi-san! Ku──ru──mi──san──! Ở đây có ai khác thì s──"

Theo cô ấy vào nha, Empty như đơ cái mặt ra.

Trong căn nhà không hề có gì cả. Dù có vào sâu vào trong căn nhà đi nữa, cái vẻ trống vắng của nó cũng như các con phố bên ngoài thôi.

"Không có cái thứ gọi là ai khác ở đây. Miễn là thành phố này còn tồn tại thì mấy thứ ngẫu nhiên như các ngôi nhà sẽ được hình thành ở đây. Vì ở đây làm gì có ai?"

"Haha──"

Thật vậy, Empty cứ chằn chọc mãi khi dựa người vào một bức tường.

"Thực ra, cũng có một chút bất tiện đấy. Tân trang lại một tí chắc cũng được."

Tiếng huýt sáo rít lên, một vòng tròn ma thuật hiện ra. Kurumi gập người xuống và đặt cái tên lên vòng tròn ma thuật đó. Trong chốc lát, căn nhà như được mang trong mình một màu áo mới, có lẽ phù hợp cho họ hơn.

"Te──"

Nghe mỗi âm tiết đó phát ra mà không có xúc cảm gì cả, Empty cảm thấy hơi thất vọng một chút.

"Tôi đi nghỉ cái đã."

"À, được rồi. Chị có muốn tắm không? Nếu muốn, chị em mình tắm cùng nhau cũng được mà?"

Thấy Empty vung vẫy cái tay quanh quanh, Empty thẳng thừng luôn với vẻ cau mày.

"Không. Nếu cô muốn tắm, tự đi một mình đi."

Những lời nói này không hề dùng một tông giọng nhẹ nhàng nào cả.

"À, thôi được......chúc chị ngủ ngon."

Kurumi nhanh chóng bước vào căn phòng ngủ nằm sâu trong căn nhà. Nghĩ về điều đó được một lúc, Empty quyết định rằng bản thân cô ấy nên đi tắm trước. Bật đèn xong, cô mở vòi nước nóng và đợi nó làm đầy bồn tắm. Dù Kurumi có muốn tắm hay không, chắc cũng không cần phải để ý đâu. Là một Tinh Linh, người đó chắc cũng không hôi nếu không tắm.

"Hay thật đấy, một Tinh linh không cần phải tắm."

Khi lẩm bẩm với bản thân, Empty cởi chiếc váy trắng của cô ấy ra. Đồ lót của cô ấy cũng là màu trắng. Thích màu trắng lắm vậy? Có nhiều màu khác để chọn mà!

Đột nhiên, cô để ý tới một người lạ mặt đang đứng trước gương.

"......!"

.....À không, không phải. Đó là tôi (Empty). Đây là lần đầu tôi được nhìn thấy khuôn mặt của mình. Tôi không hiểu khuôn mặt của tôi cho lắm. Nếu đem nó đi so sánh, nó chỉ như một mẩu giấy A4 trắng mà thôi.

Tôi không biết cái gì đang được vẽ lên nó, ngay cả khi nó đang khắc họa thứ gì đó thì thú thật tôi cũng không biết.

Điều đang tồn tại ở đây là một khuôn mặt bình thường có thể được thấy ở bất cứ đâu: một cô gái lẽ ra đã bị chôn vùi như một phần của khung cảnh xung quanh này

(Đoạn độc thoại của Empty)

"......Tôi là ai?"

──Không có phản hồi. Empty vẫn lẩm nhẩm.

"......Tôi đến từ đâu?"

──Vẫn không một câu trả lời. Đối với cô, quá khứ không hề tồn tại.

"......Vì sao tôi lại ở đây?"

──Không kí ức, không quá khứ. Chẳng có ý nghĩa gì đằng sau sự tồn tại của cô ấy cả.

Mặc dù cô muốn khóc, cô chịu đựng nó. Dù sao uh...... được một lúc.

"Ô kê, tắm đã rồi quên ba cái thứ phiền hà kia đi được rồi!~"

Trong quá khứ, nếu có, cô có thể sẽ ghét việc này, nhưng giờ tình cảnh đã khác. Sau tất cả khi trở thành Empty, cô không còn lựa chọn ngoài việc trở nên tích cực hơn.

May mắn thay, bồn tắm này cũng được thiết kế để tích trữ nước. Nếu tính cả Kurumi thì có lẽ sẽ vừa vặn.....Empty nghĩ mãi về điều đó. Nếu suy nghĩ của cô ấy có thể đọc được, chắc giờ cô đã ăn phải mấy viên đạn vào đầu rồi.

Sau khi rửa sạch người, Empty nhẹ nhàng bước ra khỏi bồn tắm.

“Ah~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”

Tạm biệt tôi của ngày hôm nay.

Chào đón tôi của ngày mai.

Dù sao, mạng sống của cô ngày mai cũng không an toàn lắm nên cứ tắm đã.

“......Mình đang ăn ở tốt quá sao?”

Tương lai phía trước vẫn đang quá u ám để có thể đoán trước được. Đầu tiên, cô cần bình tĩnh và tìm hiểu kĩ hơn về bản thân.

Không hề có kí ức, không phải là con người mà là một Chuẩn Tinh Linh; không ai biết gì về cô ấy (có lẽ vậy), trò chơi sinh tử.....thì bị lôi vào trong khi trông cậy vào Tinh Linh Tokisaki Kurumi.

“Ha---......”

Vấn đề vào lúc này là cô vẫn không hiểu vì sao Tokisaki Kurumi mang cô theo cùng.

Cô nói là dùng Empty như mồi nhử, nhưng có vẻ như cô không cần lắm.

Sau tất cả, vì sao cô lại đưa cho người khác ấn tượng rằng “cô này yếu lắm” vào lúc đầu thế?

......Để giải đáp những thắc mắc, một hình thức suy nghĩ khác là hoàn toàn cần thiết. Nhưng vẫn không khả thi do cô ấy không biết diễn khi được đặt trong những tình huống khác nhau.

Vì kiểu suy nghĩ đó cũng không hợp lí cho lắm nên Empty mặc kệ nó.latest?cb=20170317190827

“Liệu ngày mai......mình có sống nổi không......”

Ngày mai cũng vậy, liệu cô còn có thể nghĩ về những điều như thế này khi cô còn đang tắm không?

Hay rồi cô cũng sẽ như Nogi Aiai------biến thành cát bụi và biến mất.

Sau khi ra ngoài và mặc lại đồ lót......chắc cô cần thay cái khác vào ngày mai thôi. Dù sao, nếu chiếc váy trắng của cô bị vấy bẩn, cũng chả chắc được nếu cô đi mua bộ mới......

Dù sao đi nữa, với tâm trạng sảng khoái, Empty tắt đèn phòng tắm.

Xung quanh họ không hề có một ai. Cả thị trấn, ngôi nhà, nơi nào cũng chỉ có sự tĩnh lặng.

Nói câu chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ, Empty bỗng nghĩ ra vài vấn đề không liên quan.

“Nếu chị ấy nói ‘Tôi không việc gì phải giúp người mà thô lỗ đến nỗi không nói câu chúc’, thì phiền phức lắm nên cứ đi vậy.”

Empty lẩm bẩm khi Empty nhìn lén vào phòng ngủ......không có ở đó.

“Huh?”

Trên giường, dưới giường, trong tủ quần áo, cô ấy không ở chỗ nào cả. (wtf tủ quần áo?)

Không thể nào, không lẽ cô ấy đã rời đi mà bỏ Empty ở lại ư? Không, không, sao lại vậy được.

“......................................”

Từ phía trên, có một giọng yếu ớt vang lên.

Nhắc mới nhớ thì đây là một căn nhà hai tầng. Có lẽ cô ấy đã lên đó.

Empty lên bấc thang.....chậm rãi, không tạo ra một tiếng động.

“......Ah......aah......!”

Ai ở trong phòng đó thế? Cánh cửa thì vẫn mở. Empty bước cẩn thận qua hành lang tối tăm, nhìn lén qua một vết nứt từ cánh cửa; dù sao thì cô vẫn thấy hết được.

Cô đã thấy điều đó.

“Aah......gu......ah......aah......!”

Nghiến răng, nhưng làm thế thì vẫn không ngừng khóc. Vì không còn gì khác nên cô ấy đang ôm cái gối trong lòng.

Tokisaki Kurumi đang khóc.

Đối với Empty, cảnh tượng này như một cú sốc như thế đất trời đã rung chuyển vậy.

Cô ấy thường sẽ cười, giận dữ, và đôi khi làm vẻ mặt tàn bạo.

Dù sao, cô ấy không nên khóc. Có thể nói khóc vì cười quá nhiều là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng vẫn mức độ u sầu và những giọt nước mắt vẫn tuôn rơi thì câu nói trên là không đúng trong tình cảnh này rồi.

Nước cô vẫn chảy và không có dấu hiệu dừng lại. Đôi môi của cô đang rỉ máu do bị cắn liên tục. Như thể, bản thân Kurumi đang ngăn cô dừng lại.

Nỗi đau buồn và niềm đam mê, một thứ gì đó còn hơn cả sự tuyệt vọng, cả những suy nghĩ tích cực và tiêu cực giao nhau.

Sao chị lại khóc? Empty không hề hiểu vì sao. Có điều, cô biết rằng cô ấy bị điều gì đó lay chuyển khiến cô không thể khóc trước mặt ai khác.

Empty nhẹ nhàng rời khỏi chỗ đó. Vì Kurumi đang dùng phòng ngủ, Empty quyết định cô sẽ ngủ trên sofa trong phòng khách.

Nhắm mắt lại, cô hồi tưởng đến cảnh tượng Kurumi bắn Nogi Aiai tàn nhẫn đến chết và cảnh tượng Kurumi mới khóc lúc nãy.latest?cb=20170317190835

Về việc nã súng vào ai đó một cách tàn nhẫn thì Empty không chấp nhận điều đó.

Nhưng, aah, nhưng---

Nếu những giọt nước mắt là từ một con người khác của cô ấy, dù cô ấy có làm biểu cảm gay gắt đi nữa, dù bị gọi là mồi nhử đi chăng nữa...

Mặc kệ những điều đó, Empty vẫn quyết định không rời bỏ Tokisaki Kurumi.

Cô đã quyết định.

Cho tới khi tham vọng tìm kiếm sự thật của cô hoàn thành, Empty sẽ luôn đồng hành cùng cô ấy.

Thậm chí tốt hơn, nếu có thể, Empty muốn giúp cô ấy.

Nghĩ mãi về điều đó, Empty dần thiếp đi.

Buổi sáng tiếp theo.

Empty cười và chào Kurumi sau khi cô tỉnh dậy.

“Chào buổi sáng, Kurumi-san.”

“…….Gì thế này?”

Nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của Kurumi, Empty lại mỉm cười.

“Vì nó được đặt ở đó nên em thử nướng bánh.”

“Fu…..”

“Cà phê cũng thế. Em nghĩ người Nhật phải có một tách cà phê vào buổi sáng.”

“…..Không, tôi nghĩ cô nhầm lẫn gì rồi….”

Trong lúc phủ nhận, Kurumi thêm đường vào tách cà phê.

Thấy vậy, Empty ôm đầu mình.

“Nó lạ sao? Ngay cả khi không đói thì ăn bánh mì vẫn rất ngon.”

“Chúng ta không ăn bánh, nhưng lại ăn cái ý tưởng của cái bánh này.” (hơi khó hiểu chút)

“? ? ?”

Kurumi đã hiểu rằng Empty vẫn ngu ngơ như thường ngày.

“……Nếu một Chuẩn Tinh Linh không có ước mơ, họ sẽ không thể tồn tại. Đây không phải ẩn dụ hay gì cả mà là sự thật”

Kurumi từ từ nói ra sự thật khốc liệt này.

“Rất nhiều cô gái bị lạc vào thế giới song song này. Hầu hết bọn họ đều biến mất vì không có ước mơ. Thì, đến lúc đó thì chẳng thể cứu vãn gì nữa.

“……..Tại sao họ lại...?”

“Tôi không biết lí do tại sao. Nhưng chắc chắn rằng tầm quan trọng và ảnh hưởng liên quan của cơ thể ở đây yếu hơn hành tinh khác. Cô sẽ không chết đói ngay cả khi không ăn gì, không ngủ cũng không chết, và sẽ không già đi. Không đùa đâu, chúng ta có thể gọi đây là trường sinh bất lão.”

“Trường sinh---- bất lão”

“Nhưng nếu cô không làm bất cứ điều gì trong một thời gian dài, tâm trí của cô sẽ bị cắt. Thế nên ở đây, tâm trí liên quan tới sự sống và cái chết hơn là cơ thể. Và thứ quan trọng nhất là ước mơ.”

Tôi muốn làm thế này.Tôi muốn làm thế nọ. Tôi phải có nó. Tôi muốn điều đó.

Mong muốn thuần khiết, một hi vọng vô tội.

Như một sự lựa chọn, một mong muốn đen tối cũng không sao. Bằng cách này, trái tim háo hức tiến lên phía trước và do đó sản sinh ra một ý chí sống mạnh mẽ.

Nói ra thì, điều đối nghịch với nó cũng không sai.

“Sống ở đây rất dễ, nhưng thế giới song song thì không chấp nhận sự lười biếng này.”

“Lười-----biếng.”

Không ước mơ, không khát vọng sống, và thấy hài lòng chỉ với việc tiếp tục tồn tại.

“Thân xác sẽ vụn tan và tâm trí sẽ bị suy sụp-----và sự hiện diện bị cô lập trước khi thực sự biến mất.”

“Ha—Ha….”

Nghĩ về vấn đề quan trọng này, Empty gật đầu. Khi gật, lưng cô bỗng run rẩy.

“Em nghĩ điều này sẽ bắt đầu vào ngàu mai”

Thì thầm nhỏ, cô nhớ rằng mình đã nói nếu bản thân không chiến đấu, cô sẽ chết….trở lại cuộc trò chuyện hiện tại, có phải đây là những gì Ibusuki Panie e sợ?

“--------Nhìn tay trái của của cô kìa.”

“……………………Ah”

Cô không thở được. Cảm giác an toàn không còn nữa. Đúng, cô không có ước mơ nào hết. Cô không muốn có giấc mơ đặc biệt nào cả. Cô không có bất kì kí ức nào, đây không thể là một ngoại lệ.

“Ayaaaaaaaaah………..!”

Một tiếng hét khàn khàn vang lên, bàn tay trái trở nên gần như trong suốt. Nó đang biến mất, sự tồn tại của nó chắc sẽ biến mất ngay bây giờ…..!

“Được rồi, bình tĩnh. Chỉ là bàn tay trái thôi mà.”

“Nhưng! Nhưng----!”

“Trở lại”

“Ngay cả khi bàn tay trái của em biến mất………………Chờ đã, trở lại? Nó trở lại kìa!”

Trong một khắc, bàn tay trái đã biến mất khôi phục hình hài ban đầu. Để chắc chắn, cô thử đóng và mở bàn tay, cảm giác khá rõ ràng. Tuy nhiên, một lúc sau, bàn tay lại biến mất lần nữa.

“Thế nên làm ơn tìm một ước mơ đi. Bằng cách đó cô có thể hoàn toàn trở lại. Bàn tay đó cũng vậy.”

Mặc dù có vài tiếng chim sẻ líu lo lọt vào tai, đây thực sự là một buổi sáng yên tĩnh không có bất cứ âm thanh của loài động vật nào.

Empty hỏi trong run rẩy.

“………Tìm ước mơ mà chẳng có chút kí ức nào sao? Thậm chí em còn không biết em giỏi cái gì? Hơn nữa, trong nhiều trường hợp trạng thái của chị là chết? Chị muốn em nghĩ về ước mơ trong tương lai sao? ”

Tokisaki Kurumi đáp lại với nụ cười tươi nhất có thể, thiếu cam kết.

“Đúng vậy.”

Điều này thật vô lí. Thật sự quá vô lí. Nhưng không có lựa chọn nào khác cả.

“Trước lúc trò chơi giết chóc này kết thúc, Empty-san sẽ rơi vào hư vô. Trước lúc đó, tôi hi vọng cô sẽ tìm được một ước mơ.”

…………….Lặng thinh.

Trong một khắc, Tokisaki Kurumi trưng ra bộ dạng có thể làm người khác điên lên. Tất nhiên người ta có thể phạm tội vì việc này.

Nhưng không có lựa chọn nào ngoài chấp nhận việc này. Cô cần phải làm việc chăm chỉ.

“……………….Em hiểu rồi. Em sẽ cố gắng hết mình.”

“Lạc quan lên.”

“Ahahaha. Em không thể làm việc này nếu không lạc quan rồi.”

Mặc dù mới chỉ là câu tự kiểm điểm nửa vời, từng chút từng chút những thứ khác nhau đã bắt đầu chất đống trong cái thùng rỗng.

Đây không phải tuyệt vọng. Niềm vui, sự mong chờ, và tất nhiên cả khao khát tiến lên, từng chút từng chút mọi thứ vẫn tồn tại.

“Vậy, Kurumi-san. Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?”

“Đúng rồi……Empty-san có muốn thứ gì không?”

“Em muốn tự do, những kí ức xưa và sự an toàn.”

“Thật không may là những thứ đó không được bán. Còn gì khác không?”

Có lẽ là mấy cái đó không có ở đây. Trong lúc suy nghĩ, Empty thấy vài vết bẩn trên trang phục của cô.

“Ah----……Quần áo và đồ lót. Nếu em bị trượt hoặc bị bắt trong một cuộc chiến, mấy vết bẩn trên trang phục trắng này sẽ trở nên đáng chú ý.”

Vì đó là màu trắng tinh khiết, bất cứ vết bẩn nào cũng sẽ nổi bật khác thường.

“Nếu quần áo của tôi ổn cả, có thể cho tôi mượn không?”

“Eh?”

Nói về trang phục của Kurumi, tất nhiên là phong cách rạng rỡ và lấp lánh đi kèm với kiểu Lolita gothic đen tối.

“…………Không, quá đủ rồi, đừng làm thế, này, ah, uhh….”

Có lẽ đã hài lòng với câu trả lời rời rạc kia, Empty xen vào “No no?” khi Kurumi gật đầu trả lời.

“Trong mọi trường hợp, hãy tới trung tâm mua sắm. Quần áo và đồ lót đều ở đó.”

“Eh, trung tâm mua sắm? Có cái đó sao?”

“Đúng, còn có cả người bán hàng đón tiếp khách nữa. ”

“T-Thật là tuyệt vời!” Nhưng một trợ lí cửa hàng. Em từng nghĩ không có sinh vật sống nào ngoài Chuẩn Tinh Linh.”

“Họ giống như robot vậy đó, không có vấn đề gì đâu.”

“Và tiền thì------”

“Ở đây, tiền còn không giá trị bằng giấy xì mũi.”

“Sự kết thúc của một thế kỉ điên rồ!” (Theo truyện tiếng Trung thì đây là meme của Fist of the North Star)

Mặc dù không có kí ức, Chỉ có những kiến thức khác thường tiếp tục đổ ra khỏi Empty như một vũng lầy vậy.