“Hãy tự mình quyết định,” Ares nói thế và sau đó là Toudou.
Nó hơi tàn nhẫn với Spica người chưa từng tự ra quyết định nào.
Sau khi ngủ, Spica chọn vào nhóm, không phải vì Toudou đã cứu cô hay vì cô biết Toudou là nữ. Cuối cùng, nó là vì cô thấy mình cần làm thế lần đầu tiên trong đời.
“Spica... cảm ơn em. Quyết định của em rất đáng khâm phục. Hãy cùng nhau cố gắng nhé!”
Dù Spica lo lắng khi nói ra lựa chọn, Toudou chào mừng cô rất chân thành. Điều đó giúp cô giảm lo âu, dù chỉ 1 chút thôi.
Bởi vì họ ở trong phòng trong nhà thờ, họ không thể tổ chức tiệc chào mừng được, nhưng có sẵn thức ăn thức uống trên bàn.
Dù Aria và Limis, không đồng ý với việc Spica gia nhập nhóm do tuổi nhỏ, cũng tham gia cùng Toudou. Glacia là người duy nhất không hứng thú khi chỉ ngồi 1 chỗ gặm thịt bò khô.
“Để tôi giới thiệu lại. Tôi là Aria Rizas, kiếm sĩ của nhóm. Chúng tôi trông cậy vào em đó.”
“Tôi là Limis Al Friedia, nguyên tố sư. Tôi cùng nhóc ở hậu phương, nên... cùng cố nhé.”
“Em tên là Spica Royle, lv 10. Tôi là linh mục tập sự, và.... em chưa sài được thánh thuật. Cảm ơn vì cho em cơ hội.”
Sau khi mọi người tự giới thiệu thì Toudou đứng dậy.
“Naotsugu Toudou. Chị là thủ lĩnh của nhóm. Chị dùng kiếm chiến đấu, nhưng cũng sài được ma thuật và thánh thuật, nên... chị nghĩ mình có thể dạy em.”
“Thánh ...thuật?”
Spica chớm mắt nhìn Toudou.
Chỉ linh mục mới có thể dùng thánh thuật. Ít nhất Spica chưa từng thấy ai ngoài họ dùng được cả.
Bối rối, Spica quyết định im lặng và nghĩ nó là do cô không biết nhiều thôi.
“Rất hân hạnh... làm quen với chị.”
“Ừa, chị cũng thế!”
Toudou cười và bắt tay với Spica.
Rồi Spica hỏi điều cô luôn suy nghĩ. Cô nhìn về phía cô gái đang ăn bò khô, người im lặng từ lúc đầu họ gặp nhau.
Spica có nói chuyện với Toudou và mọi người vài lần, nhưng cô chưa thấy cô gái đó nói lời nào.
“Ưm... Cô ấy thì sao?”
“Ồ... đó là... Glacia. Chúng tôi gặp em ấy.... và em ấy đi chung... em ấy không nói nhiều... nhưng không phải là trẻ hư đâu.”
Nghe tên cô, Glacia liếc nhìn Toudou 1 lúc rồi nhanh chóng quay đi.
Toudou nhún vai cười.
“Em ấy cũng là thành viên. Em ấy ít khi nói chuyện, nhưng chị tin là cả 2 sẽ thân thôi.”
Limis gõ nhẹ vai Glacia.
“Glacia. Em không giới thiệu đi?”
“...”
Mắt Glacia nhìn Limis nghi ngờ, miệng cô không nhúc nhích, và Limis thì thở dài. Đoán được điều này, Toudou cười gượng.
“Em ấy biết nói. Chỉ là không quen thôi...”
Theo tiếp cho Toudou, Limis giới thiệu về Glacia.
“thêm nữa... em ấy luôn đói bụng...”
“Tôi không đói bụng.”
“!?”
Limis tròn xoe mắt trước lời phản biện của Glacia.
Mọi người cùng nhìn vào cô. Cô nhét hết miếng thịt bò vào miệng nhai nhóp nhép. Cô dụi mắt và nhìn các thành viên trong phòng bằng đôi mắt xanh lục của mình trước khi nói, “Tôi... không ...đói bụng.”
“...Vậy à.”
Limis nhìn Toudou, bực bội, rồi Toudou lại nhìn Aria.
Aria thở nhẹ ra.
“ờ, em ấy không nói được nhiều, và rất hiếm...”
“Em hiểu rồi.”
“Tôi không... đói bụng.”
Sau khi nói xong câu đó, tiếng bụng cô réo khắp phòng.
Limis đứng lên và lại chỗ cái túi nằm trong góc, lấy ra một miếng thịt bò khô và đưa cho Glacia.
“Ờm... cứ đối xử tốt với em ấy. Em ấy cũng không thường tham chiến đâu.”
“Vâng... em hiểu.”
Spica gật đầu, hoàn toàn bối rối.
“Được rồi, vì đồng đội mới! Cụng ly!”
“Cụng ly!”
Trên bàn là các món mà Spica hiếm khi thấy và được ăn.
Dưới lời của Toudou, họ cụng ly. Spica nhìn bắt chước và cầm ly nước trái cây lên, làm như mọi người.
“Cảm ơn mọi người... nhưng mọi người không cần tổ chức tiệc chào mừng em đâu...”
“He... hãy thư giãn và tận hưởng đi. Em sẽ chiến đấu cùng tụi chị từ giờ mà.”
Limis cười và xoa đầu Spica, rồi uống ly của cô 1 cách thanh nhã.
Kế cô, Glacia đang ăn thịt bò 1 cách đều đặn và liên tục.
Spica nhận ra cô không nên phản đối và đặt môi vào ly nước. Mắt cô mở to trước vị ngọt tươi mát của chất lỏng chảy trên lưỡi, và cô vô thức đẩy ly ra. Toudou vui vẻ xem cô.
“Chúng ta vẫn còn nhiều kinh phí, và thỉnh thoảng ta cũng cần nghỉ ngơi. Thêm nữa, chúng ta là đồng đội rồi. Chị muốn nghe thêm về em, Spica.”
“Ừa... đừng có đổ lỗi cho mình nhiều quá. Khi tôi nghe em tự mình tiến tới đại lăng mộ, còn tôi thì lại, ực....”
Aria nốc hết cái ly trong tích tắc. Dù giọng điệu thế, mắt cô rất bình tĩnh.
Limis đáp lại Aria, chọc cô.
“ừa, nhưng cậu thì đi chung với nhóm mà chân thì run rẩy.”
“Câm đi! Cậu cũng bất tỉnh mà!”
Càng nhìn nhóm thì lại càng thấy họ như tập hợp của sự độc đáo riêng biệt. Glacia và Toudou không cho thấy ấn tượng họ là những người đang mạo hiểm chiến đấu trên chiến trường – và mấy người còn lại cũng thế.
Tò mò nhất là có bao nhiêu người cố không để ý tới họ.
Cuộc thảo luận chuyển sang về Spica, từ cuộc sống của cô ở Purif tới điều cô thích ghét. Nó rất khó khăn cho cô khi phải không nhắc tới những thứ có liên quan tới Ares.
Mắt Toudou mở to kinh ngạc khi hỏi,
“Hả? Em quyết định vào nhóm... chỉ vì thế?”
“...Vâng. Nó là... cảm xúc.... bất chợt...”
“Cảm xúc à? Em liều lĩnh thật nhỉ!”
Dựa vào sự ngạc nhiên của Limis, Spica muộn màng nhận ra cô đã mắc sai lầm trong lý do.
“Ý tôi là.... cậu cũng từng nghe rất nhiều về các linh mục nhận sự khai sáng từ Chúa. Mấy thứ như thế đúng không?”
“Khai sáng của Chúa? Spica mới có 12 thôi?”
Mắt Aria lờ đờ, chắc do rượu, khi cô đập tay xuống bàn.
“Không, tuổi tác không quan trọng! Từ ban đầu, tôi thề, tôi tin Spica không phải người thường.”
“Hả?”
Aria nhìn xuống Spica người đang bối rối và khoanh tay trước ngực.
Làm thế chỉ làm nổi bật lên bộ ngực của cô, nhưng Aria không nhận ra mà chỉ cầm lấy chai rượu và tu một hơi.
Cô bỏ chai rượu chỉ còn 1 nửa xuống và cười xếch tận mang tai.
“Spica không phải lính đánh thuê, vậy mà undead không làm em sợ... điên thật.”
“Không, không phải chuyện đó... do cậu yếu thôi.”
“Nó điên mà. Hoàn toàn nhảm nhí. Gần như chuyện Nao sợ undead vậy.”
“Tôi không muốn nghe câu đó từ cậu đâu, Aria.”
Cô đang say hay tỉnh vậy? Trong cả 2 đều giống lắm.
Spica bối rối, và Toudou thì cười gượng trước khi nói:
“Nhưng mà, chúng ta sẽ ổn nếu có thêm em, Spica! Và ai biết được, có thể cảm xúc đó là tin nhấn từ Chúa đó?’
“Ư! Không phải cả cậu luôn chứ, Nao...”
“Coi nào, có Thần mà. Vậy có gì lạ nếu họ có gửi lời nhắn xuống chứ?”
Mọi thứ trở nên lạ thế này là do mình không nghĩ được lý do tốt...
Hoang mang, Spica nghe thấy tiếng nói. Không phải từ Chúa mà là của Amelia.
“Nói gì đó làm kích động nhóm Toudou.”
“Kích động họ...?”
Không có gì trong đầu cả. Cô nhìn Toudou và mọi người, đang phấn khích nói chuyện với nhau, và đáp lại, “...Em sẽ cố hết sức.”
Nó không phải nói dối – đó là thật lòng của Spica.
Cô chỉ vừa gặp họ, nhưng Spica không ghét Toudou và mọi người trong nhóm, hay Ares.
Cô không biết là mình có làm được gì không, nhưng cô sẽ cố gắng, vì lợi ích của Toudou, người vui mừng khi cô gia nhập. Cô cũng muốn có ích cho Ares, người đã giúp cô dù anh có mục đích riêng.
Đó chỉ là lời bày tỏ đơn giản, nhỏ nhẹ, nhưng biểu lộ đơn giản đó làm nhóm Toudou bừng sáng.
“Ừa, tinh thần được đó! Với Spica, ma vương không cần phải sợ!”
“Ờ... ừm... em không chắc đâu....”
“Đừng bốc đồng quá. Nhớ là chờ tín hiệu trước khi tham chiến nhé.”
“Ơ... ư... tôi không....”
Bối rối vì bị kéo qua lại, Spica 1 lần nữa quyết tâm cố hết sức như là 1 linh mục.
Sau đó họ dành nguyên đêm trong nhà thờ để thảo luận về bước tiếp theo.
Chủ đề trọng tâm nhất là lên lv cho thành viên mới thiếu kinh nghiệm là Spica.
“Được rồi... tiếp đó là chúng ta cày lv cho Spica ra sao đây?”
“..mục sư lv 10 sao..?”
Aria, người hiểu biết nhất, đánh giá Spica sau khi nghe câu hỏi của Toudou.
Cô im lặng nhìn Spica trước khi chán nản mở miệng.
“Nói thật... các lựa chọn cày lv cho em ấy rất giới hạn.”
Spica không biết nhiều về linh mục hơn người thường. Cô nghiêm túc nhìn Aria, tập trung lắng nghe từng lời khuyên của cô.
“Linh mục rất khó cày lv từ ban đầu... và spica lại quá nhỏ. Thường thì khi đứa trẻ cần lên lv, người lớn sẽ đánh cho con quái gần chết và cho đứa trẻ kết thúc nó.”
“Hoặc là nhốt chúng trong lòng và tiêu diệt chúng bằng ma thuật đúng không?”
Limis gật đầu, hành động như 1 người am hiểu.
Con người yếu hơn quái vật ngay từ ban đầu. Trẻ em còn hơn thế. Spica cũng được giúp lên lv, nên cô hiểu.
Spica lén nhìn Limis. Họ không quá khác biệt về chiều cao, nhưng Spica ốm hơn. Sức mạnh và thể lực của cô rất thấp, cả khi so với mấy đứa trẻ mồ côi khác.
“Em ấy sẽ tốt lên sau khi lớn hơn, nhưng mới 12 thì cơ thể em chưa phát triển đủ. Nếu em ấy sài được ma pháp như Limis thì khác, nhưng cả kiếm thuật hay ma thuật đều cần 1 quá trình rèn luyện lâu dài. Dù bắt đầu ngay, thì em ấy cũng không thể có kết quả sớm được, và linh mục thì không cầm kiếm được, đó là tĩn ngưỡng của họ.”
Nghe lời Aira, Spica nhớ về vũ khí của Ares.
Một cây gậy dài với đầu chùy – 1 vũ khí cùn được gọi gậy chiến. Cái vũ khí đó còn dài hơn Spica. Không đời nào cô cầm được.
Toudou phát biểu như nhớ ra gì đó. “Ồ... thứ đó....”
“Vâng.”
Aria biết cái Toudou đang nghĩ, và gật đầu.
“Cậu đúng, nó không phải là vũ khí linh mục hay sài... nhưng Ares là ngoại lệ.”
Họ đang nói gì thế? Spica nghiêng đầu thắc mắc, và Aria lúng túng đổi chủ đề.
“Chúng ta tính là tới thung lũng Golem, nhưng... spica không thể hạ kẻ địch ở đó được. Golem nổi tiếng có cơ thể cứng như đá... dù em ấy hạ được 1 thì sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức.”
“Có nơi nào tốt hơn không?”
“Có vài nơi, nhưng...”
Aria nhăn mặt. Spica im lặng, khi cô không biết rõ. Nếu Amelia còn liên lạc cô sẽ hỏi, nhưng liên lạc đã ngừng lâu rồi.
Aria thở dài – cố đuổi đi sự yếu đuối bên trong. Sau đó cô quay lại biểu hiện như bình thường và nói với Toudou, “Nơi tốt nhất cho Spica cày lv là ngay đây.”
“Ưưư!!”
“Nơi này nổi tiếng là nơi tuyệt nhất để linh mục cày lv.”
Mặt Toudou như bị hút cạn máu vậy.
Spica đã nghe trước rồi nhưng nhìn Toudou, cô ngạc nhiên trước sự thay đổi biểu cảm đó.
Không thể chịu được ánh mắt đó, Toudou quay mặt đi.
“Ưm... em cũng chỉ cố không sợ thôi...” Spica nói.
“Không sao. Cứ nghe cậu ấy nói tiếp rồi quyết định.”
Aria gật đầu với Toudou.
“Undead ở đó có rất nhiều là lv thấp và phòng ngự là zero. Chuẩn bị kỹ lưỡng chúng sẽ không đáng sợ.Nhưng cần chuẩn bị thật kỹ lưỡng.”
“Chuẩn bị.... phải rồi. Nỗi sợ có thể xóa đi không.”
“Nao, cậu nói cái gì thế?”
Limis bực tức. Toudou nhìn quay mặt đi, mắt cô gặp phải Spica. Toudou ngay lập tức nhìn xuống sàn theo phản xạ.
Aria tiếp tục. “Hơn nữa, điểm yếu lớn nhất của undead là thuật trừ tà. Nhớ khi người mặt nạ bắn mũi tên ánh sáng hồi trong rừng Vale không? Nó không cần quá mạnh – thuật trừ tà cấp thấp cũng đủ xử undead rồi.
“Nhưng em ấy đâu biết thuật trừ tà.”
Aria uống ngụm nước, rồi nói tiếp.
“Đúng thế. Nếu em ấy không thể... vậy cần người dạy cho em ấy. Một người sài được thuật trừ tà.”
“Ổ, tớ hiểu rồi. Giờ ta đang có Spica, 1 linh mục!”
Dựa theo tôn giáo của thánh thuật thì chỉ linh mục được phép học thuật trừ tà. Dù em ấy chỉ linh mục tập sự, Spica đã là thành viên nhóm.
Toudou và Limis phản ứng với câu nói của Aria, và Spica nghiêng đầu qua 1 bên bối rối.