Âm thanh duy nhất trong hành lang là tiếng chân của Amelia và tôi.
Ổ quái vật thì có khắp nơi, nhưng lăng mộ dưới đất là ví dụ tốt nhất cho mấy cái nơi nguy hiểm nhất do con người xây nên.
Chúng bao gồm : tàn tích bỏ hoang, lâu đài đổ nát, và thành phố phồn thịnh giờ chỉ còn là hoang tàn.
Mấy nơi đó thường có mấy cái bẫy dùng để đánh đuổi kẻ xâm nhập. Dù nếu mấy chủ nhân trước không có đặt bẫy thì mấy con quái sẽ xác định được nơi con người hay tới mà biến nơi đó thành ổ và đặt bẫy con người.
Lăng mộ Yutith không ngoại lệ.
Lăng mộ là nơi mà mấy tên cướp mộ rất khoái tới nên chúng chứa đầy mấy cái bẫy chết người. Lăng mộ Yutith có vô số cái bẫy mà ta cần thận trọng.
Nơi này thì từng được nhóm nghiên cứu của vương quốc tới điều tra rồi, và cũng có nhiều người ra vô, nên gần như là mọi cái bẫy ở mấy tầng trên đã bị gỡ. Nó không nguy hiểm trừ khi tò mò đi vào mấy cái nơi không có trên bản đồ.
Bức tượng kỵ sĩ mặt quỷ cũng giống 1 cái bẫy. Tuy nhiên nó thường không hoạt động – là 1 trường hợp hiếm hoi.
Trước khi nhóm Toudou tới, chúng tôi tới để điều tra trước.
Tôi dẫn đường, Amelia theo sau. Ánh sáng dẫn đường do tôi niệm thay thế cho mấy cái đuốc và chiếu sáng cả khu vực. Chúng tôi thấy xung quanh khá rõ.
Tôi xác nhận bằng bản đồ mà tôi đã thuộc làu trong đầu và kiểm tra xung quanh. Đây là để giảm khả năng có undead mạnh tấn công nhóm Toudou. Thật ra thì trong khu này chả có gì đáng sợ cả, nhưng nếu đã dính vào Toudou thì kiểm tra không bao giờ thừa.
“Anh không nghĩ là mình hơi bảo bọc họ sao?”
“Cô nói đúng,” Tôi đáp lại Amelia.
Tôi không thể phản bác. Săn quái là trách nhiệm của thợ săn. Anh hùng cũng thế. Làm yếu ổ quái sẽ giúp an toàn hơn, nhưng cũng đồng thời Toudou sẽ không mạnh được lên nhiều. Tuy nhiên...dù thế thì....
“Tới khi nhóm tới được lv trung bình là 30, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục làm thế này.”
“Tôi có thể hỏi tại sao không?”
“Bởi vì ở lv đó năng lực mới bộc lộ.”
Tỉ lệ chết của các lính đánh thuê giửa trước và sau lv 30 có sự khác biệt rất lớn. Đó là trở ngại hiện tại của nhóm Toudou. Và đó cũng là lý do mà tôi cố giúp họ cày lên lv 30 trong 1 tháng.
Hành lanh vặn vẹo và con quái xương cầm kiếm nấp trong góc lao ra tấn công.
Con quái này tránh quả cầu ánh sáng và lao tới, tôi đá nó bay đi. Bộ xương đập vào tường và tan thành từng mảnh rơi xuống đất. Rồi các bộ phận của nó tan biến và cả cây kiếm cùi và áo giáo nát của nó cũng thế.
Thứ duy nhất còn lại là là 1 viên pha lê đỏ nhỏ bằng đầu ngón út. Nó là nguồn gốc năng lượng của undead, là đại diện cho cơ thể bật lý của chúng. Được biết đến là pha lê ma thuật , nó là một trong số vật phẩm mà undead sẽ rơi ra.
Nó nhỏ và bán không được nhiêu. Tôi dẫm nát nó. Để nó dưới đây nó sẽ lại hấp thụ ma thuật và biến trở lại thành undead. Cứ khoảng 1 tuần là chúng sẽ xuất hiện lại.
Tôi mang theo Amelia để có thể liên lạc Spica khi cần. Tôi cũng muốn quan sát cử động của Gregorio, nhưng chúng tôi thiếu người biết ma pháp liên lạc. Chuyện gì với Stephenne mà Creio phải gửi đến rồi?
Tôi tự hứa là mình sẽ kiểm tra sau rồi quay lại chỗ Amelia. Dù trong lăng mộ tối tăm, biểu cảm của cô vẫn không đổi. Nếu phải nói, thì trong cô khá ổn.
“Spica và mấy người kia đang ở đâu?”
“Họ chưa có vào lăng mộ.”
Theo logic thông thường thì, cái nhiệm vụ cho Spica, 1 người còn chưa sài được thánh thuật, hoàn toàn không thực tế.
“Dưới đây có rất nhiều undead... em ấy làm được không?”
“Người thường thì không thể.”
Nó hoàn toàn không thể... cực kỳ nhảm nhí. Giết 1000 con undead trong 3 ngày nghĩa là phải săn hơn 300 con 1 ngày và không được nghĩ ngơi. Chưa nói còn phải đi tìm chúng trong đây nữa, nơi mà đầy khí độc sẽ ăn mòn con người.
Đựa theo cấp bậc skill không thì, cần phải có phép màu thì Spica mới xong được nhiệm vụ. Gregorio thì toàn kiểu là chỉ cần cầu nguyện.
“Anh đang nghĩ gì?”
Bài tập mà hắn giao luôn điên khùng. Dù phải nói là thất bại là mẹ thành công.
“Nếu Spica vượt qua được, em ấy sẽ tiến bộ thần tốc.”
“Và nếu không thì sao?”
“Thì chúng ta sẽ làm cho em ấy thành công.”
Chúng tôi không gặp undead nào mạnh cả, và hành trình khá thuận lợi.
Trong khi đang đi, Amelia nói chuyện với tôi bằng biểu cảm không đổi. Tôi thật sự muốn nhóm Toudou có thể được 1 phần như cô.
“Tôi tò mò cái gì được chôn trong đây... tôi có thể cảm thấy sự tàn ác khổng lồ.”
“Không biết. Và tôi muốn giữ nó tránh xa ta.”
Năm nó được xây vẫn là bí ẩn. Vương quốc đã đầu hàng tìm lời giải của lăng mộ này. Dựa theo các hành lang trong đây tỏa ra tứ phía thì nó không thể được xây bởi 1 vương quốc nhỏ.
Nó không đáng ngạc nhiên nếu thứ được chôn phía dưới không phải con người mà là tà thần hay ác ma đã bị quên lãng. Nhưng nó không phải điều tôi cần quan tâm. Tôi phải tập trung để ngăn Toudou đi sai đường và phát triển tự nhiên. Trong khi còn suy nghĩ thì chúng tôi đã tới nói, điện thờ của kỵ sỹ mặt quỷ.
Trong 1 chuyến săn quái dài thì an toàn là trên hết. Ý định của tôi là cho nhóm Toudou ở trong căn phòng này cùng tên kỵ sĩ. Dĩ nhiên có thể cân nhắc tới chuyện họ gặp trong đây hôm trước, thì ta có thể đổi sang nơi khác nếu cần. Tuy nhiên nơi này phù hợp nhất, thánh thuật ở chỗ này được tăng hiệu quả.
Cánh cửa mở ra. Tôi nhăn mày với cảnh tượng bên trong. Căn phòng không hề thay đổi tí nào. Có điện thở bằng đá, và tên kỵ sĩ mặt quỷ.
“Amelia, nằm xuống.”
“Hả?”
Tôi ngăn Amelia theo tôi và rút cây gậy chiến ra trong khi tiến lại gần điện thờ.
Không có gì bất thường với pho tượng. Nó trông y như trước , một kỵ sĩ mặt quỷ từ tôn giáo phương đông có đeo 1 cây kiếm bên hông. Trông như nó sẽ chém chúng tôi bất kỳ lúc nào. Không như lần trước, tôi giờ biết là nó biết tấn công.
Về cơ bản mọi thứ rất sai. Tôi tiến lại gần hơn. Không hề có 1 vết sước trên bức tượng.
“Tại sao nó đã được sửa?”
Gregorio đã hoàn toàn đập nát nó. Tôi thấy bằng đôi mắt này sau khi họ đi. Tôi thấy những mảnh vụn, đầu nát, tay gãy đôi. Dù có tên này thích nó tới nỗi đi sửa lại thì cũng không thể khôi phục như ban đầu thế này. Đâu thể niệm phép hồi phục lên bức tượng.
Có những cái bẫy sẽ tự động được đặt lại nhưng thế này thì quá rồi.
“Sao thế?”
Amelia đứng kế tôi, nhìn vào bức tượng mặt quỷ.
Người thành lập cái tôn giáo này đúng là phải có năng lực riêng. Đây hẳn là nó. 1 cái bẫy sẽ tự hồi lại.
“Tôi hoàn toàn lạc lối... tôi không nghĩ được gì cả.”
“Ồ, tôi hiểu rồi... vậy đây là bức tượng mà anh nói bị Gregorio... phá hủy?”
Amelia tỉ mỉ quan sát, và cẩn thận đặt tay lên nó.
Tôi không rành về mấy cái bẫy thế này. Bẫy vật lý là 1 thứ, tôi có thể hiểu chúng, nhưng còn cái này thì chịu. Tôi chỉ là 1 con người có lv cao, hiểu biết thì hạn hẹp, và nhất là về mấy cái kỹ thuật này.
Tôi không có năng lực giải đáp bí mật này. Không có nghi ngờ gì là bức tượng mặt quỷ tự hồi phục là do ma thuật.
Amelia suy nghĩ gì đó với vẻ mặt vô cảm. Tôi hỏi cô.
“Có phát hiện gì không?”
“Nó là bức tượng bình thường... không phải golem hay gì cả.”
“Thế à.”
Tôi cũng biết thế. Cả Limis và Aria cũng nói tương tự.
Có lẽ cái căn phòng này luôn sạch sẽ không phải là do mấy tên lính đánh thuê tôn trọng điện thờ, mà là do chúng luôn tự khôi phục lại. Nơi này, cần tránh.
Amelia bất ngờ nhìn tôi và nghiêng đầu.
“Nó có cử động khi bị tấn công không?”
“Tôi không biết. LẦn cuối thì nó đã hoạt động sau khi Gregorio tấn công nó.”
Dùng nơi này khá tốt, nhưng giờ không thể thì phải sang kế hoạch dự phòng.
“Để kiểm tra, tôi sẽ tấn công nó nhé?”
“Đừng.”
Sao tôi lại đồng ý được? Tại sao cô lại muốn đạp vào cái bẫy lộ liễu thế chứ?
Amelia không nói gì. Rồi cô chợt mở miệng nó...
“Ồ... xin lỗi, tôi lầm. Đòn tấn công không kích hoạt nó. Nó phải di chuyển trước cả đòn tấn công. Nói đúng thì nó chắc là phản ứng với ý định tấn công là kích hoạt liền.”
Tôi thở dài và buff lên mình.
Âm thanh vang lên. Trần nhà rơi rụng và đất thì rung chuyển. Mắt Amelia mở to, cô bước lùi lại. Gần như là chế nhạo, bức tượng nhìn qua lại tôi và amelia trước khi nó dừng lại trên tôi.
“Vậy nó phản ứng với sát khi hả? Trong mọi loại bẫy, cái này hơi bị tinh xảo đó nhỉ? Tôi đã thấy khó tin là Gregorio là người đầu tiên nghĩ tới chuyện kích hoạt nó... nhưng giờ thì mọi thứ lại thiếu thông tin...”
Nó chắc chắn không phải là máy móc... nhưng giờ không quan trọng.
“Ares, nó tới kìa.”
“Ừa. tôi biết rồi.”
Bức tượng cầm lấy thanh kiếm. Và trong chớp mắt, tôi chặn lại đòn tấn công bằng cây gậy. Chưa tới 1m giữa chúng tôi. Nhát chém tấn công từ trên cao, và chưa phải toàn lực. Thêm vào cái chiều cao của điện thờ thì bức tượng sẽ chém giết người trong khi quỳ. Đòn tấn công của nó cực kỳ thiếu cân bằng.
Tôi ngăn 3 cú chém. Tới nhát thứ 4 , chợt tên kỵ sĩ đổi hướng và chém từ bên phải, nhắm vào cổ tôi. Vừa chặn nó, tôi nhanh chóng lùi lại.
Tên kỵ kĩ bước ra khỏi điện thờ và đứng lên. Giờ thì nhát chém sẽ toàn lực. Tuy nhiên chúng không mạnh như tôi tưởng.
Tên này không phải undead, nên thuật trừ tà vô dụng. Đó là mọi thứ tôi biết.
“Lùi lại đi!” Tôi ra lệnh cho Amelia, người đang cố hỗ trợ tôi.
Trao đổi chiêu thức 1 lúc giúp ta biết thêm nhiều thứ về đối phương. Với Golem là dễ nhất do cử động của chúng ngay từ ban đầu đã được quyết định theo cấu tạo của chúng rồi.
Tên kỵ sỹ tiếp tục tấn công, không hề có cảm xúc. Sức nặng của bước chân, tốc độ vung kiếm, quá dễ đoán nên tôi có thể chặn lại hết đòn tấn công – dù là tôi rất thiếu kinh nghiệm khi đấu với mấy kiếm sĩ, tên này không khá dễ.
Aria nói nó là golem đặc biệt. Nhưng cô nhằm rồi, nó chỉ trông giống thôi.
Không cần phải đấu trực diện với nó thế này. Dựa theo tính toán của tôi thì cần 1 người có lv cỡ 40 để hạ tên này.
Tôi lại phản lại thêm 1 đòn đánh từ bên phải, và hắn vung tiếp từ bên trái, tôi tránh đi. Không cần quá khéo léo khi ta áp đảo nó. Tôi đập vào thân trên của nó với ý định cho nó tan thành bụi.
Bức tượng lao ầm vào tường, xuất hiện vết nứt khổng lồ trên bức tường rồi lan ra, và nó đổ sụp xuống, cả tên kỵ sĩ. Amelia vỗ tay và thờ ơ tường thuật lại.
“ Ares tấn công. 1 cú đập cực phê. Kỵ sĩ mặt quỷ nhận 150 damage. Kỵ sỹ mặt quỷ đã bị hạ gục.”
“Cô vẫn nói năng cứng ngắc như thường nhỉ.”
“Kỵ sĩ mặt quỷ đã đứng dậy và nhìn về phía ta, muốn chiến tiếp.”
Như lời tường thuật từ Amelia, bức tượng dùng 1 tay chống đứng dậy. Như cô nói, nó muốn chiến tiếp. Đúng như lời mô tả.
Vậy phần bị đánh bại đâu? Nó rõ ràng còn sống.
“Kỵ sĩ mặt quỷ tấn công. Kỵ sĩ mặt quỷ sài quỷ thần kiếm.”
Cô đang nói cái quái gì thế? Trước khi kịp hỏi thì hắn đã bước tới với sức mạnh kinh hồn và rút kiếm với tốc độ của kiếm sĩ bậc thầy. Thứ khác duy nhất của nó với mấy kiếm sĩ truyền thống là nó không rút kiếm từ bao – nó rút kiếm ra trong khi dùng bàn tay thay thế. Con người là mất đi hết các ngón tay rồi, chiêu này là độc quyền cho golem thôi.
Tôi đo rồi lùi lại, né nhát chém.
“Kỵ sĩ mặt quỷ chém hụt. Ares không bị thương.”
Tên kỵ sĩ quay lại trước điện thờ và nhắm kiếm. Cơ thể đá của nó cứng thật. Đá bình thường là phải tan tành trước cú vung từ gậy của tôi rồi.
So với cái lá chắn mà tên Zarpahn nhận được từ Lucief Arept, thần bóng tối, thì có sự khác biệt lớn, nhưng nó cũng có công năng tương tự giúp tên này def tăng lên. Nói cách khác thì nó là buff khiên cấp thấp.
Amelia tiếp tục bài tường thuật của cổ.
“Ares tấn công...”
“Xin lỗi, Amelia – nhưng cô câm họng lại dùm được không?”
“Đây là cách mà tôi hỗ trợ cho anh, khi tôi chả làm được gì khác.”
Đủ rồi đó. Nó làm tôi phân tâm nè, thiệt đó – dừng lại dùm đi.