“Chờ... tại sao?”
Toudou thốt ra trước khi có thể ngăn lại khi nhìn mặt của Spica.
Có vầng thâm dưới mắt em. Tóc và mắt em màu bạc. Cơ thể nhỏ nhắn trong cái áo linh mục. Dù bề ngoài vẫn như hôm qua nhưng em đang tràn đầy tinh thần hơn. Limis và Aria cũng thấy thế khi họ đang nhìn Spica mà nghĩ là còn đang mơ.
Không có gì khác trừ một quả cầu ánh sáng đang lơ lửng trước em.
Đúng, ánh sáng. Một quả cầu có đường kính vài cm. Hào quang trong sáng phát ra từ nó đang xua đi bóng tối xung quanh.
“Chị nghĩ là hôm qua em còn chưa sài được thánh thuật?”
Aria bối rối và chăm chú nhìn quả cầu lơ lửng. Nó nhỏ và mờ nhưng rõ ràng đúng là thánh thuật. Ánh sáng dập dờn rồi biến mất. Spica lẩm bẩm, giải thích.
“Tối qua... em đã tập luyện...”
“Wow! Em giỏi quá, Spica!”
Limis vui mừng nắm lấy tay Spica. Toudou và Aria cũng nhận ra tình hình. Dưới sự nhiệt tình của Limis, Spica cười hạnh phúc.
“Nhưng tới hôm qua em còn không sài được.... chuyện gì đã xảy ra?”
“Đây chỉ là phép đơn giản nhất thôi...”
“Nó vẫn rất tuyệt!”
Mắt Toudou sáng lên khi cô khen ngợi Spica.
Ánh sáng mà Spica tạo ra không đủ mạnh để tiêu diệt undead, nhưng nó là tia sáng hi vọng – dù nó chỉ là thánh thuật đơn giản.
Cơ thể họ nặng nề. Không như game, nhóm không thể hồi phục hoàn toàn chỉ sau 1 giấc ngủ, và cử động của Aria hơi chập chạm. Dù giọng họ vẫn đầy tinh thần và vui vẻ. Toudou giõng giạc tuyên bố như để xua đi bóng tối xung quanh vào quên lãng.
“Được rồi! Hôm nay cũng cố hết sức nào!”
“Phải! Cố lên!”
Spica cầm thánh giác em đeo trên cổ và đáp lại to hơn bình thường.
Không có dấu hiệu la hét hòa trong âm thanh chiến đấu vang khắp lăng mộ. Trong khi đang kéo tới đám undead tiếp theo cho nhóm, Amelia nói.
“Họ có vẻ đang làm rất tốt.”
“Phải, đúng thế.”
Lời nói của Amelia ngắn gọn nhưng chính xác. Ánh sáng dẫn đường, là thánh thuật Spica học được tối qua, là một phép rất cơ bản.
Nó rất hiệu quả để đuổi undead đi. Nó cũng giúp ích trong chiến đấu, nhưng dù có bị nó chạm thì undead cũng không chết. Với lv hiện tại của Spica thì nó không kéo dài lâu được.
Tuy nhiên, miễn là nó hỗ trợ được cho tinh thần của Toudou là đủ rồi.
“Sao anh dạy được cho em ấy kỹ thuật đó?”
“Gợi ý đơn giản thôi. Tôi kêu em ấy trả tôi con dao. Dùng dao là cấm kỵ với linh mục mà.”
Spica có khả năng dùng thánh thuật. Tất cả những gì cần là cho em ấy một lý do đã làm em không dùng được thánh thuật và giải quyết lý do đó. Dùng ảo tưởng như thế cũng là lòng tin đó. Spica có thể không tin nếu chỉ nói, nhưng khi mà chứng kiến thánh thuật cực mạnh của tôi – một linh mục đúng nghĩa – thì em ấy không thể nghi ngờ tôi.
“Nhưng... đó chỉ là 1 trò lừa rẻ tiền....”
“Đúng thế. Nhưng em ấy lại thật sự học được thánh thuật.”
Rụt rè và nghiêm chỉnh có lợi thế riêng. Sau khi hiểu biết thêm về linh mục thì em sẽ nhận ra là mình bị lừa, nhưng thánh thuật đã học thì sẽ không thể quên. Amelia hoài nghi nhưng không nói gì.
Đây là ngày thứ trong lăng mộ của Toudou. Tốc độ diệt undead hơn hẳn hôm qua. Nếu Toudou, thủ lĩnh nhóm, có thể chiến đấu bình thường, thì Aria sẽ rảnh tay hơn, và nếu thế, Limis sẽ có nhiều cơ hội dùng ma thuật hơn. Còn Glacia... tôi không biết cô ta có kiếm thêm lv không, nhưng thật sự thì tôi cũng chả quan tâm. Nều cô ấy giết vài con quái thì chắc cũng kiếm thêm được chút kinh nghiệm đó. Tôi nghĩ là sự trưởng thành của Spica đã tăng lên tinh thần, nhưng phải nói là tôi không ngờ được kết quả này đó.
“Bọn họ giết nhiêu rồi.”
“Hừm... chính xác là 323, nhưng họ chỉ có bằng chứng cho 251.”
“Họ quen rồi. Là thời điểm cử thêm wraith.”
Lúc đầu, chúng tôi cử xương, không đáng sợ lắm và sau khi họ quen, tôi chử lũ xác sống hôi thối. Giờ họ đã quen hơn, thì nên cho wraith chuyên tấn công tinh thần ra.
Kế hoạch đang rất thuận lợi. Họ giờ nên chịu được tiếng hét buồn thảm.
“Cậu ta có còn vừa chiến vừa nghiến răng không?”
“Tôi không biết. Tôi không ở đây để làm cuộc sống của Toudou dễ đi.”
“Hiểu....”
Cuối cùng, tôi quyết định gửi undead mới. Nó có thể hiệu quả, nhưng cứ can thiệp hoài khi họ chiến đấu có thể gây hậu quả tiêu cực. Dù sao thì tới đây là để hỗ trợ cho họ mà.
Amelia thả wraith, chuyên về chiêu hét sầu thảm. Nó bay lên xuống và bị ánh sáng dẫn đường của Amelia đẩy tới chỗ nhóm Toudou. Nó cười kinh hãi trước khi lao vào nhóm.
Tôi hiểu. Cậu tìm được giải pháp rồi sao?”
Creio cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tôi báo cáo. Ngày thứ 2 của nhóm anh hùng trong hầm ngục đã kết thúc. Không có vấn đề đặc biệt nào cần nhắc. Nhóm đã tiêu diệt được các con wraith được cử đi, và họ đang dần vượt qua nỗi sợ undead.
Trời tối rồi. Tối nay, Amelia thay tôi dạy cho Spica.
Nhóm cũng đã lên lv, Toudou 28, Aria 27, Limis 19. Spica vẫn là 10, vẫn chưa thể hạ undead, nhưng nhiệm vụ của em ấy sẽ được nhóm giúp hoàn thành.
Sau đó, họ cắt đứt hết liên kết với Gregorio. Tôi sẽ tiếp tục dạy Spica khi có cơ hội. Còn lên lv... nó sẽ rất mất tự nhiên nếu em ấy tự lên lv, nên chuyện đó sẽ do nhóm Toudou lo.
“Không có dấu hiệu của ác ma. Mà dù chúng có tấn công, tôi không lo lắm. Tôi có thể xử chúng, hoặc cho Gregorio lo.”
Tôi không biết cách lũ ác ma lần theo anh hùng, nhưng chúng tôi cũng không định ở Purif quá lâu, nên tôi không lo lắng gì.
“Anh hùng sẽ hữu dụng chứ?”
“Tôi không tính sẽ trông nom cậu ta hoài, nhưng nếu tiếp tục theo kế hoạch thì rồi cậu ta sẽ tới được lv cần thiết thôi.”
Có giới hạn cho cái tôi có thể làm, khi chỉ hỗ trợ từ trong bóng tối. Nuôi dưỡng anh hùng không phải chuyện đùa đâu. Hiện thì vẫn có nguy cơ tới tính mạng, nên chúng tôi cần theo sát họ. Tuy nhiên, khi Spica trưởng thành hơn, tôi sẽ ngừng theo sau họ và dồn nỗ lực cho chuyện khác. Tới lúc đó, thì có nhiều thứ cần suy nghĩ đây.
Sau khi báo cáo, tôi hỏi Creio điều mà tôi luôn suy nghĩ.
“Ngài có biết Gregorio có mục tiêu đặc biệt gì không?”
“À, có... gregorio có thông báo là cậu ta vẫn có việc chưa hoàn thành tại Purif.”
“...”
Đó chính là cái mà tôi không muốn nghe. Hắn có kế hoạch gì thế? Gần như không thể đoán được hướng đi của hắn, và thật sự hắn không nên ở đây – tôi cần hắn biến đi đâu đó ngay.
Tôi muốn biết nhiều hơn, nhưng có hỏi thêm từ Creio lúc này cũng không được gì. Đây hoàn toàn là lỗi của Gregorio, và tôi không rảnh trông chừng hắn. Tôi thấy khó chịu nhưng chợt nhớ còn điều cần hỏi.
“Tôi chợt nhớ - Stephenne sao rồi, cái cô mà tôi muốn ngài cử tới đây ấy?”
Từ lúc tôi yêu cầu cũng chưa quá lâu, nhưng so với Amelia đã tới gặp tôi rất nhanh, thì đây lại quá chậm. Sau lần tôi yêu cầu thì lần liên lạc tiếp theo là một nhân viên trực đài mới, nên tôi đã nghỉ là cô ta sắp tới rồi chứ.
Giọng Creio tự nhiên cực kỳ mệt mỏi.
“Cổ lạc rồi.”
“Nói lại coi?”
“Cô ta tới trễ là do đi lạc.”
??????????
Tôi nhìn xung quanh. Không có ai ở gần để nghe thấy tôi.
Cô ta... lạc? Tôi không hiểu. Nghe không hợp lý chút nào.
Tôi cau mày suy nghĩ, và Creio tiếp tục giải thích.
“Tôi được bảo là cô ta lên nhằm xe ngựa đi hướng khác. Tôi nên cử thêm cho cô ta người hộ tống. Ư, đây là lỗi của tôi. Ares, tôi xin lỗi. Thành thật xin lỗi... nhưng tôi sẽ gửi cô ta lại, lần này có kèm theo hộ tống, nên sẽ đến nhanh thôi.”
Hơi trễ để xin lổi đó. Tôi không tức giận mà chỉ nghi ngờ thôi.
“Stephenne mấy tuổi rồi?”
Tôi có nói chuyện với cô, và giọng cô không quá trẻ. Tôi nghỉ cô phải cỡ tuổi Amelia?
“Cô ấy 16. Còn khá trẻ, nhưng mà Ares, cổ là trường hợp đặc biệt.”
“16 tuổi còn lạc?”
16. Ở vương quốc này thì đó đã được coi như người lớn rồi. Tôi tự nhiên có cảm giác rất tệ về chuyện này.
Tôi tự thuyết phục mình, không có gì to tát cả, mọi người thỉnh thoảng cũng bị lạc mà. Nhưng lên nhằm xe ngựa.... có vẻ cô hơi đểnh đoảng...
Đặc biệt sao... tôi tự hỏi điều gì làm cô đặc biệt nhỉ...
“Cô ấy có cảm giác phương hướng rất tệ sao?”
“Ờm... không hẳn nhưng cũng có thể nói là tương tự. Cô ấy nhìn mọi thứ xung quanh khác với tôi và cậu. Ares, cảm giác phương hướng về cuộc đời của cô hơi tệ. Ha ha!”
Tôi không yêu cầu một lời giải thích rõ ràng nhưng... ha ha? Ngài đâu phải là kiểu người như thế, Creio. Tôi chưa bao giờ nghĩ là cô ấy sẽ có vấn đề như thế...
“Cô ấy là người hay gây rối sao?”
“Đó là cái mà ta đang nói đó, Ares. Cậu cũng đã nói: dù có vấn đề thì cậu muốn cho cô ta một cơ hội.”
“Vậy trong nhà thờ không có nhân viên nào bình thường à?”
Cả Amelia cũng có chút quái lạ. Không phải là tôi không thích cổ.
Creio lờ đi sự khó chịu trong lời tôi, né đi vấn đề và nói.
“Cầu chúa phù hộ cậu, Ares Crown.”
“Câu đó không có ý nghĩa sâu xa gì chứ!”
Ông ta nên dừng nói thế mỗi khi không giải đáp cho tôi chuyện gì đi – nó ám ảnh tôi đó!
Kiếm thánh cực kỳ sắc giúp cho người sử dụng có thể chém xuyên xương hay nội tạng mà không cảm thấy gì. Bộ xương bị chém thành 2 và biến mất không một tiếng động. Toudou hất bay con xác sống tiến lại bằng cái khiên trên tay trái.
Mùi thối xông lên mũi, nhưng cô đã quen rồi, cũng như với ngoại hình gớm ghiếc của chúng. Ngón tay cô đã không còn run rẩy, và nỗi sợ đã không còn hiện trên mặt. Cô vẫn còn thấy hơi khó chịu nhưng chúng đã không còn ảnh hưởng được tới cô.
Cơ thể cô tràn đầy sức mạnh như hồi ở rừng Vale và giờ cô thấy là mình nhát cáy thế nào hồi lần đầu tiên vào đây.
“Nao!”
Limis kêu to, và ngay lúc đó, Toudou dừng suy nghĩ. Cô cứng đơ vì chấn động. Tim cô đập điên loạn.
Tiếng kêu thét đáng sợ xuất hiện. Toudou cắn lưỡi để không bất tỉnh. Cơn đau giúp cô tỉnh táo hơn, và sương mù bao phủ tâm trí đã không còn. Cô hít thở mạnh. Không khí đầy trong phổi, và suy nghĩ hoàn toàn tỉnh táo.
Kế cô, Aria chiến với Wraith, kẻ đã dùng tiếng thét, sau khi chém nó thành đôi, thì nó tan biến với ánh nhìn thù hận.
Toudou hít thở và nhanh chóng dùng khiên đẩy xác sống đi rồi chém chết nó. Cô thở dài.
“Cậu ổn không, Nao?”
“Ồ... ổn...”
Aria đứng gần tiếng thét hơn cô, và mắt cô trắng bóc khi cô đang tới chỗ Toudou. Mặt Toudou cũng không ổn lắm, nhưng cô vẩn tỉnh táo. Trải nghiệm hoàn toàn khác so với lần đầu, khi cô hoàn toàn bất tỉnh.
Toudou nhìn lại Limis, người quan sát cả chiến trường và luôn sẵn sàng với cây gậy trên tay. Nếu cô không cảnh báo thì mọi chuyện có thể đã tệ hơn.
“Limis... cậu đã cứu chúng tớ.”
“Chúng thật phiền, mỗi khi chết là lại kêu thét lên.”
Limis bực bội dù cô không hề bị ảnh hưởng bởi đòn đó.
“Nếu ta hạ chúng bằng thuật trừ tà hay phép lửa cấp cao, thì chúng sẽ tiêu mà không hét kịp.”
“Tớ không thể cứ sài phép lửa cấp cao mỗi khi gặp chúng. Nó cực kỳ kiệt sức.”
“Chúng ta lần này đã chống lại được. Nếu quen hơn, thì tiếng hét sẽ không còn ảnh hưởng tới ta nữa, giống như Limis và Spica.”
Limis nhún vai và nhìn xung quanh.
“Đúng thế. Nhưng ta có ở đây đủ lâu để quen với chúng không là chuyện khác.”
Bức tường lạnh lẽo cùng bóng tối. Họ đang dần quen với bầu không khí lạnh và áp lực có thể là hạ tinh thần này.
Thời hạn cho nhiệm vụ sắp hết. Aria tra kiếm vào bao và nói trong khi nhìn vào bóng tối.
“Nơi này quá tệ để cày lv...”
“Cậu chỉ là không muốn đấu với undead thôi.”
“Nhưng đúng là nó không hiệu quả mà.”
Limis và Aria tranh cãi, dù không hề nghiêm túc. Họ đã quen với nó rồi, nên không phản ứng mấy.
Toudou gượng cười chen vào.
“Này, dù ta đã quen với chúng ở đây, thì vẫn có khả năng ta sẽ gặp lại chúng ở chỗ khác.”
“Phải, cậu nói đúng.”
Spica lượm các thủy tinh từ undead và đưa cho Limis, người nói.
“Và đây là 892.”
“Vậy nghĩa là còn 108 nữa?”
Mọi người đều nghĩ con số quá vô lý khi mới bắt đầu, và giờ thì không. Mọi người đều kiệt sức, nhưng sau khi gần kết thúc, họ lại thấy rất thư thái.”
Toudou đưa ra gợi ý.
“Không phải nên cho Spica được tham chiến sao? Em ấy chắc cũng quen rồi.”
“Ồ... ý hay.”
Toudou, Limis và Aria cùng nhìn lại Spica, và mặt em hơi cứng lại.
Toudou và Aria không chỉ là những người đã tiến bộ. Spica cũng học được thánh thuật mới. Em cầu nguyện. Mộ quả cầu ánh sáng nhỏ xuất hiện và từ từ thay đổi hình sang thon dài như mũi tên. Nó chỉ có 1 mũi và không mạnh lắm.
Bất chấp, nó đúng là thuật trừ tà – phép cơ bản. Là skill tấn công chủ yếu của mọi linh mục.
“phá tiễn.”
Mũi tên được bắn đi. Toudou thờ ơ nâng khiên lên chặn lại.
“Em xin lỗi... em vẫn chưa điều khiên được...”
“Không sao cả. Nhưng đúng là khi ta sang nơi mới thì sẽ khó lên lv cho em...”
Nhiệm vụ của Gregorio lấy đi hết sự chú ý, nên họ quên mất lý do muốn Spica học thuật trừ tà là để giúp em lên lv nhanh.
“Tạm gác vụ lên lv, ta nên kiểm tra sức mạnh của thuật trừ tà của Spica.”
Nghe Aria nói, Limis cũng nhận ra.
“Kiểm tra sức mạnh? Nghĩa là ta cần ngăn undead lại. Cậu chặn chúng cho em ấy được không?”
“Dĩ nhiên. Spica cứ để việc ngăn tụi undead cho chị - em chỉ việc bắn hạ chúng thôi.”
Aria vỗ ngực tuyên bố. Một Aria nhục nhã 2 hôm trước giờ đã không còn.
Toudou cưới khoái chí, vui vẻ trước hành động của Aria và Spica cũng lên tinh thần hơn.
Amelia mở mắt và bất ngờ lẩm bẩm.
“Tôi chán.”
“Tôi không biết phải phản ứng sao.”
Nhiệm vụ của Toudou sắp xong. Cậu ta và nhóm vẫn đang đi sâu vào lăng mộ, và chúng tôi biết khả năng của họ, vị trí, chúng tôi cần cẩn thận không để họ đi quá sâu.
Nhóm họ đang rất êm suôi, nên chúng tôi trở nên hơi chán. Toudou và Aria đã vượt qua nỗi sợ undead, theo cách riêng. Spica, dù còn thiếu kinh nghiệm, nhưng đã học được thêm thánh thuật. Họ đang gần tới mục tiêu 1000 undead. Và giờ tôi lại thấy chán.
Amelia nhìn xuống tôi, và tôi thì không biết cô đang nghĩ gì.
“Anh muốn chơi nối chữ không?”
“Không hề.”
Dù rảnh cỡ nào, thì sao tôi lại phải chơi nối chữ trong cái hầm mộ đầy undead này!? Cô ấy nên quan sát về thời gian, địa điểm, thời cơ hơn đi. Thiệt là, cỗ nghĩ gì vậy?
“Vậy thì tệ quá.”
Amelia nhìn rất thất vọng trước câu đáp của tôi.
Tôi thờ dài và nhớ tới cuộc nói chuyện hồi nãy với Creio.
Không ai trong nhóm Toudou mất tích và đúng là tôi đang rảnh... nhưng nối chữ? Không phải nó gây hại vì cho tôi, nhưng tôi lại cảm thấy nó sẽ làm sói mòn tâm trí tôi từng chút.
Chợt Toudou và mọi người đụng phải undead khổng lồ.
“Bự đó.”
“Ồ, là xương khổng lồ.”
Dù nó to nhưng họ không có vấn đề gì để hạ nó. Nhìn lv không, thì họ hơi thiếu, nhưng tranh bị của họ xịn, và xương khổng lồ thì không có kỹ năng đặc biệt nào. Tôi xuy nghĩ và quyết định để họ tự lo.
Trong thức tế, thì xương khổng lồ chỉ xuất hiện tại tầng 2 trở xuống, nhưng do không có gì chặn giữa các tầng, nên chúng có thể thỉnh thoảng đi lên. Tôi có đụng phải vài con khi đang đi gom undead.
Vài phút sau, Amelia, người đang quan sát nhóm, phải kinh ngạc.
“Toudou hạ được nó. Cậu ta hơi bối rối, nhưng đã hạ nó dễ dàng.”
“Cậu ta là anh hùng mà.”
Tôi nghe tiếng vui mừng sau khi con xương gục ngã, nhưng đây đâu phải chiến thắng khó khăn gì. Mà nếu họ đã hạ được xương khổng lồ, thì họ có thể hạ bất kỳ thứ gì ở tầng này.
Họ sắp hạ đủ 1000 undead rồi. Dù chúng tôi không kiểm tra thì chắc cỡ 2 tiếng nữa là xong. Mọi thứ đều êm xuôi. Chỉ cần thêm cú kết liễu thôi.
“Tôi về làng trước đây. Tôi sẽ nói chuyện với Gregorio thêm lần nữa.”
“Tôi sẽ ở lại và trông chừng Toudou.”
“Tôi trông cậy vào cô.”
Cô đã hứa cái tôi cần trước cả khi tôi nói. Tôi sờ đầu mình theo thói quen và Amelia hơi cười đáp lại.
Lúc đầu tôi còn không chắc, nhưng Toudou và nhóm đã tới được cuối nhiệm vụ và quen được cả undead, trong khi rất quyết tâm. Spica đã học được thánh thuật, và dẫn dắt cho Toudou trở nên dễ hơn. Họ đã có linh mục, dù còn đang rèn luyện.
Mọi chuyện quá tốt đẹp. Hoặc là lẽ ra phải thế.
Tôi không nên quên: tương lai luôn đầy bất ngờ. Là người ngoài, tôi không thể hoàn toàn kiểm soát hành động của Toudou. Và hơn hết – trách nhiệm cho các hành động dưới tên anh hùng, không nên được coi nhẹ.