“Ta là môn đồ của Chúa. Ta là những đại diện cho Ngài, ta phải truyền đạt ý Chúa.”
Vài năm trước, vào hôm thử thách, Gregorio đang bị các Crusader khác giữ chặt trên sàn. Mắt hắn vẫn đầy ánh sáng. Chúng cho thấy hắn chả có tí mệt mỏi hay hối hận nào.
Hắn ngửng mặt nhìn tôi và thì thầm khi mà tôi còn đang thở dốc.
“Ares Crown. Tôi cầu cho ngày nào đó ta sẽ chiến đấu cạnh nhau.”
Tôi đứng đó, thở dốc nhìn xuống. Dù đã bị bắt lại, thì Gregorio vẫn sự cương quyết của mình.
Cuối cùng trận chiến đã dang dở. Và nếu chúng tôi cứ đánh tiếp, tôi sẽ thắng. Tuy nhiên....
Cuối cùng, người thật sự chiến thắng là ai? Tới tận bây giờ tôi cũng không biết.
“Ares, anh ổn chứ?”
“Ừa...”
Cô tới khi trận chiến đã xong. Cô không tới từ cửa sổ mà là từ cửa trước của nhà thờ.
Amelia hoàn toàn sốc khi nhìn cảnh trước mắt, tôi lấm lem bùn đất, và Gregorio thì nằm trên sàn. Máu chảy ra từ đầu hắn, nhưng hắn không chết, chỉ bất tỉnh thôi. Ở level Gregorio, dù không có chữa trị, thì hắn cũng sẽ tỉnh lại nhanh thôi.
Kế bên hắn là Pandora, nguyên nhân của chuyện đó. Từ lúc hắn bất tỉnh, tên bạn “quý giá” của hắn không nhúc nhích tí gì.
“Toudou và mọi người sao rồi?”
“Họ an toàn. Tôi đã chữa trị và để họ ngủ rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm trước tin đó. Vai tôi rũ xuống, và cơ thể thì rung dữ dội. Amlia chạy tới giúp tôi, nhưng tôi tự mình đứng dậy. Tôi không bị thương hay mệt mỏi. Đây là vấn đề về tâm trí. Amelia xụ mặt và làu bàu.
“Hừm...”
Một trận chiến khó khăn. Nó kiệt sức hơn nhiều khi đánh Zarpahn. Tôi đúng là đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, dù thế, tôi có thật sự đã liên tưởng tới việc phải đánh 1-1 với Mad Eated?
Ý tưởng cùng chiến đấu với hắn thì xin thôi, nhưng làm kẻ địch với hắn còn điên hơn. Chưa nói, hắn chả thay đổi tí nào so với hồi đó. Tôi ước mình sẽ cứ đang làm nhiệm vụ diệt môn đồ bóng tối.
“Anh giết hắn rồi sao?”
“Hắn còn sống. Hắn chỉ bất tỉnh do bị đập vào đầu bởi chính vũ khí của hắn thôi.”
“Sao cơ...?”
Amelia nghiêng đầu sang bên. Tôi lặng lẽ chỉ tay vào cái vali và niệm.
“Holy Bind.”
Ánh sáng mỏng từ tay tôi kết nối với cái vali. Tôi điều khiển sợi chỉ ánh sáng mà không cần cử động để kéo cái vali lại. Nó bay thẳng lên trời, còn Amelia thì nhìn theo nó.
Đó là bản chất thật của quan tài Pandora của Gregorio. Hiểu được nó, tôi cũng không thể bất cẩn.
Vũ khí của tôi và hắn làm cùng bằng nguyên liệu. Trừ hình dáng thì chúng chỉ có 1 khác biệt lên.
Phép Holy Bind chỉ có tác dụng với môn đồ bóng tối. Hiển nhiên nó vô hiệu với kim loại, nhưng thêm cái lớp da ác ma bọc vào thì khác. Kết nối 2 sợi chỉ ánh sáng ở 2 bên với 2 tay, hắn có thể dễ dàng cho nó đóng mở.
Gregorio, ngươi khéo léo không ngờ đó, nhưng đây không phải là diễn tạp kỹ đường phố, đồ khùng.
Không ai sẽ ngờ kẻ được gọi là Mad Eater sẽ có dùng tiểu xảo như vậy, hiển nhiên là trừ tôi ra. Nhưng vì tôi hiểu rõ hắn, nó chỉ càng chỉ ra tôi là địch thủ khó xơi nhất với hắn.
Môn đồ bóng tối không sài được Holy bind, nhưng tôi có thể. Gregorio điều khiển nó giỏi hơn tôi, nhưng lực kéo thì phụ thuộc vào năng lượng thánh, mà tôi thì cao hơn. Việc tôi có thể chiếm quyền kiểm soát là sự thật có thể đoán trước.
Bất chấp thế, Gregorio vẫn dùng nó để đánh tôi, hoàn toàn chính xác là cách đánh mà tôi mong đợi từ hắn.
“Nhớ lại, tôi không chắc hắn thật sự nghĩ tới việc hạ gục tôi không. Khi cái vali này nó bay là hắn chuyển sang dùng cước và điều khiển cho nó mở miệng ra. Đó là gợi ý... có thể hắn cố tình cho tôi những gợi ý đó...”
Kết hợp mọi thứ, tôi không chắc nổi hắn có đang cố hạ tôi. Hắn có dùng đánh lén, nhưng lại đánh trực diện với tôi ở nơi thoáng đãng thế này sẽ rất khó, khi tôi mạnh hơn hắn nhiều. Nếu hắn thật sự muốn thắng, thì hắn sẽ phải đánh trong phòng, nơi có nhiều chướng ngại để nắp.”
Hơn thế, nếu hắn câm miệng lại, thì tôi đã phải tốn thêm nhiều thời gian hơn để khám phá ra nguyên lý cái vali. Tôi không rõ nổi hắn đang nghĩ gì và cũng chả thật sự muốn biết, nhưng có thể hắn luôn nói thật... hắn tấn công tôi chỉ để đánh giá lòng tin của tôi.
Amelia gật đầu, mặt không hề hứng thú, và nhìn xuống Gregorio.
“Chúng ta có thể cho hắn một nhát vào họng khi hắn còn đang bất tỉnh không?”
“Không, ta không thể.”
Lời đề nghị nghe khá là hấp dẫn.
Nhưng Gregorio đã chấp nhận thất bại, và Creio cũng đã có lệnh cho tôi.
Tôi nhìn lên thiên đàng. Mặt trời đã lặn trước khi tôi biết, và bầu trời đang đỏ rực.
Tôi hít thở và duỗi lưng trước khi lại chỗ Gregorio, và nâng hắn lên. Dù có cái biệt dinh kinh dị là Mad Eater, hắn nhẹ tới khó tin.
“Chúng ta về thôi. Tới giờ lên kế hoạch mới rồi.”
“Vâng, đồng ý. Kế hoạch mới... ưm.. ta có thể nghỉ chút không?”
“Đừng lo. Tôi có thể dùng thánh thuật để hồi thể lực mà.”
“Điều tôi cố nói là....”
Tôi để mặc Amelia phàn nàn và bước đi.