Darenidemo Dekiru Kage Kara Tasukeru Maō Tōbatsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

(Đang ra)

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

Mizuki Nomura

Nhân vật chính máu S đối đầu với cô nàng xinh đẹp máu S - Daiki Sanada, người đã nộp đơn tham gia câu lạc bộ nghệ thuật trong khi bản thân chẳng có chút năng khiếu nào về nghệ thuật. Thực ra, danh ngh

2 2

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

(Đang ra)

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

Yuzumoto Yuto

Câu chuyện tình yêu thuần khiết kể về hành trình đi đến hạnh phúc của nữ chính yêu anh trai đã mất, và người em trai của hôn phu lại yêu cô, cả hai đều thấu hiểu nỗi đau của nhau.

3 3

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

(Đang ra)

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

Ametsuki

Đây là câu chuyện về cách dẫn lối cho một cô gái xinh đẹp đang gặp rắc rối trở về với tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình

3 35

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 231

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 109

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Tập 02 - Epilogue 2:

Spica đang rất sợ chết. Em đã thấy Gregorio Legin biến thành quái vật và hỗn loạn diễn ra sau đó.

Em bị kinh hãi. Nỗi khiếp sợ của sự thật là em không làm được gì.

Dù trói buộc làm em bất động đã không còn và Gregorio đã đi mất, em vẫn chỉ ngồi yên trên sàn. Em cảm thấy được chân mình nhưng không dùng sức vào chúng được. Tay em không ngừng run rẩy và suy nghỉ thì hỗn loạn.

Em đã quen được 1 chút với chiến đấu với quái vật, nhưng em chưa từng nhìn thấy 2 con người cố giết nhau.

Có Gregorio đang cười điên loạn. Rồi Toudou và mọi người đổ gục trên sàn. Cuối cùng, Ares xông vào ngăn anh ta.

Tim em đau nhói. Sức mạnh của em đang mất dần sau từng hơi thở nặng nề. Chỉ sau khi tay em bị cứa phải bởi mảnh vụn trên sàn thì em mới tỉnh táo lại.

Không có ai khác trong phòng. Em chỉ có thấy hội Toudou đang nằm bất động.

Spica thấy hoàn toàn trống rỗng, và vô lực. Dù lúc khi Limis bị hất tung lên trời như mảnh giấy, thì em chỉ có thể trố mắt ra nhìn.

“Mình phải... cứu họ...”

Có được động lực, em bò tới chỗ Limis, người gần em nhất. Spica dùng hết sức lật cô ngửa lên – không hề dễ dàng. Em cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của Limis.

Spica đã được học kinh thánh và được tập luyện. Nhưng em vẫn chưa thể niệm hồi phục. Em cố lọc ra ký ức của mình; phép hồi phục thông thường là niệm và tác động thông qua tiếp xúc vật lý.

“Đầu...? hay vai...?”

Spica dò dẫm khắp cơ thể Limis. Tim em đang đập nhanh, nhưng em vẫn không biết làm sao sài hồi phục, đặc biệt là trong tình thế nguy cấp này. Limis không chảy máu. Mặt cô bằm tím đen và xanh. Cô đang bất tỉnh.

Mình không thể làm gì cả.

Tình huống điên loạn xung quanh là Spica loạn trí, và rồi em nghe thấy giọng nói quen thuộc.

“Lại nữa rồi... hắn đã làm quá...”

“Amelia!?”

Amelia quan sát xung quanh sau khi bước vào, và cô nhìn hướng Spica. Vẫn chưa tỉnh táo, nên em hoàn toàn bối rối hỏi.

“Sao chị lại ở đây..?”

“Bởi vì tôi có nhiệm vụ chữa trị cho mọi người. Tới chậm tí thôi là vô phương cứu chữa.”

Amelia lại chỗ Toudou, người vẫn đang nằm trên sàn, lật người lên. Cô kiểm tra mạch đập và mắt trước khi đặt tay lên trán Toudou.

Ánh sáng xanh phát ra từ tay cô là thứ Spica đã cố từ nãy giờ - hồi phục.

“Ưm... Amelia... em nên làm gì..?”

“Em không cần làm gì đâu.”

“Nhưng...”

Amelia nhìn chằm chằm Spica, người đang lắp bắp.

Dưới đôi mắt xanh đó, không hề có sự thất vọng hay khinh thường nào. Spica biết rõ cảm xúc trong nó – chính là thờ ơ.

“Sơ Spica, em cơ bản là không giúp được gì cả. Nên ít nhất đừng có vướng tay tôi.”

“!!”

Spica nín thở trước mệnh lệnh khô cứng đó của Amelia. Mặc kệ em, Amelia tiếp tục chữa trị cho những người khác. Cuối cùng, Amelia lại gần Spica và nắm lấy bàn tay chảy máu của Spica.

“Ưm... đừng lo cho em... làm ơn đi giúp ngài Ares...”

Vết cắt trên tay em không sâu. Em đang lo cho chuyện giữa Ares và Gregorio bên ngoài hơn. Amelia đáp lại cụt ngủn.

“Điều đó là không cần.”

“Hả...? Nhưng tại sao...?”

“Bởi vì, Ares sẽ không thua bất kì linh mục nào.”

Lời xác nhận của Amelia tràn đầy thứ còn hơn cả sự tự tin.

Tôi ghét sự vô dụng của mình.

Lý do cho cảm xúc lúc này của em là do tương phản to lớn giữa điều mà có thể làm được lúc này so với hồi trước. Nó đã không còn là tôi không thể làm được gì mà thay vào đó là tôi đã không làm được gì.

Hồi trước, nhà thờ cho Spica nhiệm vụ. Em chỉ cần làm hết việc, nhưng hiện tại, em không thể làm được việc nên làm. Thành thật thì vẫn có việc em làm được. Nhưng những công việc đó không còn thỏa mãn được em.

Em đã lên level và khỏe hơn. Em đã học thánh thuật dù chỉ là sơ đẳng. Với mỗi thành tựu đạt được, em lại thấy nôn nao hơn. Em thấy mình đang trưởng thành hơn. Nhưng cùng lúc nó cũng làm em thấy bất lực.

Ở lăng mộ Yutith, em luôn được bảo vệ. Ngày đầu tiên, linh mục cô vừa gặp đã dạy và cho cô nhiệm vụ.

Ngày thứ 2 và 3, Spica đã học được thánh thuật nhưng vẫn vô dụng. Và rồi trận chiến giữa Ares và Gregorio xảy ra. Khi nhìn Toudou bị đánh hạ nằm trên sàn, em nhanh chóng hiểu ra sự khác biệt giữa cô, chỉ biết co người sợ hãi, và những người có khả năng đứng lên chiến đấu.

Tuổi tác. Giới tính. Kinh nghiệm. Nhiều nhân tố ảnh hưởng lên Spica, nhưng em đang bị đè ép bởi cảm giác căm ghét chính mình. Em thấy hối hận khi không thể làm được gì khi chỉ biết im lặng nhìn đồng đội, những người đã đi vào lăng mộ nguy hiểm vì em.

Em cần hành động. Dù cho có thua, dù cho chả làm được gì, em nên chiến đấu. Hầu hết mọi người sẽ bảo em sai. Họ sẽ nói em chẳng thay đổi được gì đâu.

Dù họ nói đúng, thì em vẫn nên đối mặt với kẻ thù. Dù cho không vì đồng đội thì cũng vì em. Tại sao ư? Bởi vì dù có ngay thẳng mà thiếu sức mạnh thì cũng không có nghĩa gì cả.

Một lần nữa, nếu Spica không có ai để so sánh với, thì em chắc sẽ kẹt mãi với nhóm Toudou. Tuy nhiên, “may mắn” là em đã có một hình mẫu để noi theo. Em hoàn toàn nhận ra sự thay đổi trong mình và cảm xúc mà em chưa từng biết tới.

Đơn giản thì, giờ Spica đã biết tới từ trước giờ luôn ẩn dấu trong em – Spica đã trở nên hơi tham lam.

“Ô hô. Nên em muốn làm việc dưới tôi sao.... em thật là một kẻ kỳ lạ đó, sơ Spica.”

Như Spica yêu cầu, người đàn ông đó xuất hiện trước cô.

Gregorio Legins. Linh mục tàn nhẫn nhất mà Spica từng biết. Anh ta nhìn Spica lịch thiệp hoàn toàn trái ngược với ấn tượng vài ngày trước.

Spica đặt đôi tay run rẩy lên đùi nhưng vẫn chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt. Dù trông anh ta như cùng tuổi Spica và là một linh mục, nhưng chính anh đã đánh đập Toudou và mọi người khác, những người đã tiêu diệt vô số xác sống.

Không quan tâm những cảm xúc đang bùng lên trong Spica, Gregorio bình tĩnh thuyết phục em.

“Xin cho phép tôi khen ngợi sự dũng cảm của em. Hơn nữa, tôi có nghĩa vụ phải đáp lại nó. Sơ Spica – nếu em cần người dạy, em nên hỏi Ares Crown, chứ không phải tôi.”

“Nhưng... tại sao?”

Gregorio đặt tay lên cằm và cười đáp.

“Bởi vì nó sẽ an toàn hơn đó sơ Spica. Nếu em không qua được thử thách của tôi, em sẽ chết đó. Đó không phải là đùa đâu. Đó là cái giá cần phải trả cho sức mạnh.”

Lời nói của Gregorio nghe như đe dọa nhưng lại là sự thật. Spica run người nhưng nhanh chóng đáp lại.

“Ares không thể dạy tôi.”

“Vậy à. Tại sao thế?”

“Bởi vì Ares... quá tử tế.”

Ares đã chuẩn bị cho cô trang bị. Anh còn giúp cô lên level. Anh giúp cô hết sợ xác sống. Anh dạy cô thánh thuật. Anh cho cô rất nhiều thứ - tới mức cảm ơn thôi là không đủ.

Gương mặt Gregorio thay đổi khi thấy sự chuyển biến từ thái độ tới giọng nói của Spica. Mắt anh ánh lên niềm vui.

“Thật là tuyệt vời đó, sơ Spica. Không hề có sự cấm đoán nào cho người muốn đối mặt với thách thức của chính họ. Em đã so sánh giữa Ares cùng tôi, và lại chọn tôi. Bao nhiêu linh mục sẽ dám chọn như em...?”

“Nó không phải là bồng bột đâu ngài Gregorio.”

“...?”

Spica vuốt ve thánh giá trên cổ mình.

Nó là bằng chứng duy nhất chứng mình em là linh mục, em vẫn chưa qua được bài kiểm tra nào và thiếu cả khả năng của một linh mục cấp thấp. Vòng cổ là thứ em có thể hiện ý muốn được gia nhập vào hội.

Spica cúi đầu nhưng nhanh chóng ngẩng lên. Em nhìn thẳng Gregorio với đôi mắt xám của mình.

“Thưa ngài Gregorio. Đây không liên quan gì tới quyết tâm của em. Nó đơn giản chính là khát vọng của em.”

 Khát vọng đó đang đang cháy không ngừng trong tim của Spica. Thứ mà cuộc đời nhàm chán và không có mục tiêu trước đó của em không có. Là thứ mà em chưa từng biết.

Và giờ em đã biết rõ, và sẽ không quay đầu.

“Em thật... ghen tị. Với những người có thể chiến đấu, những người dám đối mặt với kẻ thù, những người có thể bảo vệ và những người có thứ để bảo vệ.”

Spica không muốn chỉ nhận – em muốn được cho đi. Đó là khát vọng của em.

Đó là một khát khao xa hoa, và em chưa xứng với nó. Em hiểu rõ điều đó. Đó là lý do em muốn vươn lên và sẵn lòng trả bất cứ giá nào.

Spica biết mình rất tư lợi. Em đã được cho cơ hội thành linh mục nhờ tình cờ. Nắm lấy cơ hội đó và rồi ném nó đi thì quả là ích kỷ. Không khác gì ném cát vào mặt người khác.

Dù sao thì cũng không có đường lui. Khát khao của em đã hóa thành bản năng rồi.

Em biết mình sẽ hối hận nếu không hành động. Đó là lý do em quyết tâm nói lại lần nữa.

“Làm ơn, thưa ngài Gregorio. Xin hãy nhận em làm đồ đệ.”

Giọng em rụt rè nhưng đầy cảm xúc. Nụ cười của Gregorio nhạt đi, và anh đưa tay gõ vào cái vali sau mình.

“Sơ Spica. Em biết tôi bao nhiêu tuổi không?”

“Hả...?”

Câu trả lời đó chả liên quan gì yêu cầu của Spica. Em hoang mang nhìn Gregorio từ trên xuống.

Em không biết anh ta mấy tuổi. Anh ta có mắt đen và cơ thể nhỏ nhắn nghĩa là anh khá trẻ. Anh thể hiện ra khá trưởng thành nhưng nhìn qua thì em ấy không nghĩ anh ta lớn hơn mình bao nhiêu.

Nhưng không thể nào. Sao lại có con người như thế tồn tại được.

Gregorio cười khúc khích. Anh phấn khích quan sát Spica.

“Sự hủy diệt của làng tôi, điều đã dẫn dắt tôi thành một Crusader... là 25 năm trước. Lúc đó tôi 14 tuổi... chính xác là 13 tuổi 10 tháng.”

“25 năm trước..?”

“Tơi sẽ không quên. Nó là ngày định mệnh. Quê tôi chìm trong lửa, xác của gia đình và bạn bè cùng dân làng được chất thành núi, máu họ chảy khắp mặt đất. Ngày đó, tôi trở thành Crusader. Sơ Spica, từ khi đó, tôi chưa hề già đi chút nào... để có thể quét sạch bóng tối khỏi thế giới này.”

Đó là câu chuyện điên rồ, thứ mà Spica chưa từng được nghe bao giờ. Nhưng Gregorio rất nghiêm túc. Anh nói rất thành thật và em ấy không hề thấy câu chuyện đó kỳ lạ.

Gregorio tiếp tục truyền cho Spica kiến thức từ các câu chuyện, biểu hiện của anh không khác mấy ác ma.

“Sơ Spica, cho phép tôi dạy em 1 điều. Em tham lam. Rất là tham lam. Nhưng có vài thứ tôi hiểu. Bất lực. Mất kiên nhẫn. Tuyệt vọng nhấn chìm ta. Spica, thứ em cần nhất là....”

Anh ta như ác ma đang thì thầm. Nhưng Spica tin mình đã chọn đúng. Em không nghĩ ra con đường hiệu quả hơn cho điều mình muốn.

“... quyết tâm giết sạch mọi thứ trên con đường của mình. Em có một vật phẩm rất tốt đó, sơ Spica.”

Gregorio nhìn hông của Spica, nơi con dao đang ở. Em nhận con dao mythril này từ Ares, sau khi cho anh biết mình sẽ học tập dưới trướng Gregorio. Em tháo con dao ra và đặt lên bàn.

“Ares thật sự bảo vệ thái quá. Tôi hiểu tại sao em lại tin tưởng tôi. Sơ Spica, con dao này sẽ giúp em an toàn. Nó sẽ ban phúc cho hạnh phúc và tương lai của em.”

Gregorio tiếp tục suy tư, như có lửa trong họng. Ares không nói gì hết khi đưa cho em con dao, nhưng em hiểu ý nghĩa của nó.

Rồi Gregorio vui sướng tuyên bố.

“Tuy nhiên, giờ là lúc cho em quyết định con đường tàn sát, để có thứ mà em khao khát.”

 “....”

Spica nuốt nước bọt. Đó là lời nói thẳng thắn không hề đùa giỡn.

Em đã hiểu ra: bản thân Gregorio là kết quả của con đường đó. Dù tình huống có khác nhau, điểm đến lại giống nhau. Gregorio là người đã vất bỏ mọi thứ cho điều anh ta muốn. Đó là sự thật mà không ai dám phản bác.”

Gregorio không chờ Spica đáp. Anh nhìn vẻ mặt em ấy và gật đầu tán thành.

“Em giống tôi nhiều mặt đó, sơ Spica. Rất tốt, tôi sẽ cho em phước lành. Tôi hứa sẽ biến em thành một Crusader tráng lệ.”

Trong vô số ngôi sao trên trời đêm, chỉ có 1 ngôi sao chính là nguồn gốc của cái tên Spica – dù em không biết rõ lắm. Nhưng nó chắc chắn là ngôi sao may mắn.

Spica đã có đặc quyền biết về cái em đang tìm kiếm, thứ mà nhiều người trên thế giới này sẽ không bao giờ biết. Còn gì may mắn hơn?

Spica xác nhận lại quyết tâm và nhìn thẳng Gregorio.

Trời đang quá trưa. Các ngôi sao vẫn chưa xuất hiện trên bầu trời, nhưng em biết chúng đang ở đó.