Người dịch: AsiaGroup Poro
=====
Chương 3-4: Ngày 5/6, Mình ngủ trên tàu
Vào ngày hôm đó, ngồi trên ô tô trên đường đến sân ga—
Mình đã kể cho cô Akane nghe mọi thứ đã xảy ra ở trường.
Mình đã giải thích một cách cẩn thận, cho tới khi ô tô tiến tới sân ga. Mình tự hỏi là liệu mình có nên mua vài bịch khoai tây lát không. Thời gian đang trôi đi.
*
Ngay khi ô tô chạy gần tới nơi, sân ga hiện ra trong tầm mắt, mình đã hỏi cô ấy từ ghế đằng sau, “Vậy, cô nghĩ cháu nên ngồi như thế nào khi ở trên tàu…?”
Với một thái độ đĩnh đạc, cô Akane trả lời từ chỗ vô lăng, “Cái gì nữa—cứ như mọi khi, không phải sao?”
“Ý cô là sao ạ?”
“Sensei đã nói dối để thích ứng với tình hình, nó giống cái lần xảy ra ở bệnh xá, đúng không?” “C-cháu đoán thế…”
“Không phải là đoán, điều đó chắc chắn là thế.”
“V-vậy, sự thật, sensei chưa từng xem cháu như là một cô ‘bạn gái’ ạ—?” “Không.”
“Cậu ta chắc hẳn cũng có một suy nghĩ nào đó như thế trong thâm tâm!” “Không ạ.”
“…”
“Nếu cô tò mò tới thế, Tiểu thư à, sao cô không đích thân hỏi cậu ta đi. Hỏi cậu ấy là ‘tại sao cậu lại sẵn lòng tha thứ cho tôi sau khi tôi đã bóp cổ cậu’. Nói cách khác, cô có nhiều điều để hỏi lắm. Đó là lý do tại sao hoàn cảnh của cô giống lúc trước, Tiểu thư ạ.”
Cô ấy thật có lý, và mình không thể chối bỏ gì.
Cô Akane lúc nào cũng như vậy, chưa bao giờ chạy trốn khỏi rắc rối trước mắt. Hoặc hơn thế, cô ấy sẽ trực tiếp giải quyết luôn vấn đề đó.
Mình thật sự hy vọng một ngày nào đó sẽ trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, một người có thể thoải mái bộc lộ bản thân bất kể đối diện với người nào chăng nữa.
*
“Được rồi, chúng ta đã tới nơi. Vào cửa hàng tiện lợi chứ?”
Cô Akane ngừng lại, và mình chỉ xoay xở để nói ra thứ mình đang suy nghĩ, “C-Cháu cảm giác… không muốn lên tàu vào hôm nay…”
“Nghiêm túc sao, cô bao nhiêu tuổi rồi hả? Cô bây giờ không thể hành xử cứng đầu như một đưa trẻ được.” Cô ấy trả lời.
“Nhưng!”
“Được rồi, được rồi, tôi hiểu cảm giác của cô ra sao, nhưng chiếc xe này không còn đủ xăng để đến Tokyo đâu. Điều này là rất khó, và vô tình làm sao là tôi cũng không mang theo đủ tiền trên người.”
“Cháu sẽ trả bằng thẻ cua cháu.”
“Tốt thôi, nhưng tôi khá mệt. Tôi không đủ tự tin là mình có thể cầm lái chạy hết đoạn đường xuống Tokyo an toàn.” “Cháu sẽ lái thay! Đưa cháu chìa khóa đi ạ!”
“Cô lúc này chưa được phép lái xe ở Nhật Bản. Đủ rồi, chúng ta sẽ xuống xe.” Đoạn cô Akane tính mở cửa ô tô ra.
“Từ từ đã! Làm ơn hãy để cháu xác nhận vài thứ đã!!” Mình cất lời với một âm giọng lớn nhất chưa từng thấy.
Có một thứ mình phải hỏi trước.
“Chỉ một thứ thôi đấy. Nếu chúng ta không kịp lên tàu, nó không vui vẻ gì đâu.” Cô Akane đóng cánh cửa lại khi đã hé mở ra được 3 centimet.
“Cảm ơn cô – chỉ lúc này, cháu muốn hỏi về thứ Endou-sensei đã nói, ‘đối với một người trẻ, cách nhìn của vị tác giả này về sự sống và cái chết thật lạ’, cô nghĩ là gì ạ?”
“…”
Cô Akane hiếm khi trầm ngâm như vậy. Sau khoảng năm giây im lặng, cô ấy nói, “Tôi chưa từng đọc ‘Vice Versa’, vì vậy tôi không biết lý do của câu nói đó…”
Mình tự vấn bản thân,
“Nhưng mặc dù là cậu ấy gần như sắp bị giết, cậu ấy vẫn tha thứ với một nụ cười trên môi. Tôi tin rằng cách nhìn nhận về sự sống và cái chết đối với những người như thế là không bình thường.”
Cô Akane nói ra thứ mà mình cũng đang suy nghĩ trong đầu.
Kể từ sau đó, điều mà Endou-sensei nói, ‘một góc nhìn lạ lùng về sự sống và cái chết’, cứ quanh quẩn trong đầu mình.
*
Với những bước chân đầy căng thăng, mình bước cứng nhắc vào cửa hàng tiện lợi, còn cô Akane vừa xách theo túi hành lý vừa bảo thẳng thừng với mình,
“Thôi nói chuyện nhăng cuội và vào thẳng vấn đề đi nhé.”
*
Dường như cô ấy đang đề xuất mình không nên mua bánh quy làm bữa ăn nhẹ, mà nên mua bánh vòng. Nhưng nếu mình có thể làm thế, mình đã không phiền muộn đến thế này rồi
Dù sớm hay muộn ra sao, mình sẽ phải đối diện với chuyện này. Hơn nữa, hôm nay cũng là một cơ hội tốt, đúng chứ?
Đầu tiên, mình phải kiểm tra xem mình có phải là cô bạn gái hợp pháp hay không.
*
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Khi sensei nói lời xin lỗi, mình sẽ là người chiếm lợi thế.
“Về chuyện đó, xin hãy cho em biết. Tại sao anh lại sẵn sàng tha thứ cho em mặc dù anh sắp bị em giết chết?”
Mình chỉ cần phải hỏi câu hỏi trên một cách bình thường…
Ừ thì, mọi thứ trông có vẻ sẽ diễn ra trơn tru đấy. Không, nó sẽ diễn ra như thế.
Không vấn đề gì.
Mình có thể làm được
Mình la lên ngay trong cửa hàng, “Được rồi!”
Với những bịch khoai tây lát mình sắp mua, mình dự định sẽ mua vị phổ thông. Mình sẽ ép anh ấy ăn vị ưa thích của bản thân, và chuyển thế thượng phong của tình hình về phía mình. Mình đã có cảm giác của chiến thắng.
*
Khi cô Akane đánh thức mình dậy, sensei vẫn đang ngủ. Chỉ còn bốn phút nữa là tới sân ga.
Như mọi khi, cô Akane nói từ tốn,
“Chúng ta đi thôi nhờ?—Vẫn còn cơ hội vào tuần sau mà.”