Ngày 19/6, Tôi quên mất
Con tàu rời bến sân ga.
Và rồi, tôi đã được mẹ cứu một phen nhờ việc mẹ thình lình về nhà—
Nghĩ về nó, tôi có cảm giác em ấy sẽ thổ lộ ‘chuyện gì đó mà Stella muốn nhưng chưa thể nói vào ngày hôm trước’. Khi chúng tôi chia tay nhau, tôi đã kêu em ấy hãy cứ nói đi.
Trong bất kỳ trường hợp nào, em ấy cũng sẽ lại hỏi han vào ngày tiếp sau đó, và không có điều gì được giải quyết cả.
Nhưng nếu nó như thường lệ, cô Kamishiro vẫn sẽ ngồi kế tôi, và trên tàu là một nơi công cộng–
Cô ấy có lẽ sẽ không nói chuyện phũ phàng với tôi đâu.
Tôi hy vọng là không như vậy.
Có lẽ là không thế đâu.
Trong bất kỳ tình huống nào, lập trường tư tưởng của tôi sẽ không bị lung lay.
“Bất kể chủ đề gì, nếu cô ấy tức giận, tôi sẽ xin lỗi.”
Đó là gì tôi nghĩ, và điện thoại tôi chợt rung lên.
Tôi bị bất ngờ.
Tôi biết điện thoại rung là khi có thông báo nhận được mail. Nó từ Nitadori à?
“Em không muốn gặp mặt anh hôm nay!”
Liệu em ấy có nói như thế không?
“Anh muốn biết lý do không ạ? Hm, okay, nghe nhé—”
Liệu rằng khuôn mặt tôi có trắng bệch ra tựa như bầu trời trong trẻo của tiết trời giữa mùa đông không?
Với đôi tay hơi run run, tôi lấy chiếc điện thoại đang rung lên ra.
“Cái gì…”
Tôi thở dài nhẹ nhõm, là mail từ ban biên tập.
---
Tôi đã không nhận cuộc gọi đó, vì tôi không muốn rời khỏi chỗ ngồi trước khi mà Nitadori tới.
Chiếc điện thoại bắt đầu thu lại tin nhắn thoại. Tôi quyết định lắng nghe và sẽ gửi tin nhắn hồi âm ở ghế ngồi.
Tin nhắn đã được ghi âm lại, và tôi lắng nghe. Nó sẽ nói về cái gì đây?
Tôi lắng nghe.
Và rồi—
Khuôn mặt tôi đã trắng bệch tựa như bầu trời trong trẻo của ngày đông chí.