Translator : Poro
=====
Chương 1-2 - Ngày 22/5, Mình ngủ tựa vào Anh
Mình là một nữ học sinh cao trung kiêm luôn là một nữ seiyuu mới vào nghề, hiện tại đang bóp cổ anh bạn cùng lớp hơn tuổi của mình cũng là một tác giả Light Novel có tiếng.
Đây là hiện trạng của mình bây giờ.
Ngay lúc này, mình đang ngay bên phải anh, và anh đang nằm trên giường hướng mặt lên.
Tay mình quấn quanh cổ của anh, bóp chặt xuống động mạch cảnh.
Lúc nào anh ấy cũng nóng vậy à?
Hay tại mình thường lạnh như này nhỉ?
Hay là tại mình đang căng thẳng, phải chăng bàn tay mình như đang trắng bệch lên cắt không còn giọt máu?
Hoặc có thể nó là sự kết hợp của chúng?
Hoặc là tất cả nó?
Mình có thể cảm nhận được hơi nóng từ làn da của anh ấy, làn da ấy nóng tới mức bàn tay mình gần như bị bỏng tới nơi.
Tại sao nó lại diễn ra như này…?
Mình không muốn làm điều này.
Mình không muốn lặp lại điều này.
Mình đã không dự định tái diễn chuyện này rồi!
Tại sao mọi thứ lại kết thúc như vậy…?
Mình bắt đầu nhặt nhạnh mọi thứ đã xảy ra tới thời điểm này.
Ngày 22 tháng Năm.
Khi mình tỉnh giấc, chỉ còn vài phút nữa là con tàu cao tốc cập sân ga.
Cô Akane đang véo mạnh vào má phải của mình, và đánh thức mình ra khỏi giấc mơ. Cô ấy cứ luôn đánh thức mình kiểu này hoài. Bất kể khi nào, cô ấy biết đây là cách tốt nhất để gọi mình dậy.
Mỗi khi mình tỉnh giấc, mình sẽ quên mất giấc mơ mình mơ, nhưng mình chắc chắn đó không phải là những giấc mơ đẹp đẽ gì.
Sau khi mình tỉnh giấc, mình thấy bản thân đang trong một con tàu đua, cơ thể mình đổ nghiêng về bên trái. Vai trái và đầu mình đang tựa vào lưng của ai đó.
Mình ngồi thẳng dậy, quay đầu sang trái, và nhận ra nó là gì.
“…”
Ngồi gục đầu ngay đó là anh đàn anh và cũng là bạn học của mình.
Mình đã rất xúc động từ cuốn tiểu thuyết mà anh ấy viết.
Mình cảm thấy mình đã được cứu rỗi.
Và thế, mình đã viết một bức thư hâm mộ.
Không có bất kì ngại ngùng nào, mình đã tiết lộ tất cả sự yếu đuối và bi kịch của mình, truyền đạt đi mọi suy nghĩ của bản thân. Và nhờ đó, mình đã nhận được hồi âm của anh ấy, những dòng chữ mang đầy sự khuyến khích.
Ngôn từ không thể bộc lộ niềm vui mà mình nhận được sau đó như thế nào.
Mình đã luôn tưởng tượng con người này sẽ ra sao.
Khi mình nghe tin tác phẩm ấy được chuyển thể thành anime, không có bất kỳ xấu hổ nào, mình đã làm bất cứ thứ gì mình có thể làm để có được một vai lồng tiếng cho nhân vật mà mình ngưỡng mộ nhất.
Và mình đã vượt qua biết bao người để có được vai diễn ấy.
Khi mình nghe tin mình sẽ có thể gặp trực tiếp anh ấy trong buổi After Record đầu tiên, mình đã hào hứng tới nỗi không thể ngủ được.
Và sau đó, mình đã thêm phần lo lắng trong suốt buổi After Record đầu tiên ấy, sự lắng lo ấy nhiều tới nỗi điều này sẽ là ngày đầu tiên trong đời mình gặp khó khăn trong việc giữ điềm tĩnh tới vậy. Mình đã rất sốc khi tìm hiểu được anh ấy chỉ hơn mình một tuổi. Đến lúc này, vị sensei mình đã hằng tưởng tượng vốn ra phải là một người đàn ông, tầm 27-28 tuổi, tốt nghiệp cả đại học, với nhiều năm kinh nghiệm trong công việc, và đã trở thành một nhà văn chuyên nghiệp chứ.
Và ngày ấy cuối cùng đã đến—
Trong suốt mười hai buổi After Records sau đó, mình đoán chắc là sẽ có một hay hai cơ hội để được nói chuyện riêng. Tới lúc ấy, mình đã muốn giới thiệu bản thân mình. Tất nhiên, mình không thể nói ra tất cả mọi thứ được. Mình chỉ muốn cho anh ấy biết nàng diễn viên lồng tiếng này tên là ‘Eri Nitadori’ thôi.
Nghĩ là thế, khi mình nói xong bài giới thiệu bản thân trong học kì mới của năm hai tại cao trung, sensei, người mà ngồi ngay bên phải mình, đã quay đầu xung quanh để nhìn mình – mình đoán mình đã rất may mắn khi không bỏ lỡ khoảnh khắc ấy.
Và khi mình trông thấy anh tại nhà ga vào hôm thứ Năm, mình đã rất ngạc nhiên.
Trước điều này, mình đã hy vọng rằng ‘vì chúng ta cùng đi tới một nơi, mình có thể gặp anh ấy tại nơi đó’, nhưng mình chưa từng đoán được cả hai chúng mình sẽ gặp như này.
Và vì vậy, Tới lúc Diễn rồi. Mình đã quyết định sẽ giả đò.
Đó là vì mình cảm thấy mình sẽ không thể trò chuyện bình thường với anh ấy dù bất cứ gì xảy ra chăng nữa.
Khuôn mặt mình sẽ cứng đờ nếu mình có thể trở nên quá căng thẳng, mình sẽ dùng những từ quá trang trọng mà chúng sẽ làm bất kỳ ai sững sờ, và khiến sensei sốc như một kết quả thường tình.
Nhưng mình không thể để bản thân bỏ lỡ cơ hội này được. Vì vậy, Tới lúc để Diễn rồi.
Mình đã quyết định sẽ vờ như một bạn nữ đầy trìu mến (nói thẳng thắn thì, trở thành một người mạnh dạn và vờ như trưởng thành hơn tuổi).
Vào cùng lúc đó, mình cũng hứa với anh ấy rằng chúng mình sẽ không nói chuyện ở trường. Lí do là, nếu mình không cẩn thận, mình có thể sẽ làm lòi ra bí mật của bản thân mất.
Mình cảm thấy tên tuổi của mình cuối cùng sẽ được biết tới, vì vậy mình cảm thấy ổn với nó. Tuy nhiên, nếu mình phải tìm ra bí mật của sensei, mình sẽ không còn đường lui.
Vì thế mình nắm lấy cơ hội để diễn một ‘vai’ của ‘một người ngồi cạnh nhau, một người bạn học có chung bí mật, và là một đồng nghiệp ở công việc’.
Mình biết có thể rất thô lỗ khi nói điều này, nhưng mình có cảm giác sensei không giỏi trong khoản giao tiếp. Nếu mình muốn tiếp tục nói chuyện với anh ấy, mình cần làm gì đây?
Mình đã cố hết sức để suy nghĩ, và mình đã tìm ra câu trả lời.
“Mình chỉ cần hỏi sensei những câu đơn giản để trả lời là xong.” Nhưng những câu hỏi đó là gì mới được?
“Điều mà sensei biết rất rõ. Nói cách khác, đó là cách trở thành một cây bút chuyên nghiệp.”
Vì vậy mình đã quyết định vờ như là ‘một người muốn tìm hiểu về những gì mà một tác giả làm’, và trò chuyện với anh ấy hằng tuần.
Mình không quá hiếu kì tới nỗi muốn hỏi tất cả mọi thứ, nhưng nó không hẳn là mình hoàn toàn không hứng thứ về tác giả chuyên nghiệp.
Để tạo ra một tình huống ‘dễ’ mà sensei trả lời, hằng tuần, mình luôn chuẩn bị những món quà. Đó là một thứ không gọi là ‘đắt đỏ’ nhưng vẫn làm người ta vui vẻ, đồ ăn.
Cùng bàn về ‘snacks’, lúc đầu nghe có vẻ tuyệt đó, nhưng nó có thể được xem như là ‘mồi nhử’ vậy. Thật tình mà nói, mình không biết gọi nó theo cách khác là như thế nào.
Trước khi mình có quyết định an toàn là đặt cược vào snack khoai tây, có hàng vạn món ăn để lựa chọn để ăn lẻ, và mình đã gặp phiền phức với việc sẽ chọn gì.
Ngẫm nghĩ lại, trong những dòng lời tựa cuối quyển tạp chí ‘Dengeki Bunko Magazine’, sensei đã có đề cập rằng ‘Món snack khoai tây, tôi thấy vị muối biển là ngon nhất, và tôi chỉ ăn mỗi vị đó thôi’.
Mình chưa bao giờ snack khoai tây mà lấy vị đó cả. Nói tới đây, mình cũng chưa bao giờ mua một vị đặc biệt nào, thậm chí khi đi ra nước ngoài.
Vì thế mình đã đi lòng vòng nhiều cửa hàng tiện lợi, dành nhiều thời gian để tìm cái vị đó. Cửa hàng đầu tiên không bán nó, vì thế mình đã đi thêm vài nơi nữa.
Cuối cùng mình đã xoay xở mua được một cái, nhưng mình không rõ là sensei có thích nó hay không, và điều ấy khiến mình lo lắng. Nhưng mình cuối cùng đã rất vui khi trông thấy vui vẻ nhận lấy và thưởng thức nó.
Và sensei thực sự đã trả lời những câu hỏi của mình.
Cứ như vậy, mình đã lên kế hoạch để ngồi cạnh anh tận năm tuần liền – Nhưng tuần trước, mình đã cố giết sensei.
Mình đã nhìn lén trước bản thảo của ‘Vice Versa’.
Sau khi sensei đi vào nhà vệ sinh, một suy nghĩ đột nhiên chạy qua đầu mình.
Khi sensei đặt cái cặp đựng bản thảo ở ngay trước ghế, anh ấy đã nhắc rằng mình không được mở ra xem, phải không ta?
Lúc mà mình đảm nhận vai Meek, đáng ra mình không nên biết mọi thứ về cô ấy phải không? Nếu mà mình có thể biết cốt truyện trước, mình có thể diễn xuất nhập tâm hơn, đúng chứ?
Ngẫm nghĩ lại, mình đáng lẽ phải biết nó là một là ý tưởng tồi. Nhưng sau cùng, đó là cái mà mình thật sự đã chấp nhận.
Và thế mình đã đọc trước bản thảo. Và thế mình đã bóp cổ sensei.
Ký ức của mình thật mịt mờ.
Nhưng có một thứ mình luôn rõ ràng. Sau cùng, mình đã có một suy nghĩ là ‘Mình phải cứu Meek bằng mọi giá’.
Mình nghe thấy một tiếng thét, và mình đã ngất đi, rồi sau đó, mình không thể nhớ được gì nữa. Khi mình tỉnh dậy, mình thấy bản thân đã nằm trong bệnh xá của nhà ga rồi.
Về điều gì đã diễn ra sau đó, mình nhớ rất rõ.
Tuần này, trong lúc mà mình xin phép đi học trở lại, cô Akane đã bảo mình rằng,
“Bây giờ đã ổn rồi. Cậu bạn nhà văn ấy đã nghĩ ra một lời nói dối trắng trợn để cứu em đấy, Tiểu thư Stella. Cậu ấy hoàn toàn không hề ghét em.”
Thật không thể tin nổi.
Anh ấy gần như sắp bị mình giết chết, vậy mà anh ấy không ghét mình. Làm thế nào mà một con người như vậy có thể tồn tại? Nếu đó là mình, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho ai đã làm như thế.
Mình sẽ không tha thứ cho những ai dùng lời lẽ và hành động để bắt nạt mình. Thậm chí tới bây giờ, nếu mà nó hợp pháp, mình vẫn muốn giết sạch tất cả bọn họ.
Lời nói dối mà sensei đã làm ở bệnh xá có khả năng là vì anh ấy không muốn bản thân liên luỵ vào một tình huống rắc rối, chứ không phải anh ấy đã tha thứ cho mình.
Đúng, nó là như thế.
Sau đó, ở trong lớp học hay ở phòng thu—
Anh ấy sẽ tiếp tục dằn vặt tâm trí mình, và đó là lý do tại sao anh ấy đã không khai báo với công an. Nhưng thậm chí là thế, mình cũng không thể làm gì được với nó.
Đó là cách trả thù hợp lý, và mình không thể làm gì cả.
Nghĩ về điều đó khiến mình chạnh lòng, nhưng mình không thể làm gì với nó cả.
“Nếu đó là cách mà em nghĩ về nó, Tiểu thư à, tất cả những gì tôi có thể nói là em có thể ‘làm bất cứ gì em thấy ổn’ – Tuy nhiên, tôi có cảm giác là em không nhất thiết phải cảm thấy như vậy.”
Cô Akane đã nói với mình như vậy khi thấy mình nhợt nhạt, khó ngủ vào giữa đêm khuya.
“Em không thể cứ nghỉ học hoài được. Không, trường học không phải là vấn đề ở đây. Tuy nhiên, em cũng cần phải tới Tokyo vào thứ Sáu đề làm việc. Tôi thật sự khuyên rằng thứ Năm em nên đi học lại đi.”
Nhưng mọi người ở trường sẽ nói về mình thế nào?
Nếu danh tính của mình bị lộ, và mình trở thành trò cười của cả lớp, mình nên làm gì đây?
Nếu mà mình bị gọi là một con Nhật Bản ngoại lai với mái tóc giả, tròng mắt đủ màu cùng với việc dùng tên giả, như mình đã trải qua trước đây, thế thì mình làm gì đây?
“Như họ nói, ‘chỉ cần thay đổi cho phù hợp thôi’, nếu một ai trong lớp quá là nhỏ mọn tới mức cậu ấy không chấp nhận em, em chỉ việc đơn giản là nghỉ học đi. Đối với việc học vấn của em thì, Tiểu thư à, em nên học lên đại học.
Tuy nhiên - ” Tuy nhiên?
“Như tôi đã nói bao lần trước kia, tôi không nghĩ sensei là loại người như vậy. Nếu cậu ấy có ý định làm thế - cậu ấy đáng ra phải nói mọi người về chuyện này, đúng chứ? Có người bạn nào của em gọi cho em để thông báo hay viết thư đe dọa em chưa? Xa hơn nữa, tôi không nghĩ sensei đợi em ở trường chỉ vì mỗi việc là tiết lộ bí mật của em trước mặt em.”
Mình không biết liệu nó có phải vậy không.
Nhưng trên sự yêu cầu của cô Akane, mình cuối cùng cũng ló mặt ở trường – Và thật không ngờ, mình biết được Meek sẽ được hồi sinh.
Mình không hiểu được.
Tại sao sensei lại không ghét mình?
Anh ấy gần như đã sắp ngỏm, vậy tại sao anh ấy không ghét mình? Tại sao anh ấy không nổi giận với mình?
Anh ấy đã gần như sắp chết rồi mà, tại sao anh ấy lại không nổi giận với mình cơ chứ?
Và anh ấy thậm chí còn thay đổi bản thảo làm cho Meek được hồi sinh, như thể anh ấy muốn nói rằng ‘em đã đúng’. Mình thật sự không hiểu.
Chính xác thì sensei đang nghĩ gì?
Mình muốn biết.
Và hơn nữa, mình chỉ có thể xin lỗi về thứ mình đã làm, rồi sau đó hỏi anh về điều đó là gì. Anh đã gần như sắp chết vì những lý do lạ lùng, vậy tại sao anh lại sẵn lòng tha thứ cho mình cơ chứ?
Để nhận được câu trả lời, mình chỉ còn nước đi tàu một lần nữa. Đó là vì mình chỉ có thể trò chuyện với sensei trên chuyến tàu đó thôi.
“Trong trường hợp đó, tôi sẽ không lái xe đâu. Thật sự, tôi không thích lái xe đường dài, và kể cả ở Tokyo luôn. Tôi khá dở trong việc cầm lái đó.”
Cô Akane nói cùng với một nụ cười.
Cô ấy đang nói dối kìa.
Cô ấy rất thích cầm vô lăng, và cực kì đáng tin trong việc đó. Với cương vị là tài xế riêng và vệ sĩ của mình, cô ấy sẽ không thể nào được nhận việc nếu cô ấy không đủ giỏi.
Cô ấy nói tiếp,
“Tôi có thể là đã đề nghị em không nên tự ép bản thân phải biết mọi thứ, và hy vọng rằng em chỉ cần nói chuyện bình thường với cậu ta thôi. Hãy trò chuyện tiếp với cậu ấy mà không dùng lời lẽ quá lịch sự hay trang trọng như trước nữa, làm ơn. Thật vô dụng khi cứ xin lỗi như vậy, Tiểu thư à, và nói về điều này, tôi cảm giác rằng sensei cũng không hy vọng em cứ như vậy hoài. Làm ơn hãy trở lại tính cách thường ngày của em đi.”
Liệu em có thể làm như thế không? Mình hỏi, và cô Akane nháy mắt đi kèm một nụ cười, cho mình một câu trả lời ngoài dự đoán.
“Oh? Không phải trước giờ em đã làm như thế sao?” Làm gì cơ?
“Diễn xuất ấy. Tới lúc Diễn rồi.”
---
Mình liếc qua nhìn khuôn mặt đang chìm sâu vào giấc của của sensei, và trong một khoảnh khắc, quá khứ đột nhiên ùa về trong mình như một tia sáng chiếu qua. “Sau cùng, liệu chúng ta có nên bỏ qua tuần này không ta?”
Cô Akane thì thầm với mình, tiếp tục, “Hãy bắt chuyến tàu vào tuần sau thôi.”