Bước sang đầu tháng tư.
Ngay sau khi tôi vừa lên năm 2 cao trung. Ở vùng quê này, mùa xuân luôn cho ta một cảm giác nhẹ nhàng và thoải mái. Nói khoa trương một chút thì ở quê tôi, các mùa đều đến đúng thời điểm như khái niệm được nêu trong các cuốn sách, đều đều như được sắp lịch trước. Và đây cũng là khoảng thời gian khiến tôi cảm thấy thư giãn nhất trong cả năm.
Giờ nghỉ trưa sau các tiết học dài, một nhóm nữ sinh quây quần bên chiếc bàn nơi góc lớp, buôn chuyện rôm rả.
“Này, cái post hồi sáng của Himari đỉnh quá trời luôn.”
“Mình cũng thấy vậy đó, bà ấy dễ thương quá chừng.”
Hai cô gái vừa bàn tán, mắt không rời khỏi màn hình chiếc smart phone.
Cái vụ ‘hồi sáng’ mà hai cô nàng vừa nhắc đến chắc ăn là về cái post mới nhất của Himari trên Instagram.
Đó là một bức ảnh của cổ chụp tại một quán cà phê nằm trên đường số 10 trong dịp kì nghỉ xuân vừa rồi.
Hình ảnh cô ấy tay cầm món Galeto vị hướng dương mùa hè mới được ra mắt, ngồi thư giãn trên một sàn gỗ nâu vàng.
Điểm nhấn trên đôi tai của cô ấy là cặp khuyên được làm từ hoa tươi đã qua xử lý, mang thiết kế tinh tế, trang nhã như những bông huệ ngự mình giữa thung lũng xanh.
Nép mình sau cặp kính râm lớn là màu xanh đại dương bạt ngàn từ đôi mắt quyến rũ của cô nàng.
Phóng góc nhìn ra cửa sổ sau lưng cô là cảnh vịnh biển Hyuga trải dài như vô tận.
Cái nóng ngày một tăng lên, mọi người ai cũng nhận thức được rằng mùa hè sắp đến, thông qua bầu không khí bắt đầu oi ả ấy.
Và bức ảnh của Himari dường như đã gột tả được thời khắc giao mùa này một cách sinh động nhất.
Himari bắt đầu sử dụng Instagram khi vừa lên cao trung. Cổ có sẵn một tá kiến thức lẫn tài nguyên cần thiết để tăng tương tác cho các bài đăng kiểu này. Trong vòng chưa đầy một năm cô ấy đã kéo được hơn 50.000 lượt follow trên tài khoảng của mình.
Đỉnh thì miễn bàn luôn.
Cô ấy cực kì nổi tiếng ở đây, trong cả vùng này, mỗi khi cổ đăng một bài mới trên mạng xã hội là cảnh bàn tán xôn xao kiểu này lại diễn ra.
Ngay cả khi bạn đến quầy thức ăn ở Aeon sau giờ học, thì cảnh bắt gặp mấy nữ sinh trường khác bàn tán về bài đăng của cổ cũng không hiếm.
Cũng dễ hiểu thôi, vì ở vùng nông thôn nhỏ bé này mấy chủ đề nổi tiếng có sức ảnh hưởng tới dư luận như vậy khá ít.
Ngồi bên cạnh tôi.
Himari điềm tĩnh nhẹ nhàng đút quyển sách giáo khoa vào cái cặp sách của mình.
Cô ấy vẫn đang toát lên một sức hút cực kì quyến rũ, mặc dù đồng phục của trường tôi cũng nhàm chán, đại trà và quê mùa như bao bộ đồng phục đến từ các trường cao trung ở vùng nông thôn hẻo lánh khác, nhưng khi được khoác lên người cổ, nó tỏ ra nét đẹp tinh tế như thể muốn nói đây là bản vẽ đắt tiền của một nhà thiết kế thời trang tài năng nào đó. Lụa đẹp vì người, thật khó hiểu.
Mới 2 năm trôi qua thôi, mà chiều cao của cô ấy tăng lên đáng kể. Đợi đã, hình như ngoài chiều cao thì cơ thể Himari cũng phát triển theo luôn, nó cân đối đến mức lúc nào cũng như đang hút ánh nhìn của các cậu con trai xung quanh.
Biểu cảm trên gương mặt cô ấy lúc nào cũng nhìn hết sức gợi cảm.
Đôi môi cô nàng được phủ một lớp son bóng nhẹ, như thể toả sáng, mà mỗi lần cổ liếm đôi môi ấy là tình hình của các cậu trai trong lớp học lại ầm ầm như vừa có một cơn dư chấn ghé qua.
Mái tóc tựa những cơ sóng bồng bềnh của cổ… đã được cắt ngắn đi một cách rất dứt khoác. Nhưng nhìn lại thì cái kiểu tóc ngắn ngắn, không theo quy luật này lại phù hợp với tính cách nghịch ngợm của Himari hơn. Đôi mắt hình hạnh nhân mang màu biển cả của cô ấy vẫn không thay đổi, vẫn cái sức mê hoặc, vẫn nổi bật như ngày đầu.
Mỹ nữ mang làn da trắng ngần từ hai năm trước đã trưởng thành ra trông thấy, tuy nhiên bản chất trẻ con, ngây thơ của cổ cũng thể hiện ra bên ngoài nhiều hơn. Đúng chất một Himari siêu cấp nghịch ngợm.
Rời mắt khỏi màn hình điện thoại, hai cô gái vừa nãy bước tới gần bàn của Himari.
“Cái tiệm cà phê trong bức ảnh của cậu á, nó nằm ở đâu thế?”
“Cậu cứ đi dọc con đường số 10, hướng về trung tâm thành phố là thấy thôi, nó dễ tìm lắm. Nhưng mà mình nghe nói món Galeto này là phiên bản giới hạn chỉ bán đến hết mùa thu thôi nha.”
“Còn cái khuyên tai này thì sao, ở Aeon có bán hả?”
“Nó là hàng độc quyền, nên mình nghĩ là các cửa hàng không có bán đâu.”
“Ra là vậy, nhưng mà mình cũng thực sự muốn sắm một cái!”
Himari lấy ra một tấm danh thiếp đưa tận tay hai cô gái, tấm danh thiếp của một người sáng tạo các phụ kiện từ hoa tươi chỉ in vỏn vẹn một chữ ‘YOU’ trên nó.
“Cậu cũng có thể mua online đấy, quét mã QR từ tấm danh thiếp này sẽ dẫn cậu đến một trang web đặt hàng. Nhớ nhập mã miễn phí vận chuyển này nhé, mã sử dụng được nhiều lần nên cứ thoải mái mà mua sắm, một món họ cũng giao tận nơi, đừng ngần ngại.”
“Thật hả?! cảm ơn cậu nhiều nhé.”
Sau đó, hai cô nàng mời Himari cùng đi chơi khi tiết học cuối cùng kết thúc, có vẻ là họ sẽ đi Karaoke.
Mà cũng đúng thôi, ở thị trấn này các địa điểm thu hút học sinh đến sau khi tan học chỉ có Aeon, Karaoke và Sushiro.
Hình như lần này số lượng người đi hát Karaoke đông lắm, phần lớn trong số đó chỉ mới gặp Himari lần đầu sau khi đợt chuyển lớp đầu năm 2. Ý định của họ rõ ràng là muốn lôi kéo Himari vào nhóm của mình rồi.
Ảnh hưởng của phú bà nhà mặt phố, bố làm to này còn phủ sóng đến tận năm 2 cao trung luôn. À không, nói đúng hơn là độ nổi tiếng của cô ấy còn mạnh hơn hồi sơ trung lúc tôi mới gặp.
Dự án phát triển nông thôn mới, cái dự án mà ông anh thứ hai của Himari đang làm leader, đã xây dựng thành công một đường cao tốc mới. Điều này làm giao thông đến các vùng lân cận dễ dàng hơn, thành ra cơ ngơi của gia đình Inuzuka lại lên như diều gặp gió.
Đối diện với cái lời chào mời được cấu thành từ 120% nịnh hót, và 120% động cơ thầm kín đó. Himari chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo toát lên hàm ý ‘làm sao bây giờ ta’. Trong khi đang cười, tôi bắt gặp ánh mắt cô nàng nhìn mình như thể cầu cứu.
“…”
Xách cái cặp lên vai rồi đứng dậy.
Tôi bỏ lại lớp học phía sau lưng mà không một lời chào tạm biệt.
Ngoài hành lang, tấp nập học sinh đang vội vã trở về nhà, lẫn trong số đó là một vài người mang trên mình bộ đồng phục thể thao, có lẽ họ đang hướng tới các câu lạc bộ sau giờ học.
Bước tới phòng khoa học, nơi được đặt tại một toà nhà nằm cách biệt trong khuôn viên trường, bằng chiếc chìa khoá cũ tôi mượn từ phòng giáo viên, nhẹ nhàng mở cánh cửa.
Trong phòng có tổng cộng 6 cái bàn nhỏ, mỗi bàn vừa đủ cho một người ngồi. Tôi đặt cái cặp sách của mình lên bàn đối diện cửa sổ.
Phía cuối của căn phòng được bố trí những kệ sắt lớn, xếp thẳng hàng với nhau. Tôi tiến đến, mở cánh cửa trượt ngăn dưới cùng của kệ sắt bên phải. Bên trong lộ ra những chậu cây được trồng dưới hệ thống đèn LED cung cấp ánh sáng, đây là một môi trường lý tưởng nho nhỏ cho việc trồng cây trong nhà mà tôi đã tạo nên. Việc sâu bệnh ảnh hưởng đến cây là gần như không thể.
Những bông hoa nở vào mùa đông đã sẵn sàng được hái bất cứ lúc nào. Còn những loại hoa nở vào mùa xuân cũng vừa được tôi gieo hạt và ươm mầm gần đây.
Loa kèn đỏ, oải hương, hoa hồng phấn, cúc vạn thọ… Tôi chụp ảnh tất cả chúng, ghi chép lại quá trình trưởng thành của từng chậu hoa. Và cuối cùng là tưới nước, vậy là một ngày làm việc tại câu lạc bộ làm vườn của tôi đã kết thúc.
Bây giờ là khoảng thời gian riêng tư hiếm hoi của tôi. Đóng lại cánh cửa trượt của ngăn tủ có chứa các chậu hoa dưới ánh LED, tôi mở một cánh cửa trượt khác của ngăn tủ phía trên, khệ nệ ôm ra hai hộp bìa cứng.
Mở một trong 2 hộp bìa cứng, nó chứa đầy những hộp nhỏ hơn đã được dán kín miệng, thứ mà tôi mua được từ cửa hàng 100 yên. Cầm một trong số chúng lên tay, bóc ra để kiểm tra món hàng nằm trong hộp.
Bên trong là các gói hút ẩm, và những phần nhỏ của bông hoa đã được xử lý sẵn qua hoá chất. Chúng là những cánh hoa nhỏ xinh, thứ được lấy từ cây hoa Bướm.
Tôi kiểm tra thật kỹ màu sắc của từng cánh hoa, dường như màu vàng đã ngã đậm hơn so với sắc vàng vốn có của nó một chút. Nhưng nó vẫn toát lên một vẻ đẹp thật cổ điển và hoài niệm.
Không hề có bất kì lỗi kỹ thuật nào trên cánh hoa, việc cuối cùng còn lại phải kiểm tra là độ khô đã đạt yêu cầu chưa.