Nếu có những khoảnh khắc nào đó bạn rơi vào lưới tình, thì chắc hẳn cũng sẽ có những lúc mắc kẹt giữa hai chữ tình bạn.
Đối với tôi, thời điểm đó chính là vào lễ hội văn hoá của năm thứ hai sơ trung.
Giữa các trường sơ trung khác ở vùng nông thôn này, thì lễ hội văn hoá trường tôi được đánh giá là khủng nhất về độ nổi tiếng và số lượng người tham gia. Mỗi câu lạc bộ đều hợp tác với nông dân địa phương và các nhà hàng trong vùng để mở các cuộc triển lãm và các quầy bầy bán thức ăn. Hằng năm đều đón tiếp một lượng lớn học sinh từ các trường lân cận và khách mời đến tham dự.
Câu lạc bộ khoa học của trường đã tổ chức một buổi “Triển lãm hoa”. Liên kết với một cửa hàng hoa khá lớn và có tiếng tăm trong thị trấn, bày bán những món phụ kiện nho nhỏ dành cho phái đẹp, được làm từ hoa tươi.
Ngày đầu tiên trong hai ngày tổ chức lễ hội, vào lúc hơn 4 giờ chiều một chút, tôi đang rảo bước quanh trường với một hộp đựng phụ kiện trên tay.
“Mình là thành viên của câu lạc bộ khoa học, mình đang bán những phụ kiện nhỏ xinh làm từ hoa đây—“
“Ê, buổi biểu diễn của senpai hồi trưa thật là đỉnh quá mà—“
“Ah, mình bỏ lỡ buổi diễn đó rồi”
Tôi đang hoàn toàn bị bơ đẹp.
Tôi biết nguyên nhân là do chất giọng của bản thân quá nhỏ để có thể nghe được trong bầu không khí này.
Vì lo lắng không thể bán đủ chỉ tiêu sản phẩm, nên tranh thủ một tiếng cuối cùng trước khi ngày đầu tiên kết thúc, tôi phải vội vã chạy quanh trường để rao. …Vấn đề lớn nhất là làm sao tôi có thể bán được hàng nếu chỉ ôm cái hộp và chạy lòng vòng trường cơ chứ.
Một thằng không có nổi người bạn như tôi thì lấy đâu ra cái dũng cảm để bắt chuyện rồi mời hàng người lạ.
Trong lúc mãi suy tư với vấn đề của mình, một cặp đôi có vẻ quan tâm tới những món phụ kiện mà tôi đang cầm, chậm chầm tiến đến gần.
“Cái gì đây ? Cái này được làm từ hoa tươi thật à ? Nhìn đẹp mắt thật đấy.”
“Ah, đây là những phụ kiện trang sức được làm từ hoa tươi đã qua bảo quản, lợi nhuận từ sản phẩm sẽ được chúng mình gửi cho một quỹ tình nguyện.”
Hoa tươi đã qua bảo quản.
Đây là những bông hoa tươi đã được xử lý qua bằng các loại hoá chất như Ethanol, mục đích là giữ được độ tươi mới của chúng lâu hơn.
Người ta bảo rằng, nếu được xử lý đúng cách bởi một người có kinh nghiệm, thì độ tươi của hoa có thể giữ được đến một, thậm chí là hai năm liền mà không héo.
Đó cũng chính là những nguyên liệu mà tôi làm thành những món phụ kiện nho nhỏ để rao bán trong lễ hội.
“Quao, cái này là cậu tự tay làm thật hả, giá bao nhiêu thế ?”
Cậu trai cầm một trong những chiếc khuyên tai bằng hoa mà tôi trưng bày lên.
Cuối cùng thì có vẻ hai người họ đã ưng mắt với món hàng, nên tôi vô cùng nóng lòng muốn báo giá.
“Một chiếc có giá 500 yên.”
“Hả, bán đắt vậy, thôi quên luôn cái này đi.”
Cậu ta đột ngột quay xe vào phút cuối rồi đặt lại cái khuyên tai vào hộp của tôi một cách thô bạo.
…Đó cũng là lúc tôi nhận ra kinh doanh không dễ ăn như mình tưởng.
500 yên là một khoảng chi không hề nhỏ đối với túi tiền của học sinh sơ trung.
Họ có thể dùng khoảng tiền đó để ăn một bữa tại McDonald’s, nhưng việc dùng nó để mua món phụ kiện thủ công từ một người bạn cùng lớp thì còn phải đắn đo suy nghĩ lại.
Sau cùng thì tôi chỉ có thể bán được năm món.
Năm trong tổng số một trăm món, sau một ngày ròng rã chào hàng.
(Chỉ còn một ngày cuối…. sao mà được, nghe bất khả thi quá.)
Ôm cái hộp đựng những món phụ kiện ế hàng mà tôi đã ngu ngốc sản xuất với một số lượng lớn, bước chân quay lại phòng khoa học.
Chợt tôi thấy sự có mặt của Himari.
Cô nàng sở hữu làn da nhợt nhạt và dáng người mảnh khảnh.
Đôi mắt hình hạnh nhân của cô đổ đầy một màu xanh trong vắt như đại dương xa.
Mái tóc cô bồng bềnh như những cơn sóng biển, cũng với tông màu xanh nhạt.
Một thiếu nữ với vẻ đẹp thanh tao như thể được kéo ra từ một câu truyện cổ tích xa xưa nào đó.
Cô ấy ngồi lặng lẽ một mình trong căn phòng khoa học trống rỗng, chăm chú xem kĩ từng món phụ kiện từ hoa mà tôi đã chuẩn bị.
Những bông hoa đầy màu sắc được trưng bày xung quanh cô góp phần làm nổi bật lên sự hiện diện của cô nàng trong căn phòng trống.
Cô ấy đang mang cho mình một vòng hoa được kết từ ba bông hoa tròn lên tóc.
Soi mình bằng tấm gương nhỏ đặt trên bàn, cô ấy lẩm bẩm “Ê, trông như có hẳn một vườn hoa trên tóc mình luôn này, siêu dễ thương.” Rồi khúc khích cười một mình.
[Tuyệt Tác Hoàn Hảo]
Trong đầu tôi đã nhảy ra những suy nghĩ như vậy khi chứng kiến cảnh ấy.
Nếu đây là một post trên Instagram, tôi sẽ spam nát nút like một trăm lần mà không cần suy nghĩ gì hết.
…Cơ mà, nút like của bấm kì post nào cũng chỉ bấm được một lần thôi, làm sao spam được một trăm lần cơ chứ.
Trong lúc tôi mãi suy nghĩ như thằng đần thì cô ấy quay đầu lại.
“A, cuối cùng thì cậu cũng quay lại rồi, Yuu Natsume của câu lạc bộ khoa học đúng không ?”
Giật nảy mình khi bản thân đột ngột bị gọi đích danh.
Đối với tôi, cô nàng này vẫn là một người lạ.
‘Người đẹp mà giọng cũng hay’ cái ý nghĩ tầm thường này chợt nhảy vào đầu tôi.
“Vâng, là mình đây, cơ mà…?”
Tôi hơi lo lắng khi đáp lại cổ, vì tôi thực sự không biết cô nàng là khoá trên hay khoá dưới của tôi.
Tại sao cái trường này lại không có bất kì dấu hiệu nhận biết giữa các khoá, thông qua màu sắc thêu của đồng phục hay cái gì đại loại như thế nhỉ ?
“Cậu không thể để quầy hàng của mình trong tình trạng vườn không nhà trống như vậy đâu, vừa nãy có mấy cô gái cầm theo tờ rơi chạy đến đây tham quan đấy.”
“Gì cơ ?”
Tôi thật sự đã có một nước đi sai lầm.
Tôi là người duy nhất của câu lạc bộ này, điều đó đồng nghĩa với việc từ nãy đến giờ không có ai trông coi quầy hàng.
Như vậy tôi lại càng đánh mất cơ hội bán được sản phẩm của mình rồi.
“…Đừng bận tâm đến chuyện đó.”
“Tại sao?”
Himari hỏi tôi trong sự bối rối.
Nghe tin đó, bản ngã trong người tôi đã bị dần cho tơi tả, tôi đã chịu quá nhiều sát thương để có thể biểu hiện cái sự thất vọng của mình ra ngoài một cách công khai.
“Dù sao thì việc mình có ở đây trông hàng hay không cũng không giúp bán được món đồ nào đâu.”
“…”
Himari đang cầm một hộp nước ép bằng giấy.
Đó là Yoguruppe, thứ nước quả mà tôi đã uống mỗi ngày khi còn tiểu học. Cô ấy tiếp tục uống một ngụm nhỏ qua cái ống hút nhựa.
“Cậu có biết mấy món đồ của cậu đắt hàng lắm không?”
“Huh?”
Một tiếng kêu kì lạ gần như hét lên, thoát khỏi khuông miệng tôi.
Cô ấy đang khịa tôi à?
Không, cảm giác không giống là tôi đang bị mỉa mai lắm.
“Ý cậu là sao?..., mình thậm chí còn không ở đây nãy giờ cơ mà.”
“Ơ đừng lo, mình có thu tiền sản phẩm đầy đủ rồi, mình đã giữ tiền hộ cậu nãy giờ.”
Hộp Yoguruppe trên tay Himari phát ra một âm thanh sồn sột, cô ấy nhanh tay gấp bẹp cái vỏ hộp rồi cho vào túi của bản thân.
Cách cư xử của cô nàng tinh tế đến mức khiến tôi nghĩ rằng đó đã trở thành một phản xạ tự nhiên của cổ.
Tiếp theo cô ấy đưa cho tôi một phong bì giấy màu nâu dậm.
“Đây là số tiền thu được từ 15 khách hàng.”
“…!?”
Tôi mở cái phong bì ra một cách vội vã.
Một nghìn, hai nghìn, ba nghìn,… 11500 yên.
Trời ơi… tôi chưa bao giờ thấy nhiều tiền đến vậy, ngoại trừ nếu đây là số tiền nằm trong bao lì xì dịp năm mới.
“Đợi đã, đây là…”
“Ờm, có 15 người, họ đã mua tổng cộng 27 món phụ kiện.”
“Cậu đã tính kĩ chưa…?”
“Bộ mình đã tính nhầm hay sao vậy?”
Tôi nhanh chóng gật đầu.
“Không có nhầm đâu, để mĩnh xem lại nào, Yuririn mua cái khuyên tai và kẹp tóc, Mappin thì mua bìa sách và chặn sách, Còn Azumi-Senpai mua khoảng ba món.”
Cô ấy vừa liệt kê lịch sử mua hàng với giọng điệu cười vui vẻ.
Mọi người thật sự đã mua nhiều đến vậy sao?
500 yên là khoảng tiền khá lớn so với tài chính của một học sinh sơ trung mà?
Nhưng sự thật là, các mặt hàng mà cô ấy vừa liệt kê đã biến mất trên kệ hàng.
Tại sao lại có thể bất công như vậy?
Tôi đã làm việc sấp mặt cả ngày nay mà chỉ bán được 5 món.
Trong khi cô nàng chỉ cần một tiếng lúc tôi đi vắng đã có thể chốt đơn 27 sản phẩm.
…Bộ mặt tôi nhìn khó ưa tới vậy sao?
Mặc dù tôi không tự tin về gương mặt của mình đâu, nhưng nghĩ đến lý do này thật sự rất thốn đấy.
“Ơi này!”
Cô ấy cúi người sát gần tôi một cách bất ngờ.
Tim tôi như thể ngừng hoạt động khi bắt gặp ánh mắt cổ dang nhìn thẳng vào mình.
…Dù sao đi nửa, thì cô ấy cũng là một thiếu nữ quá mức xinh đẹp.
Cô ấy không trang điểm, nhưng cổ mang thần thái của một tiểu thư đầy học thức.
Mái tóc rũ xuống khi cô ấy cúi người cũng mềm mượt lạ kì.
Tựa như đang ngắm nhìn những cánh hoa đào vờn trong gió giữa Tokyo nổi tiếng… Uầy, tôi nghĩ là mình không đủ văn vẻ để tìm được một cách ẩn dụ phù hợp rồi.
Nhưng về phần tôi, có lẽ hoa là thứ duy nhất gần gũi với bản thân mà tôi có thể nghĩ đến lúc này.
“Natsume-kun, sao nãy giờ cậu cứ không dám nhìn vào mình vậy…?”
“Không có gì đâu mà...”
Tôi lãng ánh mắt mình đi nơi khác, rõ ràng tôi không hợp để nhìn mỹ nhân này rồi.
“À mà, đầu tiên thì phải nói về việc tiền công vì đã trông hàng giúp mình….”
“Không cần trả công đâu, thật đấy, dù sao thì lúc đó mình cũng đang chán mà.”
“Làm sao có thể dùng lý do đó để nguỵ biện việc mình nợ cậu được.”
“Hmm, hay là thay vào đó mình sẽ hỏi cậu một điều nhé.”
Himari đi thẳng vào nội dung câu chuyện.
“Tại sao cậu phải bán tận 100 món hàng?”
“Khoang đã, ở đâu mà cậu có cái thông tin này?”
“Sato-sensei ở khoa khoa học đã tiết lộ đó.”
“Thế còn quyền riêng tư của mình thì sao hả…!?”
Ông già đó, chẳng lẽ chỉ vì một cô gái xinh đẹp mà đã không giữ được mồm sao?
Khi tôi đang bắt não bộ phải suy nghĩ thì Himari đã thu hẹp khoảng cách.
Ngay cả khi tôi nhìn đi chỗ khác thì cô ấy vẫn di chuyển cơ thể theo để đón đầu ánh nhìn của tôi.
“Này, tại sao vậy?”
Cô nàng mỉm cười nhẹ nhàng với tôi.
Đó là một nụ cười đẹp đến mức khiến tôi phải ngây người.
Tôi có cảm giác bầu không khí xung quanh cô ấy đang cố lên tiếng “Nào, đã đến lúc thú nhận trước câu hỏi của cô gái đáng yêu này rồi đấy.”
Chắc chắn, cổ là một cô nàng hết sức dễ thương, nhưng cái áp lực mà cô ấy đè lên tôi đáng sợ quá.
“…”
Thật lòng mà nói, tôi không muốn thú nhận lý do chút nào. Tôi lo sợ việc đó có thể trở thành một trò cười.
Nhưng… 27 món hàng đã được bán là một con số không hề nhỏ.
“Ước mơ của mình là mở một cửa hàng bán phụ kiện từ hoa tươi giống như thế này. Mình đã nói với bố mẹ rằng sẽ kiếm một công việc có thu nhập ổn định để tiết kiệm tiền ngay từ khi tốt nghiệp sơ trung. Nhưng họ lại kì vọng và bắt ép mình phải theo con đường công chức nhà nước sau khi học hết cao trung. Vì thế, bố mẹ đã đặt ra một điều kiện, nếu mình có thể bán được 100 món phụ kiện hoa ở lễ hội văn hoá lần này, thì mình có thể làm bất cứ điều gì mà bản thân mình mong muốn…”
“…”
Gì đây, một sự im lặng đến đáng sợ?
Himari chớp chớp đôi mắt to của mình, tôi không thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì qua gương mặt ấy.
Đợi đã, cậu không thể bắt người ta thú nhận chuyện xấu hổ xong rồi trưng ra bộ mặt đơ đơ không cảm xúc như vậy được.
Tôi sẽ hiểu nếu cổ phản ứng tiêu cực sau khi nghe, nhưng nếu có vậy thật thì chỉ cần thể hiện ra thôi mà…
“…Pffhaha!”
"Ah?"
Himari đột nhiên bật cười nắc nẻ.
“Ahaha! Thì đương nhiên rồi mà! Nếu một đứa trẻ tự đặt ra cho mình một kế hoạch sống bấp bênh, không cơ sở như vậy, thì bất kì bậc làm cha làm mẹ nào cũng thấy lo lắng mà ngăn cản không đúng sao? Cái chuyện đó còn khùng hơn nghĩ đến việc bán mấy cái sản phẩm bắt trend đang nổi đấy.”
Tôi đã tưởng tượng cô nàng này là một quý cô thanh lịch, điềm tĩnh, nhưng giờ cổ đang cười như được mùa đến mức phải ôm bụng vì đau. Tất cả hình tượng lạnh lùng của cổ tạo dựng nãy giờ sụp đổ trong phút mốt.
Tôi cảm thấy bị đứng hình, nhưng mà nhìn theo kiểu khác thì… ngay cả khi làm cái hành động kì lạ như vậy thì trông cổ vẫn rất là tao nhã, bất công quá đi thôi.
Himari vẫn cười khúc khích, đưa tay lau giọt nước mắt.
“Cậu là đồ đần hả.”
“I-im đi.”
“Cậu đúng là đồ đần mà, đần thối luôn ấy.”
Mặc dù bị một cô gái mới gặp lần đầu xúc phạm một cách tự nhiên đến vậy, nhưng tôi không hề cảm thấy chút khó chịu nào. Đương nhiên không phải vì tôi là đứa khổ dâm đâu nhé, không hề.
Tôi cảm thấy sự dễ gần của cô nàng tên Himari này cũng khiến tôi thật sự thoải mái khi ở gần cổ.
“Vậy cậu còn lại bao nhiêu cái phụ kiện cần phải bán nửa?”
Himari đột nhiên hỏi tôi.
“Ừ thì, để đạt được chỉ tiêu 100 món thì mình còn tồn kho 68 món phụ kiện đấy…”
“Tất cả có nhiêu đó thôi à?”
“Ý cậu là sao?”
“Đây là những bông hoa đã qua xử lý nên rất dễ bị hư đúng không?, phải chăng cậu đã chuẩn bị thêm những món đồ thay thế khi chúng bị hư?”
“Thực ra thì mình còn thêm 50 món phụ kiện dự phòng trường hợp này nửa..”
“Vậy là còn 118 món thôi đúng không? Chà, mình đoán là vụ này mình lo được đó.”
Lời độc thoại nhẹ nhàng đó của cổ làm tôi không thể hiểu nổi.
“Chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ bán hết cái mớ còn lại.”
Himari khẳng định kèm cái vẫy tay nhẹ nhàng rồi rời bước khỏi phòng khoa học.
Bỏ lại tôi, chôn chân chết lặng trong căn phòng một mình.
…Và ngày hôm sau cũng đến.
Hơn 4 giờ chiều vào ngày tổ chức thứ 2 của lễ hội.
Cũng vào giờ này hôm qua tôi đã gặp Himari, hiện tại tôi bị rút hoàn toàn sức lực của bản thân, ngồi gục mặt trên bàn trong phòng khoa học một cách đầy mệt mỏi.
Trên bàn, một tấm bảng thông báo được đặt chễm trệ.
“Phụ kiện làm từ hoa tươi: Đã hết hàng.”
Mặc dù từ lúc đầu tôi đã rất hào hứng, nhưng bản thân chưa bao giờ dám mơ ngày hôm nay mình có thể sử dụng đến cái bảng thông báo này.
Không còn một sản phẩm nào để trang trí cho căn phòng nửa, toàn bộ hàng của tôi đã bán hết.
Tôi thậm chí còn không đủ thời gian để chạy quanh trường và rao dạo như ngày hôm qua tôi làm.
Hôm nay, tôi hoàn toàn vùi đầu vào việc bán hàng, và mớ hoá đơn thanh toán.
Tôi thậm chí còn chưa có gì bỏ vào bụng từ trưa nay.
Dù đói, nhưng cơ thể tôi chẳng còn chút sức lực dự trữ nào cho việc đứng dậy mua bữa trưa.
(Tại sao, đột nhiên lại có thể bán hết một cách dễ dàng đến vậy…?).
Tôi không hiểu nổi.
Hôm nay chúng tôi không chỉ bán cho học sinh trong trường.
Ngày thứ 2 của lễ hội văn hoá rơi vào chủ nhật, nên việc có khách từ bên ngoài đến thăm là điều hiển nhiên.
Những món phụ kiện đó bán rất chạy, và đặc biệt được lòng các nữ sinh đại học ở ngôi trường gần đây.
Sau khi những ‘Onee-chan’ đầy trưởng thành mang trên mình phụ kiện hoa tươi và dạo bước quanh trường. họ dễ dàng thu hút ánh nhìn hiếu kì từ bạn học. Và tạo nên một làn sóng tin đồn về việc phòng khoa học đang bán những phụ kiện hấp dẫn này.
Đôi khi những học sinh mang phụ kiện hoa bước lên sân khấu âm nhạc hay sân khấu kịch trong lễ hội, những ánh nhìn lại càng đổ dồn về chúng hơn,
Và kết quả là tôi đã thành công thanh lý hết mớ hàng ế từ hôm trước.
“Ah, cái mà mình để dành cũng bán mất luôn rồi.”
Tôi ngước đầu nhìn theo âm thanh ồn ào đó.
Himari đứng hình nhìn chằm chằm vào tủ trưng bày trống rỗng.
Cô ấy lay mạnh người tôi khi thấy tôi gục xuống mặt bàn.
“Này, cái đó đâu rồi, cái màu vàng vàng ấy?”
“Cái vàng nào? Mình có nhiều cái vàng vàng lắm…”
“Cái vòng cổ mà có bong bóng khí ấy, nhớ chưa?”
“…Vòng cổ có bong bóng khí à?”
Tôi cố nhớ lại miêu tả, moi từ trong hộp ra cái phụ kiện từ hoa cuối cùng mà tôi còn lại.
Nó được trang trí bằng những cánh hoa trắng, điểm xuyết quanh nhuỵ vàng.
Đó là Hoa Đôi.
Là một loại cây lâu năm thường mọc ở gần những cánh đồng, hoặc vùng đồi núi. Nó được đặt cho cái tên đó bởi có lẽ dựa vào đặc tính hai bông hoa cùng nở trên một thân cây của mình.
Đây không phải là hoa mà tôi đã trồng từ hạt giống, mà là một bông hoa dại.
Tôi đã xử lý bông hoa đó qua hoá chất và bao phủ nó bằng một loại chất lỏng trong suốt được gọi là resin tạo hình thành những viên kim cương theo khuôn mẫu. Sau đó tôi đã đính những viên kim cương nhìn như hổ phách ấy lên một cái vòng cổ.
Nhưng mà cái này là một sản phẩm lỗi, những bong bóng không khí đã lọt vào resin khiến cho nó có chi chít những bọt khí li ti trong viên kim cương.
Điều đó khiến cho tôi không thể mang nó đem bán, nhưng mà vì vẻ đẹp của nó nên tôi đành trưng bày như một sản phẩm mẫu.
Thấy cái phụ kiện ấy, mắt Himari sáng hơn bao giờ hết.
“A đây rồi, mình mừng ghê, hôm qua mình quên mất cái việc phải mua nó luôn.”
“… Đó là hàng lỗi đó cô nương, sao mà bán được.”
“Tại sao!? Nó siêu đáng yêu luôn mà.”
“N-nếu cậu thích nó đến vậy, thì hãy giữ lấy đi, đương nhiên mình sẽ không thu tiền từ một sản phẩm lỗi đâu.”
“Thật hả!? Natsume-kun thật sự tốt bụng đó nha.”
“Hả!?”
Tôi gần như nhảy luôn khỏi chỗ ngồi khi cô nàng tấn công đột ngột từ sau bằng một cái ôm.
Điều đó làm tôi thật sự hoảng sợ, bộ cô nàng này là động vật hoang dã à, ý thức về việc giữ khoảng cách của cổ gần như bằng không.
“Mình thật sự rất vui vì đã giúp được cậu đó nha, cực kì may mắn luôn.”
“Bằng cách nào? Bộ cậu đã dùng chiêu thức gì để tiễn được mớ hàng tồn kho đó vậy.”
“Hehehe, ai mà biết nè.”
Với vẻ mặt mãn nguyện, Himari ngay lập tức cầm lấy cái vòng và mang nó lên cổ của mình.
Trông nó siêu phù hợp với vẻ ngoài tao nhã của cổ, trường hợp này tôi nghĩ là mấy cái bong bóng lỗi kỹ thuật đó còn giúp tăng thêm vẻ tinh tế của cô ấy.
Này là phản ứng hoá học sao, ngay cả sản phẩm lỗi cũng toả sáng rạng ngời như vậy khi được đeo trên người cô ấy.
Tôi thật sự bị ấn tượng.
Tuy nhiên mọi ấn tượng của tôi đã tan thành mây khói sau cú ném bom tiếp theo của cô ấy.
“Thực ra thì mình thích cái vòng cổ này lâu rồi, mình đã quan sát suốt cái khoảng thời gian mà cậu chăm chú đổ resin ở trong căn phòng khoa học này đó Natsume-kun.”
“Hả? nhìn từ chỗ nào vậy?”
“Từ cửa sổ ngoài hành lang nè, cậu không thèm để ý chút nào luôn phải không?”
“Mình không có để ý đến mấy chuyện xung quanh…”
“Mình còn cố gắng thu hút sự chú ý của cậu nửa luôn đó.”
“Thật hả!?”
“Mình đã bị cậu cho ăn bơ đấy, mình thậm chí không tin rằng mãi cho đến hôm qua cậu còn chẳng nhận ra mình.”
“Mình xin lỗi…”
Tôi không có tí tẹo hồi ức gì về câu chuyện trên luôn.
Người ta thường nói với tôi rằng, mỗi lần tập trung vào việc gì đó là tôi quên luôn mọi thứ diễn ra xung quanh, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ là sẽ có người quan sát tôi như vậy.
“Rồi, hai mình đi được chưa vậy?”
“Hả, đi đâu cơ?”
Sau đó, cô nàng Himari mỉm cười một cách rạng rỡ.
“Tới bữa tiệc mừng chiến thắng của hai ta ♡”
…Mãi tận sau này tôi mới biết.
Cô gái tên Himari này là thành phần cực kỳ nổi tiếng trong lớp tôi.
[Cô nàng mê hoặc, Himari Inuzuka]
Nổi tiếng với cả con trai, con gái, cả khoá trên, khoá dưới và cả đối với giáo viên nửa. Cô nàng gần như nắm cả cái trường này trong lòng bàn tay.
Sống trong một gia đình danh giá, nhà cổ hình như là địa chủ rất lớn từ thời Taishou.
Ông nội cô là một cựu thành viên trong quốc hội, còn ba cô là một nhà ngoại giao năng nổ.
Cổ có hai người anh trai lớn tuổi hơn cô rất nhiều, một người đang là chính trị gia triển vọng tại địa phương, người còn lại đang là một công chức trên đà thăng tiến chóng mặt.
Đêm qua, một người mẫu cực kì nổi tiếng hình như đã đăng bài giới thiệu về cái phụ kiện hoa tươi này trên Twitter.
Quan trọng hơn, họ còn liên tục nhấn mạnh rằng nó đang được bán tại lễ hội văn hoá này.
Vô tình hay cố ý, người mẫu đó lại là bạn cùng lớp với anh trai của Himari, đó là lý do có rất nhiều nữ sinh đại học mò đến đây để mua cái này.
Tại cửa hàng Mos Burger, nơi tổ chức buổi mừng chiến thắng của chúng tôi-hay nói đúng hơn là bữa tiệc cảm ơn của tôi dành cho cổ. Tôi choáng ngợp khi nhìn vào số lượng người theo dõi tài khoảng mạng xã hội của cổ.
Có quá trời lượt thông báo đã mua hàng thành công trên Twitter.
Những câu hỏi kiểu “Cái này bán ở đâu vậy?” xuất hiện tràn ngập, tôi bắt đầu lo lắng về thông tin cá nhân của mình có thể bị tuồng ra bất cứ lúc nào.
“Đỉnh quá…”
“Mình không có đỉnh tới vậy đâu, việc duy nhất mình làm là đi nhờ vả người khác mà.”
Himari nở nụ cười tự nhiên trong lúc phát biểu câu nói ấy.
Nụ cười đó tự nhiên đến mức tôi mất khả năng hình thành ác cảm với cô ấy luôn.
“Nhưng tại sao cậu lại giúp mình?”
“Gì cơ?”
Uống một ngụm sữa lắc, Himari nói ra điều gì đó mà tôi không thể hiểu nổi.
“Mình có giúp cậu đâu, mình còn không đồng cảm được với cậu mà.”
Himari tiếp tục trong khi ngón tay đang lướt Twitter.
“Mình chỉ vì muốn bán mấy thứ này nên mới nhờ anh trai, không phải là do mình cảm thấy có lỗi với cậu đâu, Natsume-kun. Đừng hiểu nhầm ý mình mà.”
“…”
Cô ấy nói những điều đó như thể là chuyện hiển nhiên.
Và rồi đôi mắt ấy sáng bừng, cổ bắt đầu luyên thuyên về một thứ quá sức tưởng tượng của tôi,
“Này cùng làm cái đó đi, mở cái cửa hàng chuyên bán phụ kiện từ hoa ấy, mình cũng sẽ giúp một tay.”
“Hả?”
Cổ đang nói cái gì vậy trời?
Khi tôi ném cho cô ấy ánh nhìn khó hiểu đó, cổ bắt đầu toả ra hào quang tự tin.
“Cậu thấy mà đúng không, mình có thể cân tất mọi việc, học lực siêu tốt, thể thao siêu giỏi, và đặc biệt siêu dễ thương. Kỹ năng mềm của mình cũng quá đỉnh, được mọi người yêu mến và mình cũng đặc biệt siêu dễ thương.”
“…Inuzuka-san, là cậu đang cố tình lặp lại cụm từ ‘Đặc biệt siêu dễ thương’ đến tận 2 lần đúng không?”
Uầy, cô ấy vừa cười như thể đang cố tình thuyết phục tôi đồng ý.
Nhưng mà xin lỗi nhé, đây không phải là kiểu người đủ sến để đáp lại tắp lự bằng kiểu câu ‘Đúng vậy, cậu là người đặc biệt dễ thương nhất quả đất’ đâu, mơ đi.
“Những gì tớ làm chỉ là đang mượn sức mạnh từ cộng đồng thôi, biết mà đúng không ? nên tớ luôn luôn cảm thấy ngưỡng mộ kiểu người đang cố gắng hết sức vì mục tiêu như cậu đấy, Natsume-kun.”
“Làm như cậu rõ về mình lắm ấy…”
Đôi mắt cổ lấp lánh như pháo hoa.
Cô ấy bắt đầu bật công tắt như thể đợi câu nói này lâu lắm rồi.
“Mình biết cậu từ lúc câu lạc bộ làm vườn bị giải tán cơ, bắt đầu từ hôm đấy ngày nào cậu chả chăm sóc những đoá hoa sau vườn bị bỏ rơi ấy. Cái mớ phụ kiện này cậu cùng làm từ mấy bông hoa đó mà, nói không đúng đi?”
Cổ bắn trúng tim đen tôi luôn.
Chưa dừng lại, Himari tiếp tục mang quá khứ đáng quên của tôi ra ánh sáng,
“Mình cũng biết chuyện cậu đặt tên cho tất cả bông hoa sau vườn đó, rồi cái chuyện cậu vừa khóc nức nở vừa cắt mấy ẻm để chuẩn bị lễ hội văn hoá nửa.”
“C-cậu rình thấy hết rồi sao!?”
“Còn nửa, cậu còn nịnh nọt mấy bông hoa khi tưới nước cho mấy ẻm, kiểu như ‘Hôm nay nhìn cậu thật đáng yêu’ hay là ‘Các cậu là đồng minh duy nhất mà mình có’ rồi ‘Mình sẽ mãi yêu các cậu ngay cả khi chúng ta không bên cạnh nhau nửa’. Tại sao cậu có thể sến súa đến vậy khi nói chuyện với mấy cây bông thế?”
“Mẹ trẻ giết con luôn được không?”
Himari cười nắc nẻ trước bộ dạng quằn quại đau đớn của tôi.
“Ban đầu mình chỉ định mua phụ kiện thôi à, nhưng mọi chuyện có vẻ còn tội nghiệp hơn mình tưởng tượng, cho nên mình đã phải hy sinh cái yêu cầu ‘duy-nhất-một-lần-trong-đời’ với anh trai.”
“Yêu cầu duy nhất một lần trong đời…?”
“Ừ, cái quyền lợi đó quan trọng lắm đó nha.”
Rồi cổ ngước nhìn tôi với ánh mắt cực kì quyến rũ.
“Vì vậy, cậu phải chịu trách nhiệm cho sự hy sinh của mình đó, Natsume-kun.”
“Ư..”
Mớ từ ngữ mà cổ vừa nói như đấm một phát siêu đau vào người tôi.
Tôi tưởng tượng được tình hình chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không được cô ấy giúp mà.
Rõ ràng mồm một đó là cảnh tượng tôi ngồi xỉu trước núi hàng tồn kho siêu to khổng lồ.
“Vậy, ý của cậu là gì, cái vụ chịu trách nhiệm ấy?”
“Hả?”
Đặt một ngón trỏ lên cằm, nghiên đầu tạo thành một tư thế cực kì đáng yêu, sau đó nở một nụ cười rạng ngời đến mức chói cả mắt, cổ thủ thỉ.
“Mình muốn thấy đôi mắt đặc biệt của cậu, có quá đáng không?”
Một cơn rùng mình chạy từ đỉnh đầu đến cuối sóng lưng tôi.
Thấy tôi bóp nát luôn cái bánh mình đang cầm, Himari cố nhịn cười để nói thêm.
“Không phải Festish của mình là mấy thứ ướt át đâu nha, đừng có hiểu sai.”
“Mình hiểu, nhưng cái đó có phải vấn đề đang nói tới đâu…”
Himari quệt cái nước sốt chảy ra từ túi giấy chứa hamburger của tôi bằng một miếng khoai tây chiên.
Không ngần ngại, cổ đút miếng khoai vào miệng rồi nói tiếp.
“Natsume-kun, cậu chẳng thể hiện gì lên bộ mặt đó cả, nhưng cảm xúc của cậu thật sự rất lớn, cái đó ấn tượng lắm đấy.”
Sau khi ăn xong, cô ấy hút một ngụm sữa từ cái ống hút của mình, nước sốt Teriyaki trên môi cổ hoà cùng màu trắng của sữa lắc, không biết lý do gì mà tôi cảm thấy cảnh này hết sức quyến rũ.
Dường như không để ý tới những điều đó, Himari tiếp tục nghiêm túc câu chuyện.
“Mình thích lắm cái ánh nhìn của cậu khi đang làm phụ kiện từ hoa đấy, Natsume-kun. Nó tỏ sáng rực rỡ, chứa đầy đam mê, cũng đơn giản nhưng cũng thật đẹp đẽ làm sao.”
“Gì, mắt mình ấy hả…?”
Tiếng kêu của cái ống hút bị Himari lắc lắc trong cái cốc vang lên.
Cổ cầm cái ống hút lên với một vẻ ngoài đầy tinh nghịch, cười khúc khích “fufu”.
“Vậy đó, cậu cho mình thấy cái đôi mắt nhiệt huyết đó một lần nửa, dành riêng cho mỗi mình thôi, sau đó muốn mình bán hộ bao nhiêu món phụ kiện cũng được, đồng ý chứ? Chúng ta sẽ trở thành đối tác định mệnh đó.”
“…”
Tôi gật đầu một cách rụt rè.
Thật lòng thì tôi không có bị ấn tượng bởi mấy cái lời sến súa của Himari.
Lý do tôi đồng ý không phải là do cảm động phát khóc vì mấy lời hoa hoè của cổ, mà là do tôi sợ mấy chuyện cổ có thể làm nếu tôi từ chối lời đề nghị đó.
Nhưng mà tôi cũng thật sự ngạc nhiên khi nhận ra bản thân mình cũng muốn kết bạn với Himari.
Bởi vì đây là lần đầu tiên trong đời, có một người lên tiếng nói cho tôi biết về những giá trị của bản thân tôi.
Cổ đã nói một cách rõ ràng rằng cổ thích cái niềm đam mê duy nhất của tôi, thứ đó chưa chắc gia đình tôi đã đồng cảm được.
Cái vòng cổ mà cô ấy mang dường như đang toả ra hào quang.
Trong ngôn ngữ các loài hoa, hoa đôi được biết đến với ý nghĩa như ‘tình bạn’, ‘sự gắn kết’ và ‘không bao giờ rời xa’.
Và tôi cảm giác bông hoa đôi chắc chắn sẽ là một người bạn đồng hành đáng tin cậy đến mức tuyệt đối.
Trong mắt tôi, Himari như phiên bản nhân hoá của 2 bông hoa đôi. Và không có gì kì lạ nếu bản thân tôi trót có tình cảm với cô ấy.
Trái tim cô đơn của tôi hôm nay đang đập với một giai điệu rộn ràng hơn bao giờ hết.
“Ah”
Cô nàng Himari bất chợt kêu lên.
Đưa cái bầu không khí trở về như hiện trạng ban đầu. Tôi thấy lại nụ cười phù phiến trên môi cô ấy, thứ đã từng xuất hiện trong phòng khoa học trước đây.
“Tất nhiên đó không phải là cảm xúc lãng mạng nha, cậu biết mà đúng không? tình yêu như một liều thuốc độc vậy đó, sự rắc rối của nó sẽ phá huỷ hết mọi thứ. Vì vậy đó là điều chúng ta không nên nghĩ tới.”
Cuộc trò truyện từ những vần thơ chứa đầy xúc cảm lại đột ngột quay trở lại với hiện thực đau lòng.
Tôi biết cổ đang cố muốn nói gì mà.
Tôi cũng nghĩ như cô ấy, công việc và tình yêu phải tách biệt rõ ràng, đó là một nguyên tắc quan trọng trong kinh doanh.
“Rồi sao, Natsume-kun có làm được không nè?”
Bên dưới gầm bàn, cô nàng đang nghịch ngợm dùng những ngón chân của mình chạm vào chân tôi.
…Nếu một thiếu nữ dễ thương như Himari làm những chuyện này tự nhiên như thế, thì tôi cá rằng tất cả mọi người sẽ không thể chống lại mà phải lòng cô ấy như một điều hiển nhiên.
Cảm giác như cổ đang cố kéo gần khoảng cách giữa hai chúng tôi.
Himari vui vẻ chống 2 tay lên má của mình, đưng đưa nhẹ gương mặt ấy sang 2 bên, mái tóc cổ cũng vì thế mà nhẹ nhàng lắc lư theo.
“Đừng nói là cậu đã lỡ yêu mình rồi nhé?”
“…”
Lông mày của Himari khẽ nhướng lên.
Để ý thấy cái biểu cảm kì lạ đó trên gương mặt cổ, tôi biết ngay đây chính là lúc mình có thể đánh trả.
“Mình không có duyên với mấy cô nàng xinh đẹp đâu. Em gái mình và cả bạn bè của nó đều là những cô gái xinh đẹp và cực kì nổi tiếng. Nhưng… mình đã nghe hết những chuyện khủng khiếp từ bạn trai của họ về thái độ của những cô nàng đó. Mấy bóng hồng có gai thực sự rất đáng sợ với mình lắm.”
“…”
Cổ bắt đầu ngơ người nhìn tôi.
Rồi như mất kiểm soát, cổ cười phá lên.
“Pffthaha!, những bóng hồng có gai hả, so sánh đỉnh vậy Yuu.”
Nói điều đó xong, cổ chạm nhẹ đầu ngón tay lên mũi tôi rồi tiếp tục cười.
Có vẻ như cuối cùng tôi đã xong ‘điều cần làm rõ’, nhưng việc bị gọi thẳng tên là Yuu khiến tôi có chút bất mãn.
Ngay cả khi không có chút tình yêu nào, thì việc bị một cô gái gọi thẳng tên cũng đủ làm tôi xấu hổ muốn chết.
“Phải chi tất cả con trai đều giống cậu ha, Yuu.”
“Điều đó bất khả thi, một thằng con trai bình thường nếu sống tới hiện tại thì có khi phải trải qua 3 cuộc tình với 5 lần tỏ tình rồi đó.”
“Ủa, sao số lần tỏ tình lại cao hơn số lượng cuộc tình họ trải qua?”
“Cơ bản thì họ thấy gái xinh, bản năng họ sẽ muốn tỏ tình thôi, bộ cậu không biết à?”
Himari vui vẻ búng tay.
“Hiểu rồi, thỉnh thoảng mình cũng được tỏ tình từ mấy kẻ như vậy, đôi khi là khoá trên, đôi khi có cả khoá dưới nửa. Nhưng mà nè Yuu, nếu cậu cảm thấy quá xấu hổ để tỏ tình với mình thì không cần phải cố ép bản nói ra đâu ha, cậu biết mà phải không nè?”
“Không có đâu mẹ, chỉ là chứng kiến cậu tỏ nắng rạng ngời như vậy, mình tự hỏi rằng bản thân có thể sẽ khá hơn không nếu cũng mang một hào quang như thế?”
“Haha, không cần phải xấu hổ đâu mà, nhưng mà có thể khiến cho một người như Yuu trở nên đỏ mặt như vậy thì mình cực kì thích luôn đó.”
“Cảm ơn… nhưng mà hiện ta đang ở trong một nhà hàng gia đình ấy, nên đổi chủ đề được không?”
Nếu một thằng con trai như tôi nói chuyện kiểu vậy là điều bình thường, thì một cô gái dễ thương như Himari nói những câu từ gây hiểu lầm đấy lại là nguyên nhân khiến cho những ánh mắt đang ghim chặt vào tôi, nên tôi sẽ biết ơn lắm nếu cổ tha cho tôi ngay lập tức.
…Cơ mà cái cảm giác an toàn như kiểu đang đứng trước ‘người bạn lý tưởng’ này là gì vậy?
“Thành thật mà nói thì mình đã trở nên nổi tiếng từ trước khi nhận thức được tình yêu là gì cơ, điều đó làm cho mình không còn cảm nhận được cảm giác gì hết. Thậm chí một vài lúc mình còn có linh cảm rằng sẽ không thể bắt đầu được một tình yêu nào trong suốt quãng đời còn lại.”
“Ừm, nhưng mà ý cậu là sao vậy?”
“Mình đoán là do mọi người luôn coi mình là một đối tượng để hẹn hò, nên số lượng lời tỏ tình mình nhận được luôn tăng lên. Điều đó khiến mình nhận thức được rằng ‘ồ, tôi nổi tiếng đấy chứ’, chắc đó là lý do mà tại sao đến giờ mình còn chưa có nổi tình đầu đấy.”
“Chuyện này có vẻ mình không hiểu được dâu, nhưng mà nghe cũng khó khăn đó.”
“Vậy cậu từng hẹn hò chưa Yuu?”
“Hẹn hò với đam mê thì có đấy, à mà, hình như mình đã từng thích một người.”
Mắt của Himari lại sáng rực lên.
“Có hả, có hả, ai vậy, nếu mình biết cổ, có khi mình sẽ giới thiệu cho cậu đó nha.”
“Không thể, tuyệt đối không, hoàn toàn không luôn, ngay từ đầu mình còn chẳng biết cô ấy giờ đang ở đâu cơ mà.. cổ là một cô gái mà mình vô tình gặp được trong một chuyến tham quan thời tiểu học.”
Himari bật cười.
“Thì ra cậu là một kẻ suy tình tuyệt vọng.”
“Phải, suy tình tuyệt vọng đó, không được hả?”
…Himari nhìn nguy hiểm lắm.
Cổ chọc một cách không thương tiếc vào vết thương của người đối diện, nhưng mà không mang một chút ác ý nào trong câu nói đó hết.
Cái cảm giác an toàn kỳ lạc này như thể cả hai đã quen nhau từ thời tấm bé, nó làm cho tôi có thể bộc bạch tất cả mọi thứ mà không lo nghĩ gì.
“Không phải tụi mình rất giống nhau sao, nhìn theo một cách khác ấy. Ngoài ra Yuu cũng dễ gần nửa, như kiểu hai đứa mình là định mệnh luôn ha.”
“C-chúng ta thực sự giống nhau tới vậy sao?”
“Ừ, và có vẻ như là cậu sẽ không có được một cuộc hôn nhân bình thường đâu.”
Ở một mức độ nào đó thì tôi cũng cảm nhận giống cô ấy.
Himari có cái nhìn tinh tế quá mức về thế giới quan bên ngoài, còn tôi chỉ đơn giản là một thằng đần yêu hoa.
Có lẽ nhìn thì cả hai chúng tôi luôn hoà đồng với bạn bè chung lớp, nhưng mặt khác chúng tôi lại không có chung tiếng nói với họ.
Nếu nói hoa mỹ rằng cuộc gặp gỡ giữa hai chúng tôi là sự sắp xếp của định mệnh, thì phần nào nó cũng đúng đúng.
Bởi vì cả Himari và tôi đã thu hút nhau ngay từ lần gặp đầu tiên.
“Yuu, nếu mà cả hai chúng ta đều ế đến khi bước qua tuổi 30, lúc đó tại sao chúng ta không sống chung nhể?”
“Dẹp cái lời mời đó qua một bên dùm cái, nhưng tại sao phải là 30 tuổi?”
“Thì, nó giống như cái mức tạm thời mình có thể đặt ra thôi, mà dù sao thì cũng phải tập trung chăm chỉ vì mục tiêu của cả hai trước khi chạm cái mức đó đấy nha.”
“Ừ, để mình nghĩ đã..”
Làm cái gì cũng phải suy tính kĩ.
Tới việc liều lĩnh như đánh cược mạng sống thì cũng phải chừa đường lui cho bản thân khi mọi việc không như ý.
“Vậy thì, nếu bước sang tuổi 30 mà vẫn còn ế, thì cậu phải rước tớ về, được không?”
Himari ngước nhìn tôi với vẻ mặt mong chờ.
Cổ gõ nhẹ ngón tay vào cốc sữa lắc đã trống rỗng.
Không khó để nhận ra đằng sau mấy cái cử chỉ đó là sự mong chờ câu trả lời từ tôi. Thở dài thườn thượt.
“Sống với Himari chắc ăn là không được đâu, mình thích kiểu con gái dịu dàng cơ, nếu mang cái bầu không khí áp đảo này về nhà thì mình sẽ chết sớm đấy.”
Nghe câu trả lời của tôi, không ngoài dự đoán, Himari lại bật cười lần nửa.
“Đây có thể coi là lần đầu tiên mình bị từ chối ha” Cổ cười tới mức dường như sắp tắt thở luôn.
Tôi không biết cô ấy cười cái gì, nhưng tôi dần dần hiểu ra sở thích của cô nàng.
Và thế là tôi vô tình kết bạn được với cổ.
Cứ nghĩ rằng tình bạn với cô nàng Himari này sẽ kéo dài mãi mãi.
Tôi không lường trước được rằng lòng tin đầy kịch tính và sự chân thành này sẽ sụp đổ chỉ sau 2 năm ngắn ngủi…
Thực sự thì, cuộc sống không giống cuộc đời mà.