Cuối cùng thì tôi cũng tỉnh lại và trông thấy trần nhà.
Có vẻ như tôi đã chìm vào giấc ngủ mà không hay biết gì. Dù sao thì với sự đãng trí như mọi khi, tôi cũng không thực sự nhớ rằng mình đã chìm vào giấc ngủ nên chuyện này cũng chẳng khiến tôi hoảng sợ cho lắm. Tôi bình tĩnh dời mắt đến cửa sổ. Tia nắng xuyên qua khe hở giữa các tấm màn, chiếu vào giúp căn phòng trắng tràn ngập trong ánh sáng. Có vẻ là nắng sớm.
Căn phòng được chiếu sáng bởi ánh mặt trời này hoàn toàn xa lạ đối với tôi.
Cơ mà, nó cũng không khác gì một căn phòng bình thường cả. Trong trường hợp này, điều quan trọng là không được hoảng loạn, kiểm tra chuyện gì đã xảy ra trong ‘Sổ tay Ký ức của Otonashi Ryouko’ là điều tiên quyết. Không hề làm loạn hay hoảng sợ, tôi chậm rãi ngồi dậy để rồi nhận ra mình không thể ngồi dậy được.
“....Gì thế này?” Tôi đang bị trói chặt vào chiếc giường bởi một sợi dây thừng. Nút thắt được cột công phu đến mức có thể gọi đó là nghệ thuật luôn, không hề bị lỏng một chút nào hết. Khiến tôi còn không cử động được cổ để có thể ngắm nhìn xung quanh căn phòng. Rồi cuối cùng – tôi cũng nhớ ra cách để cảm thấy sợ hãi trong trường hợp thế này.
Nói ngắn gọn, xúc tích là: câu “Gì thế này?” của tôi rất nhanh đã hóa thành “CHUYỆN GÌ THẾ NÀY!?”.
“C-CHUYỆN GÌ THẾ NÀY?!” Nhưng chiếc giường chỉ rung lắc kêu lạch cạch với sự phẫn nộ của tôi. Nút thắt cũng không hề nới lỏng một tí nào, sự thật là nó còn thắt chặt hơn để chống lại cơn hung hăng của tôi nữa.
“A-Ai đó c....” Tôi kêu lên trong kinh hãi, “C-C-CỨU TÔI VỚI!” Tôi hét thất thanh, và còn to hơn nữa sau câu đó.
“CẦU XINNNNNN!” Tất cả những gì tôi có thể làm là tiếp tục la hét.
“AI ĐÓ! CỨU TÔI VỚIIIIIIIIIIIII!!” Tôi vẫn cứ thét lớn như vậy trong một thời gian ngắn.
“Im đi, đồ rác rưởi.” Bỗng nhiên có ai đấy đáp lại với giọng điệu khó chịu. Mặc kệ lời xúc phạm đó, trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch.
“Ể? Matsuda-kun ư?”
“Cô nên hét nhỏ hơn, đồ ngốc ạ.”
“Thật sự là cậu rồi!” Đó là cái miệng cay độc của Matsuda-kun yêu dấu của tôi, tôi vội cố gắng nhìn xung quanh để tìm cậu ấy – Nhưng đầu tôi vẫn cố định tại chỗ, khiến tôi không tài nào xoay sang hướng khác được.
“Cậu đâu rồi? Matsuda-kun, cậu đang ở đâu thế?” Tôi kêu lên trong tuyệt vọng.
“Ở đâu à… tôi ở ngay bên dưới cô đấy.”
“Hở? Bên dưới mình ư?”
“Tôi ở dưới chiếc giường mà cô đang nằm đấy, đồ điếm.” Tôi tạm thời phớt lờ lời nhận xét khó nghe đó, nhưng cậu ấy dùng từ đấy với tôi vẫn khiến tôi sốc lắm.
“Ể? Mà sao cậu lại nằm dưới giường vậy?”
“Để tôi có thể thực sự tập trung và kiềm chế sự khó chịu trong lòng.” Tôi không thể nào kiểm tra xem đây có phải là trò chơi nô lệ không, nhưng giọng của Matsuda-kun đúng là phát ra từ bên dưới. Nên việc cậu ấy nằm dưới giường thì không thể nhầm lẫn được.
“Cơ mà… chuyện gì mà cần tập trung đến mức phải nằm dưới giường vậy?”
“Là vì chuyện này đây.” Bằng cách nào đó, cách mà Matsuda-kun nói có thể dẫn đến nhiều nghĩa khác nhau.
“Nè, Matsuda-kun. Nếu có gì không ổn, thì cậu tâm sự với tớ, được chứ? Tớ sẽ lắng nghe cậu.”
“Được rồi.” Matsuda-kun thở dài. “Tối qua tôi nghe được một người quen xấu xí của mình bị mất tích, thế là tôi đi tìm cô ấy và không thể tìm ra được cô ấy ở đâu hết. Khi tôi quay về phòng thí nghiệm, thì thấy cô ta đang nằm ngủ mơ màng trên chiếc giường với đầy bụi bẩn trên người, cô nghĩ mình có thể hiểu được sự khó chịu của tôi ở đây chứ?”
“….Bằng cách nào đấy, nghe như đó là một người bạn siêu cấp xấu xí thật sự xấu xa.”
“Đó chính là cô.”
Ồ, ra là vậy!
“….Nè, cậu nói là tớ đã mất tích sao?”
“Một kẻ bị mất tích mà không hề nhận ra mình bị mất tích, thực sự không nên được phép tự do đi lang thang như vậy. Nên trói cô lại là một chuyện tốt.”
Vậy nói cách khác, người trói tôi lại chính là Matsuda-kun. Bất ngờ thật đó! Hoàn toàn bị sửng sốt khi cậu ấy có khả năng trói tôi lại như một thợ thủ công thực thụ như vậy! Chuyện này thật thú vị!
“Dù sao thì, cô có thể nằm yên ở đó một chút và suy ngẫm về hành động của mình.”
“….Nhân tiện thì, một chút của cậu là bao lâu vậy?”
“Tôi nghĩ cho đến mùa World Cup tiếp theo thì sẽ th-”
“Làm sao mà thế được!!”
“Cô không có lựa chọn nào đâu. Mà tôi nghĩ, tốt nhất là nằm yên đó cả ngày hôm nay đi.”
“Người yêu kiểu gì thế? Tôi sẽ sớm hóa thành con mực hơn là trở thành bạn trai của một con nhóc phiền toái như cô.”
“P-Phiền toái ư….” Lời nói tàn nhẫn của cậu ấy đâm vào người tôi, khiến tôi mất hết ý chí để phản bác. Sau câu đấy, cậu ấy im lặng.
Tôi nằm im trên giường.
Matsuda-kun ngồi im dưới giường.
Bầu không khí ngượng nghịu tiếp diễn trong một lúc.
“….Thật là, cậu luôn như thế này.” Một lúc sau Matsuda-kun thở dài.
“….Ể? Ý cậu là sao?”
“Tôi vừa nhớ ra. Cậu đã làm loại chuyện này trước đây rồi… thành thật mà nói, lúc nào cậu cũng khiến tôi khó chịu.”
“Tớ không chắc mình muốn nghe chuyện này nhưng… tớ sẽ lắng nghe cậu nói. Nên chuyện gì đã xảy ra trước đây vậy?”
Matsuda-kun bắt đầu kể lại câu chuyện của mình. Khi cậu ấy chậm rãi và cẩn thận nói từng chữ, tôi có thể hình dung tất cả ở trong đầu.
“Đó là vào khoảng thời gian đầu cậu học tiểu học.” Thật bất ngờ đây là một câu chuyện xưa đến vậy – nhưng cùng lúc đó, tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi đã ở bên Matsuda-kun một thời gian dài, và Matsuda-kun nhớ được một câu chuyện xưa như thế.
Nhưng đương nhiên, tôi không hề nhớ được nó, dẫu sao thì đó cũng không phải là lỗi của tôi.
“Cậu làm lâu đài cát rất giỏi. Tất cả mọi người trong công viên đều khá là kinh ngạc khi cậu bắt đầu xây một lâu đài hoàn chỉnh bằng cát. Nó được làm theo hình mẫu nhà thờ Vương cung thánh đường Sagrada Família của Tây Ban Nha. Chuyện đó thật sự rất kinh ngạc khi một cô gái nhỏ bé đang cố mô phỏng lại một thánh đường. Cậu thậm chí còn biết những kỹ thuật chuyên nghiệp nữa, như là cho nước vào cát để giúp nó thêm phần vững chắc, nó khiến cậu mất một tháng tròn để hoàn thành nó.
“Ể, tròn một tháng ư!”
“Sagreada Família thực sự đã mất 120 năm để xây, thậm chí bây giờ nó còn chưa được hoàn thành. Cậu đã cố dùng cát để mô phỏng nó một cách hoàn hảo, nên cũng không lạ gì khi cậu phải mất một thời gian lâu đến vậy.”
Nhưng ngay cả thế thì, tận một tháng luôn đó! Không biết điều gì đã khiến tôi tận tâm với việc đó như thế nhỉ?
“Nhưng không một ai có thể tin được rằng một học sinh tiểu học lại có thể làm một lâu đài cát tuyệt vời như vậy, nên rất nhiều người trong xóm đều đến để xem… À thì, cậu chưa bao giờ hoàn thành nó cả.”
“Ể, tại sao? Tại sao tớ lại không hoàn thành nó chứ?” Khi tôi hỏi, Matsuda-kun lãnh đạm trả lời.
“Vì ai đó đã phá hỏng nó. Vào lúc nó gần như được hoàn thành.”
“P-Phá hỏng ư…?” Điều đó thật không thể ngờ được, khi một ai đó đã giẫm lên nó và khiến nó chẳng còn gì ngoài cát bụi. “T-Tại sao người đó lại làm vậy?! Không cái gì tàn nhẫn hơn việc phá hủy thứ mà một cô bé đặt cả tâm hồn vào đó được!” Tôi hét lên với sự phẫn nộ bùng cháy từ sâu trong lòng khi vẫn đang bị trói trên giường.
“Vì chuyện đó mà cậu đã khóc sướt mướt, cả một công trình trong một tháng biến mất như vậy mà.”
“Đương nhiên tớ sẽ khóc rồi!” Tôi cảm thấy giận dữ xen lẫn với sự cảm thông cho bản thân mình lúc nhỏ.
“Có lẽ cũng không bất ngờ lắm nhưng tôi đã khá bực mình và bắt đầu đi tìm kẻ đã làm ra chuyện đấy... nhưng dù tôi có nỗ lực tìm kiếm như nào, thì cũng không thể tìm ra được thủ phạm. Thật ra, cậu là người duy nhất ở bãi cát lúc Sagrada Família bị phá hỏng. Nhưng không có bất kỳ nhân chứng nào nên cuộc truy tìm thủ phạm đi vào bế tắc. Ngay cả có chút tuyệt vọng về chuyện đó... tôi vẫn ngồi trên băng ghế ở công viên và trống rỗng nhìn vào đống đổ nát của nhà thờ cát Sagada Família, và rồi bỗng nhiên cậu xuất hiện. Điều kỳ lạ là lúc đó cậu nở nụ cười rất tươi.”
“À, tớ biết tại sao nè! Vì tớ đã tìm thấy thủ phạm phải không?”
“Không, không phải chuyện đó.” Cậu ấy nghe như thể nếu mà được vậy thì đã tốt hơn rồi ấy. “Cậu thì thầm với tớ rằng, “Không phải ai khác, mà tớ chính là người đã phá hủy nó đó”.”
“....Hả?” Nó hoàn toàn khiến tôi kinh ngạc. “Nhưng tại sao tớ lại phá hủy một lâu đài cát mà mình đã dành cả tháng để xây chứ?”
“Chuyện này khó chịu lắm, phải không?”
“Đ-Đúng là khó chịu thật nhưng... Sao tớ lại làm vậy ch...”
“Tôi đã nghe hết rồi. Đó là bởi ‘sự vụng về’. Nếu ngay từ đầu cậu nói thế, thì đã không ‘nhờ’ cậu mà tôi tốn thời gian đi tìm thủ phạm không hề tồn tại kia rồi.”
Có nghĩa là, không chỉ vì ‘vụng về’, mà tôi cố ý phá hỏng công trình được làm ròng rã trong một tháng – chuyện đó thật ngu ngốc. Giờ đây tôi không hề cảm thông cho bản thân chút nào hết.
“Cuối cùng thì tôi thật dễ dàng để bị cậu lừa dối. Giờ thì hiểu rồi chứ? Đôi lúc cô rất đáng ghét.”
“Đồng ý! Thậm chí bị cột chặt như này mà tớ vẫn không có lý do nào để chối cãi được!”
“Đây là lần đầu tiên tôi đồng tình với cô.”
Và thêm nữa tôi đã bị thuyết phục rằng việc mình bị cột vào giường là một sáng kiến – Dù vậy thì tôi vẫn có chút không thích. Không phải, đó là một sự miễn cưỡng quá to lớn để thể hiện bằng lời.
“Ugggggghhhhhhhh.”
“Gì vậy, cô bị đau bụng hả?”
“....Không phải, tớ chỉ thấy phiền lòng thôi. Ngay cả sau khi nghe được những kỷ niệm này từ chính miệng của Matsuda-kun, thì tớ vẫn thấy nản lòng vì mình sẽ lại quên chúng lần nữa, bởi tớ không rảnh tay để viết lại nó... Ugggghhhh.”
“Tôi đặt quyển sổ của cô kế bên chiếc gối ấy.”
“Ể, thật à?” Trái tim tôi nhảy vọt lên với hành động yêu thương bất ngờ đó của cậu ấy. “Bên nào? Trái hay phải? Nó nằm ở bên nào thế?”
“Bình tĩnh lại và tự mà tìm đi, đồ ngốc... nó nằm ở bên phải của cô đấy.”
Ở bên phải với tôi là phía bên phải của tôi!
Tôi cố gắng nhìn sang phía bên phải trong vô vọng, căng cơ bắp ra để nhìn. Đương nhiên, tôi sớm tìm ra được sổ tay của mình. “A, đây rồi!”
Tôi rướn cổ như một con rùa và ngậm lấy gốc sổ với đôi môi chu ra. Trong khi lợi dụng cơ bắp ở cổ, bằng cách nào đó mà tôi đã có thể xoay sở để mở cuốn sổ của mình.
Mở được nó là một chuyện tốt, nhưng tôi lại không thể viết được. Trong lúc cố để tìm ra giải pháp cho một vấn đề cơ bản như vậy, thì mắt tôi đọc lướt qua một dòng chữ.
“Và Enoshima Junko giết chết-” Chữ viết của tôi loạn như gà bới. Nên tôi không tài nào hiểu được mình đã viết cái gì tiếp theo.
“Gì đây... Enoshima Junko giết người ư? Cái này là một chương trình truyền hình à?” Khi nói vậy, tôi nghe được một âm thanh va chạm mạnh và cảm thấy có thứ gì đó đụng phải chiếc giường.
“....Này, cô vừa nói gì thế hả?” Giọng nói của Matsuda-kun đột ngột trở nên vô cùng khắt khe.
“Ể? Ưm....” Bối rối, tôi căng thẳng nhìn vào sổ tay của mình lần nữa. Một câu khác phát ra từ miệng tôi:
“Mình phát hiện ra một xác chết ở Quãng trường Trung Tâm-”
Xác chết ư?
Sau khi giành khoảng ba giây để cố hiểu rõ mấy từ đó, tôi thét lớn.
“MỘT X-X-XÁC CHẾTTTTTTTTT SAO?” Tôi cố để ngồi dậy, nhưng sợi dây thừng lại chôn vào da thịt mình, “ÔI ÔI ÔI ÔI CHAO!!” Tôi hét lên trong đau đớn.
Nhưng Matsuda-kun vẫn dùng giọng điệu cứng nhắc hỏi tôi, “Cô vừa nói... Enoshima Junko ư?”
Cơ mà tôi lại không hề biết ai có tên đó cả.
“Đ-Điều đó không quan trọng, có một xác chết... tớ p-phát hiện ra... một cái xác! ...M-M... M-Mình phải làm gì đây... mình phát hiện ra một cái xác... M-Mình phải làm sao đây?”
“Trả lời tôi là chuyện hệ trọng hơn đấy. Cô biết Enoshima Junko là ai không?”
Hệ trọng hơn ư?
Tôi cảm thấy có chút khó chịu với những từ đó. Chẳng phải rất lạ sao? Làm sao mà ‘chuyện đó’ lại quan trọng hơn việc tôi phát hiện ra một xác chết được? Thật là quá khác thường rồi.
“N-Này... Matsuda-kun,” Tôi cố ngăn dòng suy nghĩ lại và hỏi thẳng cậu ấy. “Trông cậu có vẻ rất quan tâm đến cái người có tên Enoshima Junko này... Cậu đã gặp cô ấy trước đây hay gì rồi sao...? Tôi chất vấn, rồi nghe thấy những tiếng thở nhanh và dồn dập đến từ bên dưới giường.
“Nè, Matsuda-kun-”
“Chẳng có cái xác nào cả.”
“....Ể?”
“Nếu có một cái xác thật thì... cô sẽ nghe thấy rất nhiều âm thanh hoảng loạn ở quanh học viện này. Hiện tại chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
“K-Không phải vậy... ý tớ là cô gái đó... cô ấy tên gì ấy nhỉ?” Tôi gấp rút tìm trong sổ tay, rồi nó bắt đầu trượt khỏi ngực mình khiến tôi không thể nào với tới được, ngay cả cố gắng hết sức để lấy lại bằng cách rướn cả cổ và lưỡi của mình.
“....Thôi đủ rồi. Cô đã hiểu nhầm tôi rồi đấy. Người đó chẳng liên quan gì đến cả hai chúng ta cả. Quên chuyện đó đi.” Còn có sự kích động trôi dạt trong những lời đó nữa.
“N-Nhưng nếu cậu bảo tớ phải quên chuyện đó như thế, thì tớ nhất định sẽ lo lắng đấy... Vì trong đây viết vậy, có nghĩa chuyện này chắc chắn đã xảy ra....”
“Không nhất thiết phải vậy.”
“...Ể?”
“Tìm thấy một xác chết… và gặp gỡ một cô gái mà cô không hề biết… nghe như bước ra từ trong tưởng tượng của cô vậy… Chúng có thể là những điều mà cô đọc nhầm thành ký ức thật sự….”
“M-Mọi thứ tớ ghi vào sổ tay đều là sự thật… Nếu tớ viết truyện hư cấu vào cuốn sổ thì chúng sẽ bị pha lẫn với ký ức thật của mình.”
“Cô không phân biệt được đâu.”
“Hở?”
“Vì có thể cô đã thật sự viết truyện hư cấu lẫn vào ký ức của cô.” Khi cậu ấy thẳng thừng chỉ ra điều đó, sương mù liền phủ đầy trái tim tôi.
“T-Tại sao… tớ phải làm vậy chứ?”
“Vì cô luôn nói những điều như là ‘Chuyện đó không liên quan gì đến mình hết’… Nếu quả thật vậy, thì chẳng phải cô sẽ cảm thấy chán nản và cô đơn sao? Thứ như thế chắc chắn sẽ bắt đầu bám lấy cô.”
“….Hở?” Hơi thở của tôi trở nên nặng nề hơn.
“Hẳn là thế rồi. Cô thấy cô đơn nên đã viết ra một câu chuyện tưởng tượng-”
“Tớ không hề cô đơn hay gì hết!” Bỗng nhiên tôi buột miệng thốt ra.
“Thế thì cô nhớ được à!” Chất giọng như bị bóp nghẹt của Matsuda-kun hét ra từ dưới gầm giường.
“Ý tớ không phải vậy!” Tôi kêu lên với cậu ấy. Matsuda-kun nói sai ý của tôi rồi, cậu ấy không hề hiểu tôi chút nào cả. Tất cả những gì tôi có thể làm là hét lại để đáp trả cậu ấy. “Tớ đã nói đi nói lại rồi và tớ vẫn sẽ tiếp tục nói ra điều đó! Tớ ổn khi nào cậu còn ở bên cạnh! Khi nào cậu còn ở đây, thì tớ sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn! Nếu phải lặp lại điều này thì tớ cũng sẽ làm!”
Hơi thở của tôi bất ổn định khi thét vào cậu ấy. Tôi tiếp tục kêu lên cho đến khi tai mình bị ù đi. Chuyện này có thể không công bằng khi tôi lợi dụng sự đãng trí của mình để dành lợi thế – Nhưng tôi không hề muốn quên mất Matsuda-kun. Đó là lý do, bất luận thế nào thì tôi cũng không thể quên đi cậu ấy được.
“Tớ biết mình hay quên… Nhưng sao cậu lại không hiểu cho tớ chứ?!” Khi nói ra điều đó, giọng tôi vang vọng khắp phòng – rồi căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Một sự yên tĩnh khó xử.
“Dù sao thì, đó cũng là một ký ức giả.” Matsuda-kun lẩm bẩm, phá vỡ sự yên tĩnh. Tôi thật sự không biết cậu ấy có đang cố để kết thúc chủ đề hay không. Nhưng tôi cũng không tin rằng cậu ấy nói đúng.
“Nếu chuyện đó không thực sự xảy ra… vậy thì tớ không thể trông cậy vào sổ tay của mình được nữa… và nếu tớ không trông cậy vào nó thì tớ không biết mình có thể tin vào thứ gì nữa….”
“Tin tưởng vào tôi.”
“Hể….”
“Tin tưởng vào tôi và quên đi cái ký ức đó đi.” Trái tim tôi luôn đập dồn dập mỗi khi ở gần cậu ấy, nhưng có lẽ giờ đây nó sẽ không như thế nữa rồi. Bây giờ - tạm thời vào khoảnh khắc này, nó không hề đập mạnh hơn bình thường. Tiếng ù ù trong tai lấn át tiếng trái tim đang đập của tôi.
Chỉ có hai thứ mà tôi có thể tin tưởng và trông cậy vào – và giờ thì họ đang đối chọi gay gắt với nhau. Khiến tôi run rẩy đến mức cảm thấy mình như một con thuyền đang đi giữa cơn bão khủng khiếp vậy.
Một bên là ‘Sổ tay Ký ức của Otonashi Ryoko’ chỉ chất chứa những kỷ niệm của tôi.
Còn một bên là Matsuda-kun – người duy tôi có liên hệ ở thế giới này.
Đột nhiên tôi buộc phải lựa chọn một trong hai.
Tôi có nên tin tưởng vào bản thân không? Hay là tin tưởng vào Matsuda-kun đây?
Tôi đưa ra câu trả lời của mình.
“Cậu luôn có mặt vì tớ, Matsuda-kun à… Nên cậu có thể làm ký ức của tớ….”
Dưới gầm giường, Matsuda-kun vẫn giữ im lặng. Thế là tôi kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi câu trả lời của cậu ấy.
“Hiện tại thì tôi không thể.” Đó là câu trả lời hoàn toàn đối lập với điều mà tôi mong đợi từ miệng của cậu. Tôi đứng hình, nên không thể nào ghép nối câu từ để đáp lời Matsuda-kun.
“Hiện tại không thể ư… vậy thì khi nào chứ?”
“….Tôi không biết.”
“C-Cậu không biết sao….”
“Dù thế nào thì, hiện tại điều đó là không thể. Nhưng tôi không thể ở bên cô mãi được. Vì tôi cần phải làm một số việc.”
Một số việc mà cậu ấy cần phải làm….
Nếu vậy thì cậu ấy vẫn-
“….Đúng rồi. Sau cùng thì cậu cũng cần phải tập trung vào nghiên cứu của mình mà… Đó là tại sao, dù tớ đã chọn Matsuda-kun để tin cậy thì… Matsuda-kun cũng không thể chọn tớ đươc.” Tôi thì thào với giọng nói thất vọng.
“Không phải vậy. T-” Matsuda-kun ngừng nói – cậu ấy chuẩn bị nói ra điều gì đó, nhưng lại im lặng ngồi đó và không nói gì thêm. Sau một lúc, tôi đã mong cậu ấy nói cái gì đó, bất cứ điều gì cũng được.
“Nếu cậu không thể làm việc đấy… vậy ít nhất cậu có thể chữa khỏi cho tớ không….” Mặt tôi nóng bừng lên, còn trần nhà thì mờ đi. Nước mắt chảy xuống mặt tôi, khiến nước mũi tôi có lẽ cũng chảy theo. Cảm xúc tuôn trào ra ngoài và tôi không thể nào ngăn nó lại được.
“Nếu cậu không thể chữa khỏi cho tớ, vậy hãy để tớ quên cậu đi!” Giọng tôi run rẩy khi tôi khóc thành tiếng. “Thật khó chịu khi vẫn cứ nhớ được cậu! Nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu tớ có thể quên đi tất cả!”
Trong lúc vùng vẫy, dây thừng cắt sâu hơn vào da tôi. Nhưng tôi không hề quan tâm đến cơn đau đó, và tiếp tục khóc òa lên.
“Mọi chuyện đã ổn rồi! Nên hãy để tớ quên đi! Hãy để tớ quên cậu đi!”
Rồi tôi nghe thấy tiếng xột xoạt bên dưới gầm giường. Bất chợt sau đó, tôi thấy Matsuda-kun đang đứng ngay cạnh mình. Cậu ấy nhìn xuống tôi trong khi tôi vẫn đang khóc thút thít. Cậu đưa tay vào túi và lấy ra một ít khăn giấy bị nhàu nát trong khi vẫn không nói gì – Cậu ấy dịu dàng lau mặt cho tôi.
Tôi chăm chú ngắm nhìn cậu ấy. Gương mặt của cậu thật xanh xao, cậu ấy có đôi mắt dài và hẹp. Lông mi dài nữ tính. Vẫn là chiếc cằm nhọn đó, cùng đôi môi mỏng nhỏ. Những ngon tay trắng và thon dài – Đây là Matsuda-kun.
Nhưng gương mặt của chàng trai này – bằng cách nào đó mà trông thật cô đơn.
Biểu cảm của cậu ấy vẫn giữ nguyên khi cậu dịu dàng lau lau gương mặt tôi.
Bầu không khí lúc nãy đã có hơi đáng sợ một chút.
Tôi tự nhủ với lòng mình khi cảm thấy một cảm giác vô cùng hối hận.
“Matsuda-kun-”
Tôi gọi tên cậu ấy mà không phát ra tiếng nào, rồi cậu ấy ngừng lại. Matsuda-kun lặng lẽ rút tay về và đi đến chiếc bàn của mình – Tôi không thể nhìn thấy cậu ấy được nữa.
“M-Matsuda-kun….” Cuối cùng tôi cũng có thể thốt nên lời.
“….Bây giờ tôi có hẹn rồi.” Matsuda-kun đáp lại, nhưng vẫn không ở trong tầm nhìn của tôi. “Tôi cần phải điều tra một học viên trong một thời gian ngắn… Tôi không thể để lỡ điều đó được.”
“….Cậu phải đi bây giờ sao?”
“Tôi sẽ quay lại sớm thôi. Lúc đó chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện.” Chỉ vừa lúc dứt lời, là tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp và cuối cùng là tiếng cửa đóng sầm lại.”
Cậu ấy đi rồi.
Tôi thở dài, cơ thể như bị teo lại vì đột ngột thiếu đi không khí. Khi lồng ngực bị thắt chặt, tôi nhận ra một điều.
“Trước khi đi, ít ra cậu ấy phải cởi bỏ dây thừng chứ.” Tôi nói vậy, cảm thấy mệt mỏi trong khi nhẹ nhàng động đậy bên dưới sợi dây. Nhưng sự bùng cháy và nổi đau mà tôi cảm nhận không phải do sợi dây gây ra. Lý do tại sao thì đã rõ ràng rồi. Tôi nhắm mắt lại và cố chìm vào giấc ngủ để có thể trốn tránh khỏi nỗi đau này, tôi muốn quên đi tất cả mọi thứ.
Với suy nghĩ đó lướt qua tâm trí mình, tôi chậm rãi tan chảy vào giấc mộng.
Tan chảy một cách thật chậm rãi....
Cứ như tôi đã được giải phóng khỏi cơ thể nặng trĩu của mình và cảm thấy cứ như bản thân đang lơ lững trên không.
Hả?
Ý thức của tôi nhanh chóng quay trởi lại và ngay lúc mở mắt – Thì thấy sợi dây trói quanh mình đã được cởi ra.
“....Matsuda-kun?” Khi tôi ngồi dậy, tôi nhìn ngó khắp căn phòng. Nhưng chẳng tìm thấy Matsuda-kun đâu cả.
Vậy thì tại sao sợi dây lại tự tháo ra chứ?
Tôi không chắc do qua thời gian mà dây thừng tự nới ra hay có khi tôi có một tài năng ẩn về việc thoát khỏi những thứ trói mình lại, như một ảo thuật gia vậy. Trong khi ngẫm nghĩ về chuyện đó, tôi hiếu động dòm ngó xung quanh phòng nghiên cứu. Rồi thấy một cái ấm đun nước chạy bằng điện nằm ở phía bên trong chiếc bàn. Có lẽ tôi nên uống trà để giúp bản thân bình tĩnh lại.
Ôm suy nghĩ đó, tôi rót nước nóng vào ấm trà. Điều đó làm tôi có thể ngửi được một hương thơm dịu nhẹ của trà xanh. Rồi tôi rót vào chiếc ly một phần vừa phải và chầm chậm nhấp một ngụm. Chất lỏng nóng hổi, sẫm màu chảy dọc từ bên trong cổ xuống dạ dày. Cuối cùng thì tôi cũng bình tĩnh lại được.
“Có vẻ như cuối cùng thì cậu cũng bình tĩnh lại rồi.”
“….Ể?” Trước khi kịp nhận ra, thì một cậu bé kỳ lạ đã đứng ngay trước mặt mình. “AAAAAAAAAAH” Giật mình khiến tôi thình lình đánh rơi tách trà – và nó rơi trúng chân tôi. “ÔIIIIIIIIIIIIIIII!!”
Tôi dằn vặt trong đau đớn.
“Ahaha! Cậu khá là vụng về đó, bà chị!”
“C-Cậu? Cậu là ai?!” Trong khi vẫn còn đau đớn, thì cậu nhóc bật cười hồn nhiên với câu hỏi của tôi.
“Hửm? Đã quên rồi sao? Ngay cả sau khi tớ đã giới thiệu bản thân mình với cậu vào tối qua ư?”
Đã tự giới thiệu bản thân vào tối qua sao?
Tôi kéo bàn chân bị tê nhói của mình khi đi khập khiễng một cách đáng thương đến chiếc giường, rồi mở cuốn ‘Sổ tay Ký ức của Otonashi Ryoko’ ra.
“A! Mình hiểu rồi!” Tôi đã nhớ ra, “Tối qua, cậu là người mà mình đã nhờ để lại lời nhắn cho Matsuda-kun ở trong ký túc xá….”
“Ding Dong, chính xác! Tớ là Kamishiro Yuuto thuộc khóa 77 của Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng đó!”
“Nhưng, cậu đến đây khi nào vậy?”
Tôi cũng không hề để ý thấy cậu ấy đã bước vào phòng hay gì cả.
“À đương nhiên cậu không nhận ra tớ đi vào phòng rồi!” Kamishiro-kun khúc khích cười thành tiếng khi ngồi lên chiếc bàn, “Nhưng cậu biết đó, ‘Cậu đến đây khi nào vậy’? là một câu hỏi sai.
“….Hở? Ý cậu là sao?” Khi tôi hỏi, Kamishiro-kun cười to hơn.
“Ý tớ là, tớ đã ở đây ngay từ đầu rồi.”
“N-Ngay từ đâu sao….”
“Chính xác hơn thì, ngay từ lúc Matsuda Yasuke trói cậu lại đấy, bà chị ạ. Tớ đã nghe hết toàn bộ cuộc cãi vã giữa hai người yêu nhau vào lúc nãy rồi. Dù sao thì, sợi dây thừng đó được trói rất công phu đấy! Hôm nào tớ phải nhờ cậu ấy dạy mình mới được!”
“Ừm, nếu vậy thì….” Tôi bắt đầu hiểu hết mọi chuyện, “Cậu đã trốn trong phòng thí nghiệm này, cậu trốn để bí mật theo dõi Matsuda-kun và tớ ư?”
“Thô lỗ quá! Tớ không phải là một tên biến thái nhé, tớ không hề làm những chuyện biến thái như ẩn nấp để quấy rối người khác đâu, nhắc lại tớ không phải là một tên biến thái!” Cậu ta phồng má lên, dù vậy thì tôi cũng không biết cậu ta có đang thật sự tức giận không nữa.
“Nhưng nếu cậu không trốn đi thì chẳng phải chúng tớ sẽ thấy được cậu sao? Ý tớ là, không chỉ có tớ ở đây, mà còn có cả Matsuda-kun nữa….”
“Nghiêm túc đó hả, cậu vẫn không hiểu sao? Được thôi, tớ sẽ nói rõ hơn!” Kamishiro-kun đặt tay trước ngực rồi tuyên bố với một chất giọng lớn, “Cậu không thấy được tớ vì tài năng của tớ đấy, bà chị ạ. Tài năng của tớ chính là [Siêu cấp Trung học Điệp Viên]!” Nếu còn ưỡn ngực thêm nữa, thì cậu ta sẽ bị ngã ngửa ra sau mất thôi.
“Siêu cấp Trung học… Điệp Viên sao?”
“Đúng vậy, giống như Điệp viên 007 hay là Nhiệm vụ bất khả thi ấy… Tất cả mọi người đều đã xem qua mấy bộ phim đó ít nhất một lần rồi mà nhỉ? Tớ sẽ xem chúng cùng cậu nếu cậu muốn… Vấn đề là chúng nói về những gián điệp!”
“Gián điệp sao…?” Dù tôi không thể nhớ mình đã xem qua một trong số những bộ phim đó chưa, những cậu ấy không mang đến ấn tượng của một gián điệp cho lắm.
“Từ lâu mọi người đã nói rằng sự hiện diện của tớ không hề mang đến cảm giác thực tế nào cả… Giống như một chiếc bàn hay cái ghế được đặt trong phòng vậy.” Khi cậu ta nói thế, Kamishiro-kun chụp lấy một ổ bánh mì dưa vân lưới từ trong túi – Làm sao mà chiếc túi của cậu ta lại đựng được nhiều đến vậy, thì vẫn còn là một bí ẩn. Cậu ta gặm chiếc bánh đó trước khi nói tiếp, “Khi tớ còn nhỏ, tớ từng ghét bỏ sự hiện diện gần như vô hình của mình… Nhưng mà, sau đó tớ nhận ra một điều. Tại sao lại không biến điều bản thân thiếu thốn thành tài năng của riêng mình chứ. Ý là, bị thiếu sự hiện diện không có nghĩa tớ sẽ không được người khác chú ý đến, nhỉ? Cho nên tớ sẽ trở thành một gián điệp hoặc nhẫn giả tuyệt vời. Trời sinh cho tớ cái tài năng này! Tớ có thể sử dụng nó để cứu lấy thế giới và trở thành một siêu gián điệp!!” Dứt lời, cậu ta liền nhét phần còn lại của chiếc bánh vào miệng mình.
“Tóm lại, cậu không thực sự lẩn trốn khỏi bọn tớ. Mà đơn giản chỉ là bọn tớ không để ý đến cậu thôi, đúng chứ?
Cậu ta nhai và nuốt bằng hết chiếc bánh. “Hừmm, đúng vậy đó!” Rồi nở nụ cười tươi rói.
“Lý do tớ đến đây là để thực hiện lời hứa với cậu... Nhưng lúc tới nơi, thì cậu đã ở cùng với Matsuda Yasuke rồi, nên tớ thầm nghĩ có lẽ mình không cần phải chuyển lời cho cậu ấy nữa. Nhưng rồi tớ nhận ra, nếu cứ rời đi thì sẽ làm phí phạm bao nỗ lực để đến được đây của tớ lắm, nên tớ quyết định ở lại và theo dõi.”
“Cậu dùng khả năng của mình để theo dõi ư....” Tôi đứng hình, “Tại sao chứ?”
“Đương nhiên là phòng trường hợp cậu gặp phải rắc rối gì rồi.” Kamishiro quay lại nhìn tôi với ánh mắt nồng cháy khác xa vẻ ngoài trẻ con của mình. “Giờ cậu đã thấy được tài năng của tớ, và cũng hiểu rồi nhỉ? Tớ có thể thu thập tin tức và giải quyết mọi vụ án... Dù rắc rối có là gì, thì tớ là kiểu con trai thích nhắm đến những điều lớn lao. Như một kẻ khủng bố bất diệt, chôm một vài đầu đạn hạt nhân và lắp đặt chúng ở đâu đấy, kiểu rắc rối đó... Aha, tưởng tượng thôi cũng thấy kích thích!” Trong khi nói vậy, cơ thể Kamishiro-kun bắt đầu kích động mà run rẩy. Sự điên dại trào ra khỏi vẻ ngoài ngây thơ của cậu ta.
“Cậu kỳ dị thật đó....”
“Đương nhiên rồi! Nếu tớ mà không kỳ dị thì tớ đã không học ở trường này….” Ít ra thì có vẻ cậu ta cũng nói thật. Vì đây là Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng – và chắc tôi cũng giống vậy thôi.
“Thế, cậu định làm gì? Chẳng phải cậu nên vui lên sao? Vì sau cùng thì tớ cũng là chuyên gia trong số những chuyên gia đấy. Là cao thủ trong việc thu thập thông tin.” Khi nói vậy, Kamishiro-kun lấy ra một chiếc bánh ngọt khác từ túi áo khoác đồng phục của cậu, tôi đoán chúng có thể là một không gian chứa đồ vô cùng tốt. Rồi đột ngột cậu ta đứng bất động.
“Quái, bánh mì bơ đậu phộng! Eo ơi!” Đôi vai của Kamishiro-kun trùng xuống trong ủ rũ.
“Bánh mì bơ đậu phộng ăn không ngon sao? …Trông nó ngon mà.”
“Cậu nói gì thế, bà chị?! Bản thân nó là một cơn ác mộng đấy! Giống như ăn miso chung với cơm vậy!” Thay vì hiểu cậu ta nhiều hơn, thì đây lại là một quá trình khó khăn để tiếp thu một cách mạch lạc những gì mà cậu ta nói.
“À, ra vậy!” Tôi không phiền tranh cãi về vấn đề đó, nên đồng ý cho qua chuyện.
“Aha, tớ mừng vì chúng ta hiểu được nhau! Để tớ cho cậu cái này!” Cậu ta đưa cho tôi ổ bánh mì bơ đậu phộng, rồi thọt tay vào túi lấy ra một chiếc bánh ngọt khác. “Quao! Là bánh Madeira rượu whiskey Yamazaki!” Lần này cậu ta trúng số rồi. Vì vậy mà trên mặt nở ra một nụ cười tươi rói trong khi nhai ngấu nghiến.
“Ậy, ậu ịnh àm ì iếp ây?”
“….Ể, cậu nói gì cơ?”
Kamishiro-kun mau chóng nuốt xuống miếng ăn của mình.
“Vậy, cậu định làm gì tiếp đây?” Cậu ấy hỏi thẳng tôi với đôi mắt nghiêm túc đầy đáng sợ. “Ý tớ là, ngoài việc cậu nghĩ không đời nào mà tớ sẽ giúp cậu. Thì cậu thấy đó, tớ không phải kiểu người sẽ phớt lờ một thiếu nữ đang gặp nạn đâu, nhỉ? Khi cậu đang đuối nước, cậu không chỉ muốn một vài người vây quanh mình và hát về sự bình yên của cuộc sống đâu. Nếu cậu đang gặp phải rắc rối nào đó, cậu chỉ cần để lại cho tớ giải quyết thôi mà, bà chị. Vì tớ là một người sống để giải quyết các vụ án mà. Ý là, tình huống của chúng ta cũng giống như cách một "cậu bé " khít vào một "cô bé " vậy. Người gặp rắc rối gặp được người giải quyết rắc rối… Nếu ta nắm bắt được điều đó, thì chúng ta sẽ không cần phải đợi chờ một giải pháp nữa, phải không? Có vẻ như tớ đã xuất ra lý do của mình rồi đó.”
“K-K-Khoan đã!” Tôi vội cắt ngang cậu ta, “Ừm… cậu nói chuyện chẳng giống với mọi khi gì luôn.”
“Hừmm, không hẳn.” Kamishiro-kun cười nói, “Có lẽ là… cậu chỉ tưởng tưởng thôi….”
Những từ ngữ kỳ cục của cậu ta khiến tôi thấy hơi bực mình, nhưng chắc là do tôi tưởng tượng thật. Tôi đã nghe không kỹ, đúng thế, hẳn là vậy rồi.
“Vậy cậu định làm gì chứ hả? Cậu không thể giải quyết rắc rối khi cứ mãi rối trí như vậy được, đúng không? Hãy tiến lên và làm điều gì đó đi, cậu có thể dựa vào tớ mà, nhỉ?”
“Rắc rối sao….” Để giúp tôi hiểu được tình thế của mình, tôi xem lại cuốn sổ. Vì bản thân đã hoàn toàn quên mất mình đang mắc phải rắc rối gì. Tôi vừa đọc, thì nỗi đau trong lòng liền nhói lên và-
Tôi vội đóng sổ tay lại.
Làm sao bây giờ! Phải làm gì đây! Mình phải làm gì đây!
Không chỉ vô lý vừa phải mà là rất vô lý. Thứ mà tôi nhận ra mình mắc phải là một tình huống vô cùng bất thường. Dù ngó vào ‘Sổ tay Ký ức của Otonashi Ryoko’ bao nhiêu lần đi nữa, không đời nào tôi sẽ tìm ra thứ có thể cạnh tranh ‘ngôi vị bất thường’ với tình huống này được.
Rõ ràng là thiếu thông tin.
Với thiếu kinh nghiệm nữa.
Phải làm sao đây! Phải làm sao đây! Phải làm sao đây! Phải làm sao đây! Phải làm sao đây!
Vừa nghĩ, tôi vừa vội vàng ngẩng đầu lên và chạm phải ánh mắt của một cậu nhóc đang ăn bánh mì ngọt.
“Có vẻ như cậu đã quyết định rồi.”
“….Ể?”
“Vậy thì, tại sao lại không nói tớ biết chuyện gì đã khiến cậu đi đến tình thế lưỡng nan như này chứ!” Đọc được ý trong mắt tôi khiến tâm trạng của cậu ta hoàn toàn thay đổi. Nhưng không thể nào chắc chắn được. Nếu tôi không thể tự mình giải quyết thì có lẽ tôi nên nhờ cậy vào người khác – đây là giả thuyết đơn giản nhưng đủ hiệu quả.
Cuối cùng thì cũng đến lúc tôi cần phải dựa vào ai đó khác không phải Matsuda-kun rồi.
“Này, chuyện gì đã xảy ra hả? Mau lên, kể cho tớ đi! Kể tớ nghe đi nào!”
“R-Rồi… tớ sẽ nói…” Cậu ta cứ như một chú cún đang muốn được ăn vậy. Tôi chồm về phía cậu ta và mở ra sổ tay của mình. Nhưng tôi giải thích cho cậu ta về ‘sự đãng trí’ của mình trước khi giải thích rắc rối mà mình mắc phải.
“….Whoa, tớ không thể nói mình ganh tị được nhưng chuyện đó thú vị thật.” Trong lúc nghe tôi kể, vẻ mặt của Kamishiro-kun trông như bắt được vàng vậy. Tôi tiếp tục giải thích rằng ký ức cũ của mình đã bị đánh cắp và tôi đã phát hiện một xác chết nằm ở Quãng trường Trung Tâm, rồi tôi gặp Enoshima Junko như thế nào.
Tiếp nối với việc đó, tôi thuật lại những sự kiện mà mình đã viết trong sổ tay, giọng tôi bắt đầu trở nên run rẩy còn Kamishiro-kun thì nhẹ nhàng nheo mắt lại trong khi lắng nghe. Vào lúc tôi kết thúc câu chuyện, cậu ta cuối cùng cũng mở miệng.
“….Hừmm. Không đời nào mà tớ vừa nghe thấy cái tên Enoshima Junko đó được, nhỉ?”
Hở? Tôi cảm giác như đã có ai đó phản ứng giống vậy rồi.
“Cậu bất ngờ vì tớ phản ứng với cái tên Enoshima Junko hơn là xác chết phải không? Cách đây không lâu, chàng Matsuda cũng phản ứng y vậy. Ahaha, tớ đoán đúng là bà chị đây rất hay quên! Thật tuyệt, tuyệt vời!”
“….Cậu ấn tượng với việc đó thì đáng lo ngại thật đấy.” Những gì tôi nói là thật – tôi chỉ có thể mong rằng cậu ta sẽ ghi nhớ nó trong lòng.
“Được, tớ đã nắm bắt được tình hình khó khăn rồi. Vì bản thân là một siêu điệp viên, nên một xác chết cũng không đáng ngạc nhiên là bao… Nhưng đây vẫn là một tình huống kỳ lạ. Đặc biệt là khi cái người Enoshima Junko đó lại có dính líu đến việc này… một tình huống vô cùng kỳ lạ. Hừm, cậu lựa chọn đúng rồi đấy, bà chị ạ. Thật tốt khi cậu nhờ tớ giúp đỡ.”
“Có lẽ nào, cậu biết cô gái Enoshima Junko đó là ai ư?” Tôi thể hiện giọng điệu của mình một cách rõ ràng.
“Ờ, thì tớ không biết chính xác cô ta là ai. Nhưng tớ cảm thấy có lẽ đây chính là duyên số. Hơn nữa, tớ đã thật sự trúng số rồi.”
“….Sao cơ?”
“Nhưng cậu biết đó, cho đến nay mọi thứ đã diễn ra rất hoàn hảo, như một bộ phim Hollywood vậy. Cơ mà, tớ tin mình sẽ phải nắm quyền kiểm soát vai chính trong câu chuyện này. Từ giờ trở đi, để giải quyết rắc rối của cậu, nó đã hóa thành một câu chuyện gián điệp giật gân rồi.”
“Cái từ giật gân đó nghe cổ lỗ sĩ quá đi.”
“Ahaha, đừng có căng thẳng quá.” Nói xong, Kamishiro-kun lại đút tay vào túi và lấy ra một ổ bánh mì ngọt khác, “Được lắm! Bánh sô cô la nhân xoáy!” Cậu ta kêu lên trước khi tiếp tục miêu tả.
“Tớ cũng đã bắt đầu điều tra một ‘vụ án ngoài lề’… Tớ biết cái tên Enoshima Junko là vì cô ta đột ngột xuất hiện trong cuộc điều tra ‘vụ án ngoài lề’ kia. Tuy nhiên, cô ta không phải là người chủ chốt nên tớ nghĩ cô ta không quan trọng… Nhưng, nếu ả cũng có dính líu đến rắc rối của cậu, thì nó lại là một chuyện khác. Vì đây không phải là trùng hợp khi cô ta lại có liên quan để cả hai vụ án tớ đang điều tra.”
Đôi mắt của Kamishiro-kun sáng long lanh. Chúng cháy bỏng khi cậu ta nói thêm về vấn đề phiền toái này.
“Dù sao thì, cậu có tò mò về ‘vụ án ngoài lề’ này không? Hửmm? Cậu tò mò phải chứ?”
“Ừ-Ừ… Tớ có tò mò….” Kamishiro-kun hỏi dồn dập khiến tôi buộc phải nhượng bộ đáp lời.
“Mình nên làm gì đây? Tớ thật sự không được nói chuyện này cho người ngoài đâu….” Cậu ta tỏ vẻ trịnh trọng. “Thôi, bỏ đi!” Nhưng sau đó cậu ta lại quyết định nói ra. Đúng là một tên phiền phức!
“Ờ, cậu biết đó… đầu tiên, có hơi ẩn ý khi gọi nó là một ‘vụ án ngoài lề’.”
“….Ể, ý cậu là sao?”
“Dường như giữa chúng có móc nối với nhau… đó là ý của tớ.”
“Vụ án mà tớ nhắc đến đó… được biết đến với cái tên ‘Sự Cố Lớn và Tồi Tệ Nhất lịch sử Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng’.”
Ngay khi cậu ta dứt lời, trái tim tôi bắt đầu đập dồn dập như thể đang liên hồi nổ tung lên vậy.
Hử? Sao thế này?
Sự Cố Lớn và Tồi Tệ Nhất lịch sử Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng – bản thân cái tên đó nghe thật vô lý và bằng cách nào đấy, tôi lại có phản ứng với những lời nói đó của cậu ta. Tôi cảm thấy có một gánh nặng lớn đè trên vai trong lúc vạch ra các trang giấy, dòng suy nghĩ của tôi tạm ngừng hoàn toàn.
“Sao vậy bà chị?” Tôi nhận ra Kamishiro-kun đang nhìn tôi. “Trông cậu hơi khổ sở… có cần uống một chút rượu kahlúa hay whiskey gì không?”
“K-Không, tớ ổn… không có gì đâu….” Tôi hít một hơi thật sâu và xoa dịu tinh thần mình.
“Vậy, cậu có hiếu kỳ về… Sự Cố Lớn và Tồi Tệ Nhất lịch sử Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng không? Có không? Cậu thấy hiếu kỳ về nó chứ hả?”
“Ờ-Ờm… tớ có….” Sau khi bị Kamishiro-kun thúc giục, tôi lại lần nữa miễn cưỡng trả lời.
“Thì, cậu biết đó….” Kamishiro-kun bắt đầu nói khi nhắm mắt lại, chắp tay lên làm ra điệu bộ cảm kích, “Bản thân tớ cũng không thật sự biết rõ chi tiết nữa.”
“C-Cậu không biết ư?” Tôi có thói quen cắt ngang câu chuyện, gây khó chịu đến người khác và cũng như thế, tôi phàn nàn trước khi cậu ta kịp nói tiếp.
“Ý tớ là, đến giờ nó chỉ là một tin đồn thôi.”
“Tin đồn sao...?”
“Cho đến nay, tớ chỉ mới nghe được lời đồn về nó mà thôi. Nếu quả thật có xảy ra, thì vụ án vẫn đang được điều tra. Còn ngay thời điểm này, nó giống như kiểu một trong bảy kỳ quan của trường vậy. Cái tên ‘Sự cố Lớn và Tồi Tệ Nhất lịch sử Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng’ là thứ đã được ai đó đặt cho.”
“Tớ h-hiểu rồi….” Trong một lúc, tôi đã tưởng rằng đó là chuyện gì đó quan trọng lắm – tôi thở phào nhẹ nhỏm và thả lỏng đôi vai-
“Khoan đã, chẳng phải còn quá sớm để thư giãn sao?” Kamishiro-kun nói trong khi nheo mắt lại hướng ánh nhìn về phía tôi. “Chỉ vì nó là tin đồn không có nghĩa nó sai hoàn toàn. Nếu đó là sự thật… vậy thì còn tàn nhẫn hơn nữa. Điều đó khiến tin đồn này thêm phần rủi ro. Đấy là lý do tớ nghĩ mình không nên buông lỏng cảnh giác.”
Tiếng đập trong lồng ngực tôi lại bắt đầu đập mạnh.
“Tin đồn này khá là nghiêm trọng và không ai biết được kẻ đã khởi xướng nó. Có lẽ họ, bản thân bọn họ đều đang cố để dừng việc tin đồn bị lan truyền ra ngoài… Tóm lại, nó là một tin đồn vô cùng nguy hiểm. Nên có thể sẽ tốt hơn nếu tớ cũng nói cho cậu biết điều này.” Nghe cậu ta nói thế, tôi đột nhiên muốn bản thân không nghe về nó thì hơn. Thật tình nghĩ vậy, nhưng ngay cả thế thì tôi vẫn không thể dừng cậu ta lại được.
“Nhưng nếu cậu vẫn muốn biết, vậy tớ không còn lựa chọn nào khác! Tớ phải nói cho cậu!” Cậu ta đã cho rằng tôi đang quả quyết muốn biết rồi.
“Vậy thì, Sự cố Lớn và Tồi Tệ Nhất lịch sử Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng chính là vụ….” Cậu ta nói vậy rồi ho như một người dẫn chương trình đang chuẩn bị công bố trên sân khấu. “Mười lăm học viên của Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng đột ngột mất tích, rồi đến việc phát hiện mười ba người đã chết… Đó là Sự cố Lớn và Tồi Tệ Nhất lịch sử Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng.”
Tôi sửng sốt. Chuyện này quá mức kỳ lạ, quái gở đến mức không có tí tính chân thực nào hết.
“Nó chỉ là một tin đồn thôi… nhỉ…?” Tôi hỏi Kamishiro-kun, cố để xác nhận điều đó nhưng cậu ta chỉ nhẹ lắc đầu.
“Nếu nó ‘chỉ là một tin đồn’, thì sao tớ phải bận tâm đi điều tra nó chứ?”
“N-Nhưng mà….”
“Thực ra đó là sự thật. Một số học viên tại Học viện đã mất tích.” Kamishiro-kun trả lời với giọng điệu trầm thấp, như thế cậu ta đang ở trong một cuộc họp mặt bí mật vậy. “Tin đồn bắt đầu vào một tháng trước, cùng lúc đó có mười bốn học viên được gửi đi du học… rất là đáng nghi, phải không?”
“Vậy thật tình cờ là đó cũng chính là số người bị mất tích… A, nhưng tin đồn là mười lăm người mà, đúng chứ? Nên số người không trùng khớp rồi. Sau cùng thì hai chuyện này khác nhau….”
“Không sao, đừng bận tâm đến chi tiết.” Cậu ấy nói trong khi vẫy tay, “Hiện giờ nó chỉ là một tin đồn thôi.”
Có thể phớt lờ vì nó là một tin đồn, nhưng nếu là sự thật thì sẽ vô cùng đáng sợ - Mục đích của nó là đây sao?
“….Chà, điều này cũng không quan trong. Quay lại với vấn đề chính nào.”
“Ể? Vấn đề gì cơ?”
“Ôi trời, cậu lại quên rồi sao? Thôi, không cần lo, dường như những sự cố này đều có mặt của Enoshima Junko, phải không?”
Tôi gấp rút đọc qua những trang giấy – à, đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi!
Trước hết, vài học viên tại Học viên Đỉnh Cao Hi Vọng được tìm thấy là đã chết, nhưng điều đó thì chẳng liên quan gì đến tôi – Chuyện là tôi bị bám đuôi bởi một cô gái bị điên tên Enoshima Junko, đó mới là rắc rồi của tôi.
“Này, cậu đang lo lắng đó hả? Cậu đang lo lắng về việc Enoshima Junko có dính líu đến Sụ cố Lớn và Tồi Tệ nhất lịch sử Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng sao? Hoặc có khi đằng sau việc Enoshima Junko bám đuôi cậu là một động cơ thầm kín nào đó đấy, bà chị ạ. Chuyện đó không làm cậu thấy lo lắng sao?”
“Ừ, vậy nói tớ nghe đi!” Khi Kamishiro-kun tiến đến gần tôi, cùng lúc tôi cũng kiên định bước về phía cậu ta.
“Ờ, cậu biết đó….” Kamishiro-kun nở nụ cười toe toét cực lớn, “Tớ không biết nữa.”
“….Hở?” Một sự chóng mặt đột ngột đánh vào đầu tôi, theo đó là cảm giác bản thân mất đi thăng bằng.
“….C-Cậu không biết ư… Cái… quái… gì thế….” Như thể cậu ta không hề nhận ra tôi đang run bần bật, Kamishiro-kun bắt đầu dạo quanh căn phòng lần nữa.
“Nhưng, một tháng trước khi tin đồn được truyền ra, cô gái đó rõ ràng đã bị thẩm vấn bởi ban điều hành Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng. Đáng nghi lắm, phải không?”
“Vô cùng đáng nghi!” Tôi đứng thẳng người và lên giọng trong khi rướn về phía trước. “Vì cô ta đã bị thẩm vấn, chẳng phải điều đó chứng mình cô ta có tội sao?!”
“….Có hơi quá sớm để kết luận. Vì tin đồn vẫn chưa được xác thực mà.”
Chắc là vậy. Tôi lặp lại giả thuyết trong đầu mình, thuyết phục bản thân rằng đó không chỉ đơn giản là một tin đồn.
“Nhưng mà cậu biết đó, nếu nó thật sự là một sự cố… và nếu cô ta là người đứng sau chuyện đó… vậy chẳng phải cô ta nên bị nhốt lại hay gì đấy sao?” Nói vậy, Kamishiro-kun dựa người ra sau bàn học. “Người đứng đằng sau lan tin ‘Sự cố Lớn và Tồi Tệ Nhất lịch sử Học viên Đỉnh Cao Hi Vọng’ có khi cũng chính là Enoshima Junko.”
“….Ể?”
“Trong trường hợp đó, có thể cô ta không phải là thủ phạm. Ý tớ là, thủ phạm lan truyền tin đồn về chính tội ác của mình sao… chuyện đó rất nguy hiểm với họ.”
“Nhưng có thật là vậy không? Enoshima Junko là người lan truyền tin đồn sao….”
“Vài tuần trước, một email khó hiểu được gửi đến những học sinh dự bị, và có vẻ như đó là cách mà tin đồn bắt đầu lan truyền ra.”
“Vậy là người gửi cái email đó… chính là Enoshima Junko ư?”
Kamishiro-kun nuốt xuống ổ bánh mì ngọt và gật đầu.
“Tớ có những hậu bối giỏi về máy tính, họ là lập trình viên. Tớ thường bắt mấy em ấy theo dõi máy chủ của trường. Rồi họ vô tình tìm thấy cái email đó. Đương nhiên không biết người gửi là ai, nhưng với siêu điệp viên như tớ trong trường hợp này, tớ biết ai là người gửi ngay. Dù thế thì để an toàn, tớ đã không cho những hậu bối của mình biết về nội dung và danh tính của kẻ đã gửi nó. Tớ không muốn chúng bị kéo vào nhiệm vụ nguy hiểm này, vì tớ đây là một người vô cùng chu đáo và rộng lượng!”
Tôi định hỏi về việc tại sao mình lại bị kéo vào một chuyện như này – nhưng tôi quyết định giữ im lặng trước khi thốt ra điều gì.
“Nhưng, sao cậu nghĩ Enoshima Junko lại làm ra loại chuyện như vậy? Để tâm đến việc lan truyền tin đồn về sự cố đó….”
“Tớ cũng không biết.”
Tôi đáp lời với giọng điệu sảng khoái nhưng chắc nịch. “Nếu vậy thì, tại sao chúng ta không tự mình đến hỏi cô ta nhỉ?” Tôi chợt nổi hứng, “Trực tiếp nói thẳng ra luôn!”
“Nếu có thể, thì tớ đã làm chuyện đó từ lâu rồi….” Kamishiro-kun vội lắc đầu. “Tớ không biết mình cần phải làm gì nữa… Tớ thậm chí còn chưa thể tìm ra cô gái tên Enoshima Junko đó. Cô ta chẳng hề đến lớp gì cả, giáo viên dường như cũng không quan tâm và bạn cùng lớp thì cũng không biết rõ lý do… Cô ta thực sự là một học sinh vô tư lự. Xét qua việc tớ không hề tìm thấy cô ta, thì có khả năng cô ta đã bỏ học rồi.”
“Nhưng tớ đã gặp Enoshima Junko. Cũng trong chính ngôi trường này… điều đó được viết trong sổ tay….”
“Có vẻ như Enoshima Junko muốn cậu bị liên lụy vào chuyện này. Đó là lý do cô ta xuất hiện, cướp lấy sổ tay của cậu và thú nhận bản thân đã giết ai đó, bà chị ạ… Nhưng tớ không biết cô ta muốn cái gì. Nên tớ không thể làm gì khác ngoài việc giúp cậu đỡ buồn bằng tiếng cười của mình. KYAHAHAHAHAAA!” Cậu ta nói trong khi đặt tay ra sau đầu và bật cười vui vẻ.
“G-Gượm đã… Đây thật sự không phải là lúc để cười đâu!” Tôi mắng cậu ta.
“Ổn mà, không sao đâu. Chúng ta còn rất nhiều thời gian mà.” Kamishiro-kun ngáp dài. “Vẫn còn sớm, nên lẽ dĩ nhiên chúng ta chưa biết hết câu chuyện được. Một khi tớ bắt đầu điều tra, thì ta sẽ tìm ra rất nhiều manh mối đấy. Còn giờ thì ta chỉ có thể suy đoán và đặt ra giả thuyết thôi, chúng ta không biết bao nhêu phần là thật và bao nhiêm phần là giả. Ý tớ là từ giờ cứ để mọi chuyện lại cho tớ là được.”
Cuộc trò chuyện của chúng tôi đi đến hồi kết – Vì chúng tôi không còn gì để bàn luận nữa và Kamishiro-kun lấy ra một chiếc bánh ngọt khác từ trong túi mình. “A! Là bánh ba hương vị huyền thoại!” Cậu ta hạnh phúc phồng má.
“À, đúng rồi! Tớ quên còn một chi tiết quan trọng!” Kamishiro-kun liếm đường dính trên những ngón tay của mình và quay về phía tôi. “Chúng ta chưa nói gì về thù lao phải chứ?”
“Hả? Thù lao sao?”
“Ahaha, đừng lo. Tớ thật sự không muốn hay cần tiền đâu… tớ không yêu cầu bất cứ chuyện gì to tát hay là….”
“Không cần thứ gì quan trọng sao… vậy có lẽ là bánh mì ngọt nhé….”
“Bánh mì ngọt đã nằm trong mục những thứ quan trọng rồi!” Kamishiro-kun kêu lên trong khi lắc đầu nguầy nguậy.
“Ừm… thế thì….” Tôi nghiêng đầu cố để suy nghĩ, rồi Kamishiro-kun bật cười với tôi.
“Tớ muốn một thứ gì đó, cũng không biết nữa, có lẽ là một ưu ái dành riêng cho tớ.”
“Ưu ái... ể, gì cơ… Khoan đã, ý cậu là một ưu ái hay là….”
Cậu ta cười lộ cả hàm răng với một vẻ hào sảng.
“À, tớ hiểu, tớ hiểu. Cậu không có ý gì về tình dục phải không? Thật xin lỗi, tớ không hiểu ý cậu lắm. Dù sao thì, cậu đã nói không yêu cầu điều gì quá to tát, đúng chứ?”
Ngượng quá đi – tôi gãi đầu và Kamishiro-kun trả lời với gương mặt sửng sốt.
“Thật tốt khi biết cậu gắn cho ngoại hình của mình cái giá cao đến thế đấy, bà chị!!”
“Bằng cách nào đó mà cậu vừa làm cho biểu cảm ‘sửng sốt’ có thêm một nghĩa mới rồi đó.” Tôi chống cằm. Trong lúc để đầu nghỉ ngơi, tôi nhìn Kamishiro-kun và hỏi cậu ấy lần nữa.
“Vậy, ý cậu… ưu ái đó là gì?”
“Chà, có lẽ cậu không để ý nhưng tớ có ham muốn tình dục cao bất thường đó. Trong phim, sau khi một gián điệp giải quyết xong việc, anh ta sẽ ôm hôn một người phụ nữ trong lòng, và bà chị đây có kiểu gương mặt khiến một gã đàn ông trở nên điên dại!” Kamishiro-kun nói, cậu ta phồng má lên.
“….Câu không nên phồng má của mình với điều đó chứ!”
“Cậu thích nằm dưới một túp lều hơn chứ hả? Dù sao thì, tại sao cậu lại không ưỡn ngực ra vậy, bà chị. Nhìn đi, như tớ đang làm nè. Ưỡn ra bộ ngực ngọt ngào, căng mộng, tròn trịa đầy khêu gợi đó của cậu đi! Muhahaha….” Giờ thì tôi có thể thấy rõ ý định thầm kín trong nụ cười tà ác của cậu ta rồi.
“Ư-Ừm… Nói đi, câu có tình cờ biết được cậu bé đáng yêu ngây thơ ban nãy đi dâu rồi không…?”
“Muhaha… Dẫu sao thì, tớ rất mong được giải quyết những vụ này đó. Để an toàn thì, cậu nên dừng tắm lại đi. Nếu cậu bốc mùi thì tớ sẽ đến cứu cậu.”
“C-Chắc phải có cách giúp cậu quay lại tính cách trước đó chứ!!” Khi cậu ta nói tiếp, thì tôi lại có thêm rắc rối để đối phó với cậu ta.
“Được rồi!” Không hề để ý đến sự xấu hổ trước đó của tôi, Kamishiro-kun vỗ tay, “Coi như thù lao đã được quyết định!”
Cậu ta nháo nhào lao ra cửa và buông một câu “Tớ phắn đây!”, rồi chạy ra khỏi phòng thí nghiệm trong điệu cười tà ác.
“Đ-Đợi chút! Tớ còn chưa đồng-”
Ken két, rầm.
Tôi bị tiếng cửa đóng sầm lại cắt lời không thương tiếc.
“Tớ còn chưa đồng ý… với thù lao đó….” Lời nói của tôi vang vọng quanh căn phòng. Tôi lê bước ngồi xuống giường. “N-Nhưng mà… mình đã hứa….”
Dù thế thì, kiểu lời hứa đến từ một phía như vậy khó được xem là một lời hứa. Có lẽ đó là lỗi của tôi. Hơn hết, loại ưu ái kiểu đó quá là không công bằng. Nếu những người theo chủ nghĩa nữ quyền mà nghe thấy điều này, tôi nghĩ họ sẽ không bao giờ ngừng bàn luận về nó!”
Chưa kể-
Chuyện này cũng chẳng quan trọng gì với tôi hết – phải không?
“Đúng vậy, tôi sẽ phớt lờ nó… chỉ cần không bận tâm đến nó thì tôi sẽ ổn thôi….” Tôi tuyệt vọng lẩm bẩm với một người không hề tồn tại trong khi nằm xuống.
Cánh cửa phòng thí nghiệm lần nữa được mở ra với tiếng ken két. Trong một lúc, tôi đã tưởng Kamishiro-kun quay lại và ngước nhìn qua để xem.
Một chàng trai có nước da trắng đang đứng ở lối ra vào, khiến tim tôi nẩy lên.
“A! Matsuda-kunnnnnnnnn!!” Cứ như bản thân là một vận động viên chạy nước rút, tôi chạy về phía Matsuda-kun với tốc độ phá vỡ kỷ lục và ôm chầm lấy cậu ấy. “Aaaaah! Cậu đi lâu quá! Tớ cảm thấy như mình đã chờ cậu mãi mãi vậyyyyyyy!”
Khi tôi ôm lấy Matsuda-kun, cơ thể cậu ấy trở nên cứng đờ đến lạ lùng.
“Hở? Có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn… tiếp tục cuộc trò chuyện đó sớm hơn….”
“….Hửm? Cuộc trò chuyện nào cơ?” Tôi không hiểu được cậu ấy đang nói gì. Chỉ là tôi không còn nhớ được gì nữa. Nhưng, dù là vấn đề gì thì cũng được thôi. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ban nãy – Nhưng khi nào Matsuda-kun còn ở đây thì mọi chuyện đều ổn cả.
“Hừmm, cuộc trò chuyện thế nào….” Tôi nghiêng cổ dụi mặt mình vào ngực cậu ấy. Rồi bật cười “hawhawhaw….” trong khi dụi dụi mặt trong ngực cậu một cách mất trí. Tôi tưởng rằng cậu sẽ hơi tức giận nếu tôi làm bẩn áo của cậu ấy, nhưng câu trả lời của cậu lại khá là đối lập với điều mà tôi tưởng.
“Nó rất tệ….”
“Ể?” Tôi ngạc nhiên ngước nhìn cậu ấy. “Cái gì… Cái gì tệ cơ?”
Matsuda-kun nhìn chằm chằm vào mặt tôi và ho nhẹ.
“Cũng không sao nếu cô không nhớ được gì. Dù sao thì, cuộc trò chuyện diễn ra rất tệ.” Cậu ấy trả lời, trong khi nhìn sang hướng khác.
Tôi không hiểu ý của cậu ấy cho lắm, nhưng trái tim tôi đã ngừng đập và thay vào đó nó thắt chặt lại. Trong lúc đó, tôi chôn mặt của mình trong lòng ngực của cậu.
Khi tôi ôm cậu, thì dường như mọi lo lắng của mình đều tan biến. Cảm giác như lúc tôi chuẩn bị sụp đỗ trong đống đổ nát, thì cậu ấy đến và thanh tẩy cảm xúc của tôi – Tất cả mọi thứ bên ngoài căn phòng nhỏ bé trong vũ trụ này của chúng ta, giờ đây đã hoàn toàn vô nghĩa.
Tôi đột ngột thấy lo rằng mình cần phải xin lỗi. Có lẽ điều đó cũng không còn quan trọng nữa, từ sau khi tôi bắt đầu cảm thấy tốt hơn nhiều.
Nhưng hiện giờ. Thời gian hiện tại là điều quan trọng.
Là điều duy nhất quan trọng với tôi.
Thời gian hiện tại là thứ duy nhất có thể hiểu. Là thứ duy nhất mà tôi biết. Là thứ duy nhất mà tôi nhớ được.
Đó là lý do tôi chỉ muốn bản thân mình được chìm đắm trong hạnh phúc của khoảnh khắc này.
“….Mà, làm sao mà cô thoát khỏi sợi dây thừng được vậy?” Giọng nói của Matsuda-kun kéo tôi ra khỏi suy tư của mình.
“….Sợi dây nào cơ?”
“Cô không nhớ làm sao mà mình thoát ra khỏi sợi dây thừng được sao…?”
“Không nhớ được, xin lỗi nha!”
“Cô đúng thật là một đứa phiền phức.”
“Đúng vậy, xin lỗi nha!” Nghe tôi nói thế, Matsuda-kun thở dài và cười mỉm lắc đầu.
“Dẫu sao thì… cô đang bắt đầu làm tôi đau rồi đấy.”
“Ồ, thêm một chút nữa cũng sẽ không sao đâu.” Tôi đáp lời cậu cứ như bản thân là một đứa trẻ được chiều chuộng quá mức, làm cho Matsuda-kun phải thở dài, cơ thể cậu thả lỏng và tôi cảm giác như thể mình đang ôm trọn thế giới vào trong tay vậy, khiến tôi thấy một chút thành tựu và một sự thỏa mãn.
Đây là thế giới của tôi.
Và cũng là thế giới duy nhất mà tôi có.
Tôi cảm thấy hạnh phúc khi nhắm mắt lại. Thình thịch, thình thịch, tôi nghe thấy tiếng tim cậu ấy đập trong lồng ngực. Tôi đang nắm giữ tất cả những gì mình mong muốn, và âm thanh đó đóng vai trò như một phước lành cuối cùng.
“Cuộc diễu hành….” Matsuda-kun bất chợt lên tiếng.
“….Hửm? Đó là gì vậy?” Tôi hỏi trong khi mắt vẫn nhắm lại.
“Bằng cách nào đó… cuộc diễu hành bên ngoài lại lớn hơn nữa rồi….” Tôi cố để nghe xem ý cậu ấy là gì, nhưng-
Thình thịch, thình thịch.
Tôi có thể nghe được nhịp đập nhẹ nhàng của trái tim cậu.
Hiện giờ chỉ có mình Matsuda-kun và mình thôi.
Những thứ ngoài kia không còn quan trọng nữa.
Vậy nên chỉ cần-
Tôi không hoàn thành lời nói của mình. Mà vùi đầu trong lòng ngực Matsuda-kun yêu dấu trong một khoảnh khắc ngắn nữa. Rồi miễn cưỡng buông Matsuda-kun yêu dấu ra. Tôi quay về phòng mà không có Matsuda-kun yêu dấu, cỡi giầy ra trong khi tương tư về Matsuda-kun yêu dấu, nằm xuống giường lẩm bẩm tên của Matsuda-kun yêu dấu trong đầu mình và cuối cùng là tan chảy vào giấc mộng về Matsuda-kun yêu dấu của tôi.
Không còn thứ gì nữa.
Không còn thứ nào khác quan trọng nữa.
Không còn thứ nào khác quan trọng đối với tôi nữa rồi.
Bánh Madeira là một loại bánh bông lan truyền thống của Anh và Ailen