Ngay khi vừa bước chân vào phòng, Mirabelle liền thấy ngay một cô gái tóc vàng đang đứng bên cửa sổ nhìn ra cảnh vật bên ngoài.
Cô nhìn ra ngoài khung cửa về một nơi xa xăm với vẻ mặt lơ đãng khác thường.
Tựa như thân thể cô đang ở đây, nhưng tâm trí cô đã phiêu dạt về một nơi nào đó rất xa…
Lúc này, hình bóng đó như trùng lặp với một hình bóng của một người khác trong tâm trí Mirabelle.
Dẫu sao, chả có lợi lộc gì khi lừa Mirabelle cả.
“Mẹ tôi, bà ấy ở đâu? Tôi muốn gặp bà ấy, có được không?”
“Mira, giờ cô không có quyền gì để đi gặp bà ta cả. Khi nào có tâm trạng tốt, ta sẽ dẫn cô đi. Yên tâm, chủ nhân đã giấu bà ta ở một nơi cực kỳ an toàn rồi. Nói chung, việc chữa trị cho bà ta hiện giờ vẫn rất tốt.”
Nghe cô nói xong, Mirabelle liền thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều, giọng điệu, lời nói của Heather đột nhiên thay đổi khi cô lườm thẳng vào mắt Mirabelle với ánh mắt đầy vẻ hăm dọa.
“Có điều, nếu Mira muốn bỏ trốn, thì tính mạng của bà ta… cô biết sao rồi đấy…”
“Cô… đang uy hiếp tôi sao?”
“Chủ nhân mô làm thế? Ta chỉ là muốn có một cái ‘bảo hiểm’ thôi mà. Nếu Mira muốn chạy trốn, mẹ cô sẽ không toàn mạng đâu. Cô thừa biết, nếu chủ nhân muốn giết một con elf ti tiện nào, thì cũng chẳng có tốn sức là bao đâu…”
“Cô…”
Mặc dầu Mirabelle nghiến răng căm phẫn, song trên mặt cô lại đầy vẻ bất lực.
Nếu cô không nói cho Heather nơi đó, mẹ cô sẽ chết.
Cho nên vì mẹ—
Mirabelle đã nói cho Heather biết nơi bọn họ ẩn náu trong suốt nhiều năm.
Cô không ngờ, cô ta sẽ dùng chính mẹ mình để uy hiếp ngược lại mình.
“Chủ nhân tin là cô sẽ ngoan ngoãn mà vâng lời chủ nhân, đúng không nào?”
Mặc dù khóe mắt Mirabelle đầy vẻ không cam, song cô vẫn như trước, hoàn toàn bất lực, không làm được gì.
————
Lua: xin nói thẳng, tau ghét Heather…