Dù là bản đồ phân bổ của toàn bộ lính canh trong lâu đài, hay những gì đang diễn ra bên ngoài, cô đều không nắm được.
Trong khi suy nghĩ như vậy, cô nhảy khỏi giường, chạy thẳng đến bên bệ cửa sổ rồi nhìn xuống.
Có khá nhiều lính canh vampire đang tuần tra bên dưới.
Chẳng cần biết là ngày hay đêm, thì cũng đều có rất nhiều lính canh vampire thay phiên nhau túc trực.
Nhất là vào ban đêm, hành động của chúng sẽ trở nên mau lẹ hơn và cũng nhạy cảm hơn đối với khí tức phát ra từ sinh vật sống.
Buổi tối mà chạy trốn từ cửa chính là bất khả thi rồi.
Chỉ còn nước là vào ban ngày thôi.
Vào ban ngày, cô có thể thử đục một lỗ trên tường lâu đài, rồi sau đó thoát ra ngoài từ một cổng phụ nào đó.
Mà vấn đề lớn hơn ở đây chính là—
—Làm thế nào để xuống tầng trệt được đây?
Trên thực tế, hành động của cô đã bị hạn chế.
Một số lượng lớn lính canh được đóng ở mỗi cầu thang.
Thêm nữa, trước đó Heather cũng đã ra lệnh cho lính canh là, một khi nhìn thấy Mirabelle thì ngay lập tức gửi cô về phòng.
Đối với việc này, Mirabelle thấy thực sự bất lực…
Cứ như thể là đang ở trong tù với rất nhiều lính gác canh chừng.
Như thể một tên tội nhân phạm phải một tội ác tày trời nào đó vậy ấy.
—Chẳng lẽ giờ phải nhảy từ trên đây xuống ư? Được không đây? Xé chăn ra cột thành dây rồi nhảy xuống như trong mấy buổi diễn tập hỏa hoạn?
Ưm ừm…
Có mà được cái đách ấy! Chỗ này cao hơn năm tầng, bên dưới còn chẳng có cái bậc thềm nào để gác chân, leo thế đếch nào được?
Còn một vấn đề thậm chí còn nghiêm trọng hơn nữa đó chính là, Mirabelle đã không còn nơi nào để trở về.
Chỗ ẩn nấu trong suốt từng đó năm cô cũng đã nói cho Heather biết.
Bởi vậy, nếu mà Mirabelle có bỏ trốn, thì nơi đầu tiên mà Heather chắc chắc sẽ là nơi đó.
Do vậy, nếu muốn trốn thì cách tốt nhất là ngay lập tức chạy ra khỏi thành phố.
Bởi trong thành phố Heather có quá nhiều tai mắt.
Chỉ cần cô ta phát lệnh truy nã một cái, thì chẳng cần đợi lâu, chưa tới 5 phút là cô sẽ bị tóm rồi lôi đầu về và “được” dạy dỗ lại theo cách “tình thương mến thương” nhất.
Tuy nhiên Mirabelle cũng có không có bất kì manh mối nào về cách để thoát ra khỏi thành phố.
Cô không muốn bị lôi đầu về rồi bị “dạy dỗ nô lệ” trong căn phòng giam đó nữa.
Chỉ cần nghe tới hai từ “phòng giam” là hai chân cô đã liền mềm nhũn hết cả ra rồi.
Cô thực sự không muốn bị đem nhốt vào nơi đó một lần nào nữa.
Thêm nữa là, đã trốn ra mà bị bắt trở lại thì chắc chắn cô sẽ bị giám sát còn nghiêm ngặt hơn.
Đến khi đó, việc trốn thoát đã khó nay lại càng thêm khó.
Bởi vậy, nếu không có kế sách vẹn toàn thì tuyệt đối không nên bỏ trốn.
Không phải là cô không chạy trốn, mà là do cô muốn chạy trốn một cách có kế hoạch.
Cô không có muốn làm một con ngốc, theo cảm tính mà lãng phí sức mình để làm mấy việc vô ích.
Chạy trốn là việc – 100%, tuyệt đối, chắc chắn, nhất quyết,… mà nói chung bằng mọi giá – phải làm.
Nhưng trước mắt mấu chốt là phải tìm thêm thật nhiều đồng minh càng nhiều càng tốt cái đã.
Thành thật mà nói, so với các huyết nô khác.
Heather đối xử với cô cũng không phải là quá tệ—
Chẳng qua chỉ là lâu lâu “xin” Mirabelle “tí huyết” mà thôi.
Ngoài ra cô cũng chỉ đem Mirabelle nhốt vào trong căn phòng tối om đó là cùng.
Chứ không có hành hạ, tra tấn hay đánh đập gì Mirabelle.
Điều đi ngược lẽ thường này khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
Mirabelle cũng từng hỏi vì sao lại đối tốt với mình như vậy.
Song, Heather chỉ trả lời lại rằng cô ta muốn uống máu tươi và ngon hơn…
Chỉ vậy thôi.
Có lẽ đó là tại sao cô ta không ngược đãi mình.
Nhưng mà, cũng chẳng có gì đảm bảo là tương lai sẽ không cả?
Cô tựa mình vào cửa sổ, vọng ra khoảng không đen kịt ngoài kia…
Cô cực kỳ khao khát tự do.
Cô muốn thoát khỏi nơi này, muốn thoát khỏi thân phận huyết nô.
Đó chính là ước nguyện của Mirabelle hiện giờ.
Chăm chú nhìn vào nơi khoảng không đen đặc vô định xa xăm—
Chăm chăm tới mức mà còn không để ý tới tiếng mở cửa phía sau lưng mình…
“Đang làm gì đó? Mira…”
Sốc, nghe cái âm thanh này đột nhiên vang lên làm cô giật mình té ngã đập mông xuống đất.
Mirabelle lấy tay xoa xoa bờ mông đau nhức.
“Không… không có gì.”
“Fufu~ đừng có tưởng người chủ này không có biết trong lòng cô đang suy nghĩ tới cái gì? Đừng có quên chủ nhân biết đọc suy nghĩ? Cô đang muốn chạy trốn đúng không? Mira…”
“Ừm… Không có? Tôi chỉ là muốn ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài thôi, chỉ là cảnh đêm ở thành phố này vậy mà đẹp quá trời, chỉ có vậy thôi…”
Giọng Mirabelle càng nói càng nhỏ dần.
Cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực đẫm màu máu kia của Heather.
“Tiếp đi? Sao không nói nữa? Chủ nhân đang nghe đây nà, nói tiếp đi chớ…”
Heather đứng một bên, chống cằm nhìn vào Mirabelle đang lo lắng toát mồ hôi hột.
Và rồi…
“Không… không… nữa…”
Mirabelle cúi thấp đầu, trả lời với tông giọng như thể đã bỏ cuộc.
Không còn gì để mà viện cớ nữa.
Là lỗi của cô khi không nhận ra cửa đã mở.
Khóe miệng Heather gương lên một nụ cười, cô ngay lập tức nắm lấy sợi xích trên chiếc vòng cổ của Mirabelle.
Cổ cô bị thắt lại gây cảm giác đau đớn vô cùng khi cô bị quẳng lên giường.
Sức gì đâu mà trâu bò dữ vậy trời? Mạnh tới cỡ nào nữa đây? Khoảng cách từ cửa sổ tới cái giường cũng đâu phải ít, vậy mà đem mình quẳng lên gường…
Xấp xỉ còn chưa tới một giây nữa chớ…
“Khục khục, khục khục, đau quá…”
Mirabelle cảm giác như thể đã được sống lại, cô thực sự đã rất đau đớn do bị vòng cổ bóp nghẹt.
Nếu cô ta mà muốn giết mình coi bộ chắc dễ lắm đây, còn chả cần đụng tới bất kì một món vũ khí nào luôn.
Chỉ sợ mỗi tay không cũng đã đủ sức xé xác mình ra làm hai rồi.
Chỉ là, cô đã không có làm vậy.
“Dĩ nhiên rồi, cứ để cô mà chết như vậy chẳng phải sẽ nhàm chán lắm sao?”
Đáp lại suy nghĩ của Mirabelle, giọng Heather cất lên với âm giọng lạnh lẽo đến cùng cực.
Hả? Từ lúc nào—
Mà Heather đã đè lên người Mirabelle.
Gần như là ngay tức khắc luôn…
Trong lúc vẫn còn đang bị sốc về tốc độ của Heather, thì Heather đã bò thẳng tới chỗ dấu ấn trên đùi Mirabelle…
“Chỗ đó!? Không, không được—!”
Hai mắt Mirabelle mở to ra khi phát giác được điều gì đó…
Heather đang nhắm vào phần đùi trong, cái chỗ mà có dấu ấn có hình giống như bươm bướm.
Và dĩ nhiên, Heather sẽ không cho phép nói không.
Cô đơn giản chỉ cần ấn cơ thể mềm mại của mình lên người Mirabelle, là đã làm Mirabelle không thể nhúc nhích gì được nữa rồi.
Cái sức mạnh này còn định trâu bò tới cỡ nào nữa đây?
“Ta “làm” liền đây…”
Heather nhắc Mirabelle với giọng lạnh như băng.
Ngay tức khắc, cô nhe nanh, cắn thẳng lên vết ấn hình con bướm kia…
“Aaaa đau quá đi!?”
Ngoài cảm giác đau đớn, cô còn cảm nhận được máu của mình đang dần bị rút đi.
Cô vùng vẫy, vật lộn trong đau đớn cố gắng hết lức để mà đẩy Heather đang đè trên người mình ra.
Chỉ có điều, còn làm Heather cắn mạnh hơn, điên cuồng mà hút lấy hút để từng đợt máu nóng trong huyết quản kia của Mirabelle.
Mirabelle kinh hãi tột độ.
———–
Tên: Mirabelle Brillana
Giới tính: Nữ
Tuổi: 15
Chủng tộc: Elf (Huyết Nô: Nếu một ngày không bị hút máu, sẽ xuất hiện các phản ứng lên cơn nghiện)
Cấp độ: Lv. 0
Máu(HP): 100/100→(đang giảm từng chút một)
Mana(MP): 50/50
Sức mạnh: 10
Nhanh nhẹn: 20
Thể lực: 20
Trí lực: 400 (đang sử dụng)
Công kích vật lý: 2
Chính xác: 10
Né tránh: 20%
Bạo kích: 0%
Kỹ Năng: Phân Tích Dữ Liệu(Phong Ấn), Sửa Đổi Dữ Liệu(Phong Ấn)
———–
Lua: đúng là khoảng lặng trước cơn bão thật.
Chap trước có một ông gì đó bên eng nói “mọi chuyện đang dần trở nên tốt đẹp hơn” và sang chap này “thôi bỏ, coi như là t chưa có nói gì đi”
Công nhận, chạy ngay đi… và… mọi chuyện đang dần trở nên tồi tệ hơn…
Chạy đê, cưng tưởng dễ chạy vậy à!
———-
Lua: hai bữa nay cảm tưởng như t đang đốt tiền xăng và xém bớt giờ ngủ hay sao ấy.
Thôi, ngủ sớm mai 5h dậy sớm đi học nữa, học tiết 1 nó khổ thế đấy, mà còn là môn thể dục nữa chớ, mai lên mà cho nghỉ chắc tức hộc máu quá…