Đàn Bồ Câu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Quyển 2: Vũ điệu cực quang - Chương 53: Lõi lò phản ứng

Nhà máy điện hạt nhân cần được đặt ở đâu?

Điều kiện quan trọng nhất là không có thiên tai địa chất, vỏ trái đất tương đối ổn định, sẽ không gây ra thảm họa hạt nhân thứ cấp do các loại nguyên nhân tự nhiên như động đất, sóng thần, lở đất, v.v.

Tiếp theo là điều kiện nền đá của ngọn núi. Cấu trúc nền đá gần địa điểm đặt nhà máy điện hạt nhân phải được sàng lọc và khảo sát nghiêm ngặt, phải đảm bảo bản thân mặt đất ổn định.

Vấn đề thứ ba cần xem xét là nước làm mát, trong trường hợp khẩn cấp, nước làm mát có thể được bơm vào ngay lập tức để dừng phản ứng hạt nhân, đó cũng là lý do tại sao hầu hết các nhà máy điện hạt nhân trên thế giới đều được đặt ở ven biển.

Vấn đề cuối cùng là nhu cầu điện năng của địa phương, đây là một lý do khác khiến nhà máy điện hạt nhân được xây dựng ở ven biển, bởi vì các siêu đô thị và cụm đô thị trên thế giới về cơ bản đều tập trung ở các khu vực khí hậu ấm áp và ẩm ướt gần đại dương, trong khi các khu vực năng lượng hóa thạch thường ở rất xa, việc cung cấp năng lượng tại địa phương đương nhiên là lựa chọn kinh tế hơn.

Ngải Bích Thủy nhớ lại khi còn học môn vật lý nguyên tử, giảng viên đã từng nói với họ với lòng đầy căm phẫn rằng, trong bốn điều kiện trên, người Nhật chỉ đáp ứng được hai điều kiện sau, hai điều kiện quan trọng nhất đối với an toàn thì không đáp ứng được, vị giáo sư đó không thể chấp nhận việc họ coi thường tính mạng và sức khỏe của người dân như vậy.

Việc xây dựng các công trình điện hạt nhân trong điều kiện địa chất và môi trường như ở Fukushima là điều tuyệt đối không được phép ở nước chúng ta.

Lúc này, cô đang bay với tốc độ đều đặn ở độ cao khoảng bốn nghìn mét hướng tới đích, độ cao này vừa đủ để tầm nhìn không bị mây che khuất.

Cô co hai chân ngồi trên sàn nhà vô hình, dùng tay ôm lấy giữa bắp chân, vừa nghiêng đầu nhìn xuống phía dưới, cô vẫn rất tò mò về phong cảnh quê hương của Phương Thành.

Trên thực tế, khi tách ra, hai người họ đã thảo luận xem ai sẽ làm nguồn sáng và ai sẽ thả thấu kính điện từ, ban đầu cô nghĩ Phương Thành chắc chắn sẽ muốn về nhà xem thử, nhưng cậu lại khăng khăng muốn hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm hơn ở Thái Bình Dương.

Bây giờ cô đã hiểu phần nào, lý do đầu tiên có lẽ là cậu ấy không dám đối mặt với quê hương của mình, xét cho cùng, không biết sự tàn phá ở đó nghiêm trọng đến mức nào, không ai có thể dễ dàng chấp nhận sự thật rằng quê hương của mình đã bị san bằng hoàn toàn.

Cái gọi là nỗi nhớ nhà càng thêm sợ hãi đi.

Lý do thứ hai là cậu ấy rất sợ độ cao, hoàn toàn không thể chịu đựng được việc ở trên cao trong thời gian dài, mặc dù bản thân cậu ấy nhất quyết không thừa nhận điều này.

Ngải Bích Thủy cảm thấy lý do thứ hai mới là mấu chốt, điều này cũng có thể hiểu được, máy bay không có sàn quả thực rất đáng sợ.

Cô nghiêng đầu nhìn xuống mặt đất, chiếu vào bên trong tầm mắt chính là những vườn cây ăn quả nhấp nhô cao thấp và những con đường bê tông nhỏ uốn lượn giữa những ngọn đồi, những con đường đó giống như mạng nhện, nối liền các thôn trang nằm rải rác giữa núi và thung lũng.

Nếu Phương Thành ở đây, cậu sẽ nói với cô rằng hầu hết những cây ăn quả đó là cây anh đào cùng cây táo, đây cũng là đặc sản của quê hương cậu.

Những ngôi nhà trong thôn trang thường là những ngôi nhà ngói đỏ có sân nhỏ, chúng được sắp xếp san sát với nhau tạo thành những hình học đều đặn, tương phản rõ rệt với địa hình ngoắt ngoéo xung quanh. Cô nhìn những ngôi nhà nhỏ trên mặt đất và nhớ lại vùng nông thôn xung quanh nhà mình, hầu hết là những ngôi nhà nhỏ bằng bê tông, không có sân, nhưng địa hình đồi núi thì rất giống nhau.

Khung cảnh nông thôn này trông thật yên bình và tươi đẹp, điều này cho thấy quái vật đã không đi qua đây, nó thực sự đến từ biển, biết bơi.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, thông thường, nước biển có thể đẩy nhanh quá trình oxy hóa kim loại theo bản năng của nó nên tránh xa, tại sao nó không đi bằng đường bộ mà lại chọn hải dương nguy hiểm đây?

Trên thực tế, lý do rất đơn giản, trong nước biển có uranium, và nó có thể hấp thụ uranium một cách hiệu quả thông qua một số thủ đoạn mà con người không thể hiểu được. Trên thực tế, bản thân nó cũng không hiểu, có lẽ đây là bản năng đi.

Dù sao thì nguyên tố sắt ở đây lấy cũng không hết, việc tiêu hao sắt để đổi lấy uranium là rất có lợi.

...

Ngải Bích Thủy đã nhìn thấy bóng đen méo mó đó từ rất xa. Nó đang bao phủ một trong các lõi lò phản ứng của nhà máy điện hạt nhân, các xúc tu vung vẩy trong không khí. Có vẻ như nó đang rất tận hưởng thời gian hiện tại.

Khi từ từ tiếp cận mục tiêu, cô cũng phát hiện ra nhiều loại máy bay có người lái và không người lái đang bay lượn xung quanh, khu vực cảnh báo do máy bay chiến đấu đa năng thiết lập ở phía xa, bên trong là mạng lưới giám sát được tạo thành từ các loại máy bay không người lái.

Cô còn nhìn thấy một lượng lớn quân đội đang di chuyển dọc theo đường cao tốc trên mặt đất, bất chấp nguy hiểm, họ vẫn tiếp tục theo dõi và giám sát con quái vật đối diện.

Hiện tại, tất cả nhân loại trên Trái đất vẫn chưa biết nhiều thông tin về nó, chỉ có thể nhìn chằm chằm xung quanh nó.

Không ai trong số những người trong quân đội này phát hiện ra rằng một nữ sinh viên đại học 20 tuổi đang lặng lẽ không một tiếng động xuyên qua mạng lưới bao vây tường đồng vách sắt của họ với tốc độ cận âm, hướng tới lõi lò phản ứng.

Ngải Bích Thủy cảm nhận rõ ràng độ cao của mình đang dần giảm xuống, những con đường và cây cối trên mặt đất ngày càng lớn hơn, ban đầu con người nhỏ hơn cả hạt vừng, khi đến gần ngoại vi nhà máy điện hạt nhân, họ đã cao một cm.

Cô nhìn thấy rõ ràng mình đã bay qua hai lớp lưới điện, tiến vào vòng kiểm soát thứ hai của nhà máy điện hạt nhân.

Thông thường, sau khi vào vòng kiểm soát thứ hai, mọi người phải đội mũ bảo hiểm và mặc quần áo bảo hộ đầy đủ, đồng thời phải cài hết các nút. Mặc dù hầu như không có bức xạ khi nhà máy điện hạt nhân vẫn đang hoạt động bình thường, nhưng đây đã là khu vực kiểm soát an toàn.

Khác với lần trước bị ném xuống đất, lần này hai chân cô đáp xuống con đường nhỏ bên trong nhà máy một cách xinh đẹp, sau khi đáp xuống, chiếc vòng tay nhanh chóng hòa vào quần áo và biến mất.

Dựa trên thông tin trước đó, cô phán đoán rằng đây cũng là một phép biến đổi đồng luân không tiêu hao năng lượng, cấu trúc hình khuyên vẫn rất tiện lợi. Làm như vậy là để tạo ra một trường bảo vệ bên ngoài cơ thể cô, làm lệch hướng bất kỳ hạt electron nào bắn vào cơ thể. Theo T-800, cấu hình này cũng có thể làm chậm neutron, mặc dù không biết nó được thực hiện như thế nào.

Có thể là một loại chất làm chậm nào đó mà con người chưa phát hiện ra, chỉ cần một lượng nhỏ là có thể hấp thụ hoàn toàn dòng neutron, chuyển hóa thành năng lượng của chính nó.

Cô đi dọc theo các đường chỉ dẫn được vẽ trên mặt đất hướng tới lõi lò phản ứng, mặc dù cấu trúc chính của nhà máy điện hạt nhân đã bị hư hại nghiêm trọng, cô không biết ý nghĩa của đường này là gì, nhưng rõ ràng là chạy lung tung sẽ nguy hiểm hơn.

Lúc này, nhà máy vốn nhộn nhịp đã vắng tanh không một bóng người, cô từ từ bước tới, đảo hạt nhân hình vuông trước mặt cô ngày càng lớn hơn, cuối cùng che phủ toàn bộ tầm nhìn. Và phía trên là một bóng đen khổng lồ.

Cô nhận ra nhà máy tua-bin hơi nước ở phía xa, con quái vật dường như không hứng thú với nơi đó, có vẻ như nó đang hướng thẳng đến lõi lò phản ứng.

Khi đến gần tòa nhà, Ngải Bích Thủy nhận thấy cấu trúc chính của toàn bộ tòa nhà dường như không bị hư hại nghiêm trọng, ngay cả cửa sổ cũng không bị biến dạng, có vẻ như nguyên sinh thể đã bắt đầu học cách kiểm soát sức mạnh của mình.

Cô đi đến cửa an toàn thứ ba, cánh cửa thường ngày cần mật khẩu mới có thể mở ra đã tự động mở khi cô đến gần, giống như cửa kính của cửa hàng tiện lợi.

Sau khi bước vào bên trong, đập vào mắt là một hành lang hẹp chỉ đủ cho hai người đi song song. Chỉ cần đi theo biển báo trên tường là có thể từng bước từng bước đến gần lõi lò phản ứng.