Đàn Bồ Câu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Quyển 2: Vũ điệu cực quang - Chương 49: Ngày ngày huy hoàng

Ninh Vũ An cầm bát sữa đậu nành trên tay, cong miệng thổi nhẹ lên bề mặt.

Cái nhà ăn rách này ngày thường đồ ăn đã rất khó ăn rồi, mùa hè nóng nực thế này mà chỉ có sữa đậu nành nóng.

Không có đá thì cho sữa nguội cũng được chứ, uống cả bát nước nóng cho vào bụng thế này chắc chắn sẽ toát mồ hôi đầm đìa.

Thổi mãi mà hình như chẳng có tác dụng gì, cô đặt bát sữa đậu nành vẫn còn hơi nóng xuống bàn, hai tay ôm trước ngực, ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn ra bãi cỏ ngoài cửa sổ.

Ninh Vũ An mỗi khi ngồi trên ghế đều vô thức chuyển sang tư thế này, vì như vậy sẽ giúp vai thoải mái hơn rất nhiều, còn có thể giúp làn da được giãn ra, không bị kẹp vào nhau mà ra nhiều mồ hôi nữa.

Bãi cỏ rộng lớn này kết hợp với tòa nhà cao tầng phía sau cũng được coi là một trong những địa điểm ưa thích mang tính tiêu chí biểu trưng của trường đại học này, cô vẫn còn nhớ tháng 5 năm ngoái mình đã ngồi trên bãi cỏ này để quay video cổ vũ các em học sinh cao trung thi đại học.

Thời gian trôi đi thật nhanh, mới đó mà đã một năm rồi. Nhật thăng nguyệt lạc, đán phục đán hề.

Năm đầu tiên đại học của Ninh Vũ An cứ thế trôi qua trong mơ hồ, thế giới người lớn đầy biến động khiến cô hoa mắt chóng mặt, từ khi nhập học đã bị cuốn vào hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, chẳng mấy chốc đã đến kỳ nghỉ.

Hơn nữa, nơi đây là Ma Đô, có quá nhiều thứ mà thành phố nhỏ của cô không có.

Về sau khi lên năm hai, cô cũng bắt đầu suy nghĩ về những gì mình sẽ làm tiếp theo, dường như ngành học hiện tại mà cô đang theo đuổi cũng không có nhiều lựa chọn, hoặc là làm nghiên cứu khoa học hoặc là làm bác sĩ, cho dù là con đường nào cũng phải nỗ lực rất nhiều.

Mà lúc này, cảm giác thư thái sau khi thi đại học của cô vẫn chưa tan biến.

Cũng giống như hồi cao trung, cô vẫn tha hồ hàn huyên một chút với Phương Thành hàng tuần, việc tán gẫu không thường xuyên này đối với họ giống như ăn cơm uống nước vậy, tuy nhiên cơ hội gặp mặt trực tiếp ngày càng ít đi, nghĩ đến đây Ninh Vũ An lại cảm thấy khó chịu.

Kỳ nghỉ đông vừa rồi cậu ta về nhà mà không chủ động tìm mình! Thật tức chết đi được.

Lúc đó cô còn tưởng Phương Thành ăn Tết ở trường, dù sao thì theo kinh nghiệm trước đây, chuyện này cậu ta thật sự có thể làm ra được.

Chủ đề trò chuyện của bọn họ luôn phát triển. Ban đầu, họ nói về những điều mình nhìn thấy và nghe thấy ở thành phố của nhau, dù sao thì khi mới đến thành phố lớn, ngay cả tàu điện ngầm đối với hai đứa nhà quê này cũng khá mới mẻ. Sau đó, chủ đề trò chuyện chuyển sang phàn nàn về các môn học và giáo sư, nhờ sự giúp đỡ của Phương Thành, cô đã đạt điểm A cho cả hai môn Vật lý đại cương thượng hạ.

Rồi sau đó, chủ đề trò chuyện về cơ bản được thay thế bằng những lời phàn nàn và chuyện tầm phào, sau khi tốt nghiệp cao trung, rất nhiều bạn học xung quanh chia tay rồi lại tái hợp, mang đến vô số chủ đề để bàn tán.

Từ những cuộc trò chuyện đó, cô biết được đời sống tình cảm của Phương Thành luôn rất đơn điệu, nói cách khác là gần như trống rỗng, trên thực tế, ngay cả Ninh Vũ An cũng không thể tưởng tượng được cậu ta sẽ thích kiểu người nào.

Gần hai mươi năm quen biết, cô cũng không hiểu rõ tâm tính của người này là gì, bản thân cậu ta cũng chưa bao giờ đề cập đến.

Manh mối duy nhất chỉ là Phương Thành sẽ vô thức liếc nhìn ngực cô, nhưng thông tin này dường như cũng chẳng có ích gì, dù sao thì tất cả các cậu chàng cùng tuổi đều như vậy.

Nếu thực sự phải đoán cậu ta thích kiểu người nào, Ninh Vũ An có lẽ chỉ có thể nghĩ đến nữ thần trí tuệ Athena hoặc những người giống như nhà khoa học thiên tài, dù sao thì thông tin về phương diện này thực sự quá ít.

Nhưng trường học của cậu ta dường như có rất nhiều thiên tài, không thể không đề phòng.

Xì, liệu có khả năng nào, mình đã bị "trộm nhà" rồi, không dám nghĩ nữa.

Vào một ngày cuối tuần của học kỳ trước, cô như thường lệ gọi điện trò chuyện với Phương Thành, đối phương đột nhiên nói với cô rằng cậu ta đang suy nghĩ về việc sẽ làm nghiên cứu khoa học gì.

Lần đầu tiên nghe đến chủ đề này, Ninh Vũ An cảm thấy rất không quen, tuy rằng việc thảo luận những chuyện này rất phù hợp với phong cách của cậu ta, nhưng lúc đó họ mới tốt nghiệp trung học được hơn một năm, còn chưa được nghỉ ngơi đã phải bắt đầu "cuốn" cho vòng tiếp theo rồi sao?

Trong điện thoại, Phương Thành rất hào hứng kể về việc rất nhiều bạn học xung quanh đã bắt đầu tìm kiếm hướng đi mà mình muốn đào sâu, còn bản thân cậu ta vẫn chưa biết làm gì, ngày nào cũng chỉ biết lên lớp, bây giờ cảm thấy rất áp lực.

...

"Vậy ông có hướng nào đặc biệt quan tâm không? Hoặc thứ gì đặc biệt muốn nghiên cứu?"

"Đó chẳng phải là vấn đề sao? Cảm giác như tôi sắp bị người khác bỏ lại phía sau rồi."

"Phụt, nghiện "cuốn" rồi à."

"Ngoài học ra tôi cũng chẳng biết làm gì khác, ngày nào cũng cảm thấy mình thật vô dụng."

"Ơ, ông lên đại học rồi chẳng phải lúc nào cũng đứng nhất sao, nếu thế mà còn là phế vật thì tôi là cái gì."

"Thi cử chẳng phải cũng là học sao? Ngoài năng khiếu học tập này ra, tôi chẳng còn gì cả, nếu ngay cả việc này mà cũng không sánh bằng người khác thì sau này làm sao đặt chân được trong xã hội ..."

Trò chuyện với cậu ta thật mệt mỏi, sự lo lắng tràn ngập sắp phun ra từ điện thoại rồi.

"Emmmm, nếu cậu nhất định phải tìm một năng khiếu, tôi nhớ ông nấu ăn cũng khá ngon."

"Chuyện nhỏ nhặt đó có thể coi là kỹ năng sinh tồn sao? Bà muốn tôi sau này đi làm đầu bếp à?"

"Biết đâu đấy (cười), ngay cả những món khó như thịt lợn luộc mềm cùng hàu chiên vàng ông cũng làm được, lúc đó bố tôi ăn xong còn khen nức nở."

"Chuyện này chỉ cần nghiên cứu một chút là ai cũng làm được, cũng không thể dùng để kiếm sống."

"Tôi thì không biết làm, ông còn mắng tôi vì chuyện này nữa."

Trước đây Ninh Vũ An đã nấu ăn cho cậu ta một lần, người này cứ như giám khảo ẩm thực vậy, lải nhải mãi, lúc thì nói bột không bám vào thịt, lúc thì nói nước sốt chua ngọt không đủ chua.

Hướng dẫn chuyên nghiệp như vậy ai mà hiểu được chứ, thực ra mấy món đó làm món ăn gia đình thì cũng khá ngon rồi.

Hơn nữa con gái đã chủ động nấu ăn cho ông rồi, ông còn đòi hỏi gì nữa?

"Tôi không phải đã xin lỗi nhiều lần rồi mà? Sao ông lại nhắc đến chuyện này nữa vậy?"

"Ai, bà thật khiến người ta bực mình, đổi chủ đề khác đi, không thì tôi cúp máy đấy."

"Ừm ... Thực ra gần đây tôi đang đọc sách về hệ mặt trời, có thể sẽ chủ động liên hệ với giáo sư thiên văn học xem có thể làm gì đó không."

"Nghe cũng hay đấy, ngắm sao thật lãng mạn ..."

...

Cuối cùng Ninh Vũ An cũng uống hết sữa đậu nành mà không bị đổ mồ hôi, lúc này màu xanh lam đã hé mở một khe hở từ đám mây dày đặc, không khí bắt đầu trở nên trong lành.

Hiếm khi trời mát mẻ, đi dạo trong khuôn viên trường một chút vậy.

Đặc điểm lớn nhất của khu vực trường chính là có rất nhiều cây cối, hơn nữa cây cối rất cao lớn và to khoẻ, vào đầu mùa hè vẫn có thể mang lại một chút mát mẻ.

Ninh Vũ An bước đi trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường được bao phủ bởi bóng cây xanh mát, cảm nhận hương vị đầu hè thoáng qua.

Tiếng ve kêu bắt đầu râm ran, bóng cây thưa thớt mát mẻ, gió nam ấm áp thoảng đưa hương thơm ngào ngạt, những giọt nước rơi xuống như hoa.

Cô vô thức đi đến trước một bức tượng mà mình yêu thích nhất, đó là một biểu tượng vô cực có một khoảng trống lớn. Mặc dù Ninh Vũ An không hiểu lắm về những khái niệm chuyên ngành của nghệ thuật kiến trúc, nhưng cô cho rằng khoảng trống này mới là điểm nhấn bút tích của thần của toàn bộ tác phẩm.

Loại khái niệm vô cực này chỉ có thể tồn tại trong thế giới tư duy, có lẽ phải có một chút khiếm khuyết mới có thể tạo ra mối liên hệ nào đó với thế giới vật chất.

dựa trên câu Nhật nguyệt quang hoa, đán phúc đán hề (日月光华,旦复旦兮) hay Nhật nguyệt chiếu rọi, ngày ngày huy hoàng.