Bạn có còn nhớ bầu trời đầu hè trông như thế nào không?
Trời quang mây tạnh, trời xanh mây trắng, nắng vàng rực rỡ, ánh mặt trời sưởi ấm mặt đất. Gió mang hơi lạnh nhẹ lay động ngọn cây, những chú én chao liệng với cành cây nhỏ trên miệng. Ánh bình minh xua tan màn sương dày đặc, hồ nước phản chiếu những bông sen sắp nở. Thủy tinh liêm động vi phong khởi, mãn giá sắc vi nhất viện hương.
Dù sao thì nó cũng không giống như bây giờ.
Sáng sớm, Ngải Bích Thủy bị đánh thức bởi luồng gió nóng xen lẫn tiếng còi báo động phòng không. Ký ức cuối cùng trước khi cô chìm vào giấc ngủ là gọi điện cho Phương Thành nhiều lần nhưng không được, cuối cùng đành bất lực bỏ cuộc.
Đối với một người có lịch trình sinh hoạt đều đặn, thức khuya là một điều vô cùng nguy hiểm, hơn nữa rất khó để khôi phục lại lịch trình bình thường sau khi thức khuya.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thông thường thì con đường nhỏ trước tòa nhà này đã tấp nập người qua lại, mọi người bàn tán về bài học ngày mai hoặc những câu chuyện phiếm kỳ quái, túm năm tụm ba đến lớp hoặc tự học.
Nhưng bây giờ chẳng thấy một bóng người, chỉ toàn bụi bay mù mịt và gạch đá đổ nát. Ngôi trường này vẫn chưa tỉnh lại, có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Điện thoại rung lên dữ dội, đó là thông báo tình hình thảm họa và các lưu ý của chính phủ, cô đã từng nhận được những thông tin tương tự khi ở nhà lúc động đất.
Cô mở liên kết bản đồ trong thông báo, trên đó vẽ chi tiết khu vực an toàn và lộ trình sơ tán. Sau khi lục tung ký túc xá tìm những thứ cần mang theo, cô xỏ vào đôi giày thể thao phù hợp nhất để chạy.
Vừa định ra khỏi cửa thì nhận được điện thoại của Phương Thành.
...
"Vậy những thứ này đều là do người ngoài hành tinh đưa cho cậu à?"
"... Chỉ là họ tự xưng là người ngoài hành tinh thôi ... Tôi cũng không biết có thật hay không ..."
"Họ còn nói gì với cậu nữa không? Ví dụ như về bí mật liên quan tới vũ trụ hay Trái Đất chẳng hạn? Theo như cậu nói thì hiểu biết khoa học của họ hẳn phải vượt xa chúng ta chứ."
Phương Thành đối với sự tò mò mãnh liệt như thế của cô ấy cũng không cảm thấy lạ, chỉ là hơi ngạc nhiên khi đối phương dễ dàng tin những gì mình nói, những điều nghe có vẻ hoang đường nhưng lại thực sự xảy ra.
Xét cho cùng, bản thân cậu cũng không hoàn toàn tin vào cuộc tiếp xúc vượt thời không mới xảy ra tối qua, tất cả những điều này thật phi lý, nhưng lại rất chân thực.
Cảm giác lúc này khiến cậu nhớ đến một câu nói của tiến sĩ Ellie trong phim:
"... Tôi thực sự đã trải qua. Có lẽ tôi không thể chứng minh nó, thậm chí không thể giải thích những gì đã xảy ra. Nhưng là một con người, những kinh nghiệm và cảm giác mà tôi có đều nói với tôi rằng điều này là thật! Tôi đã nhận được một sự mặc khải kỳ diệu nào đó, có thứ gì đó đã thay đổi tôi mãi mãi ..."
Chỉ có điều, là người sinh ra dưới cờ đỏ, lớn lên trong gió xuân, một thế hệ kế cận, cậu sẽ không liên hệ tất cả những điều này với tôn giáo như trong phim. Sự thật là sự thật, xuất phát từ sự thật để giải quyết vấn đề mới là điều cấp bách nhất hiện nay.
"Cậu không nghi ngờ tôi nói nhảm à ... Làm sao trên đời có thể có người ngoài hành tinh ..."
Nếu thực sự có người ngoài hành tinh, thì nghịch lý Fermi đã tự sụp đổ rồi, chỉ là câu trả lời này đến quá muộn đối với nhân loại.
"À, rõ ràng là cậu không nói nhảm mà?"
Cô nghiêng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt Phương Thành, khiến cậu hơi ngại ngùng. Phương Thành nhớ lại Phương Tuyết ở nhà cũng thường xuyên nhìn cậu như vậy, khiến cậu cảm thấy hơi kỳ lạ.
"Có thể thấy bây giờ tâm trạng cậu rất ổn định, lý trí cũng không bị ảnh hưởng gì."
"Sao cậu biết được ..."
Thực ra lúc gọi điện thoại, từ giọng điệu đã có thể nghe ra Phương Thành đang nghiêm túc, nếu không cô cũng sẽ không đến đây. Sau nửa năm tiếp xúc, cô đã có thể hoàn toàn nhìn thấu cảm xúc của Phương Thành.
Quan sát những người cùng trang lứa không phải là điều quá khó khăn đối với Ngải Bích Thủy, cô luôn cảm thấy con trai trước mặt mình cũng không giỏi che giấu bản thân lắm.
"Vậy chúng ta hãy sắp xếp lại nhé, người ngoài hành tinh tìm đến cậu, nói với cậu rằng nhân loại sắp tiêu đời rồi, và chỉ có họ mới cứu được nhân loại, sau đó chọn cậu làm người đại diện của họ trên Trái Đất, đại loại là vậy phải không?"
"... Hình như đúng là vậy, nhưng cậu nói thế nghe cứ cảm thấy kỳ kỳ ..."
"Cậu đã bao giờ nghĩ tại sao người ngoài hành tinh lại tốt bụng như vậy chưa?"
Thực ra đây không phải là hỏi ngược lại, cô cũng không biết tại sao người ngoài hành tinh lại tốt bụng như vậy, nhưng cứ thế mà hỏi ra.
"Anh ta nói với tôi lý do là chúng ta là động vật có nguy cơ tuyệt chủng ... nên phải bảo vệ chúng ta."
"Vậy tại sao bọn họ lợi hại như vậy mà không tự mình ra tay?"
"Cái này tôi cũng không biết ... Trước đó tôi cũng đã nghĩ đến những vấn đề này ... Có thể người ngoài hành tinh có những cân nhắc hoặc điều lệ riêng của họ ... Hơn nữa hình như chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác ngoài nghe lời họ ..."
Đây cũng là vấn đề đã suy nghĩ từ tối qua, quả thực không còn cách nào khác. Và theo như đối phương nói, nếu không làm như vậy thì nhân loại sẽ bị hủy diệt ngay trước mắt, thực ra họ cũng không còn nhiều thời gian nữa.
"Vì vậy, tôi nghĩ vẫn nên thử xem sao, biết đâu lại thành công? Hơn nữa, tất cả những thảm họa vốn là do chúng ta gây ra ..."
Chưa nói hết câu, một ngón tay đã xuất hiện trên miệng cậu, cảm giác mát lạnh khiến Phương Thành vô thức rụt lại, suýt nữa thì ngã ngửa ra đất.
"A xin lỗi xin lỗi, tôi vô thức đặt tay lên rồi... Cậu sẽ không chê bẩn chứ?"
Bẩn thì không thấy bẩn, nhưng tiếp xúc cơ thể với mật độ cao như vậy thực sự rất đáng sợ, hôm nay cô ấy có phải hơi quá phấn khích rồi không.
"Không ... không sao ... Dù sao thì tôi cũng đại khái nghĩ vậy... Tóm lại là trước có thể thử một chút... Nếu mà không được thì chúng ta lại đi tìm mọi người ..."
Mặc dù chưa chắc đã tìm thấy.
Hoặc có thể chúng ta căn bản không sống đến lúc đó.
"Vẫn là đừng nên có tâm lý thử xem sao, đã làm thì phải dốc hết sức!"
Nhìn cô ấy vung nắm đấm nhỏ, Phương Thành cảm thấy mình cũng đột nhiên có một niềm tin kỳ lạ.
Do... or do not. There is no try.
Trên thực tế, cả hai người đều không có tự tin lắm, nhưng đều rất phấn khởi, nguồn gốc của sự phấn khởi này có lẽ chính là bản thân thực tế bất thường. Giống như đứa trẻ lần đầu tiên vào công viên giải trí, vùng hải mã bị những thứ chưa từng thấy liên tục đập thẳng vào.
Nghĩ đến đây, Phương Thành đột nhiên đứng bật dậy, ngay lập tức cảm thấy cơn đau chạy khắp toàn thân, nhưng cậu lại chẳng hề bận tâm chút nào.
Đừng bước nhẹ nhàng vào giấc ngủ đêm sâu.
Trong tình huống cứu thế giới mà không để toàn nhân loại biết, lại còn được ở bên cạnh một cô nàng xinh đẹp, lại còn được hỗ trợ bởi rất nhiều công nghệ cao của người ngoài hành tinh, những yếu tố này kết hợp với nhau theo mọi ý nghĩa đều rất ngầu. Đơn giản giống như một bộ phim bom tấn Hollywood vậy. Ai dám nói rằng mình khi còn bé chưa từng có ước mơ trở thành siêu anh hùng?
"Lại nói, cậu đã nghĩ tới... Thức ăn và nước uống của chúng ta bây giờ còn đủ dùng trong mấy ngày nữa? Nước thì trong túi tôi chỉ còn hai chai..."
Đây là một điểm mà tất cả các bộ phim siêu anh hùng đều lảng tránh, nhưng con người ở trong hiện thực lại không thể né tránh. Ăn uống ngủ nghỉ mới là việc quan trọng hàng đầu trong sinh tồn ngày tận thế.
Gió nổi lên, rèm thủy tinh lay động. Hoa tường vi nở đầy trong giá, cả tòa nhà thơm ngát. phim Contact 1997 Do not go gentle into that good night. Trích từ bài thơ “Do not go gentle into that good night” của nhà thơ Dylan Thomas xứ Wales, nó được viết theo thể villanelle. Ông sáng tác bài thơ vào năm 1947 cho người cha đang hấp hối của mình. Bài thơ này cũng được sử dụng trong phim Interstellar thông qua nhân vật tiến sĩ Brand.