Đắm chìm trong mùa hạ

Truyện tương tự

Sinh Tồn Trong Cuốn Tiểu Thuyết Romance Fantasy

(Đang ra)

Sinh Tồn Trong Cuốn Tiểu Thuyết Romance Fantasy

Korita

Khi nó liên quan đến sự sống còn.

7 442

Đêm Dài Sắp Sáng

(Đang ra)

Đêm Dài Sắp Sáng

Xích Gian Huỳnh Hỏa

Từ đó, hắn trở thành vị khách quen của nhà thiếu nữ.

58 820

Venus Mission ~A former assassin and middle-aged mercenary is reincarnated into another world after being asked to assassinate a hero!~

(Đang ra)

Venus Mission ~A former assassin and middle-aged mercenary is reincarnated into another world after being asked to assassinate a hero!~

MIYABI

Tuy nhiên, trong quá trình đó, anh ta bị vướng vào những âm mưu xung quanh việc triệu hồi, những bí ẩn của thế giới bên kia và ý định của nữ thần.

14 199

Kỵ sĩ đã tái sinh thành hồ ly nhỏ

(Đang ra)

Kỵ sĩ đã tái sinh thành hồ ly nhỏ

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Tuy nhiên,kỵ sĩ không biết rằng các nữ hoàng và công chúa có nhiều tình cảm khác nhau dành cho mình, sau khi nghe tin đã ân hận không thôi...

91 670

Light Novel - Chương 1.2

Vài tuần đã trôi qua kể từ khi năm học mới bắt đầu, và tôi đã dành những ngày tháng của mình trong một lớp học mới. Khi mọi người trong lớp vẫn đang làm quen với nhau, tôi cảm thấy mình đang có phần hơi lạc lõng, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm hoa anh đào, vừa nhớ lại mùa hè năm ngoái.

Cuối cùng, tôi đã không bỏ học.

Tôi đã gạch tên mình trên lá đơn xin thôi học bằng một cây bút lông và đã xếp nó thành một chiếc máy bay giấy, rồi phóng nó đi từ một cầu vượt cho người đi bộ. Đó là khoảng mười tháng trước, ngay sau sự việc ở phòng thí nghiệm hóa học và sau khi chia tay với Hikaru. Tôi vẫn nhớ như in việc bị một người đàn ông mặc áo ba lỗ trên vỉa hè quát mắng rằng “Đừng xả rác ngoài đường!" Thế là tôi chạy ngay xuống cầu thang và bỏ chạy, sợ chết khiếp.

Lý do tôi chọn quyết định này không phải vì Natsuno Hikaru. Mặc dù cậu ấy chắc chắn là tác nhân kích thích, nhưng sau khi suy nghĩ lại, tôi nhận ra sẽ thật lãng phí nếu nghỉ học ở một trường cao trung đầy danh tiếng mà tôi đã nỗ lực rất nhiều để vào chỉ vì một vài trò quấy rối cỏn con của đám bạn cùng lớp. Tất nhiên, tôi không nghĩ mình có thể quay lại cái lớp học đó, nên tôi quyết định nghỉ học một năm và bắt đầu học tiếp từ năm thứ hai cao trung vào tháng Tư.

Cơ hội gặp lại Natsuno Hikaru đến sớm hơn tôi mong đợi.

"Rin-chan, hôm nay đến lượt cậu làm công việc ở thư viện rồi đấy."

Cô gái ngồi trước mặt tôi, đeo kính, quay lại nói. Một mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ mái tóc đen bóng mượt của cô ấy. Có vẻ như cô ấy đã đi uốn tóc gần đây.

"Tớ quên mất."

"Tớ biết mà! Rin-chan lúc nào chả vô trách nhiệm với công việc của mình."

"Thì, hoạt động của ủy ban cũng không quan trọng lắm."

"Fufu, chúng ta cùng đi sau giờ ăn trưa nhé."

Misaki là người duy nhất trong lớp này mà tôi có thể gọi là một người bạn.

Khi quyết định học lại năm hai cấp ba, tôi chẳng hề nghĩ mình sẽ có bạn bè trong lớp này, mà chính bản thân tôi cũng không có ý định đó. Năm ngoái, tôi đã trở thành kẻ lủi thủi trong góc xó từ sau khi bị đám bạn tẩy chay, nên tôi nghĩ thà cô độc ngay từ đầu còn hơn là bị cô lập giữa chừng. Việc lớn hơn các bạn cùng lớp một tuổi như một lớp áo cách ly, giúp tôi giữ khoảng cách vừa đủ để tận hưởng sự bình yên trong thế giới riêng. Tôi đã chọn cô độc, và đó là một lựa chọn mang đến cho tôi sự tự do. 

Thỉnh thoảng những lời cô ấy thốt ra có phần vô tình, nhưng tôi đã học cách để lòng mình lặng lẽ trôi qua những khoảnh khắc ấy. Có lẽ vì trong thâm tâm, tôi hiểu rằng cả hai chúng tôi đều là những linh hồn đồng điệu trong sự vụng về của chính mình.

Sau giờ ăn trưa, Misaki và tôi cùng nhau đến thư viện.

Qua khung cửa sổ hành lang, tôi bắt gặp những chiếc lá non e ấp hé nở trên cành anh đào. Mùa hè đang dần về rồi.

Khi tôi nhìn Misaki đi bên cạnh, cô ấy ngáp ngắn ngáp dài. Tôi nhớ là cô ấy đã từng nói rằng sẽ đeo kính áp tròng nếu làm tốt kỳ thi.

Tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình qua cửa sổ. Nếu Serina và những người khác thấy tôi bây giờ, liệu họ có cười và nói, "Cậu dám giao du với một người như cô ấy à”?

Cuộc gặp gỡ đầu tiên với Misaki đã để lại trong tôi một ấn tượng không thể nào quên, theo nghĩa tiêu cực nhất. Sau đó tôi đã phải xin lỗi cô ấy rất nhiều, nhưng cô ấy vẫn chưa tha thứ cho tôi.

"Này, cậu tên gì?"

Vào ngày lễ khai giảng, khi tôi đang nghịch điện thoại ở chỗ ngồi của mình, không mấy hòa nhập với lớp học nhộn nhịp, Misaki là người đầu tiên tiếp xúc với tôi.

"Tớ là Yorukaze Rin," tôi đáp một cách ngắn gọn.

"Tớ là Yano Misaki. Năm ngoái cậu học lớp nào, Rin-chan?"

"Lớp 2-3. Tớ đã bị đúp một năm."

Tôi nghĩ tiếp theo thì bầu không khí sẽ khá ngượng ngùng. Tôi đã tìm hiểu trên internet về cách mà những người bị đúp thường bị bạn học đối xử ra sao. Tuy nhiên, cô ấy không chuyển sang nói chuyện lịch sự ngay lập tức hay gì đó, mà chỉ cười một cách thân thiện, nói, "Ô, vậy à." Tôi nghĩ cô ấy là một cô gái vô tư.

"Cậu có tham gia câu lạc bộ nào không?"

"Không."

"Cậu thích cái gì?"

"Không có gì đặc biệt."

Tôi trả lời ngắn gọn, vừa cho một lọn tóc ra sau tai.

Đó không hẳn là một lời nói dối. Tôi đọc rất nhiều sách và xem rất nhiều phim, nhưng đối với một người như tôi, người chỉ có thể nhìn mọi thứ theo một cách méo mó, những thứ đấy không phải là "những thứ tôi thích," mà là "những thứ để tìm ra những thứ tôi thích." Nếu phải nói, có lẽ sẽ giống như, "Mình thích không khí của bộ phim này," hoặc "Mình thích câu này trong tiểu thuyết này."

Nếu nói ra lý do này với với cô ấy điều này có lẽ chỉ làm cô ấy thêm bối rối. Tôi không biết cuộc trò chuyện sẽ đi đến đâu nếu nói ra chuyện ấy. Trước đây, tôi thường bịa ra những thứ ngẫu nhiên mà tôi thích, nhưng tôi đã quyết định ngừng giả vờ là một người mà mình không phải.

Tôi tự nghĩ, mình thật là một người chán ngắt.

Hầu hết mọi người có lẽ sẽ gán cho tôi cái mác "chán" và cô lập tôi ở điểm này. Đây là lần đầu tiên tôi phản ứng như vậy với một người mà tôi vừa mới gặp, nhưng không khó để tưởng tượng ra kết quả.

Tôi liếc nhìn cô gái trước mặt. Ngược lại với mong đợi của tôi, Misaki đang cười tươi.

"Rin-chan, cậu không có bạn bè, đúng không?"

"Hả?"

Học sinh cao trung nào cũng vậy, ai chẳng muốn tránh việc bị người khác chê là không có bạn, có khi là thứ muốn tránh nhất ấy chứ. Ít ra tôi cũng phần nào chấp nhận được sự thật bản thân mình bị cô lập, nhưng kể cả vậy thì tôi cũng choáng khi bị nói thẳng mặt thế này chứ

"Ý cậu là sao?" Tôi vô tình thốt lên bằng một giọng thấp.

"Bởi vì cậu có vẻ không quan tâm đến người khác, nên cậu không thể kết bạn theo cách đó."

Misaki nói như vậy với một nụ cười.

Vào khoảnh khắc đó, cảm giác bất an mơ hồ mà tôi có đối với cô ấy bỗng trở nên rõ ràng.

Nụ cười thân thiện của cô ấy, ánh mắt tự mãn, và sự vô cảm khi nói về tôi khi chúng tôi mới gặp nhau. Tôi nhận ra rằng cô ấy cũng là người không có bạn bè.

Misaki là một cô gái mũm mĩm với mái tóc đen xỉn. Hai má của cô ấy bóng nhẫy mồ hôi khi chạm vào gọng kính. ―Không ai muốn kết bạn với một người như vậy. Khi Serina tiếp cận tôi vào mùa xuân năm nhất, đó là vì ngoại hình của tôi đã khiến tôi xứng đáng đứng bên cạnh cô ấy.

Một khi tôi đã nghĩ về điều gì đó, nó sẽ tự dưng hóa thành lời nói bật ra khỏi miệng trước cả khi tôi kịp suy nghĩ.

"Không giống như cậu, tớ có bạn bè. Bởi vì tớ trông cũng ổn."

Sau khi buột miệng nói ra những lời đó, tôi tự nhiên cảm thấy một cơn ghê tởm bản thân. Thói quen đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài và coi thường họ đã hình thành từ khi tôi kết bạn với Serina và những người khác, và tôi ghét điều đó.

Misaki nhìn tôi, hoảng hốt.

"Cậu không nên nói những điều như vậy."

Tôi chỉ đùa thôi. Tôi xin lỗi vì đã nói những điều kỳ quặc.

Tôi định nói như vậy, nhưng đã dừng lại. Dù sao thì tôi cũng không có ý định kết bạn với cô ấy.

Đây là lần đầu tiên tôi buột miệng nói ra những lời cay nghiệt như vậy kể từ khi tôi bắt đầu giữ khoảng cách với Serina và những người khác.

Có lẽ tôi đang tức giận.

Những gì Misaki nói với tôi không sai. Tôi không có bạn bè, và đó là lỗi của tôi. Nhưng chính vì vậy mà không có gì lạ khi tôi không muốn bị ai nói về vấn đề này.

Một cuộc sống yên bình mà tôi cuối cùng cũng có được sau khi hy sinh gần một năm để tránh những điều khó chịu. Tôi nghĩ tôi cảm thấy một cảm giác khó chịu mạnh mẽ khi bị chạm vào điều mà tôi đã luôn muốn giấu kín. Tôi quả là một kẻ ích kỉ.

Tôi thường được gọi là người vô cảm.

Khi nghĩ về điều đó, tôi đã nhận ra một điều.

Trong số tất cả những người tôi từng gặp trước đây, Yano Misaki dường như giống tôi nhất. Cô ấy giống tôi. Rất giống.

Tôi quay lại nhìn Misaki, người đã quay đi. Tóc đen rối bời của cô ấy đang nhảy múa trên cổ áo đồng phục thủy thủ. Vai cô ấy trông nhỏ hơn trước.

Sau buổi lễ khai mạc, chúng tôi sẽ quyết định về các ủy ban của mình, và tôi đã tình nguyện tham gia ủy ban thư viện. Một ủy ban u ám như vậy rất phù hợp với tôi. Ủy ban này chủ yếu được tạo thành từ hai học sinh của mỗi lớp.

Ứng cử viên khác cho ủy ban thư viện là Yano Misaki. Rõ ràng, cô ấy không ghét tôi.

Chắc hẳn cô ấy đã nhận ra rằng Yorunagi Rin rất “giống” cô ấy.

Trường của tôi được cho là có thư viện lớn nhất tỉnh, nhưng số lượng khách đến thăm dường như không tương xứng với số sách trong thư viện. Trong giờ nghỉ trưa, thư viện hầu như trống rỗng, ngoại trừ một vài học sinh đang học ở bàn và một nhóm học sinh có vẻ như đang trong giai đoạn chuẩn bị cúp học. Các học sinh ở trường luyện thi đang bận rộn với tiếng Anh và Toán, nên không có chỗ cho văn học.

Tất cả sách trong thư viện đều có mã vạch để dễ dàng trong việc mượn và trả sách. Nhưng thật đáng tiếc khi có quá ít người sử dụng thư viện này, nơi này tốt hơn hẳn so với những thư viện nhỏ ở thị trấn.

"Cậu đã từng yêu ai chưa, Rin-chan?"

Công việc của các ủy ban thư viện là xử lý các thủ tục mượn sách, nhưng hiện tại, không ai đến thư viện với ý định mượn sách. Chán nản, Misaki bỗng nhiên hỏi tôi một câu hỏi khá kì lạ.

"Không, còn cậu thì sao?"

Thật lòng mà nói, tôi không quan tâm vấn đề này lắm, nhưng tôi quyết định rằng mình sẽ hỏi cho có. Bất kỳ cuộc trò chuyện nào cũng tốt hơn là một sự im lặng.

"Tớ đã từng thích một người, nhưng lại thất bại."

"Ồ, cậu ta trông như thế nào?"

"Anh ta lớn hơn tớ một tuổi. Chúng tớ đã ở cùng một ủy ban năm ngoái," Misaki nói một cách ngại ngùng, ánh mắt cô ấy nhìn xuống. "Tên Anh ấy là Natsuno-senpai. Bạn có biết anh ấy không?"

Natsuno Hikaru.

Ngay khi cô ấy nói tên cậu ấy, tôi cảm thấy rùng mình. Đó là một cái tên quen thuộc. Những ký ức mờ mịt về cậu ấy dần trở nên sống động. Tôi bỗng nhớ đến người nam sinh ngồi một mình trên bậu cửa sổ tầng bốn.

"Tớ biết cậu ấy. Chúng tớ từng học cùng một lớp vào năm ngoái" tôi trả lời sau khi lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình. "Cậu ấy trông rất ngầu. Cậu ấy cũng khá nổi tiếng hồi năm ngoái."

Tôi cố gắng hành động như một cô gái chưa bao giờ nói chuyện với cậu ấy trước đây.

Bây giờ khi tôi đã làm bạn với Natsuno Hikaru, tôi cảm thấy hơi ngại khi khen cậu ấy trước mặt người khác vì cậu ấy quá ngầu. Nhưng mà, hầu hết các nữ sinh có lẽ đều có một chút ngưỡng mộ dành cho cậu ấy vì cậu ấy hấp dẫn hơn hẳn so với những người tên con trai khác. Thật ra thì, điều đó cũng khó mà tránh khỏi.

"Cậu đã tỏ tình với Natsuno chưa?"

"Chưa, tớ nghe nói anh ấy đã có bạn gái rồi."

"Ủa, thật hả?" Tôi kêu lên trong kinh ngạc. "Tớ chưa bao giờ biết cậu ấy có bạn gái. Là học sinh năm ba à?"

"Cô ấy là học sinh năm hai, Momoka-chan lớp 4."

Mặc dù nổi tiếng là sở hữu vẻ điển trai ngời ngời, thật khó tin là đến bây giờ tôi vẫn chưa bao giờ nghe nói cậu ấy có một cô bạn gái nào. Vì vậy, tất cả các cô gái quan tâm đến cậu ấy đều cố gắng thu hút sự chú ý của cậu ấy với hy vọng có chút cơ may. Là một người ngoài cuộc, tôi từng ngưỡng mộ khả năng tự thu hút của cậu ấy, nghĩ rằng điều đó chắc chắn sẽ giúp tôi trong việc tìm kiếm việc làm.

"Wow, có vẻ cậu ấy thích những cô gái trẻ hơn nhỉ?" Tôi tự lẩm bẩm.

"Hm? Cậu vừa nói gì đó?"

"Fufu, không có gì đâu."

Tôi cười, quay mắt đi khỏi Misaki, và đặt tay lên cằm.

Thật tuyệt phải không?

Mặc dù tôi thường không quan tâm đến hạnh phúc của người khác, nhưng tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc cho cậu ấy.

Một nam sinh đã từng cố nhảy từ tầng bốn hôm đó giờ đã có bạn gái. Thật là một điều tốt.

Chà, tôi thực sự tò mò liệu người bạn gái kia có biết được là cậu bạn trai ưa nhìn của cô đã từng cố gắng tự tử hay không nhỉ.

"Xin lỗi, tớ phải đi vệ sinh một chút," Misaki nói vậy, và ngay khi cô ấy rời đi, một sự im lặng đột ngột bao trùm lấy thư viện.

Tôi luôn cảm thấy có chút không thoải mái với sự im lặng đột ngột này.

Sự cô đơn tự nguyện và sự cô đơn bị ép buộc là hai điều hoàn toàn khác nhau. Còn nhớ mới chỉ năm ngoái thôi, tôi cố gắng tìm kiếm sự cô đơn như một nơi trú ẩn an toàn. Nhưng rồi, sự yên tĩnh ấy dần trở nên nặng nề. Giờ đây, sự im lặng đang biến thành một gánh nặng mà tôi muốn gỡ bỏ nó đi cho xong.

Tôi đang định với tay lấy cuốn tiểu thuyết mà tôi để bên cạnh thì nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần quầy. Tôi nhanh chóng gọi màn hình máy tính lên.

"Xin hãy cho tôi mượn cuốn sách này."

Một giọng nói quen thuộc từ trên đầu tôi vọng xuống.

Tôi cầm cuốn sách mà cậu ấy đưa cho tôi. Rồi, như bị cuốn hút bởi một lực hấp dẫn nào đó, tôi ngẩng mặt lên nhìn chủ nhân của giọng nói.

"Lâu quá không gặp."

Natsuno Hikaru mỉm cười khi nói vậy.

"Cậu dạo này thế nào?"

Hikaru hỏi với nụ cười rạng rỡ.

Tôi quét mã vạch trên bìa sách và nhấn vào tên "Natsuno Hikaru" trong danh sách trên màn hình.

Tôi không nói một lời nào trong suốt quá trình đó. Tôi hơi khó chịu khi nghĩ đến việc đáp lại một chàng trai đã không liên lạc với tôi gần sáu tháng, nhưng vẫn nói chuyện với tôi một cách thoải mái.

"Tớ biết rồi, có vẻ cậu quyết định không bỏ học nhỉ."

Tôi không ngờ rằng, chỉ sau mười tháng không gặp, giọng nói ấy lại trở nên nhẹ nhàng và rõ ràng đến thế, khác hẳn với những gì trong ký ức của tôi.

Khi tôi đưa cuốn sách cho Hikaru, cậu ấy nhận lấy, rồi nói, "Cảm ơn." Tay chúng tôi chạm nhẹ vào nhau, có lẽ là cố ý, nhưng tôi không có trái tim trong sáng để bị rung động bởi một cử chỉ nhỏ như vậy.

"Cậu có giận vì tớ không trả lời LINE của cậu không? Xin lỗi, mẹ tớ đã thu điện thoại của tớ."

Khi tôi im lặng, Hikaru nhìn vào mặt tôi với vẻ mặt lo lắng. Tôi cảm thấy hơi áy náy với cậu ấy.

"Không sao đâu."

Tôi trả lời lại bằng vài từ đơn giản, thấy thế Hikaru dịu dàng nheo mắt lại, đáp rằng, "Ơn trời". Nhìn thấy vẻ mặt điển trai của cậu ấy ở khoảng cách gần như vậy, tôi vô thức bị quyến rũ theo mà ngẩn ngơ ngắm nhìn. Này, việc vừa rồi tôi xin thề là tôi cực kì, cực kì không có ý như vậy nhé. Tôi vốn biết thừa trông vẻ ngoài cậu ta thế thôi, chứ bên trong cậu ta lại mê thể loại phim truyện u ám như điếu đổ.

"Đã lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhỉ. Cuối tuần này cậu đi ăn tối với tớ một bữa không?"

"Nếu tớ nói ra thì có vẻ khá khó tin, nhưng tớ có vài việc bận."

"Ngạc nhiên thật đấy. Tớ cứ nghĩ rằng cậu suốt ngày chỉ loanh quanh ở nhà để xem mấy bộ phim hay cày lại những tiểu thuyết cũ thôi." Hikaru nói với giọng đầy châm biếm.

Chẳng phải chỉ cần dùng LINE là được rồi sao? Cậu ấy nói rằng mẹ cậu ấy đã thu điện thoại, nhưng không phải bây giờ cậu ấy đã lấy lại rồi sao? Kỳ thi thì sắp đến thật, nhưng không phải cậu ấy vẫn luôn là một học sinh giỏi sao? Chắc chắn không có vấn đề gì nếu để cậu ấy dùng điện thoại.

Càng ngày tôi càng thấy khó chịu, tôi đành phải chơi chiêu trò cuối cùng. "Cậu có bạn gái rồi, đúng không? Ra ngoài với mấy cô gái khác chẳng phải sẽ bị nói là lăng nhăng sao?"

Khi tôi thêm vào, "Tớ nghe từ một người bạn," Hikaru mỉm cười, có vẻ vui vẻ một cách lạ lùng. "Vậy là cậu đã kết bạn rồi à" cậu ấy nói. Đó không phải là vấn đề.

"Natsuno, cậu thích mấy cô gái nhỏ tuổi hơn à?"

"Sao lại gọi là 'Natsuno'? Gọi tớ là Hikaru đi."

"Đó không phải là vấn đề."

"Bạn gái mà cậu nói là Momoka-chan à? Nhưng tớ có hẹn hò với cô ấy đâu."

"Hả? Thật á?"

"Ừ. Thỉnh thoảng tớ chỉ ở lại nhà cô ấy thôi. Bố cô ấy đi công tác, còn mẹ và em trai cô ấy thì lúc nào cũng về muộn," Hikaru nói một cách bình thản.”

Tôi sốc đến nỗi ngay lập tức nhìn cậu ấy như nhìn một đống rác.

"...Thật là một thằng khốn nạn."

"Nghe có vẻ hơi đau lòng."

"Ghê tởm, đáng khinh, biến thái, kẻ thù của phụ nữ..."

"Ngừng lại, tớ vô tội. Tớ không làm gì như cậu nghĩ đâu."

"Tớ có nên nói với giáo viên không nhỉ?"

"Chắc chắn là không. Tớ chỉ ở lại qua đêm thôi, chỉ vậy thôi," Hikaru cười một cách xảo quyệt và tiếp tục, "Cậu giỏi trong việc hiểu những điều đen tối quá nhỉ, đúng không?"

"...Có phải đang mỉa mai không?"

"Hee, vậy là cậu hiểu được điều đó à."

Tôi mở miệng định cãi, nhưng cuối cùng lại đóng lại mà không nói gì. Nói chuyện với cậu ấy làm tôi mất nhịp. Thật sự không thoải mái.

Khi tôi hạ mắt để tránh nhìn cậu ấy, tôi nhận thấy những người đang học ở bàn học liếc nhìn về phía chúng tôi. Dù sao thì, Natsuno Hikaru cũng quá nổi bật ngay cả ở một nơi yên tĩnh như thư viện. Tôi tự hỏi bao lâu nữa cậu ấy sẽ rời đi

"Cậu có rảnh không, Hikaru?"

"Ôi, cuối cùng cậu cũng chịu gọi tớ là Hikaru," Hikaru mỉm cười, nheo mắt hạnh phúc.

"Ngừng lại đi, cậu đang làm tâm trạng của tớ trở nên tồi tệ hơn đó."

.

"Haha, cậu có ý gì vậy?" Hikaru cười vui vẻ. Tôi nhớ lại những bạn học cũ của tôi đã gọi cậu ấy là 'tràn đầy sức sống.'

"Vậy sao cậu lại ở lại nhà của một cô gái trẻ tuổi hơn?" Tôi quay lại chủ đề.

Khi một chàng trai và một cô gái có buổi ngủ lại nhà với nhau, chỉ có một điều để làm. Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy như thể muốn cậu ấy thừa nhận tội lỗi của mình.

Hikaru nhíu mày không thoải mái, rồi cười, và như thể đang che giấu biểu cảm của mình.

Sự im lặng bao trùm thư viện.

—Ah, có vẻ không ổn rồi.

Có vẻ trực giác đã mách bảo tôi điều đó. Tôi đã thấy biểu cảm này trên mặt cậu ấy vào mùa hè năm ngoái.

"Tớ chỉ không muốn ở nhà," Hikaru nói với giọng cực kỳ bình tĩnh.

Cảm giác như nhiệt độ xung quanh chúng tôi Đang giảm dần một cách nhanh chóng, tiếng ve kêu cũng ngày một lớn hơn.

Mỗi lần thế này tôi lại chẳng biết phải nói thêm bất cứ điều gì. Mỗi khi cảm thấy ngượng ngùng, tôi thường có thói quen đảo ánh mắt ra xung quanh. Người bình thường có biết nói gì trong những lúc như thế này không?

Tôi nghĩ bản thân không phải là người tốt. Thật trớ trêu khi ngay cả tôi, người vốn kém tinh tế, cũng nhận ra rõ ràng những lúc yếu đuối của người khác. Nhưng những lời an ủi thì cứ như mắc kẹt trong cổ họng vậy, chẳng thể nào thoát ra..

Tôi ước bản thân sở hữu một cuốn từ điển về sự tốt bụng. Để tôi có thể lựa từ mà nói trong tình huống này.

"...Này, cậu định ở đây đến bao giờ vậy?"

Sau khi vắt óc suy nghĩ, đó là câu nói mà tôi thốt ra. Tôi nhìn Hikaru, nghĩ rằng mình đã dùng từ sai một lần nữa, vì cách tôi nói có chút từ chối trong đó.

Đôi mắt của Hikari mở to ngạc nhiên.

Thấy chưa, tôi lại nói sai nữa rồi.

Ngay khi tôi nghĩ như vậy, cậu ấy hơi nhếch môi lên. Như thể cậu ấy đang nói, "Đúng rồi ha, vì đó là tính cách của cậu mà." Đến lúc này tôi mới nhận ra, lần đầu tiên, rằng cậu ấy đã trở thành một người bạn tốt của tôi qua những cuộc trò chuyện trên LINE.

"Không sao đâu? Dù sao cũng không có ai khác đến mượn sách đâu."

"Bạn tớ sắp quay lại rồi."

Tôi bỗng nhớ đến Misaki. Tôi cũng lo lắng không biết những người khác sẽ nghĩ gì, nhưng sẽ hơi ngượng nếu cô ấy đến trong khi tôi đang ở một mình với Hikaru, đặc biệt là sau khi nghe về tình cảm của cô ấy dành cho cậu ấy trước đó.

"Có vấn đề gì không?"

"Cô ấy là fan của cậu, nên sẽ rất rắc rối nếu cô ấy hỏi về mối quan hệ của chúng ta."

Khi tôi nói vậy, Hikaru bĩu môi. Chỉ nhìn vào khuôn mặt đó, trông cậu ấy có vẻ dễ thương, nhưng bạn phải nhớ rằng bên dưới khuôn mắt đó là thân hình của một cậu nam sinh cao trung to lớn.

"Được rồi, tớ sẽ rời đi ngay." Hikaru nhặt cuốn sách lên và quay gót, nhưng giữa chừng, cậu ấy bất chợt quay lại như nhớ ra điều gì, "Này," cậu ấy nói.

"Cái gì?"

"Cậu nghĩ mối quan hệ của chúng ta là gì?"

Cậu ấy nói điều này với giọng thấp hơn bình thường. Cạnh môi được định hình rõ ràng của cậu ấy hơi nhếch lên, và ánh mắt, hơi nheo lại, tập trung vào tôi.

Tôi đã học được trong vài tháng nhắn tin qua LINE rằng cậu ấy thường nói với tôi những lời như vậy, điều này thật sự không dễ chịu. Như thể nói, "Bây giờ, hãy xem cậu có thể nói những điều tớ muốn nghe không."

Sau vài giây do dự, tôi quyết định đánh liều.

"Cậu có ý gì vậy? Nghe như đó là điều mà cậu sẽ nói với bạn gái của cậu vậy. Cậu không thích những chuyện như vậy, đúng không?"

Có một số người thấy việc quan hệ với ai đó ngoài người yêu rất thú vị. Họ ngủ với một người phụ nữ mà họ không thích, say sưa với chính mình đến mức tối đa, và nói những câu như Hikaru vừa nói. Tôi không thể hiểu nổi điều đó, và tôi chắc chắn rằng Hikaru cũng không thích nó.

Khi tôi nói vậy, Hikaru nhíu mày và cười, như thể đang châm chọc một đứa trẻ nói linh tinh, và đồng ý với tôi, nói rằng, “Ừ, tớ đoán vậy.” Tôi biết rằng những gì tôi nói không phải là câu trả lời mà cậu ấy mong đợi.

Hikaru đột nhiên xoá bỏ biểu cảm và đưa miệng lại gần tai tôi. Tôi hơi giật mình trước cử động bất ngờ này.

"...Cái quái gì vậy, cậu đang làm tớ cảm thấy kinh tởm."

"Tớ có thể ở lại tối nay không?"

Giọng cậu ấy toát ra vẻ quyến rũ, làm tôi vô tình thở hắt ra. Trong khoảnh khắc mà hơi thở ấm áp của Hikaru phả vào tai tôi, nó mang đến cho tôi một cảm giác kỳ lạ.

"Tớ nên hiểu điều đó như thế nào?"

"Theo nghĩa đen của nó."

"Thế thì được."

"Ý cậu là cậu sẽ cho tớ ở lại nhà cậu qua đêm à?"

Tôi để cho suy nghĩ của mình lang thang một lúc, thở dài một chút và trả lời, “Tớ đoán tớ không có lựa chọn nào khác.”

Ngay khi Hikaru rời đi, Misaki quay lại. Cô ấy không nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, nhưng có vẻ như cô ấy đã thấy tôi nói chuyện với Hikaru. Cô ấy đã hỏi tôi về mối quan hệ của tôi và cậu ấy, và sau một hồi ngập ngừng, tôi nói với cô ấy rằng chúng tôi chỉ là những người bạn học cũ vô tình gặp lại nhau.

---

MTL: dmromcom

Edit: Reikuma,Nghẹoo

Cố vấn: Ygre