Daininki Idol na Classmate ni Natsukareta, Isshou Hatarakitakunai Ore

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

37 325

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

290 7615

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

21 201

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

18 170

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

23 552

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

153 10643

Phần 3: Lễ hội văn hóa - Chương 77: Động lực (6)

Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy không hiểu chuyện gì đang diễn ra, tên chiêu mộ viên cáu gắt hất mạnh cánh tay đang bị giữ ra.

“Áiーchàーchà, lại có thằng chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân à. Lần nào cũng làm tao nóng máu. Ngáng đường tao hết lần này đến lần khác chỉ vì tao không thể đập tụi nó bầm dập……đủ rồi, phiền bỏ mẹ. Mày qua đây với tao.”

Gã đàn ông nắm cổ áo Rintaro rồi kéo cậu ấy vào con hẻm.

Dường như hắn vốn đã là người xấu, hành động của hắn có nét gì đó bạo lực và trông như hắn đã quen với chuyện này.

Nếu bị tóm vào hẻm thì kiểu gì cậu ấy cũng bị đánh đến khi gã đàn ông thỏa mãn mới thôi.

Dù cho hành động bạo lực ấy có thể sẽ khiến gã gặp rắc rối với cảnh sát đi nữa, thì có lẽ cái gã đang giận quá mất khôn trước mặt tôi đã loạn trí đến mức chẳng còn quan tâm đến chuyện đó nữa rồi.

“Rintaro-kun! ――――Ơ.”

Bằng cách nào đó tôi đã xoay sở can thiệp và cố gỡ tay hắn ra khỏi Rintaro để tránh cho cậu ấy bị hành hung.

Tuy nhiên Rintaro lại chủ động ngăn tôi lại.

――――Tại sao?

Tôi thốt lên.

Rintaro hướng một tay về phía tôi và dùng mắt ngầm ra hiệu bảo tôi đừng cử động.

Trước đôi mắt điềm tĩnh ấy, tôi bất giác nghe theo lời cậu ấy.

“Cái tay này, theo hướng nào đó cũng được tính là bạo lực nhỉ?”

“Hả?”

Rintaro tóm lấy cánh tay đang nắm cổ áo cậu ấy rồi vặn ngược nó một cách trôi chảy.

“Đ……đauuuuuu!”

Gã đàn ông miễn cưỡng buông cánh tay bị Rintaro cưỡng chế ra, nhưng rồi lưng gã nhanh chóng bị xoay ngược ra sau.

Với cả tay và vai bị vặn ngược ra sau, gã đàn ông chỉ biết vùng vẫy trong khi gào lên trong đau đớn.

Đó là phương pháp trấn áp tội phạm hay thấy trong phim hình sự, được thấy kỹ thuật đó ngoài đời khiến tôi suýt thốt lên thán phục.

“Nếu làm loạn thì khớp vai của ông sẽ đau lắm đấy, cứ cư xử như người lớn mẫu mực xem nào.”

“Hự……thằng khốn.”

Nhìn vào đôi mắt nóng bừng của gã đàn ông đang ngày càng cáu gắt, Rintaro thở dài.

Sau khi hướng mắt về phía tôi, cậu ấy đạp thẳng vào lưng gã đàn ông đang bị khống chế.

“Chạy thôi!”

“Ể, ừ……ừm!”

Nhân lúc gã đàn ông đang loạng choạng suýt ngã về phía trước, Rintaro nắm lấy tay tôi.

Ngay khi tôi bắt lấy tay cậu ấy, Rintaro dùng hết sức chạy khỏi đó.

“K……khoan, lũ khốn!”

“Làm gì có ai dừng bước khi bị ép dừng lại đâu……!”

Rintaro kéo tay tôi bỏ chạy.

Tấm lưng của cậu ấy đang ở ngay trước mặt tôi.

Người đi đường ngày càng đông khiến khoảng cách giữa tôi và gã tuyển mộ viên xa dần.

Chơi rượt bắt với gã như hắn vốn dĩ phải nguy hiểm mới đúng, nhưng hóa ra nó lại thú vị đến bất ngờ.

“Haha, nếu cô có thể cười như vậy thì hẳn không cần chăm lo gì nữa nhỉ.”

“Ể?”

Rintaro dần giảm tốc độ rồi dừng chân, cậu ấy quay lại nhìn tôi nói.

Không biết tự lúc nào nụ cười đã hiện hữu trên môi tôi trong lúc chạy trốn.

Dù có lúc tôi từng cảm thấy sợ hãi như vừa rồi, nhưng nguy hiểm qua thì quên ơn cũ, quả nhiên tôi là một đứa con gái toan tính đến không ngờ.

“Giờ cứ quay lại trước ga cái đã. Cứ thong thả đi bộ từ đây ra đó đi.”

“……Ừm.”

Cậu ấy nắm lấy tay tôi, cả hai bắt đầu rảo bước.

Gã côn đồ kia đã mất dấu bọn tôi.

Thành công cắt đuôi hắn, tâm trí tôi dần sáng suốt trở lại.

“A……”

“Hửm? Sao vậy?”

“――――Không. Không có gì.”

Ngay khi thanh tĩnh lại tôi chợt nhận ra một chuyện, nhưng rồi lại lập tức ngậm miệng.

Nếu không Rintaro sẽ buông tay ra mất.

Miễn là cậu ấy còn nắm tay tôi, tôi sẽ để cậu ấy chiều chuộng mình―――― tôi nghĩ vậy.

“Dù tôi có gọi bao nhiêu cuộc cô vẫn không bắt máy nên tôi đã vội chạy đi tìm vì lo cô sẽ gặp chuyện…… cơ mà không ngờ nhỉ? Quả nhiên cô gặp rắc rối thật.”

“Ơ, điện thoại á?”

Nhìn vào điện thoại, đúng như Rintaro đã nói, một hàng dài thông báo gọi nhỡ hiện lên trên màn hình khóa.

Nhắc mới nhớ, hình như tôi đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng khi vào rạp phim.

“Xin lỗi, mình không để ý.”

“Vậy ư. ……Thật là. Lần sau nhớ cẩn thận đấy, hiểu chưa? May mà lần này đến kịp, không phải lúc nào tôi cũng có thể ở cạnh cô đâu.”

Không phải lúc nào cũng có thể ở cạnh mình ư.

Rintaro nói đúng.

Học khác trường. Hoạt động Idol. Không có gì đảm bảo tôi có thể trông cậy vào cậu ấy về mặt thời gian cả.

“Aーa. Ước gì cậu là quản lý riêng của mình thì hay biết mấy.”

“Haha, nhưng thế đồng nghĩa với việc tôi buộc phải đi làm. Xin kiếu nhé.”

Aa, không hiểu sao nhìn thấy mặt xấu tính của cậu ấy làm tôi an tâm đến lạ.

Rintaro vẫn mãi là Rintaro, điều đó đã trở thành chỗ dựa cho bản thân tôi.

Nếu cậu ấy ngầu hơn nữa thì con tim thiếu nữ bé bỏng này sẽ tiêu tùng mất thôi.

“À mà Rintaro nè, cậu biết Akido ư?”

“Akido? Àー, vừa nãy…… chắc là Akido――――nhỉ?”

“Ơ? Là sao cơ?”

“Vì lý do gia đình nên hồi tiểu học tôi đã bị buộc phải học rất nhiều thứ. Trong số đó có cả võ thuật, Karate, Judo hình như còn cả Kendo nữa thì phải? Mỗi thứ một chút, nói thật tôi còn chả nhớ đòn nào thuộc môn nào nữa. Mừng là đến hôm nay cơ thể tôi vẫn còn ghi nhớ những chuyển động đó……”

Vừa nói vẻ đau đớn vừa thoáng hiện lên trên gương mặt Rintaro.

Nhưng trước khi tôi kịp chỉ ra, vẻ mặt cậu ấy đã quay lại như bình thường.

“Mà thôi, đời người đâu ai biết được điều mình học liệu có hữu ích hay không. Nếu chúng có thể giúp được bản thân thì cũng tốt.”

“……Đúng vậy nhỉ. Cảm ơn nhé.”

“Nghe cô thật lòng cảm ơn làm tôi nhột ghê.”

“Bất lịch sự. Mình cũng biết tôn trọng lễ tiết à nha.”

Cuối cùng tôi cũng trở lại trạng thái bình thường.

Cả hai nhìn nhau bật cười.

“……Giờ cậu hãy nghe mình nói một điều nhé.”

“Hửm?”

“Mình ấy nhé, thật ra mình không muốn làm hoàng tử đâu…… mình thích làm công chúa hơn.”

Nghe tôi nói vậy, Rintaro tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Mình vẫn còn nhớ những cuốn sách tranh cổ tích về Lọ lem hay Bạch Tuyết mình đọc hồi nhỏ, mình đã từng ước được khoác lên mình những bộ váy dễ thương như họ. Tuy nhiên mẹ mình lại bảo rằng『Con không có gương mặt của một công chúa đâu』.”

“……”

“Mình yêu mẹ lắm, nhưng đó là lần duy nhất mình nổi giận với mẹ. ……Tuy nhiên giờ nghĩ lại, mình nhận ra mẹ mình đã nói đúng.”

Lý do tôi muốn trở thành Idol là vì tôi đã thấy nhiều Idol diện những bộ trang phục đáng yêu nhảy múa trên TV.

Tôi cũng muốn mặc những bộ trang phục dễ thương như họ.

Với ước mong ấy, tôi đã dấn thân vào giới giải trí để trở thành một Idol.

“Nhưng chắc cậu cũng rõ rồi, những bộ đồ họ đưa mình mặc toàn là những bộ trang phục bảnh bao kiểu hoàng tử không thôi. Từ đầu họ đã không tìm kiếm nét dễ thương ở mình.”

Chính vì vậy tôi mới chấp nhận hình tượng hoàng tử để đáp lại kỳ vọng của mọi người.

Tôi buộc phải chấp nhận điều đó để tiếp tục được làm Idol――――

“Không đòi hỏi vẻ dễ thương à? Mà, xét theo đánh giá cộng đồng thì vậy cũng đúng.”

“Ừm…… thế nên mình đã từ bỏ mong ước đó từ lâu.”

“Tuy nhiên, hôm nay trông cô giống một nàng công chúa hơn bất kỳ cô gái nào khác.”

Rintaro nói với tôi bằng giọng trêu chọc.

Vào khoảnh khắc đó, tôi hồi tưởng lại những sự kiện chúng tôi trải qua cùng nhau trong ngày hôm nay.

Hồi tôi uống ly nước của cậu ấy ở tiệm Ramen.

Hay khi tôi rung động lúc được bế công chúa ở buồng chụp ảnh.

Khoảnh khắc được cứu khỏi tay gã đàn ông xấu xa kia.

Nhớ lại, chúng toàn là những ký ức xấu hổ.

“Như đã nói vừa nãy, tôi rất vui vì được nhìn thấy một Mia khác với ngày thường. Khi vui vẻ, trông Mia giống một thiếu nữ trong độ tuổi của mình hơn.”

“Là vì――――”

“Là vì?”

“……Không, không có gì.”

Cậu ấy nghiêng đầu trong khi tôi nuốt lời định nói xuống.

Lời mình định nói ra vừa nãy xấu hổ muốn chết.

(Không phải đâu, Rintaro)

Nhờ cậu mà mình mới có thể trở thành công chúa.

Vì cậu luôn đối xử với mình như một cô gái nên mình đã gạt bỏ hình tượng hoàng tử.

――――tôi định nói vậy với cậu ấy, nhưng giờ đây tôi không tài nào diễn tròn vai “Mia” trước mặt cậu ấy nữa, cảm giác xấu hổ đã chiến thắng tôi.

“Cảm ơn vì hôm nay nhé Rintaro. Nhờ cậu mà có lẽ mình đã nắm được mánh khóe diễn xuất.”

“Vậy à.”

Được ở cạnh Rintaro khiến tôi rất hạnh phúc.

Nếu không quên cảm giác này thì nhất định tôi sẽ ổn thôi.

(Nếu quên đi ư…… làm như mình quên được ấy.)

Có lẽ tôi đơn thuần hơn bản thân mình nghĩ.

Vì hình tượng cố công xây dựng lâu nay đã sụp đổ hệt như lâu đài cát trước sóng.

“Nè, Rintaro.”

“Hửm……?”

“……Phư phư, hông có gì hết á.”

“Gì thế. Cô lạ thật đấy.”

Xin lỗi nhé Ritaro-kun.

Quả nhiên vì xấu hổ nên tôi chỉ có thể thầm nói ra trong lòng.

――――Cảm ơn vì đã khiến con tim mình rung động.