Khi tôi về phòng cùng Kanon, Rei ngồi trong phòng khách nhìn bọn tôi với vẻ kinh ngạc.
“Ừm, sao Rintaro lại về cùng Kanon vậy?”
“Bọn tôi tình cờ gặp nhau ngoài cổng. Trông cổ có vẻ mệt mỏi nên tôi tính đãi cổ món đặc biệt tôi chuẩn bị vừa nãy.”
“Món đặc biệt?”
“Thật ra tôi định để dành nó cho ngày mai, cơ mà ――――”
Tôi giục Kanon ngồi xuống sofa rồi mở tủ lạnh ra.
“Món đặc biệt gì cơ. Cậu có biết không, Kanon?”
“Tui mới đụng mặt ổng vừa nãy nên cũng chẳng biết. Hình như là món có tác dụng giải tỏa mệt mỏi hay gì đó thì phải……”
“Vậy ư……”
Nghe hai cô nàng Idol nói chuyện, tôi lấy một cái chai chứa đầy chất lỏng màu vàng ra khỏi tủ lạnh.
Bên trong chai là những lát trái cây vàng óng trông cực kỳ đẹp mắt.
“Đây là món đặc biệt của tôi. Chanh ủ mật ong.”
““Ồồ……””
Cả hai cùng ngạc nhiên kêu lên.
Khi tôi đặt chai nước chanh lên chiếc bàn trước mặt mình, cả hai chăm chú nhìn vào thứ chất lỏng bên trong chai.
“Tôi định ngâm nó đến ngày mai, nhưng chắc ủ chừng chắc cũng đủ rồi. Ngoài ra tôi cũng muốn xem thử vị nó thế nào, hai cô chịu khó nếm thử hộ tôi một tẹo nhé.”
“Ừm, rất vui lòng. Ủ chừng này trông cũng thấy ngon rồi.”
“Ngạc nhiên thật, nó trông đẹp hơn tui nghĩ. Được, nếm thử nào.”
Tôi gắp hai lát chanh ra khỏi chai rồi đặt lên đĩa cho hai cô gái.
Sau đó cả hai gắp chúng vào miệng, rồi đồng loạt tròn mắt.
“Ồ……Ồ, ngon quá xá!”
“Ngon……!”
Tôi khẽ gật đầu khi nghe cảm nhận của Rei và Kanon.
Những tưởng khi ăn mỗi chanh lát thì vị chua và đắng của nó sẽ gây khó chịu cho người ăn, nhưng may là vị ngọt từ mật ong đã hoàn toàn lấn át hương vị đó.
Vị ngọt kết hợp cùng cảm giác thanh mát đặc trưng từ chanh, hẳn sẽ dễ gây nghiện lắm đây.
――――Ngoài ra.
Số chanh dùng để ủ lần này toàn bộ đều là hàng nội địa.
Tuy giá hơi chát nhưng tôi có đầy đủ lý do để dùng hàng nội địa.
Đầu tiên, tỉ lệ thuốc bảo vệ thực vật dính vào vỏ chanh sẽ thấp hơn.
Hàng nhập khẩu thường phải trải qua những công đoạn đặc biệt để có thể bảo quản trong một thời gian dài mà không bị hư hỏng.
Thú thật tôi không muốn dùng chanh có dính hoá chất để ủ.
Đó là lý do tôi muốn sử dụng chanh nội địa để ngâm mật ong.
Dù không liên quan, nhưng nếu không thể tìm thấy chanh nội địa thì vẫn có thể sử dụng chanh nhập khẩu miễn là gọt sạch vỏ chanh.
Tuy tốn công, nhưng công đoạn đó sẽ giúp loại bớt phần vỏ xốp mang vị đắng của chanh, giúp việc ủ có thể diễn ra dễ dàng hơn.
――――Mà thôi, nói chuyện vặt đến đó là đủ rồi.
Tôi đứng dậy rồi đi vào bếp.
Sau đó lấy ra ba chiếc cốc và đổ đá vừa đủ đến nửa cốc.
Sau khi đặt ba chiếc cốc chứa đá ra bàn, tôi lấy soda từ bên trong tủ lạnh ra cho hai người họ.
“Cho hai thìa mật ong vào ly đá. Rót soda vào cốc…… tiếp theo cho chanh ủ vào……được rồi. Đây, món nước ép chanh mật ong sẵn sàng phục vụ.”
““Tuyệt ghê!””
Rei và Kanon hưng phấn thấy rõ, cả hai dồn ánh mắt lấp lánh của mình vào ly.
Pha thêm hai ly tương tự nữa là đủ phần cho ba người.
“Thật ra món này mà làm vào khoảng giữa hè thì tuyệt cú mèo, cơ mà tôi lại quên béng mất…… Chà, nói vậy đủ rồi. Chúng ta cùng uống nào.”
Ba người chúng tôi cùng nâng ly thưởng thức món chanh ép ủ mật.
Mùi thơm của chanh thoang thoảng trên mũi, vị ngọt dịu của mật ong trên đầu lưỡi và cảm giác sảng khoái từ soda hòa quyện vào nhau khiến tôi cảm thấy thoải mái đến bất ngờ.
“Ngon phết……!”
““Ly nữa!””
“Khoan, hai má uống nhanh thế.”
Kanon vừa mới về nhà thì không nói, nhưng lạ cái là Rei, người đã thưởng thức đủ loại mỹ vị từ nãy đến giờ, cũng muốn uống thêm một ly.
Thú thật giờ có nói cũng muộn.
“Đành chịu vậy……”
Nói gì thì nói, tôi vẫn thấy vui vì món chanh giải khát mình ủ đã trở thành một món mỹ vị như thế này.
Nở nụ cười có chút bất ngờ, tôi pha thêm một phần ly chanh ủ.
“À, hiện tại tôi đang pha theo công thức tiêu chuẩn, nhưng nếu các cô muốn tinh chỉnh thì có thể dùng nước ép ủ trong chai. Mấy cô có thể thêm chanh ủ vào để vị đậm hơn một chút hay thêm soda để gia tăng độ nồng.”
“Vậy thì mình sẽ cho thêm một thìa cà phê!”
Tôi kinh ngạc nhìn cô nàng cho thêm một thìa cà phê mật ong vào.
Kế bên Kanon đang phấn khởi thêm mật ong vào, là cô bạn Rei đang tu ừng ực ly nước chanh ủ mật hệt như vừa nãy.
Bụng hai chị đại này bị sao vậy? Động không đáy chắc.
“……*Kebu*.”
“K-khoan!? Idol bình thường đâu có ai vô tư ợ như bà!? Bà tự ý thức giùm tui cái! Ý thức ấy!”
“Xin lỗi. Mình hông để ý.”
“Đúng ha, nó cũng thoát ra như bọt soda ấy……bà nghĩ tui sẽ nói vậy hả!?”
“Kanon suy diễn quá đáng. Kanon lố.”
“Tui không định chọc cười bà đâu nha!”
Cái giọng「Mukiー!」đó hợp với nhỏ ghê.
“Rintaro, ông cũng không thích con gái ợ ngay trước mắt mình đúng không!?”
“Hả?……Không, con gái cũng biết ợ và thả rắm mà. Tôi chả quan tâm.”
“Đồ ngốc! Idol không ợ hơi! Idol cũng không đi vệ sinh nốt!”
“Cô sống ở cái thời nào vậy?”
Nhìn Kanon lảm nhảm như mấy fan cuồng Idol phát rồ từ thời đại trước, tôi không nhịn được mà bật cười.
Giữ vững ý thức chuyên nghiệp là tốt, nhưng lâu lâu cứ thả lỏng thư giãn cũng có sao đâu?
Cơ mà tôi có quyền gì mà nói chứ.
“Tóm lại! Rei phải nghiêm túc lên! Điểm nhấn của bà là vẻ đẹp huyền bí đấy, nếu bà bị người khác thấy trong lúc ợ hơi thì kiểu gì cũng mất hết fan cho coi!”
“……Có lẽ đúng vậy thật. Mình sẽ chú ý.”
“Vậy thì tốt!”
Gật đầu như một nhà hiền triết chính hiệu, Kanon nhấp một ngụm nước chanh ủ mới pha với vẻ hài lòng.
Quả nhiên khi dính tới công việc thì Kanon là người nghiêm chỉnh nhất.
Tuy thường ngày nhỏ là người ồn ào và thường bị đem ra trêu chọc nhiều nhất, nhưng nếu được hỏi trong nhóm MilleSta ai là người được tôn trọng nhất thì tôi cá chắc người đó sẽ là Kanon.
“À Rintaro này, nhắc mới nhớ. Gần đây ông có luyện đàn đúng hông?”
“Hửm? Àà, chỉ là để giúp một chút ở lễ hội văn hóa thôi. Tôi sẽ tham gia vào một buổi diễn của nhóm nhạc ba thành viên.”
“Chà……”
“Có vấn đề gì ư?”
“Không đâu, nếu không phiền thì ông luyện thử với bọn tui nhé?”
“Luyện thử……như một nhóm nhạc á?”
“Nói vậy cũng không sai.”
Kanon khẽ liếc mắt về phía Rei rồi gãi đầu.
“Được……”
“Hồi trước tui và Mia đã tính chơi thử vài món nhạc cụ như sở thích, tuy nhiên nhỏ này lại chẳng quan tâm tí nào.”
“Tại vì……mình thích hát hơn chơi đàn.”
“Mà thôi, không sao đâu. Tụi tui cũng không muốn ép bà. Kế hoạch đó đã bị hủy bỏ khi Rei bảo không muốn chơi Bass, nhưng nếu ông định chơi Bass thì nhỏ này sẽ có thể tập trung hát, nên là tui nghĩ cả bọn sẽ có thể tái hiện lại thử thách đó một lần nữa.”
Nói rồi Kanon quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy kỳ vọng.
“……Như cô vừa nói thì cô và Mia đã có kinh nghiệm chơi nhạc cụ rồi nhỉ?”
“Cơ mà tui chưa dùng nó để biểu diễn bao giờ. Vì thích Ghita nên tui đã tự luyện tập một mình, Mia cũng từng chơi trống một thời gian để xả stress.”
Khá là ngạc nhiên, nhưng cũng chẳng lạ.
Quả thật tiếng trống nghe khá dễ chịu, theo tưởng tượng của tôi người chơi trống càng giỏi thì tâm trạng càng hứng khởi.
“Vậy có được không Rei?”
“Ừm. Nếu được hát cùng mọi người thì chắc sẽ vui lắm.”
Có vẻ Rei khá hứng thú với vụ này.
“Nhờ lễ hội văn hóa tháng này của trường bà nên tụi mình có kha khá thời gian rảnh, nếu bà chịu hợp tác thì tui cũng sẽ học thuộc bài mà Rintaro đang luyện để tập cùng nhau. Thấy sao? Giao kèo không tệ đúng không.”
“……Ừm. Mình không có lý do gì để từ chối cả.”
“Vậy thì quyết định nhé. Tui sẽ báo cho Mia.”
Với vẻ mặt vui mừng thấy rõ, Kanon móc điện thoại ra và bắt đầu múa phím nhắn tin.
Một nhóm nhạc gồm 3 Idol quốc dân à.
Gần đây, tôi nhận ra mình đã có thể thực lòng vui vẻ hưởng thụ những khoảnh khắc như thế này.
Chuyện đó tốt hay xấu, thú thật tôi cũng không biết.