Các kỵ sĩ của Valaxar đang ăn mừng sau chuyến viễn chinh thành công. Mỗi bàn tiệc đều rôm rả chuyện trò.
“Đúng rồi! Cái món nước đó đấy!”
Aileen đặt cốc bia xuống bàn, đôi mắt rực sáng nhìn tôi.
“Cô có biết món đồ uống đó nổi đến mức nào trong đội kỵ sĩ của bọn tôi không? Lần trước, có một người còn bị bắt gặp đang rao bán với giá cao, bị chỉ huy tóm được rồi nhốt lại luôn.”
“Đến mức đó cơ à?”
“Phải đấy! Cô có thể cho tôi biết tên món đó là gì không? Tôi chưa từng nghĩ chanh lại có thể cho ra thứ gì ngọt ngào đến thế.”
“Tôi cũng phải công nhận mình pha đồ uống khá ngon.”
…Thực ra, đó chỉ là lemonade bình thường.
Tôi chỉ pha theo công thức riêng, cũng không ngờ lại hợp khẩu vị các kỵ sĩ đến vậy. Nhưng nếu họ thích thì tốt thôi.
‘Không biết giờ cô chủ đang làm gì nhỉ…’
Theo thời gian, bữa tiệc dần trở nên thân mật hơn. Ban đầu còn hơi gượng, nhưng uống thêm vài ly cùng Aileen thì chúng tôi bắt đầu nói chuyện thoải mái. Nhìn vẻ ngoài thì Aileen như một nữ tướng dữ dằn, nhưng thật ra tính cách lại khá sôi nổi và hoạt bát.
“Cô biết không, tôi đã muốn làm thân với cô từ lâu rồi đó, Alice.”
“Thật sao?”
“Đẹp như cô thì ai lại không muốn kết bạn chứ.”
Câu nói đậm chất "đàn ông con trai" lại thốt ra từ miệng Aileen khiến tôi phì cười.
“Aileen, cô cũng đẹp mà.”
“Thật hả? Ừm… ngại quá, tôi không thường được nghe mấy lời thế này.”
Aileen đỏ mặt, gãi má đầy lúng túng. Biểu cảm đáng yêu đó lại chẳng hợp chút nào với vẻ mạnh mẽ thường thấy của cô ấy khiến tôi không nhịn được cười.
“Aileen, tôi nói thật đấy. Cô đẹp thật mà.”
Không phải lời xã giao đâu. Khuôn mặt của Aileen có thể gọi là nét đẹp anh hùng, làn da trắng, đường nét hài hòa, ánh mắt trong trẻo đầy tự tin.
Chưa kể vóc dáng săn chắc, trông chẳng khác gì một nhân vật được yêu thích trong tiểu thuyết.
Tất nhiên, vẫn chưa thể so với cô chủ của tôi.
“Nào, cạn ly nào!”
Aileen đưa cốc bia ra. Tôi không ngần ngại cụng cốc và nhấp một ngụm nhỏ.
Bia ở thế giới này cũng không khác mấy so với loại tôi từng uống ở thời hiện đại. Có phần đắng và mặn hơn, nhưng vẫn mát lạnh và dễ uống.
“Cô uống cừ thật đấy, Alice, không giống mấy người hầu thông thường.”
“Cô đang coi thường tôi vì là người hầu à, Aileen?”
“Hehe. Trước tôi cũng từng nhậu với mấy cô hầu vài lần, mà lần nào mấy cổ cũng lăn ra ngủ trước.”
Aileen nhìn quanh, rồi khẽ bước lại gần và thì thầm vào tai tôi.
“Thật ra thì… mọi người trong đội đều biết hết rồi. Ai cũng biết cô không phải người hầu bình thường.”
“…”
“Ơ… hở?”
Tôi nghiêng đầu bối rối, còn Aileen thì cười khẽ, nói nhỏ như đang tiết lộ một bí mật.
“Alice, chẳng phải cô là người do đại công tước bí mật cử đến để bảo vệ cô chủ à?”
“Hả?”
“Hehe… mọi người đều nghĩ thế đấy.”
Aileen tự tin nhấp thêm một ngụm bia.
“Mấy năm trước ai cũng tưởng đại công tước ghét con gái mình, nhưng hoá ra không phải vậy.”
Tôi im lặng không đáp, và Aileen nói tiếp.
“Mọi người đều sốc khi biết đó chỉ là cách ngài ấy dùng để rèn giũa cô chủ mạnh mẽ hơn. Thật ra thì, ngài ấy thương con gái lắm.”
“Nhưng dù vậy, ông ấy vẫn bỏ mặc cô ấy.”
Giọng tôi bỗng lạnh hẳn, khiến ánh mắt Aileen thoáng dao động. Cô ấy nhìn tôi một lúc, ho khẽ vài tiếng rồi lúng túng nói tiếp.
“Ừ… cũng đúng.”
“…”
“Dù sao thì, chúng tôi vẫn luôn nghĩ cô là người có năng lực đặc biệt được giao nhiệm vụ bảo vệ cô chủ.”
Thật sự có nhiều điều để phản bác…
Nhưng nghĩ kỹ thì Aileen hiểu như vậy cũng không sai. Một người hầu bình thường thì làm sao địch nổi một đội trưởng kỵ sĩ cơ chứ.
Người thực sự thuê tôi là đại công tước, và ông ấy đã yêu cầu tôi bảo vệ cô chủ—nên về bản chất, lời Aileen nói chẳng sai là bao.
“Tùy cô nghĩ, Aileen.”
So với việc phủ nhận, cứ để mọi người tin vậy có khi lại dễ sống hơn. Mắt Aileen sáng rỡ như bắt được vàng, cô nắm lấy tay tôi.
“Thật lãng mạn! Tôi đoán đúng rồi mà, Alice, cô đúng là người phi thường.”
“Chẳng có gì đặc biệt cả.”
Aileen vừa trò chuyện vừa rót thêm đồ uống cho tôi. Tôi cũng nhấp một ngụm, thấy sự thẳng thắn của cô ấy thật dễ chịu.
‘…Không biết giờ cô chủ đang làm gì.’
Từ nãy tôi cứ thấy khó chịu trong lòng. Khi chia tay hồi nãy, nét mặt cô cũng chẳng mấy vui vẻ. Nhất là vì cô vốn dễ cô đơn, tôi cứ băn khoăn không biết việc để cô một mình rồi đến dự tiệc có ổn không.
Tất nhiên, cô bảo là không sao, nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an.
“Giờ nghĩ lại, hồi đầu tôi sợ cô ấy lắm, còn cô ấy thì không hề tỏ ra sợ.”
“Sợ?”
Tôi nghi hoặc nhìn Aileen. Làm gì có cô gái nào đáng yêu như cô chủ nhà tôi chứ? Có gì đáng sợ ở cô ấy đâu?
“Tôi chưa làm kỵ sĩ lâu nên không rõ lắm, nhưng nghe bảo khi Công Tước phu nhân qua đời, cô chủ chẳng rơi lấy một giọt nước mắt.”
“Lần đầu gặp, ánh mắt của cô ấy trống rỗng đến mức khiến người ta nổi da gà. Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy như bị cuốn sâu vào một vũng lầy đặc quánh. Tất nhiên, từ khi cô đến, Alice, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.”
Aileen còn nói gì đó nữa, nhưng tôi chẳng nghe thấy gì. Trong đầu chỉ vang vọng mãi những lời ban nãy.
Cô ấy không khóc?
Không thể nào.
Cô chủ của tôi là một người cực kỳ yếu mềm. Khi Công Tước phu nhân—người mẹ duy nhất của cô—qua đời, làm sao cô có thể bình thản được chứ? Ngay cả những lần cãi vã nhỏ nhặt, cô còn rơi nước mắt, huống gì là chuyện mất mẹ?
Cô chủ không phải người ít khóc. Tôi, người đã bên cô suốt những năm qua, hiểu rõ điều đó. Chỉ là… cô đã giấu nước mắt đi thôi.
Dù cô khóc rất nhiều, nhưng chưa bao giờ để ai nhìn thấy giọt lệ ấy. Không có ai bên cạnh, cô chỉ còn cách nén nước mắt vào trong, nuốt nỗi cô đơn vào lòng.
Một mình.
Trong suốt nhiều năm.
Cô đơn.
“……….”
Tôi đặt ly xuống bàn rồi đứng bật dậy. Để lại Aileen vẫn còn ngơ ngác, tôi chỉnh lại trang phục.
“Alice?”
“Tôi đã sai. Là người hầu riêng của cô chủ, tôi chỉ có một nơi duy nhất thuộc về.”
Cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng. Chỉ vì mong muốn kết bạn mà bỏ bê bổn phận, thật chẳng khác nào tội lớn đáng bị ném đá.
“Tôi đã vui lắm. Hẹn gặp lại, Aileen.”
“Ờ, ừm… Ừ…”
Tôi gom một ít đồ ăn vặt quanh đó, không chần chừ rời khỏi bữa tiệc rồi đi thẳng đến nhà bếp. Người vẫn còn ngà ngà say, nhưng tôi cố gắng tập trung để điều chỉnh thiết bị ma thuật gia nhiệt.
Tôi làm món mì mà cô chủ thích nhất, rồi hâm nóng sô-cô-la nóng mà tôi từng hứa sẽ pha cho cô. Vì không thể xách hết bằng tay, tôi bỏ mọi thứ vào giỏ rồi hướng về phòng cô chủ.
Không biết từ lúc nào, tôi đã đứng trước cửa phòng cô. Tôi chỉnh lại quần áo, rồi gõ cửa.
“Cô chủ, tôi vào nhé?”
Tôi bước vào phòng. Bên trong tối om, chẳng có ánh sáng nào. Khi tôi bật đèn lên, cô chủ đang nằm trên giường liền giật mình nhìn tôi.
“Alice à?”
“Cô chủ đã đánh răng trước khi ngủ chưa?”
“………”
“Thật là, nếu không có tôi thì cô định sao đây?”
“Bữa tiệc… kết thúc rồi à?”
“Chưa, vẫn đang diễn ra.”
Gương mặt cô chủ thoáng buồn. Ánh mắt cụp xuống, cô quay đầu sang một bên.
“Vậy à… Thế sao cô lại ở đây? Chẳng phải cô nói muốn kết bạn sao?”
“Tiệc thì phải có không khí tiệc, nhưng ở đó thì chẳng có gì giống như thế cả.”
Tôi đẩy chiếc xe nhỏ vào phòng, bắt đầu bày từng món ăn lên giường của cô. Mùi thơm ngọt ngào lan tỏa trong không gian. Cô chủ nhìn những món ăn ấy, tròn mắt ngơ ngác.
“Chúng ta cũng tổ chức tiệc riêng thôi.”
“Hả?”
“Với tôi, nơi nào có cô chủ, nơi đó mới là bữa tiệc.”
So với bàn tiệc xa hoa ngoài sảnh, bữa tiệc của chúng tôi thật giản dị. Nhưng với tôi, thế là quá đủ rồi.
“Bình thường không được ăn trên giường, nhưng hôm nay là tiệc đặc biệt nên tôi cho phép.”
Cô chủ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ chớp mắt nhìn tôi không chớp. Tôi lấy ly sô-cô-la nóng rồi đưa cho cô.
Tay cầm ly bia, tôi mỉm cười và đưa về phía cô.
“Cô chủ, cạn ly nhé?”
Đôi mắt cô chủ mở to, ánh lên như những vì sao lấp lánh. Rồi cô đỏ mặt, nở một nụ cười thật dịu dàng.
“Ừ!”
Phải rồi.
Chỉ khi có cô chủ, nơi ấy mới thật sự là bữa tiệc.
Có lẽ do men say vẫn còn vương vấn, mà hôm nay, đôi má nhợt nhạt của cô trông mềm mại đến lạ.
Mềm đến mức… chỉ muốn cắn một cái.