Hai năm trôi qua.
Một khoảng thời gian chẳng thể nói là dài, nhưng cũng chẳng thể bảo là ngắn.
Cô chủ đã thay đổi.
Hay đúng hơn là... mối quan hệ giữa cô và tôi đã thay đổi, có lẽ vậy. Tôi cũng chẳng rõ cụ thể là thay đổi thế nào—chỉ biết chắc chắn một điều, có gì đó đã khác xưa.
Đó là điều tự nhiên thôi. Ai ở tuổi của cô chủ cũng đều sẽ trải qua như thế.
Thứ đó... chẳng phân biệt tuổi tác hay giới tính, ai rồi cũng sẽ bị nó cuốn vào.
Tôi từng ngỡ lần trước là thời điểm đó đã tới, nhưng hoá ra chỉ là chút cảm xúc bốc đồng chợt lóe lên, chứ chưa phải là “thứ đó” thật sự.
Thứ đó là gì à?
Chính là “căn bệnh tuổi mới lớn” – kẻ đã tạo ra bao nhiêu đứa trẻ bỗng dưng quay ngoắt 180 độ, từ ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ trở thành những đứa ngang bướng.
Vâng.
Cô chủ của tôi... đã bước vào tuổi dậy thì rồi.
Hôm nay, như thường lệ, phương Bắc vẫn lạnh buốt. Cái rét cứ như bất biến qua bao năm tháng.
Két!
Trên cánh đồng tuyết trắng trải dài vô tận, một con mãnh thú lao về phía tôi. Tôi nhẹ nhàng lách người né tránh, rồi đâm thẳng vào chỗ hiểm gần cổ nó, kết thúc sinh mạng trong chớp mắt.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh. Đã đến lúc kết thúc đợt dọn dẹp, nên tôi tra con dao găm vào bao, phủi tuyết dính trên đầu gối và bàn tay.
“Alice.”
Giọng cô chủ vang lên phía sau, bình thản như mọi khi. Tôi quay đầu lại—trước mặt tôi, cô chủ đã gần như cao bằng tôi từ lúc nào không hay.
“…Bất ngờ thật đấy.”
Giờ đây, sau hai năm, cô chủ đã mười bốn tuổi. Trải qua một giai đoạn phát triển vượt bậc, cô không còn là đứa trẻ bé bỏng ngày nào nữa. Ngoại hình cũng rực rỡ hơn hẳn, phải nói là đẹp đến nghẹt thở. Không phải vì tôi nuôi nấng cô mà thiên vị đâu—ngay cả những người khác cũng nói chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp đến thế.
Đôi mắt cô vẫn trong xanh như mặt biển, làn da trắng mịn và thuần khiết như ngày nào. Nhưng hàng mi dài và những đường nét sắc sảo hơn khiến gương mặt cô càng thêm nét quyến rũ của thiếu nữ đang độ trưởng thành.
Điều đáng chú ý nhất là... cô đã cao bằng tôi.
Không còn chỉ là vẻ đáng yêu trẻ con, mà giờ đây, sức hút của một cô gái đang lớn đã hiện rõ nơi cô.
“Chị vất vả rồi, Alice.”
Cô chủ bước lại gần, choàng khăn lên cổ tôi. Tôi xúc động trước sự quan tâm dịu dàng ấy. Nhìn quanh một lượt, tôi bỗng ôm lấy cô trong một khoảnh khắc bốc đồng.
“Ể?! Alice, người ta nhìn kìa…”
Cơ thể cô khẽ run lên. Tôi dừng lại, đảo mắt quan sát. Các hiệp sĩ Valaxar vẫn đang bận dọn dẹp sau cuộc săn, chẳng ai chú ý đến chúng tôi.
“Có sao đâu. Giờ ai cũng biết quan hệ giữa tôi và cô rồi mà.”
“…Quan hệ gì cơ?”
Trước đây, đầu cô chỉ cao đến ngực tôi, vậy mà giờ đã đứng ngang hàng.
“Giống như người một nhà vậy.”
Cô đẩy tôi ra bằng hai tay, rồi lùi lại một bước. Có vẻ cô không thích bị ôm bất ngờ như thế—hai má đỏ ửng lên trông thấy.
Đấy.
Lý do đầu tiên khiến tôi tin chắc cô chủ đã bước vào tuổi dậy thì—chính là điều này.
Vài tháng trước, cô bắt đầu tránh né tôi.
Có những lúc không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, và mỗi khi tôi ôm cô như thế này, cô đều là người rút lui trước.
Ban đầu, tôi thấy rất tổn thương… nhưng rồi cũng dần quen.
“…Là điều hiển nhiên thôi.”
Giống như một đứa con từng thơm trán mẹ và thủ thỉ “con yêu mẹ” mỗi tối, đến một ngày lại thành kẻ nổi loạn bất trị—cô chủ của tôi cũng đang trải qua giai đoạn tự nhiên ấy.
Có lẽ đã đến lúc tôi phải học cách buông tay.
Dù sao thì, cô chủ cũng không mãi là đứa bé đáng yêu trong vòng tay tôi như xưa.
…Nhưng mà.
“Không! Tôi chưa thể buông được đâu… Cô chủ, quay lại với tôi đi!!”
“?!”
Tôi lại ôm chầm lấy cô thêm lần nữa, lần này còn chặt hơn.
Tay tôi ranh mãnh vỗ mấy cái lên mông cô.
“Đừng có chạm vào mông em!”
“Quá đáng ghê. Trước kia cô còn cho tôi sờ bao nhiêu cũng được, giờ lại đẩy ra. Cô thay đổi thật đấy.”
“Khi nào chứ? Em lớn rồi mà! Em đâu phải… cái kiểu đó…”
“Hừm.”
Đáng ghét thật—tuổi dậy thì ơi, trả lại cô chủ đáng yêu cho tôi!
Cùng với sự thay đổi của cô chủ, tự nhiên, mối quan hệ giữa hai chúng tôi cũng đổi khác.
Trước kia, cô chủ là người chủ động ôm ấp, thể hiện tình cảm. Giờ thì ngược lại—lúc nào cũng là tôi chủ động trước.
Cũng giống như một người mẹ không nỡ rời xa đứa con gái đang dần lớn, tôi cũng không muốn buông bỏ hình ảnh đáng yêu ngày nào của cô.
Vậy nên mỗi khi có cơ hội, tôi lại ôm chặt cô, vuốt nhẹ mái tóc—nhưng lần nào cô cũng nhăn mặt khó chịu.
“Nuôi con gái thật vô ích.”
Nhưng biết sao được. Dù cô chủ có bị “hư hỏng tuổi teen” cỡ nào, tình cảm tôi dành cho cô vẫn không thay đổi.
Tôi rút tay khỏi phần mông đang bị vỗ kia, tuy không cam lòng lắm.
“Ngày mai nhớ đi cùng tôi đấy. Đến lúc phải tham quan học viện rồi.”
“Biết rồi mà.”
Tuy cô chủ đã dậy thì, nhưng cũng không phải toàn chuyện xấu.
Nhờ thế, tôi đã giải quyết được vấn đề phiền phức nhất.
Tôi ghé sát miệng, thì thầm bên tai cô:
“Hôm nay cô làm chứ?”
“…Em sẽ làm.”
Tôi mỉm cười dịu dàng, xoa đầu cô.
Cô chủ nhìn tôi một lúc, cắn nhẹ môi rồi quay đi.
Thứ khiến tôi đau đầu suốt một thời gian chính là mấy cuốn tiểu thuyết tục tĩu của Nữ Công Tước.
Tôi lo lắng cô chủ sẽ bị ảnh hưởng, nên đã quyết định… tự nghiên cứu thay cô.
Nhờ phu nhân Selena, tôi đã trải nghiệm đủ thứ trong suốt hai năm qua.
Không chỉ là mấy lần ấn bụng…
Tôi từng bị đặt nằm lên đùi rồi ăn đòn, từng bị ngón tay sờ vào đầu lưỡi.
Có tháng trời cô ấy cứ thì thầm thổi gió bên tai tôi không ngừng.
Xấu hổ nhất là khi bị bắt quỳ bằng bốn chân, đeo vòng cổ, rồi ăn từ chiếc bát chó.
Tôi chẳng hiểu sao phải làm những chuyện đó. Chỉ cảm thấy bản thân bị hạ thấp đến tận đáy.
Hai năm trước, cô chủ từng dũng cảm thử những điều ấy.
Nhưng giờ thì khác hẳn rồi.
Hoặc là cô đã chán mấy cuốn sách đó, hoặc là công cuộc “cải tạo cô chủ thành thiếu nữ đoan trang” của tôi cuối cùng cũng có hiệu quả.
Giờ đây, việc cô làm với tôi nhiều nhất cũng chỉ là… ấn bụng. Mà kể ra, chuyện đó cũng ngày càng hiếm.
“Hôm qua không ấn, nay lại đòi ấn tiếp à? Cứ tưởng cô bỏ hẳn rồi.”
Tôi nói vậy, cô chủ cúi đầu buồn bã.
“Alice chẳng thay đổi chút nào. Đã mấy năm rồi em vẫn làm vậy mà.”
Tất nhiên.
Những trò vớ vẩn đó chẳng thể khiến tôi thay đổi.
Tôi có đỏ mặt, có rên nhẹ khi đau, thì cũng chẳng phải vì ham thích gì.
“Băng hoại nữ tính”… người ta hay gọi như vậy trong mấy tiểu thuyết đặc biệt.
Tôi không chắc với truyện ngôn tình thì sao, chứ mấy truyện TS thì thường miêu tả nhân vật chính sau khi biến thành nữ liền thở dốc rên rỉ như phụ nữ thật.
“Băng hoại nữ tính” ư? Nghe cho thực tế chút đi.
Cho dù giờ tôi có là phụ nữ về mặt thể chất, thì sâu thẳm trong tôi vẫn là một người đàn ông.
Chỉ vì vài khoái cảm mà cho rằng bản thân đã “trở thành phụ nữ”—nghe thật nực cười.
Đó chỉ là thứ ảo tưởng dơ bẩn của những tác giả rẻ tiền.
Biến thái thật đấy.
Dù vậy, có cầu thì mới có cung.
Nếu vẫn còn người thích, thì thể loại đó vẫn sẽ tiếp tục tồn tại.
Dù sao thì, không liên quan đến tôi. Tôi chẳng thèm để tâm nữa.
Đây là thực tại, không phải truyện.
Những thứ khoái lạc kia không thay đổi được tôi, và tôi đã chứng minh điều đó.
Trải qua bao hành hạ thấp hèn từ Selena suốt hai năm, tôi vẫn ổn.
Ừ, cuối cùng thì... tất cả chỉ là những hành động vô nghĩa.
Hai năm trước, khi tôi phát ra âm thanh kỳ lạ, cũng chỉ vì say rượu. Chứ bản thân tôi—chưa từng thay đổi.
Tôi cũng chưa từng phát ra âm thanh nào như thế nữa, càng không có cảm giác như “bùng nổ” lần nào sau đó.
Giờ đây, sau hai năm, cô chủ dường như cũng mệt mỏi, không còn hứng thú với việc ấn bụng tôi nữa.
Có lẽ thêm một thời gian nữa, cô sẽ vứt hết mấy cuốn sách đó.
Tự cô sẽ từ bỏ chúng.
“Về thôi, cô chủ.”
Tôi đưa tay về phía cô. Cô nhìn tôi trong giây lát, rồi rụt rè đặt tay mình vào lòng bàn tay tôi.
Khi cả hai chuẩn bị quay về dinh thự, một cảm giác bất an chợt dâng lên khiến tôi cảnh giác, đảo mắt nhìn quanh.
Nhưng tất cả chỉ là đồng tuyết trắng xóa, không có gì khác lạ.
“Sao vậy, Alice?”
“Không… chắc tôi nhìn nhầm thôi.”
Tôi vừa thấy gì vậy?
“Cứ như có ai đang nhìn chúng ta…”