Mỗi Người Gác Đêm đều có tài năng riêng.
Những Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật sở dĩ có thể trở thành lực lượng tấn công chủ chốt là vì họ có những năng lực vượt trội hơn những người khác. Bất kỳ ai trong số họ cũng có thể xoay chuyển tình thế nguy hiểm, là những trụ cột của tổ chức.
Nhưng không phải Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật nào cũng làm việc chăm chỉ như Tiêu Tiến.
Như Vương Triều chẳng hạn, tên này cả ngày chẳng đứng đắn, đến lúc nguy cấp mới chịu ra tay nghiêm túc, lúc nào cũng mang vẻ mặt buông xuôi mặc kệ đời.
Còn có một kẻ cực phẩm, hễ xin nghỉ là nghỉ mấy tháng liền, nói rằng không có chuyện gì to tát thì đừng làm phiền, mấy chuyện nhỏ như giết gà dùng dao mổ trâu thì đừng có mơ.
Nghĩ thôi đã tăng xông.
Nhưng Tiêu Tiến vẫn có thể chịu đựng được, dù sao thì người tài nào mà chẳng có chút tật xấu?
Chỉ cần có thể phục vụ cho Người Gác Đêm là được.
Bây giờ tên thánh xin nghỉ phép này đột nhiên liên lạc với ông, Tiêu Tiến vẫn rất coi trọng.
Ấn tượng của ông về người đồng nghiệp này rất sâu sắc. Đó là một kẻ kỳ quặc luôn giữ nụ cười, làm Người Gác Đêm dường như cũng chỉ vì hứng thú, không bao giờ giao tiếp với người khác vì những chuyện nhàm chán, chỉ làm những việc mà bản thân thấy có ý nghĩa, phong cách hành động vô cùng bí ẩn.
Chắc là chuyện về 【Cỗ Máy Điều Ước】 đã thu hút sự chú ý của anh ta.
"Anh có đề nghị gì, cứ nói thẳng ra đi."
"À, chính là đừng cố ý kiểm soát con bé, nhóc con đó nhạy cảm lắm, chi bằng cứ để con bé tự do hành động, muốn về nhà thì về nhà, muốn đến căn cứ thì đến căn cứ, mấy lớp bảo đảm gì đó càng không cần, như vậy là được rồi."
"Anh nghiêm túc đấy à? Đây là Tinh tú cấp phá cách, một khi xảy ra sự cố không phải là anh và tôi có thể gánh nổi đâu." Tiêu Tiến nhíu mày.
"Ở căn cứ không phải có các người trông chừng sao? Còn ở nhà thì cứ để tôi trông nom, sẽ không có chuyện gì đâu, tin tôi đi."
"Tên khốn nhà anh... không phải là đã bắt đầu hành động từ lúc Tinh tú cấp phá cách ra đời rồi chứ?"
"Cũng gần như vậy."
"Tại sao không báo cho chúng tôi."
"Các người cũng có hỏi đâu, vừa hay cũng đang nghỉ phép, nên cứ thuận nước đẩy thuyền thôi."
"Đệt! Anh mà về căn cứ thì đừng hòng yên thân." Huyết áp của Tiêu Tiến lại tăng vọt.
Ông có thể chắc chắn tên này tuyệt đối là cố ý, chọc tức người khác đúng là có nghề.
"Nói mấy chuyện đó mất tình cảm, hay là xem xét đề nghị của tôi đi."
Tiêu Tiến suy nghĩ một chút.
"Anh có thể đảm bảo không?"
"Không thể, nhưng dù sao cũng đáng tin hơn việc các người cố ý kiểm soát nhiều. Đến lúc đó cứ phong tỏa thông tin, để những người biết chuyện giữ bí mật, coi như không có chuyện gì xảy ra, chắc chắn sẽ chẳng có vấn đề gì."
"Tôi sẽ xem xét."
Sau đó cuộc gọi bị ngắt.
Khi Tiêu Tiến trở lại hiện trường, một người đàn ông tóc xám bạc đang nói chuyện với Dạ Lan.
Chính là ông chú Bạch Uyên "nhảy dù" đến hiện tại.
Để một người đã chết trong quá khứ sống lại ở thời đại này, đây mới là điều đáng sợ nhất.
Nếu để một số kẻ có ý đồ xấu biết được, e rằng Dạ Lan sẽ không được sống yên ổn.
Cho nên dù tên kia không nói, Tiêu Tiến cũng sẽ phong tỏa tin tức, không để thông tin bị rò rỉ ra ngoài.
Dạ Lan lúc này đang nói chuyện với Bạch Uyên, trông có vẻ hơi dè dặt.
"Chú Bạch Uyên..."
Thật lòng mà nói, lúc mới gặp mặt, Dạ Lan suýt chút nữa không nhận ra.
Dù sao thì Bạch Uyên trước đây là một thanh niên chững chạc, sáng sủa, nhưng bây giờ đã biến thành một ông chú có râu ria, có chút phong trần cũng là chuyện bình thường.
Bạch Uyên xoa đầu Dạ Lan, nhìn cô bé với ánh mắt vô cùng thân thiết, dịu dàng nói: "Không cần phải dè dặt như vậy, cháu là bạn của con gái chú, không chỉ giúp Bạch Ngư khỏe lại, mà còn giúp chú sống sót. Sau này có khó khăn gì cứ nói với chú, chú sẽ giúp cháu giải quyết, dù sao cháu cũng là ân nhân cứu mạng của chúng ta."
"Không cần khách sáo như vậy đâu ạ..."
Sau đó Dạ Lan nghĩ đến Diệp Thanh Nhã ra đi với vẻ mãn nguyện, đột nhiên có chút buồn bã.
Đó là người đầu tiên cho cô cảm nhận được tình thương của mẹ.
Rất ấm áp.
Lúc ký sinh trên người Bạch Ngư và Bạch Đồ cảm nhận sâu sắc nhất.
Giá mà mình cũng có một người mẹ như vậy thì tốt biết mấy.
Lúc này Tiêu Tiến đi tới, có chút nghiêm túc nói: "Dạ Lan, vì chuyện này rất quan trọng, cho nên tuyệt đối không được tùy tiện tiết lộ năng lực của em cho người khác. Khi em đã trở thành Người Gác Đêm, đây đã không còn là bí mật của một mình em nữa, mà là bí mật quốc gia, hiểu chưa?"
"Dạ... hiểu rồi ạ."
"Em sở hữu Tinh tú phá cách 【Cỗ Máy Điều Ước】, cũng đừng tùy tiện sử dụng năng lực của mình, nếu không rất có thể sẽ gây ra đại loạn, tạo thành những tổn thất không thể cứu vãn. Hy vọng em có thể kiểm soát tốt bản thân."
"Vâng... hửm?"
Dạ Lan có chút mờ mịt, mình lợi hại đến vậy sao?
Bây giờ nghĩ lại, hình như đúng là rất lợi hại!
"Người Gác Đêm chúng ta sẽ giữ bí mật này, cũng sẽ không tùy ý hạn chế tự do hành động của em. Nhưng nếu em phát hiện bản thân có gì bất thường, bắt buộc phải thông báo cho chúng ta. Đây là mệnh lệnh tôi giao cho em."
Tuy Dạ Lan trông là một bé loli chưa thành niên, nhưng Tiêu Tiến sẽ không dùng cách đối xử với trẻ con để đối xử với cô bé.
Dạ Lan vội vàng đáp: "Vâng! Thưa sếp!"
"Xét thấy em không quen thuộc với năng lực của mình, kinh nghiệm thực chiến không đủ, tuổi còn quá nhỏ, cho nên tôi sẽ không giao cho em nhiệm vụ nặng nề nào. Nhưng em phải học hỏi rất nhiều kiến thức, nhanh chóng nắm vững Tinh tú của mình. Đây là điều chủ yếu nhất, cũng là việc chỉ có em mới có thể làm được."
"Đã rõ, thưa sếp!"
"Về đi."
"Tạm biệt sếp!"
Sau đó Dạ Lan quay người rời đi, vẻ mặt thả lỏng như thể vừa thoát khỏi một nhà tù đáng sợ.
Bạch Uyên đứng bên cạnh Tiêu Tiến, giữ một nụ cười hiền hòa.
Tiêu Tiến nhìn bóng lưng Dạ Lan rời đi, trầm ngâm.
"Mà này, tại sao con bé lại gọi tôi là sếp?"
Bạch Uyên nói đùa: "Chắc là vì ông trông giống tư bản."
Vương Triều ghé sát lại, sờ cằm.
"Nhóc con đó thú vị thật, chắc là hợp cạ với tôi."
"Bớt dạy hư trẻ con đi." Tiêu Tiến liếc anh ta một cái, rồi bỗng nhớ ra điều gì đó.
"Khoan đã, hình như tôi đã bỏ qua điều gì đó. Cô bé tóc bạc trông gần giống con bé là ai?"
Bị tên thánh xin nghỉ phép kia làm gián đoạn, Tiêu Tiến đã bỏ qua những chi tiết này.
Vương Triều nhún vai, cũng quay người rời đi.
"Chắc là chị em sinh đôi, có trời mới biết đó có phải là một phần của hiệu quả Tinh tú không."
"Chắc không phải vấn đề gì lớn, lần sau gặp mặt rồi hỏi."
Sau đó, Tiêu Tiến bắt đầu tiến hành công tác bảo mật.
Những người biết chuyện này chắc chỉ có những Người Gác Đêm đã cùng ông hành động lúc đó.
Họ đều là những Người Gác Đêm kỳ cựu, có người đã nghỉ hưu, có người bị điều đến các thành phố khác, còn một bộ phận ở lại thành phố Vân Trường, liên lạc vẫn rất dễ dàng.
...
Dạ Lan vừa rời khỏi nơi đó đã thấy Bạch Ngư và Bạch Đồ đã chờ sẵn ở cửa từ lâu.
Thấy Dạ Lan ra ngoài, cả hai liền đi tới.
"Dạ Lan, không có chuyện gì lớn chứ?"
Dạ Lan gãi đầu: "Hình như không có ạ, hình như chỉ bảo em ngoan ngoãn một chút thôi."
Bạch Đồ không biết nên nói gì, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
"Dạ... Dạ Lan, cảm ơn em."
"Hừm, không cần cảm ơn đâu, đã nói rồi đây là việc em nên làm mà."
"Chị vẫn cảm thấy có chút áy náy."
"Ừm..."
Dạ Lan gật đầu trầm ngâm, không thể nào nói là muốn chị ấy lấy thân báo đáp được.
"Vậy thì bao hết trà chiều và bánh ngọt sau này của em đi, thế nào?"
"Được."
Không chút do dự đã đồng ý.