Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dragon Quest: Legend of Rubiss

(Tạm ngưng)

Dragon Quest: Legend of Rubiss

Saori Kumi

Trong thời cổ đại xa xôi, trước cả Huyền Thoại của Erdrick, tồn tại Ideen – một vùng đất của các tinh linh và tiên nữ, nằm giữa Thiên Đàng và Địa Ngục. Giờ đây, vòng tròn của những huyền thoại vĩ đại

5 15

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

253 305

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

55 408

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

26 116

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

27 207

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

627 6158

Quyển 1 – Hai thân một thể - Chương 38: Năng Lượng Loli Đã Được Sạc Đầy

Dạ Lan đang trên đường về nhà.

Vốn dĩ Bạch Ngư muốn cùng cô về, nhưng sau đó Bạch Đồ đã qua.

Bạch Ngư biết chị gái có rất nhiều lời muốn nói với mình, cho nên đã từ bỏ ý định này.

Tuy có chút tiếc nuối, nhưng chỉ đành đợi lần sau qua nhà Dạ Lan làm khách.

Bên kia.

Dạ Tinh về nhà trước Dạ Lan một bước, vừa vào cửa đã bắt đầu nghiên cứu con rối cũ kỹ lấy được từ Mộc Ngẫu Sư.

"Ừm... nên sửa thế nào đây?"

Dạ Tinh ngoài là một kẻ ngốc trong giao tiếp ra còn là một kẻ ngốc trong việc tay chân.

Mấy thứ như thủ công mỹ nghệ này là hoàn toàn không có khả năng, sửa con rối dây này lại càng đừng nói.

"Hừm..."

Dạ Tinh khổ não gãi đầu, vẫn không có chút manh mối nào.

Thế là cô định đi nhờ người khác!

Mà người cô quen biết chỉ có hàng xóm nhà bên cạnh Mặc Đồ.

"Qua hỏi thử xem..."

Nhà bên cạnh.

Mặc Đồ vừa mới về nhà nằm nghe nhạc đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó nhanh chóng ngồi dậy, đi ra cửa.

Mặc Đồ vừa mở cửa đã thấy một bóng dáng tóc bạc nhỏ nhắn đứng trước cửa, xem từ vẻ mặt có vẻ hơi căng thẳng.

"Ồ?"

Nhìn cô hàng xóm nhỏ đáng yêu này, trong đầu anh hiếm khi xuất hiện một vài nghi hoặc.

Cô bé tìm mình làm gì?

Trước khi hỏi ra câu này, Mặc Đồ đầu tiên là nở một nụ cười.

"Dạ Tinh, tìm anh có việc gì sao?"

"Dạ, em có chút chuyện muốn nhờ anh giúp..."

"Chuyện gì vậy? Anh có thể thử."

Nghe vậy, Dạ Tinh liền lấy con rối gãy làm đôi giấu sau lưng ra, đưa đến trước mặt Mặc Đồ.

"Là cái này ạ, anh có biết sửa con rối không? Con rối của một người bạn của em bị người ta làm hỏng, bạn ấy rất buồn, cho nên em muốn sửa lại con rối này để bạn ấy vui lên."

Mặc Đồ tập trung ánh mắt vào con rối gãy làm đôi trong tay Dạ Tinh, nhất thời tối sầm mặt mũi.

Lần này ngay cả anh cũng có chút không giữ được bình tĩnh, khóe miệng không ngừng co giật.

"Thứ này, em lấy từ... đâu vậy?"

Dạ Tinh có chút nghi hoặc nhìn vẻ mặt của anh, nói: "Đây là của một người bạn của em, có gì lạ sao ạ?"

Mặc Đồ một tay xoa xoa thái dương của mình, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

"Không có gì, chỉ là có chút cảm thán, trong thời đại này, sở thích của bạn em lại hoài cổ như vậy."

"Vâng, em cũng thấy vậy."

Mặc Đồ vẫn giữ nụ cười, hai mắt nhìn chằm chằm con rối gãy làm đôi trong tay Dạ Tinh.

"Ban đầu em định làm thế nào?"

"Ban đầu em định dùng keo siêu dính dán lại..."

"..."

Mặc Đồ nhanh chóng dùng tay che miệng, cố gắng che giấu nụ cười sắp không nhịn được của mình.

Dạ Tinh không chú ý đến, trên mặt có chút ngại ngùng.

"Nhưng em lại cảm thấy như vậy có vẻ hơi không đáng tin cậy, cho nên mới qua hỏi anh."

Mặc Đồ che giấu bằng cách ho vài tiếng, nói: "Khụ khụ, dùng keo dán quả thực có hơi vô lý, như vậy không sửa được đâu."

Thấy Mặc Đồ ra vẻ tự tin, Dạ Tinh cảm thấy có hy vọng, trong mắt tràn đầy mong đợi.

"Vậy anh có sửa được không?"

"Không, trên mảnh đất này, chỉ có một mình em có thể sửa được con rối này, những người khác đều không được."

"Ể? Nhưng em không biết sửa... tay em vụng lắm, nếu tùy tiện làm theo hướng dẫn trên mạng, chắc chắn sẽ thành một mớ hỗn độn."

Dạ Tinh buồn bã cúi đầu, không hề nhận ra một tầng ý nghĩa khác trong lời nói của Mặc Đồ.

Mặc Đồ lắc đầu.

"Nếu em nghiêm túc, nhất định có thể sửa được, phải tin vào chính mình."

Được Mặc Đồ động viên như vậy, Dạ Tinh liền có chút tự tin.

"Hừm... vậy em thử xem."

"Nhưng mà..." ánh mắt của Mặc Đồ trở nên có chút nghiêm túc, ngay cả nụ cười cũng thu lại một chút.

"Dạ Tinh, em có thể gánh vác được trách nhiệm sau khi sửa xong không?"

"Hửm?" Dạ Tinh do dự một chút, rụt rè nói: "Dạ... anh có thể đừng nói chuyện bí ẩn nữa không, có thể nói rõ hơn một chút được không ạ?"

Mặc Đồ mỉm cười.

"Vậy thì anh nói thẳng hơn một chút nhé, anh làm một giả thiết, nếu, anh nói là nếu, sau khi em sửa xong con rối này, có thể sẽ tái hiện lại một thảm họa vô cùng khủng khiếp, em có còn muốn sửa nó không?"

"Nếu sao...?"

Dạ Tinh gật đầu trầm tư.

Cô đã hứa với Mộc Ngẫu Sư là sẽ sửa lại con rối rồi.

Nếu nói sửa xong con rối sẽ gây ra thảm họa, cô thật sự có thể gánh vác được trách nhiệm không?

Mặc Đồ yên lặng nhìn chằm chằm Dạ Tinh đang gật đầu trầm tư, không lên tiếng làm phiền cô.

"Em nghĩ... em sẽ không để thảm họa xảy ra đâu."

"Ồ?"

Trong đầu Dạ Tinh hiện lên ánh mắt mong đợi của Mộc Ngẫu Sư và vẻ mặt đầy đau buồn ôm con rối gãy làm đôi, đã hạ quyết tâm.

"Nếu thật sự sẽ xảy ra... em sẽ cố hết sức để ngăn chặn."

"Không, là nhất định phải ngăn chặn."

"Hừm... vậy thì nhất định."

Mặc Đồ hài lòng gật đầu, mỉm cười: "Vậy thì cứ làm đi, đến lúc đó, em có thể sẽ gặp một số khó khăn, nhưng anh tin, em nhất định có thể làm được."

"Cảm ơn lời động viên của anh!"

Tuy vẫn không hiểu ý của Mặc Đồ, nhưng sự tự tin của Dạ Tinh đã tăng lên rất nhiều.

Cô ôm con rối gãy làm đôi trở về phòng, để lại cho Mặc Đồ một bóng lưng đầy tự tin.

Mặc Đồ dựa vào cạnh cửa, đột nhiên thở dài một hơi.

"Nếu giải quyết không tốt, không chỉ đơn giản là tăng thêm khối lượng công việc đâu, quả nhiên là một nhóc con khó chiều."

...

Dạ Tinh trở về phòng, đã chuẩn bị sẵn sàng thức trắng đêm để tra tài liệu.

Vừa hay lúc này, Dạ Lan cũng đã về.

"Mình về rồi đây~"

"Mừng bạn đã về~"

Dạ Lan nhìn Dạ Tinh đáng yêu như vậy, tâm trạng cũng vui vẻ hơn nhiều.

Ở đây xin nói rõ một chút.

Cách ăn mặc của Dạ Tinh và Dạ Lan là khác nhau.

Dạ Lan bây giờ đã có một phạm vi giao tiếp nhất định, cả liêm sỉ lẫn giới hạn đều có hạn chế, ít nhất về mặt ăn mặc không dám quá khoa trương, chỉ dám mặc kiểu trung tính.

Nhưng Dạ Tinh thì không giống vậy.

Dạ Tinh giống như thú cưng mà Dạ Lan nuôi trong nhà, rất nhiều lúc chỉ cần ở nhà lười biếng, căn bản không cần ra ngoài đối phó với quá nhiều người.

Cộng thêm việc bản thân thích loli đáng yêu, về mặt ăn mặc nhất định phải theo hướng đáng yêu.

Ví dụ như kiểu tóc đáng yêu, váy ngắn và tất trắng các kiểu.

Trong lòng Dạ Lan có chút ngại ngùng, không dám ăn mặc như vậy ra ngoài gặp người.

Mà Dạ Tinh chính là để thỏa mãn nhu cầu của bản thân đối với từ "đáng yêu".

Cô giống như một chiếc giá treo quần áo chuyên dụng.

Dạ Lan mỗi ngày đều tự mình mặc cho Dạ Tinh những bộ trang phục đáng yêu này, ăn mặc siêu đáng yêu, nội tâm sẽ được thỏa mãn vô hạn.

Mỗi ngày nhìn thấy bé loli tóc bạc mặc váy ngắn và đôi chân mang tất lụa trắng mỏng, tâm trạng sẽ rất tốt, giống như một trạm sạc năng lượng hạt nhân.

Tuy nói đều là chính mình cả.

Tuy Dạ Tinh cũng không phải là không gặp ai, nhưng ít đến đáng thương, có thể bỏ qua.

"Ê hê~ cuối cùng cũng về đến nhà rồi, vậy thì đi tắm chung trước nhé."

Tắm bồn là thích nhất.

Hai cơ thể nhỏ nhắn chen chúc trong bồn tắm rộng lớn thậm chí còn có thể "mát-xa" cho nhau, xoa dịu sự mệt mỏi tích tụ cả ngày, còn có thể làm cho thân tâm thoải mái, khỏi phải nói là sảng khoái đến mức nào.

Cho nên thời gian tắm mỗi ngày đều là khoảnh khắc mà Dạ Tinh Lan mong đợi nhất!

Một lúc sau.

Hai bé loli nóng hổi từ trong phòng tắm bước ra, bắt đầu sấy tóc cho nhau.

"Hừm... nhất định phải chăm sóc tóc cho tốt, nếu có vấn đề gì, mình nhất định sẽ đau lòng chết mất."

Dạ Tinh Lan rất thích cơ thể của mình.

Nếu đã biến thành loli, vậy thì phải có trách nhiệm.

Điều này không chỉ liên quan đến vấn đề tâm trạng của bản thân, còn có cảm giác thoải mái khi ôm ngủ, đều rất quan trọng!

"Chắc là được rồi."

Sau khi sấy tóc gần khô, hai người bắt đầu hành động.

Dạ Lan ngồi trước máy tính, Dạ Tinh nằm trên giường.

Một người dùng máy tính tra tài liệu, người còn lại dùng điện thoại tra, cùng nhau hành động, hiệu quả sẽ cao hơn một chút, hoàn toàn không có vấn đề gì.

"Hừm... vết cắt như thế này thì sửa thế nào đây? Chỉ có thể làm lại thôi? Công nghệ hiện tại không biết có kỹ thuật nối gỗ không..."

Dạ Tinh cảm thấy con rối dây này đối với Mộc Ngẫu Sư chắc chắn có ý nghĩa quan trọng gì đó, nếu không sau khi nó hỏng cũng sẽ không đau buồn thất vọng như vậy.

Cô bé chắc sẽ không chấp nhận làm một con y hệt để thay thế con rối ban đầu, cho nên chỉ có thể trên cơ sở ban đầu mà sửa chữa triệt để.

Thế nhưng điều này đối với Dạ Tinh Lan nào có dễ dàng?

Sau khi tra một đống tài liệu, Dạ Tinh và Dạ Lan tạm thời từ bỏ.

"Bây giờ muộn vậy rồi, cứ đi ngủ trước đã."

Dạ Lan như một chú mèo con bò lên giường, sau đó ôm lấy Dạ Tinh thơm tho mềm mại, vùi đầu vào mái tóc bạc hít một hơi thật sâu.

"Ừm~ năng lượng loli đã được sạc đầy."