Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

100 cô bạn gái yêu bạn rất, rất, rất, rất, rất, rất nhiều ~ Ngoại truyện: Chuyện tình bí mật

(Hoàn thành)

100 cô bạn gái yêu bạn rất, rất, rất, rất, rất, rất nhiều ~ Ngoại truyện: Chuyện tình bí mật

Hamubane, Nakamura Rikito

Bao gồm cả những hình ảnh minh họa hoàn toàn mới từ họa sĩ Yukiko Nozawa!

10 4

A Regressor’s Tale of Cultivation

(Đang ra)

A Regressor’s Tale of Cultivation

엄청난

Cho đến khi tôi Hồi Quy.

6 11

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Hoàn thành)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1237 20372

Dragon Quest: Legend of Rubiss

(Đang ra)

Dragon Quest: Legend of Rubiss

Saori Kumi

Trong thời cổ đại xa xôi, trước cả Huyền Thoại của Erdrick, tồn tại Ideen – một vùng đất của các tinh linh và tiên nữ, nằm giữa Thiên Đàng và Địa Ngục. Giờ đây, vòng tròn của những huyền thoại vĩ đại

5 12

Tận thế, anh làm gì vậy? Ta gặp lại nhau, một lần nữa được không?

(Đang ra)

Tận thế, anh làm gì vậy? Ta gặp lại nhau, một lần nữa được không?

Kareno Akira

Điều gì đang chờ đợi anh, bốn cô gái, và Regul Aire ở phía trước?

6 9

Drag-On Dragoon 2 Story Side

(Hoàn thành)

Drag-On Dragoon 2 Story Side

Jun Eishima

18 năm kể từ khi thế giới được đặt dưới một phong ấn mới… Một hiệp sĩ trẻ tuổi được gọi là “Con của Rồng” đang bị truy đuổi bởi đội hiệp sĩ với danh nghĩa là kẻ phản bội. Chàng trai trẻ có tên là Nowe

8 12

Quyển 1 – Hai thân một thể - Chương 27: Dừng Tay Đi

Bạch Đồ yên lặng ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ.

Diệp Thanh Nhã vốn đang có chút buồn bã, sau khi nhìn thấy con gái liền nở một nụ cười dịu dàng.

"Tiểu Đồ, Tiểu Ngư dạo này vẫn ổn chứ con?"

Bạch Đồ hơi mấp máy môi, nhưng không nói ra lời nào, chỉ gật đầu.

"Vâng, em ấy rất tốt ạ."

Bạch Đồ hiện tại giống như một cây cầu nối một chiều giữa Diệp Thanh Nhã và Bạch Ngư. Gần như ngày nào cô bé cũng chụp vài tấm ảnh của Bạch Ngư gửi đến đây, để Diệp Thanh Nhã có thể chứng kiến em gái lớn lên từng ngày.

Nhưng Bạch Ngư lại không biết tình hình của mẹ mình. Các nhân viên y tế khuyên không nên để cảm xúc của Bạch Ngư bị xáo động, nếu không rất có thể sẽ khiến Tinh tú trong người con bé bị ảnh hưởng.

Vì vậy, Bạch Ngư ngay cả cơ hội nói chuyện qua video với mẹ cũng không có, chỉ thỉnh thoảng nhận được vài lá thư chúc mừng do Bạch Đồ mang tới.

Nhưng làm vậy thật sự có ích không?

Bạch Đồ biết cảm xúc thật sự của em gái mình, con bé không hề vui vẻ.

Nhưng bây giờ cô bé cũng không muốn nói điều này cho mẹ, bởi vì...

Tình hình của mẹ cũng rất không ổn.

Bạch Đồ cúi đầu, giống như một đứa trẻ vừa nói dối, vừa chột dạ, vừa sợ hãi.

"Ngoan~"

Diệp Thanh Nhã đưa tay ra xoa đầu con gái, rất dịu dàng, dường như không hề nhận ra lời nói dối của Bạch Đồ.

Trước mặt con gái, bà luôn giữ một nụ cười hiền từ, không muốn để con phải lo lắng.

Dạ Lan yên lặng nhìn cảnh tượng này, trong lòng có chút ngưỡng mộ.

Cô cũng muốn được mẹ xoa đầu.

Một lúc sau, Diệp Thanh Nhã dừng tay lại, nhẹ giọng nói: "Tiểu Đồ, mẹ có vài lời muốn nói với bố con, con ra ngoài trước đi nhé."

"Vâng." Bạch Đồ ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng Bạch Uyên và Diệp Thanh Nhã.

"Bạch Uyên, không còn nhiều thời gian nữa, phải không anh?"

"..."

Bạch Uyên muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại cúi đầu, im lặng không đáp.

Diệp Thanh Nhã nhìn tấm ảnh của Bạch Ngư trong tay, nở một nụ cười hiền từ.

"Bạch Ngư đã lớn thế này rồi. Nhìn con bé lớn lên từng ngày, cứ như thể em vẫn luôn ở bên cạnh tận mắt chứng kiến vậy. Nhìn nụ cười của con, em vui lắm, rất muốn cho con một cái ôm thật trọn vẹn, nhưng lại chẳng có cách nào."

"Em rất muốn tự mình nói với con rằng, sự ra đời của con không phải là một sai lầm, mẹ yêu con, đừng sợ... nhưng số phận lại tàn nhẫn chia cắt chúng ta, ép phải xa cách hai nơi, em thật không cam lòng."

Bạch Uyên nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, trong lòng như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Số phận chó chết!

Diệp Thanh Nhã áp tấm ảnh của Bạch Ngư vào ngực, như thể làm vậy là có thể ôm lấy con gái.

"Em biết mà, em và Tiểu Ngư cùng sở hữu một loại Tinh tú. Em mạnh hơn, có thể cảm nhận rõ ràng tình trạng của con. Lời nguyền đáng sợ đang không ngừng ăn mòn cơ thể con, con rất khó chịu, cũng không vui vẻ chút nào."

Bạch Uyên lập tức mở to mắt, ngây người nhìn Diệp Thanh Nhã.

"Thanh Nhã, em..."

"Không còn nhiều thời gian nữa, đúng không? Em cảm nhận được mà."

Diệp Thanh Nhã nở một nụ cười bi ai: "Những Tinh tú cùng nguồn gốc mà không ổn định sẽ tự tiêu diệt lẫn nhau, cả em và Tiểu Ngư đều không thể kiểm soát được. Chỉ khi một trong hai biến mất mới có thể giải quyết được vấn đề. Đây có lẽ là cách duy nhất lúc này. Vậy thì người phải biến mất, tại sao không thể là em?"

"Không! Vẫn còn thời gian, hãy đợi thêm đi! Nếu bắt anh phải mất đi một trong hai người, thì thật quá tàn nhẫn!"

Bạch Uyên kích động nắm lấy tay Diệp Thanh Nhã, toàn thân run rẩy.

"Nếu không thể đưa ra quyết định, thì không phải là một Người Gác Đêm đúng nghĩa đâu anh..."

Bạch Uyên ôm chặt Diệp Thanh Nhã vào lòng.

"Xin lỗi... anh là một người đàn ông vô dụng..."

"A... không phải lỗi của anh. Đã đến lúc phải quyết định rồi, Bạch Uyên."

"Anh hiểu rồi."

"Nhưng trước đó, em muốn gặp Tiểu Ngư lần cuối cùng. Đây là nỗi lòng sau cuối của em."

"Anh đưa em đi ngay!"

Bạch Uyên bế ngang Diệp Thanh Nhã lên, nhanh chóng lao ra khỏi phòng.

Diệp Thanh Nhã áp mặt vào lồng ngực Bạch Uyên, hoàn toàn thả lỏng, nở một nụ cười mãn nguyện.

Cùng lúc đó.

Bên trong căn cứ Người Gác Đêm đột nhiên vang lên tiếng báo động.

Tinh Thực đã xuất hiện!

Một loạt Người Gác Đêm xác định vị trí xảy ra Tinh Thực, lại kinh ngạc phát hiện nó ở ngay gần căn cứ?!

"Rốt cuộc là chuyện gì!?"

"Bên khu y tế báo tin, Bạch Uyên đã đưa Diệp Thanh Nhã rời đi, phỏng đoán ban đầu là Tinh tú trong người Diệp Thanh Nhã đã mất kiểm soát!"

"Cử tất cả Người Gác Đêm ở gần đó đến ngay! Phải chặn họ lại ngay lập tức, để tránh Tinh Thực gây hại cho dân thường!"

"Rõ!"

Nhận được lệnh, tất cả những Người Gác Đêm đang ở căn cứ đều dốc toàn bộ lực lượng, tiến về hướng đã được xác định.

Linh hồn của Dạ Lan lúc này đã có thể tự do di chuyển, với góc nhìn như của Thượng đế, không thể tin được mà nhìn mọi chuyện đang xảy ra.

"Sao có thể... mẹ của Bạch Ngư đã biến thành Tinh Thực rồi sao?"

Dạ Lan mắt đầy kinh ngạc, vội bay theo.

Bạch Uyên đã đưa Diệp Thanh Nhã lên một chiếc xe và tăng tốc tối đa, bất chấp mọi lộ trình cố định.

Anh là một người cha tồi, một người chồng tồi, và lúc này, thậm chí còn là một Người Gác Đêm tồi.

Nhưng dù vậy, anh cũng phải thực hiện nguyện vọng cuối cùng của Diệp Thanh Nhã.

"Thanh Nhã, cố lên, nếu hoàn toàn biến thành Tinh Thực mà mất đi ý thức, em sẽ không bao giờ gặp lại Bạch Ngư được nữa đâu!"

"Chúng ta đang làm một việc sai trái, phải không anh?" Diệp Thanh Nhã nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt vẫn trong veo.

Trên người bà đã bốc lên từng luồng khói đen, đó là lời nguyền tinh thần vô cùng khủng khiếp.

Nếu Bạch Uyên không phải là Người Gác Đêm, có lẽ đã bị lời nguyền này ăn mòn từ lâu.

"Không sao, mọi chuyện sau này một mình anh gánh hết."

Bạch Uyên lái chiếc xe bay hết tốc lực về phía bệnh viện của Bạch Ngư, trong lòng bình tĩnh đến lạ.

Cùng lúc đó, những Người Gác Đêm khác đã đuổi kịp, hình thành một vòng vây dần dần áp sát.

"Bạch Uyên, anh đang làm cái quái gì vậy? Diệp Thanh Nhã đã biến thành Tinh Thực rồi, chúng ta phải xử lý ngay, không thể để mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn!"

Bạch Uyên biết những Người Gác Đêm xung quanh mạnh đến mức nào, sức chiến đấu của không ít người vượt xa anh, trong đó thậm chí còn có cả những người thuộc cấp Diệu Nhật.

Cơ hội đột phá vòng vây này rất thấp, nhưng không phải là hoàn toàn không có!

Hỡi Tinh tú.

Xin hãy đáp lại khát khao mãnh liệt trong lòng ta.

Trong mắt Bạch Uyên lóe lên ánh sáng xanh. Trong vài giây ngắn ngủi, nhiệt độ của khu vực này nhanh chóng giảm xuống, đủ để đóng băng vạn vật.

Bề mặt của những chiếc xe xung quanh đều bị một lớp sương trắng bao phủ, các thiết bị bên trong cũng bắt đầu ngừng chạy.

Phần lớn Người Gác Đêm bị buộc phải hạ cánh.

"Chết tiệt! Tên Bạch Uyên đó điên rồi!"

Dạ Lan trên trời ngây người nhìn thế giới băng giá rộng lớn này, vô cùng kinh ngạc trước sức mạnh của Tinh tú.

"Lợi hại quá..."

Nhưng đó không phải là vấn đề chính. Bây giờ điều Dạ Lan lo lắng nhất là, mẹ của Bạch Ngư sẽ ra sao?

Sau đó Dạ Lan phát hiện, chiếc xe mà Bạch Uyên lái cũng bắt đầu hạ xuống, dường như đã mất kiểm soát.

Năng lực của những Người Gác Đêm khác cũng không phải để làm cảnh.

Bạch Uyên ôm Diệp Thanh Nhã bước xuống khỏi xe bay, cả người toát ra khí thế lạnh như băng.

Một đám Người Gác Đêm vây lại, giọng nói như một tối hậu thư.

"Dừng tay đi."