Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

100 cô bạn gái yêu bạn rất, rất, rất, rất, rất, rất nhiều ~ Ngoại truyện: Chuyện tình bí mật

(Hoàn thành)

100 cô bạn gái yêu bạn rất, rất, rất, rất, rất, rất nhiều ~ Ngoại truyện: Chuyện tình bí mật

Hamubane, Nakamura Rikito

Bao gồm cả những hình ảnh minh họa hoàn toàn mới từ họa sĩ Yukiko Nozawa!

10 4

A Regressor’s Tale of Cultivation

(Đang ra)

A Regressor’s Tale of Cultivation

엄청난

Cho đến khi tôi Hồi Quy.

6 11

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Hoàn thành)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1237 20372

Dragon Quest: Legend of Rubiss

(Đang ra)

Dragon Quest: Legend of Rubiss

Saori Kumi

Trong thời cổ đại xa xôi, trước cả Huyền Thoại của Erdrick, tồn tại Ideen – một vùng đất của các tinh linh và tiên nữ, nằm giữa Thiên Đàng và Địa Ngục. Giờ đây, vòng tròn của những huyền thoại vĩ đại

5 12

Tận thế, anh làm gì vậy? Ta gặp lại nhau, một lần nữa được không?

(Đang ra)

Tận thế, anh làm gì vậy? Ta gặp lại nhau, một lần nữa được không?

Kareno Akira

Điều gì đang chờ đợi anh, bốn cô gái, và Regul Aire ở phía trước?

6 9

Drag-On Dragoon 2 Story Side

(Hoàn thành)

Drag-On Dragoon 2 Story Side

Jun Eishima

18 năm kể từ khi thế giới được đặt dưới một phong ấn mới… Một hiệp sĩ trẻ tuổi được gọi là “Con của Rồng” đang bị truy đuổi bởi đội hiệp sĩ với danh nghĩa là kẻ phản bội. Chàng trai trẻ có tên là Nowe

8 12

Quyển 1 – Hai thân một thể - Chương 23: Ước Nguyện Đi

Sự kích động trong lòng Dạ Lan nguội đi, sau khi nhận ra sự bất thường của Bạch Ngư, cô đột nhiên muốn nói điều gì đó.

"Bạch Ngư, ở một ý nghĩa nào đó, thật ra bạn là người bạn đầu tiên trong cuộc đời này của mình đó."

Người bạn đầu tiên sau khi bắt đầu một cuộc đời mới, không sai.

Bạch Ngư mỉm cười: "Vậy sao? Mình cảm thấy rất vinh hạnh, có thể làm người bạn đầu tiên của Dạ Lan thật là tốt quá."

"Trước khi có bạn bè, mình vẫn luôn tự mình mua vui, game cũng một mình chơi, nói chuyện cũng là tự nói với mình, vẫn luôn nói những lời thật lòng với không khí, chưa bao giờ bày tỏ suy nghĩ thật sự của mình với bất kỳ ai."

"Ừm... nghe có vẻ đáng thương, nhưng bây giờ đã có mình rồi, Dạ Lan có thể không cần tự nói chuyện một mình nữa đâu."

"Ừm, nhưng tự nói chuyện một mình là thói quen, không bỏ được."

"Vậy à."

Dạ Lan vẫn tiếp tục nói, trong lúc nói ra những lời này, suy nghĩ trong nội tâm cũng ngày càng kiên định.

"Bạch Ngư, bạn nghĩ thế nào về bạn bè?"

"Bạn bè sao? Chắc là có thể trò chuyện với nhau, giúp đỡ lẫn nhau, tìm cách chia sẻ tâm trạng tốt của mình, lại tìm cách xua đuổi tâm trạng tồi tệ của đối phương, chắc là như vậy."

"Ừm, nếu đã như vậy, tại sao Bạch Ngư lại không nói ra phiền não của bạn cho mình nghe, ngược lại còn đè nén bản thân?" Dạ Lan nhìn thẳng vào mắt Bạch Ngư, như thể muốn nhìn thấu cô ấy.

"Ể...?"

Bạch Ngư nghiêng đầu, tâm trạng có chút hoảng hốt.

Ghét thật, cảm giác như bị nhìn thấu này là sao vậy?

"Dạ Lan, chúng ta chắc là lần đầu gặp mặt đúng không?"

"Ừm."

"Vậy tại sao lại luôn có cảm giác bạn rất hiểu mình?" Bạch Ngư từ từ cúi đầu.

"Bạch Ngư, mình nghĩ bạn không giỏi che giấu tình cảm của mình trước mặt người khác đâu."

"Tại sao lại nói vậy?"

"Dạ... bởi vì vẻ mặt cô đơn vừa rồi của bạn chưa từng xuất hiện trước mặt chị gái bạn, dường như che giấu rất hoàn hảo, vẫn luôn mỉm cười, như thể đang cố ý truyền đạt cho chị ấy một thông điệp: 'em rất vui, không cần lo cho em' vậy."

"Ừm... có rõ ràng đến vậy sao?" Câu này của Bạch Ngư đã ngầm thừa nhận những gì Dạ Lan nói gần như là đúng hết.

Nụ cười trên mặt Bạch Ngư đã thu lại đi nhiều.

Ít nhất không còn là nụ cười vui vẻ giả tạo dịu dàng kia nữa, mà là một nụ cười có chút bất lực.

"Hết cách rồi, bởi vì chị ấy vẫn luôn đè nén bản thân, giống như chị ấy đang sống vì mình vậy, mình không muốn chị ấy như thế."

Nghe thấy câu này, Dạ Lan biết Bạch Ngư dường như sắp "ngửa bài" rồi.

Chỉ thấy Bạch Ngư hơi bĩu môi, hờn dỗi nhìn chằm chằm Dạ Lan, oán trách một cách không hề hung dữ.

"Thật là, một Dạ Lan cỏn con, rõ ràng chỉ là một người bạn vừa mới gặp mặt, lại đi vạch trần lớp ngụy trang tinh xảo như vậy của người ta, thật là quá vô lý."

"Ưm, xin lỗi..."

Dạ Lan cũng không biết làm vậy có đúng không, vẫn có chút nhận thua.

"Mình không giận đâu, chỉ là cảm thấy Dạ Lan thật sự là một người rất dịu dàng, thật không biết tại sao mình lại là người bạn đầu tiên của bạn."

Bạch Ngư không hiểu vòng bạn bè của Dạ Lan, theo lý mà nói đáng lẽ phải có một đống bạn từ lâu rồi.

Dạ Lan tiếp tục lấy hết can đảm nói: "Bạch Ngư, bạn là bạn của mình, nếu có phiền não gì, có thể nói với mình, mình sẽ giúp bạn giải quyết."

Bạch Ngư trầm ngâm một chút, dường như đã thỏa hiệp.

"Phiền não lớn nhất à, chắc là ở chỗ chị gái mình, chị ấy vì cơ thể của mình mà luôn rất không vui, tuy trước mặt mình giả vờ rất tốt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được."

Dạ Lan đại khái đã hiểu một chút.

Nguyên nhân là do "bệnh nan y" trên người Bạch Ngư sao?

"Tâm trạng của Bạch Đồ tiền bối rất đè nén à?" Dạ Lan có chút nghi hoặc, ít nhất cô không nhìn ra được.

Thời gian cô và Bạch Đồ ở bên nhau không dài, hơn nữa vẻ mặt của Bạch Đồ luôn rất lạnh lùng, Dạ Lan không thể nhìn ra được gì.

Bạch Ngư khẳng định gật đầu.

"Ừm, dù gì mình cũng là em gái của chị ấy mà, sao có thể không nhận ra được tâm trạng của chị ấy chứ." Bạch Ngư mỉm cười.

Khi nói về chị gái của mình, sự dịu dàng của cô không phải là giả vờ.

"Chị ấy vì để chữa khỏi bệnh cho mình, vẫn luôn tìm kiếm phương pháp điều trị hiệu quả, nhưng trước giờ đều không tìm được, cho nên áp lực ngày càng lớn, nếu có một ngày mình ra đi, chị ấy tuyệt đối sẽ không chịu đựng nổi."

"Ưm..."

Dạ Lan im lặng, đồng tình với lời của Bạch Ngư.

Sự ra đi của người thân đối với rất nhiều người quả thực không thể chấp nhận được.

Bạch Ngư tiếp tục chậm rãi nói: "Bố và mẹ đi từ rất sớm, chỉ còn lại hai chị em chúng mình nương tựa vào nhau, mình đang nghĩ, ít nhất trước khi ra đi vẫn luôn giữ trạng thái vui vẻ, một dáng vẻ không hề gì, như thể cứ thế chết đi cũng chẳng có gì to tát, như vậy có lẽ sẽ khiến chị ấy dễ chịu hơn một chút."

"Vậy tâm trạng thật sự của bạn..."

"Ừm... chắc là thật sự có chút muốn khóc, chỉ một chút thôi."

Dạ Lan đứng dậy ôm lấy cô.

Rõ ràng là một người nhút nhát như vậy, lại vô thức có hành động tiếp xúc thân mật như vậy với Bạch Ngư.

"Dạ Lan...?" Ánh mắt Bạch Ngư có chút hoảng hốt.

"Khóc ra có lẽ sẽ tốt hơn một chút, bây giờ có mình ở bên cạnh bạn rồi, không cần trốn trong chăn khóc nữa."

"Ưm..."

Sương mù trong mắt Bạch Ngư dần hiện lên, khi được người khác ôm, cô không mạnh mẽ như mình tưởng, nỗi buồn và tủi thân trong lòng như thể sắp mất đi phong ấn.

"Mình không muốn khóc... mình thật sự không muốn khóc..."

Dạ Lan nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà của cô, như thể đang từng lớp từng lớp gỡ bỏ lớp phòng hộ trong nội tâm của Bạch Ngư.

"Đừng như vậy..." Giọng nói nghẹn ngào của Bạch Ngư truyền đến.

Dạ Lan nhẹ nhàng nói: "Xả ra có lẽ sẽ tốt hơn một chút, ít nhất hãy để mình làm đối tượng trút bầu tâm sự của bạn một lần được không? Chúng ta là bạn bè mà."

"Gian xảo quá... đột nhiên lại nói như vậy..."

Bạch Ngư nhẫn nhịn đến bây giờ cuối cùng không nhịn được nữa, bắt đầu bật khóc nức nở.

"Oa——"

Nước mắt của Bạch Ngư như dòng nước không thể ngăn lại chảy dài trên má, như thể muốn trút bỏ tất cả những tình cảm đã dồn nén trong suốt thời gian qua.

Dạ Lan yên lặng nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cố gắng để giọng nói của mình trở nên dịu dàng hơn.

"Khóc đi, khóc đi... có mình ở đây rồi."

...

Gần mười phút sau, tiếng khóc của Bạch Ngư mới dừng lại.

Bạch Ngư lau đi những giọt lệ ở khóe mắt, sắc mặt hơi ửng hồng, xem ra là đã ngại ngùng.

"Xin lỗi, đã coi bạn như thùng rác..."

"Không sao đâu, tuy là lần đầu, nhưng mình vẫn bằng lòng làm như vậy, nếu bạn còn muốn tìm người trút bầu tâm sự, vậy thì hãy liên lạc với mình."

"Bạn sắp đi à?"

"Ừm, bây giờ có chút việc phải làm, tối mình sẽ qua lại với bạn."

"Ưm..." Bạch Ngư lưu luyến gật đầu.

Lần đầu tiên có bạn bè, lại còn nói với cô ấy nhiều lời muốn nói như vậy, bây giờ đối phương sắp rời đi, Bạch Ngư vẫn rất không nỡ.

"Dạ, mình vẫn là lần đầu tiên nói những lời này trước mặt bạn bè, nếu có thể, bạn có thể đừng nói cho chị mình biết không? Mình sợ chị ấy sẽ càng lo lắng hơn."

Nghe vậy, Dạ Lan cười gật đầu.

"Yên tâm đi, mình sẽ giữ bí mật."

"Vậy thì tốt rồi..."

Trước khi rời đi, Dạ Lan đột nhiên ma xui quỷ khiến hỏi một câu.

"Bạch Ngư, nếu cho bạn một cơ hội để thực hiện điều ước, bạn muốn ước gì?"

Bạch Ngư lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

"Chắc là muốn chị gái sau khi mình ra đi vẫn có thể vui vẻ..."

"Đó là điều ước thật sự của bạn sao?"

"Điều đó không quan trọng..."

"Nhưng mà, mình nghĩ, điều ước thật sự của bạn đối với mình rất quan trọng." Dạ Lan nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Muốn sống tiếp đúng không?"

"Ể?" Đồng tử Bạch Ngư hơi giãn ra.

"Tên online của bạn đã lộ hết rồi đó, nội tâm của bạn vẫn đang khao khát được sống tiếp, chứ không phải là không hề gì."

"Ưm..."

Trước đây quả thực có suy nghĩ vô cùng mãnh liệt đó, nhưng sau hết lần này đến lần khác kiểm tra, trải qua hết lần này đến lần khác thất vọng, hình như đã nhạt đi rồi.

Bây giờ, nội tâm của mình còn khao khát được sống tiếp không?

Nếu ước, điều ước có thể thực hiện được cũng là vạn năng đúng không?

Dù cho đó chỉ là hư ảo.

"Mình muốn... được sống."

Nghe thấy câu trả lời này, Dạ Lan nở một nụ cười đáng yêu.

"Gì chứ, cứ thẳng thắn như vậy chẳng phải tốt hơn sao, yên tâm đi, mình sẽ cố gắng giúp bạn thực hiện điều ước!"

Giờ khắc này, nội tâm của Dạ Lan tràn đầy nhiệt huyết, đã không thể chờ đợi được nữa để tìm hiểu thêm nhiều chuyện.

Mà cô không hề biết, sau khi cô đã trao cho Bạch Ngư một loại tư cách nào đó, sức mạnh ẩn giấu trong cơ thể đã bắt đầu có dấu hiệu thức tỉnh.