Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

(Đang ra)

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

Miyama Suzu

Guy Gullveig tuy là con trai của một quý tộc nhưng lại là một đứa con ngoài giá thú. Cậu đã trải qua những ngày tháng bất hạnh bị anh trai cùng cha khác mẹ ngược đãi và bị cha mình phớt lờ.

7 9

Góc nhìn của tác giả

(Đang ra)

Góc nhìn của tác giả

Entrail_JI

Anh ta là trung tâm của vũ trụ.Anh ta đánh bại mọi kẻ thù và cuối cùng giành được cô gái xinh đẹp.

1 3

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

300 411

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

28 119

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

635 6188

Quyển 2 – Thành phố Rối - Chương 18: Có Bạn Là Đủ Rồi

"Không nói chuyện này nữa."

Nhận ra không khí có chút nặng nề, Dạ Tinh chọn cách lập tức chuyển chủ đề.

"Hừm, Liên Hoa, có thể cho mình biết câu chuyện về con rối này không? Cảm giác dễ thương quá."

Điều ước lần này là sửa lại con rối, nhưng con rối hoàn chỉnh bây giờ đang ở ngay trước mắt cô.

Nếu không có gì bất ngờ, phương pháp thực hiện điều ước chính là thông qua việc can thiệp vào sự kiện chắc chắn sẽ xảy ra trong lịch sử, đảo ngược sự kiện dẫn đến việc con rối bị hỏng, như vậy chắc mới được coi là hoàn thành viên mãn.

Cho nên thông tin về con rối này càng nhiều càng tốt.

Dù sao Dạ Tinh cũng không có lý do gì để ở bên cạnh Liên Hoa mãi, như vậy cũng quá kỳ lạ.

"Bạn nghĩ vậy sao?"

Nghe thấy lời phát biểu của Dạ Tinh, mắt Liên Hoa sáng lên, dường như rất vui.

"Bố và bạn học của mình đều nói con rối này không dễ thương chút nào, nhưng mình lại cảm thấy nó là đẹp nhất, bạn cũng nghĩ vậy, thật là tốt quá."

"Hừm hừm hừm~"

Nói con rối dễ thương thật ra có hơi nói quá một chút, thật ra đặc điểm lớn nhất của nó là mộc mạc và đơn giản.

Có điều Dạ Tinh cảm thấy nói như vậy có thể sẽ khiến Liên Hoa vui hơn một chút.

Bây giờ xem ra quả nhiên không sai.

Chi tiết quyết định thành bại mà.

Nhưng nói đi nói lại, Dạ Tinh quả thực thích con rối nhỏ có thể mang lại những màn trình diễn thú vị này.

Bất kể ngoại hình thế nào, sự tồn tại của Liên Hoa đã cho nó giá trị xứng đáng.

Sau đó cảm xúc của Liên Hoa ngày càng dâng cao, tiếp tục nói: "Con rối này là mẹ mình tặng cho mình, mẹ cũng là một nghệ sĩ múa rối rất lợi hại, trước đây mẹ chính là dùng con rối này để biểu diễn cho mình xem, mình sở dĩ thích múa rối, cũng là vì ảnh hưởng của mẹ, con rối này thật ra có một cái tên dễ thương, gọi là Tiểu Liên, thế nào, rất tuyệt đúng không?"

"Hừm~ đúng là rất tuyệt."

Thì ra con rối này là món quà mà người mẹ đã qua đời tặng cho Liên Hoa.

Vậy thì đối với Liên Hoa mà nói, con rối này quả thực rất quan trọng, cũng rất có ý nghĩa đặc biệt.

Có lẽ con rối tên là "Tiểu Liên" này đang mang theo nỗi nhớ của Liên Hoa đối với mẹ cũng không chừng.

Cũng chả trách sau khi con rối bị phá hỏng, Liên Hoa của tương lai lại đau buồn như vậy.

Cho nên để bi kịch không lặp lại, Dạ Tinh nhất định phải nỗ lực thay đổi kết cục của câu chuyện này.

Lời hứa với Liên Hoa của tương lai sẽ không bị bội tín.

Sau đó trong khoảng thời gian tiếp theo, Liên Hoa liền cao hứng nói về những chuyện ngày xưa của mẹ, như thể đó là người mà mình ngưỡng mộ nhất.

Dạ Tinh trong quá trình này yên lặng lắng nghe lời nói của Liên Hoa, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại, ra vẻ có đang nghe rất nghiêm túc.

Một lúc sau Liên Hoa lại từ một góc nào đó lôi ra những con rối khác.

Nghe nói đó là những con rối mà mẹ thường dùng để biểu diễn một câu chuyện trước đây.

Có tiểu thư, quản gia, người hầu, người dân bình thường, v.v., đặc điểm nhân vật rõ ràng, trông cái nào cũng tinh xảo hơn "Tiểu Liên".

Trong lòng Dạ Tinh cảm thấy tò mò, cũng thử chơi một chút.

Nhưng sau khi bắt tay vào, con rối dưới chân cô dưới sự điều khiển của cô giống như một con sâu róm rơi vào trong cổ áo, trực tiếp bắt đầu nhảy điệu nhảy breakdance không rõ ý nghĩa.

"Phụt~"

Liên Hoa bị chọc đến mức không nhịn được mà bật cười, nhưng vì sĩ diện của Dạ Tinh, đã đang cố gắng nhịn lại.

"Hừm..."

Dạ Tinh hơi bĩu đôi môi hồng hào, uất ức nghiên cứu một lúc lâu, cuối cùng dưới sự hướng dẫn của Liên Hoa đã điều khiển con rối làm ra được vài động tác đơn giản.

Tuy nhiên chẳng có tác dụng gì.

Dạ Tinh trực tiếp từ bỏ.

"Thôi bỏ đi, mình không có thiên phú về phương diện này, quả nhiên vẫn là xem Liên Hoa bạn biểu diễn vui hơn một chút."

Dạ Tinh khoanh hai tay đặt lên bàn, vùi khuôn mặt trắng như tuyết vào hai cánh tay, nghiêng đầu, vẻ mặt suy đồi, mái tóc bạc xinh đẹp như thác nước chảy xuống.

Đôi mắt màu đỏ thẫm như thể mang theo men say, nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé bên cạnh.

"Có bạn ở đây là đủ rồi... không phải sao?"

"Hừm..."

Khuôn mặt trắng như sương của Liên Hoa nhanh chóng đỏ bừng, như một quả táo chín mọng, khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn nhẹ một miếng.

Cô không khỏi sờ lên khuôn mặt có hơi nóng của mình, tim đập thình thịch.

Không biết tại sao lại ngại ngùng như vậy~

Rõ ràng là một câu nói đơn giản như vậy, nhưng phối hợp với ánh mắt và giọng điệu của Dạ Tinh, thật sự có cảm giác đánh trúng vào tâm hồn.

Bị thả thính rồi!

"Hu hu~"

Liên Hoa hai tay che mặt phát ra một tiếng kêu rên nhỏ, trên đầu như thể bốc lên từng luồng hơi nước, đúng là công chúa hơi nước.

Dạ Tinh nghi hoặc ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Liên Hoa có chút không đúng.

"Sao vậy? Lời mình vừa nói rất kỳ lạ sao?"

"Không... có lẽ là do mình hiểu sai."

Sau khi ngại ngùng vài phút, Liên Hoa cuối cùng đã bình ổn lại nhịp tim bất thường.

Bây giờ xem giờ.

Từ lúc về đến bây giờ đã qua hơn hai tiếng.

Thời gian đôi khi trôi qua cũng khá nhanh.

Chỉ đơn giản là nói chuyện và chơi đùa đã qua một khoảng thời gian dài như vậy.

Ít nhất Dạ Tinh và Liên Hoa hai người trong khoảng thời gian này không cảm thấy rất chán, cho nên thời gian trôi qua rất nhanh.

"Dạ... Dạ Tinh, bây giờ sắp đến giờ ăn tối rồi, ở nhà mình ăn nhé?" Liên Hoa đề nghị.

Bạn bè đến nhà chơi, giữ lại ăn tối vốn là lễ nghi cơ bản.

Đương nhiên, đôi khi có thể chỉ là muốn ý tứ một chút.

Nhưng Liên Hoa bây giờ thật sự muốn giữ Dạ Tinh ở lại đây, và cùng cô ấy ăn tối.

Nếu tối cũng có thể ở lại đây qua đêm thì còn tốt hơn~

"Ể? Được không ạ?"

"Ừm, hoàn toàn không có vấn đề gì, mình nghĩ bố sẽ không để ý đâu."

Dạ Tinh gật đầu trầm tư, dường như đang cân nhắc chuyện này.

Thật lòng mà nói cô không muốn ăn cơm ở nhà người khác, bởi vì sẽ có cảm giác bị gò bó, ăn cơm cùng bàn với người không quen thuộc e rằng sẽ muốn ăn xong ngay lập tức rồi đi.

Có điều Dạ Tinh liếc nhìn Liên Hoa trong mắt đầy mong đợi, trong lòng đã đưa ra quyết định.

"Hừm, thôi được, vậy tối nay làm phiền các bạn rồi."

Dù sao Dạ Lan ở căn cứ của Người Gác Đêm cũng không về được, cũng không thể triển khai được trò chơi đút ăn cho nhau siêu vui vẻ.

Một mình ăn lại có vẻ hơi cô đơn, vậy thì vẫn là nên ở nhà Liên Hoa ăn một bữa đi.

Ăn chực chỉ là thứ yếu, để Liên Hoa vui vẻ mới là quan trọng nhất.

"Tốt quá rồi~"

Dạ Tinh đã bị Liên Hoa đang phấn khích ôm lấy.

Vài lọn tóc dính vào chiếc mũi nhỏ nhắn của Dạ Tinh, một mùi hương thanh khiết xộc vào mũi, vừa nhột vừa thơm.

Quả nhiên cơ thể của mỗi cô gái đều không giống nhau.

Cơ thể của Dạ Lan hình như mềm mại hơn một chút, ôm vào rất thoải mái, rất thích hợp làm gối ôm.

Nhưng Liên Hoa lại có chút không giống.

Cô cũng có sự mềm mại mà một cô gái nên có, nhưng so với Dạ Lan lại nhiều hơn một phần xương xẩu, gầy hơn Dạ Lan một chút, nếu một số chỗ có nhiều thịt hơn một chút có lẽ sẽ hoàn hảo.

Ừm, đây là đánh giá đơn giản của Dạ Tinh sau khi được ôm.

Tiếc là không dám nói ra.

Sau đó Liên Hoa buông Dạ Tinh ra, với những bước chân vui vẻ ra khỏi phòng.

"Mình đi bảo mẹ kế làm thêm một phần, Dạ Tinh bạn cứ ở trong phòng chờ nhé~"

"Vâng."

Sau khi Liên Hoa ra ngoài, Dạ Tinh như thể thả lỏng mà nằm trên tấm thảm lông màu hồng, có chút ngây dại nhìn lên trần nhà.

"Hừm... mình có quên gì không nhỉ?"

Không biết, không nhớ nổi.