Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

(Đang ra)

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

Miyama Suzu

Guy Gullveig tuy là con trai của một quý tộc nhưng lại là một đứa con ngoài giá thú. Cậu đã trải qua những ngày tháng bất hạnh bị anh trai cùng cha khác mẹ ngược đãi và bị cha mình phớt lờ.

7 8

Góc nhìn của tác giả

(Đang ra)

Góc nhìn của tác giả

Entrail_JI

Anh ta là trung tâm của vũ trụ.Anh ta đánh bại mọi kẻ thù và cuối cùng giành được cô gái xinh đẹp.

1 3

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

300 402

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

28 119

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

635 6187

Quyển 2 – Thành phố Rối - Chương 17: Gặp Gỡ Gia Đình

Trong công viên.

Một cô bé mặc đồ lộng lẫy đang biểu diễn múa rối.

Tuy động tác đơn giản, nhưng lại khiến người ta xem thấy vui mắt.

Dạ Tinh nghiêm túc nhìn động tác trên cánh tay và ngón tay của Liên Hoa, cũng như con rối mộc mạc đang nhảy múa trên sân khấu, với ánh mắt thưởng thức và vui vẻ, thể hiện sự tôn trọng đúng mực của một khán giả.

Không biết có phải là ảo giác của cô không.

Cảm giác vở múa rối mà Liên Hoa biểu diễn hôm nay dường như vui tươi hơn rất nhiều, khiến người ta yêu thích hơn so với ngày đầu tiên.

Giống như con rối đang mang theo tình cảm của người nghệ sĩ múa rối.

Đây có phải là người và rối hợp nhất trong truyền thuyết không?

Cảm giác thật lợi hại!

Trong đôi mắt màu đỏ thẫm của Dạ Tinh dần dần lộ ra ánh mắt có phần nể phục.

Tuy các loại kiến thức về múa rối đều nằm ngoài tầm hiểu biết của cô, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô đồng cảm với nó trong quá trình này.

Dạ Tinh rất dễ thích một sự vật, chỉ cần có thể chạm đến tâm hồn của cô, bất kể là gì cũng được, cho dù là loại hình biểu diễn cổ xưa đã bị đào thải từ lâu.

"Ừm hì~"

Liên Hoa cảm nhận được sự ngưỡng mộ trong ánh mắt của Dạ Tinh, trong lòng vô cùng vui vẻ, động tác trên tay cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn.

【Tốt quá rồi~】

Dạ Tinh rất thích vở múa rối của cô, dường như đã chìm đắm vào trong.

Đối với một nghệ sĩ múa rối mà nói, đây tuyệt đối là lời khen ngợi và công nhận tốt nhất.

Điều này khiến Liên Hoa chỉ hận không thể đưa Dạ Tinh về nhà, để cô ấy ngày nào cũng xem mình biểu diễn múa rối, chắc là những ngày tháng đó sẽ rất vui vẻ nhỉ?

Một lát sau.

Một vở múa rối đặc sắc đã kết thúc hoàn hảo, sân khấu cũng cuối cùng sẽ hạ màn.

"Hay quá~" Dạ Tinh trên mặt mang một nụ cười đáng yêu, vui vẻ vỗ tay.

Bốp bốp bốp

"Quả nhiên rất tuyệt, vở múa rối của Liên Hoa dường như có tiến bộ rồi đó~ cảm giác còn mượt mà hơn trước."

"Cảm ơn."

Liên Hoa ngại ngùng gãi đầu, càng ngày càng cảm thấy Dạ Tinh thật đáng yêu.

Cô ấy là khán giả đầu tiên của mình, có thể tìm thấy niềm vui trong màn trình diễn, thậm chí có thể gọi là tri kỷ.

Một người bạn hợp gu với mình không phải là tuyệt vời nhất sao?

"Hừm... Dạ Tinh, tối nay có muốn đến nhà mình chơi không?" Liên Hoa lấy hết can đảm đưa ra lời mời.

"Hửm?" Vẻ mặt Dạ Tinh sững sờ, suýt chút nữa không phản ứng kịp.

Liên Hoa đang mời cô sao?

Nên nói thế nào đây?

Đúng là tâm linh tương thông.

Vốn dĩ Dạ Tinh còn đang khổ não không biết làm sao để làm sâu sắc thêm mối quan hệ.

Dù sao muốn thực hiện điều ước "để con rối nguyên vẹn" thì phải lại gần Liên Hoa hơn mới được.

Không ngờ Liên Hoa lại mở lời mời trước.

Chuyện này đúng ý của Dạ Tinh.

"Ừm~" Dạ Tinh hoàn hồn lại, trên mặt nở một nụ cười, đáp lại Liên Hoa đang có vẻ mặt hơi thấp thỏm: "Được thôi~"

"Phù~" Liên Hoa thở ra một hơi, nhất thời cảm thấy tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, ngay sau đó trên mặt nở một nụ cười vui vẻ, trong đôi mắt màu hồng nhạt ẩn chứa sự phấn khích nhỏ bé.

Không từ chối thật là tốt quá!

"Vậy bây giờ có thể cùng mình về không?"

"Ể? Bây giờ sao?"

Dạ Tinh nghi hoặc nhìn đồng hồ, hình như mới ra ngoài chưa được nửa tiếng.

"Hừm... thôi được."

Có điều thời gian gì đó không quan trọng, Dạ Tinh cũng vui vẻ đồng ý.

Đồng thời trong lòng cô vẫn có chút căng thẳng.

Dù sao đây vẫn là lần đầu tiên đến nhà bạn bè chơi, chắc chắn sẽ khác với việc đến ký túc xá của Người Gác Đêm của Linh Miêu.

Đến nhà Liên Hoa có thể sẽ gặp gia đình của cô ấy.

Nên giao tiếp với họ như thế nào, đây đối với một người sợ giao tiếp là một thử thách rất lớn.

Đây là ra mắt phụ huynh đó!

Nghĩ thế nào cũng sẽ rất căng thẳng.

Sau đó Liên Hoa thu dọn xong hòm đựng rối, trực tiếp kéo tay Dạ Tinh về nhà.

"Chúng ta đi thôi."

Dạ Tinh để mặc Liên Hoa kéo mình đi, trong lòng có chút vui vẻ.

Thật thuận lợi, biết đâu rất nhanh có thể thực hiện được điều ước.

Cố gắng trở về trước khi Tinh Thực Siêu Tân Tinh đến, như vậy sẽ không cần lo lắng quá nhiều rắc rối.

"Hừm hừm hừm..."

Không lâu sau.

Dạ Tinh dưới sự dẫn dắt của Liên Hoa đã đến trước một căn biệt thự, trông thật sang trọng.

Đây là nhà của Liên Hoa sao?

"Ồ..."

Dạ Tinh hoàn toàn bị sốc.

Không ngờ Liên Hoa còn là một bé loli nhà giàu.

"Nhà bạn lớn thật đó."

"Hừm, vậy tối nay có muốn ngủ ở nhà mình không? Nhà mình còn rất nhiều phòng trống, cũng có thể ngủ cùng mình đó."

"Ái chà..."

Dạ Lan ở căn cứ của Người Gác Đêm đã bị một Lam Phong Tô Vũ nào đó coi như gối ôm rồi.

Nếu Dạ Tinh cũng trở thành gối ôm, vậy thì thật quá đệt.

Có điều nếu xảy ra thì cũng tốt, khác biệt ở chỗ Liên Hoa là một bé loli rất đáng yêu, nghĩ thế nào cũng không lỗ.

Biết đâu còn có thể ngược lại coi người ta như gối ôm.

Ừm...

Cho nên rốt cuộc có nên đồng ý không nhỉ?

"Hừm... để xem tình hình."

"Vậy thì cứ suy nghĩ cho kỹ đi nhé."

Liên Hoa cũng không ép, trực tiếp dẫn Dạ Lan vào cửa.

Bây giờ bố vẫn đang đi làm bên ngoài, chỉ có một người mẹ kế nào đó ở nhà, vấn đề không lớn.

Dạ Tinh cởi giày ở cửa, để lộ ra đôi bắp chân trắng nõn mang tất lụa mỏng manh, những ngón chân tròn trịa đáng yêu dưới lớp tất trắng hơi cựa quậy, vô cùng quyến rũ.

Cô đi đôi dép dành cho khách, tò mò hỏi một câu: "Liên Hoa, nhà bạn có ai ở nhà không?"

"Ừm... chắc là có một người dì nào đó ở nhà..."

"Hửm?" Dạ Tinh hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt, nghe không rõ lắm.

"Là người yêu của bố."

"Thì ra là vậy, là mẹ của bạn à."

"Cũng gần như vậy..."

Liên Hoa không giải thích nhiều, chỉ là vẻ mặt có hơi phức tạp, ngay cả trong giọng điệu cũng bớt đi vài phần vui vẻ.

Sau khi đến phòng khách.

Dạ Tinh rất nhanh đã gặp được người mẹ trong lời nói của Liên Hoa, là một người phụ nữ trông rất trưởng thành, hình như mới hai mươi mấy tuổi.

Nhưng với tư cách là một người mẹ mà nói, thật sự là quá trẻ.

Nếu thật sự là hai mươi mấy tuổi, lại còn có một cô con gái mười bốn tuổi như Liên Hoa, vậy thì phen này có lẽ một người bố nào đó vẫn đang ở trong tù.

Lúc này người phụ nữ nhìn qua, trong mắt có hơi nghi hoặc.

"Liên Hoa, vị này là ai?"

"Là bạn của con." Liên Hoa lạnh nhạt trả lời.

Dạ Tinh lập tức chào một tiếng.

"Chào dì ạ."

Cô cảm thấy giọng điệu của Liên Hoa rất lạnh nhạt.

Điều này đối với một cặp mẹ con là không bình thường.

"Hửm?" Điều này khiến Dạ Tinh không hề hay biết cảm thấy có chút nghi hoặc.

Chẳng lẽ mối quan hệ gia đình của Liên Hoa không hòa thuận sao?

Tuy nhiên người phụ nữ không để tâm, như thể đã quen với thái độ này, gật đầu.

"Vậy à, vậy thì chúc hai đứa chơi vui vẻ nhé."

Sau đó Dạ Tinh đã bị Liên Hoa kéo về phòng.

"Hừm hừm hừm..."

Dạ Tinh ngồi khoanh chân trên đệm, nhìn Liên Hoa đang đặt hòm đựng rối bên cạnh giường, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

"Dạ... Liên Hoa, tình cảm của bạn và mẹ bạn không tốt sao?"

Tuy nói hỏi chuyện gia đình của người khác không tốt, nhưng điều này có thể liên quan đến "điều ước", cho nên vẫn phải tìm hiểu một chút.

Chỉ nghe Liên Hoa nói: "Thật ra đó không phải là mẹ ruột của mình, mẹ ruột của mình thật ra đã qua đời rồi, đó là người yêu mà bố tìm sau này."

"Cho nên nói là mẹ kế sao...?"

Chả trách lại trẻ như vậy.

Dạ Tinh đại khái đã hiểu.

Liên Hoa ước chừng là có chút không chấp nhận người mẹ kế mới đến này, cho nên mới lạnh nhạt như vậy.

Để xác minh điểm này, Dạ Tinh cẩn thận hỏi ra.

"Bạn có ghét cô ấy không?"

"Hừm, không nói là ghét, chỉ là không thích, hơn nữa mình nghĩ cô ấy cũng không thích mình, cho nên rất nhiều lúc đều là lờ nhau đi, bây giờ cũng gần quen rồi."

Liên Hoa không hề giấu diếm suy nghĩ của mình với Dạ Tinh, chắc là cảm thấy cô có thể tin tưởng.

Dạ Tinh ra vẻ "thì ra là vậy".

"Vậy à..."