Chiều cuối tuần, tôi đang đứng chờ người mình hẹn tại ga gần nhà, lòng không khỏi bồn chồn xen lẫn háo hức.
Người đó chính là cô gái nổi tiếng nhất trường—Shinomiya Rinoa, một mỹ nữ mà dù không phải idol, vẫn có cả một câu lạc bộ người hâm mộ cuồng nhiệt không thua gì người nổi tiếng thực thụ.
Cô ấy được gọi là "thánh nữ", là "công chúa của trường", mỗi ngày đều nhận vô số lời tỏ tình. Vậy mà không hiểu vì lý do gì, cô ấy lại nhờ tôi, một người chẳng có gì đặc biệt để chụp ảnh mình trong tư thế... gợi cảm. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao, chỉ biết hôm nay là ngày hẹn và trong lòng tôi thì toàn là dấu hỏi.
“Rốt cuộc Shinomiya-san đang nghĩ gì thế không biết...?”
Gặp nhau ở nhà của bạn học chỉ để bàn công việc, lại còn nói nếu có thời gian thì chụp luôn bộ ảnh… tôi thấy chuyện này quá mơ hồ và mạo hiểm. Dù tôi đã chuẩn bị sẵn máy ảnh, nhưng lòng vẫn bất an.
"Anno-ku——n!"
Đang ngẩn người, tôi chợt nghe tiếng gọi quen thuộc. Từ phía trên cầu thang cuốn, Shinomiya-san đang vẫy tay bước xuống. Chỉ cần cô ấy xuất hiện, cả không gian xung quanh như bừng sáng. Cô ấy đúng là bông hoa nở rộ giữa bối cảnh xám xịt.
"Xin lỗi đã để cậu chờ nha. Thật ra mình tới sớm từ trước rồi."
Cô mỉm cười ngại ngùng.
Dù lúc đó đã hơn 1 giờ 30 chiều, thời gian hẹn là 2 giờ, tôi tới từ lúc 1 giờ mà cứ nghĩ mình sớm. Vậy mà cuối cùng vẫn là cô ấy đến trước.
"Không sao, tớ cũng mới đến thôi. Nhưng... sao cậu lại mặc đồng phục vậy?"
Hôm nay là ngày nghỉ, chẳng có lý do gì để mặc đồng phục cả. Nói thật, tôi còn hơi mong được thấy trang phục thường ngày của cô ấy nữa.
"Thì... mình nghĩ nếu cậu định chụp ảnh thì mặc đồng phục sẽ hợp hơn. Mà sao? Cậu muốn thấy mình mặc đồ thường à? Có mong chờ gì không đó?" Cô nghiêng người trêu chọc.
Cô ấy tiến sát lại gần tôi, nụ cười tinh nghịch, giọng thì như cố ý chọc quê. Tôi cảm thấy đây không phải là "thánh nữ" gì hết, mà là một cô nàng lém lỉnh, hay đúng hơn là tiểu ác ma.
"Ừ đúng rồi. Tớ trông đợi được thấy cậu mặc đồ thường lắm. Thất vọng ghê. Vậy cậu vui chưa hả?"
"Hehe, nếu cậu năn nỉ thì biết đâu mình sẽ cho xem đó nhe~"
Cô ghé sát tai tôi thì thầm, giọng ngọt như đường.
Nếu là lúc chỉ có hai đứa, chắc tôi đã đỏ mặt tới mang tai rồi. Nhưng ở giữa chốn đông người thì không thể để bản thân mất bình tĩnh được.
"À ừm... không sao cả, nhưng cậu có thể... lùi ra một chút trước không?"
"Hở?"
Cô nghiêng đầu như không hiểu gì.
Cô ấy thật sự không nhận ra à? Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ấy rồi giải thích:
"Không phải tớ khó chịu, nhưng ở đây đông người quá. Mình nên giữ ý một chút đi."
"À...!"
Cô bật ra một tiếng như vừa nhận ra điều gì, rồi lập tức nhảy lùi lại, mặt đỏ bừng vì ngượng. Trông cô lúc đó hơi đáng thương, nhưng nhờ vậy mà chúng tôi cũng có thể di chuyển tiếp.
"Đi thôi. Ở đây lâu là gây chú ý lắm."
"Thời gian là vàng bạc mà. Vậy thì, Anno-kun, dẫn đường nhé!"
"Mà nè, Shinomiya-san, thật sự tụi mình sẽ bàn bạc và chụp ảnh ở... nhà tớ sao?"
"Gì chứ? Không phải chính cậu đồng ý sao? Vì thiết bị đều ở nhà cậu cơ mà? "
Khi cô ấy đề xuất làm việc tại nhà tôi, tôi phản đối ngay. Vì ba mẹ tôi đã ra nước ngoài công tác một năm rồi, nên nhà gần như chỉ còn mỗi tôi. Tuy được tự do, nhưng tôi chưa từng mời bất kỳ cô gái nào đến nhà, kể cả Yuzuha, người chị cosplay thân nhất của tôi.
Dù tôi đã giải thích rõ ràng, Shinomiya-san vẫn kiên quyết lắc đầu.
"Mình không phải cosplayer chuyên nghiệp gì đâu. Thuê studio làm gì cho phí tiền."
"Vậy tại sao lại chọn nhà tớ? Mà nhà tớ lại không có người lớn ở nữa chứ?"
Tôi thật sự không hiểu ý đồ của cô ấy. Nếu đảo ngược lại, bảo tôi đến nhà cô ấy, tôi cũng chẳng biết phải làm gì. Chắc tim tôi bay ra khỏi ngực luôn.
"Ý cậu là, nếu chỉ có hai đứa trong nhà thì cậu sẽ... biến thành sói à? "
Cô nhìn tôi như nắm chắc phần thắng.
Tôi chẳng hiểu sao cô ấy lại tin tưởng tôi đến vậy, nhưng tôi cũng trả lời thật lòng:
"Nếu chuyện đó xảy ra thì coi như đời tớ tiêu luôn. Tớ sẽ không làm gì phản bội lòng tin của ba mẹ cả."
Tôi không bao giờ lợi dụng khách hàng. Giữ khoảng cách đúng mực là nguyên tắc để duy trì mối quan hệ tốt đẹp. Ba tôi đã luôn dặn dò như vậy, dù lúc nghe chuyện ba gặp mẹ, tôi cũng thấy hơi mâu thuẫn.
"Hehe, Anno-kun đúng là người chân thành. Tó rất vui vì đã nhờ cậu."
"...Tớ nghĩ không chỉ mình tớ như vậy đâu."
"Không đâu mà. Theo tớ biết thì cậu là loại hiếm lắm đấy, có thể gọi là loài sắp tuyệt chủng rồi."
"Vậy cậu là người giám hộ loài quý hiếm à?"
Mà đúng hơn là cô ấy đang cầm dây xích giữ tôi thì đúng hơn.
"Muốn mình bảo vệ thì cậu phải biến nhỏ lại thành học sinh tiểu học nhé~ Cậu làm được không? "
"Kiểu nhỏ người nhưng tâm hồn người lớn á? Tớ xin kiếu... "
Mà nếu nói thật thì, nghĩ đến cảnh hai đứa tắm chung hay ngủ chung cũng... không tệ. Nhưng lý trí tôi biết rõ điều đó rất nguy hiểm. Nếu có xảy ra, chắc cũng chỉ được phép một lần duy nhất trong đời thôi.
Thế là hai đứa vừa trò chuyện linh tinh, vừa bước đi song song trên con đường về nhà tôi…