Khi chúng tôi rời khỏi cửa hàng thì mặt trời đã bắt đầu lặn. Tôi vốn không định ở lại lâu đến vậy, nhưng việc thử nhiều bộ đồ hơn dự tính đã khiến thời gian trôi qua nhanh hơn.
Nếu bây giờ về nhà rồi bắt đầu buổi chụp ảnh thì chắc chắn sẽ kéo dài đến tận đêm khuya. Có lẽ tốt nhất là nên tạm hoãn hôm nay và giải tán tại đây. Nhưng ngay lúc tôi định đề nghị như vậy, Shinomiya-san lại lên tiếng trước.
"Mà này, Anno-kun. Tớ có thể đến nhà cậu sau đó được không?"
Tôi ngạc nhiên trước lời đề nghị của cô ấy.
"Dù cậu có đến thì chúng ta cũng không thể chụp ảnh được đâu mà?"
Giờ đã hơn 5 giờ rưỡi chiều. Đến nhà tôi mất khoảng ba mươi phút đi tàu, không phải xa lắm, nhưng nếu bắt đầu làm gì đó thì trời sẽ nhanh tối.
"Tớ hiểu mà. Tớ chỉ nghĩ là chúng ta có thể bàn về cách tiếp theo buổi chụp ngày mai thôi. Cậu thấy sao?"
Cũng có lý nhỉ. Bàn trước về ý tưởng sẽ giúp tận dụng thời gian chụp tốt hơn và điều chỉnh một số thứ nếu cần thiết.
"Tớ cũng muốn bàn về chuyện đó, nhưng… phải là hôm nay sao?"
"Người ta nói phải rèn sắt khi còn nóng mà! Vì cậu đã bỏ công dẫn tớ đi thử đồ rồi, nên tớ muốn định hình hình ảnh sớm nhất có thể!"
"…Cũng đúng."
"Với lại đừng lo về thời gian. Tớ không có giờ giới nghiêm nên có trễ một chút cũng không sao đâu."
Nói rồi, Shinomiya-san nở một nụ cười có phần cô đơn. Phản ứng của cô ấy khi chị gái được nhắc đến lúc nãy, rồi bây giờ nữa, khiến tôi có chút lo lắng. Nhưng giống như lý do cô ấy muốn tôi chụp "một khía cạnh chưa từng thấy của bản thân", đây không phải chuyện mà tôi có thể tùy tiện đào sâu.
"Thực ra thì, vì ngày mai tớ cũng được nghỉ nên chúng ta có thể làm một buổi ngủ lại nhà cậu cũng được đó, Anno-kun!"
"Không đời nào có chuyện đó đâu! Cùng lắm chỉ là ăn tối thôi!"
Chỉ riêng việc hai đứa đi mua sắm chung mà còn là mua đồ bơi để chụp ảnh thì đã đủ khiến tôi bị đưa vào danh sách đen rồi. Nếu mà chuyện cô ấy qua đêm lộ ra thì tôi còn không kịp giải thích trước khi bị xét xử nữa. Mà, thật ra ăn tối chung đã là khá liều lĩnh rồi.
"Thôi được rồi, hôm nay tớ đành chấp nhận chỉ ăn tối thôi. Cậu nên biết ơn sự rộng lượng của tớ đấy nhé?"
"Rộng lượng gì chứ? Đầu của tớ đang đau vì mấy cái đòi hỏi vô lý của cậu đấy, Shinomiya-san…"
"Thôi nào, con trai gì mà cứ để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt thế! Mà này, Anno-kun, cậu muốn ăn gì cho bữa tối?"
Khi cô ấy hỏi vậy, tôi phải suy nghĩ. "Cậu muốn ăn gì tối nay?" chắc chắn nằm trong top 3 câu hỏi khó nhất cần trả lời ngay lập tức. Bố mẹ tôi đã ra nước ngoài công tác hơn một năm rồi. Họ vẫn gửi tiền đầy đủ, nhưng tôi thường tự nấu ăn ở nhà. Mà thật ra tôi cũng chỉ biết làm vài món đơn giản, không phong phú gì.
"Cậu có muốn ăn gì không, Shinomiya-san? Tớ sẽ theo cậu."
Tôi quyết định né tránh bằng cách hỏi ngược lại. Dù sao thì cô ấy cũng là khách. Chủ nhà mà, thì phải chiều khách chứ? Tôi nghĩ vậy thôi.
"Thật ra là tớ có một món luôn muốn thử! Được không!? Cho tớ thử nhé!? Dù sao tớ cũng không nghe cậu trả lời đâu!"
"Vậy thì hỏi tớ làm gì chứ!?"
Cái này không chỉ là ích kỷ hay tự cao nữa mà là tư duy của một nhà độc tài tin rằng ý kiến của mình là tuyệt đối. Dù tôi có phản đối ra sao thì kết quả cũng không thay đổi. Bất công thật. Vậy mà tôi vẫn không thể không thở dài và chịu thua. Đó chính là kiểu người như Shinomiya Rinoa.
"Tớ muốn thử đồ ăn vặt!"
"…Cái gì cơ?"
Cô nàng tiểu thư này vừa nói cái gì thế nhỉ?
"Tớ chưa bao giờ được phép ăn đồ ăn vặt cả. Bố mẹ tớ luôn bảo là không tốt cho sức khỏe. Nên tớ nghĩ lần này là cơ hội hoàn hảo để thử đó…!"
"Ờm… ra là vậy…"
Khi cô ấy nghiêng người về phía tôi, ánh mắt mãnh liệt đến mức tôi theo bản năng phải lùi lại một bước. Không phải vì hương thơm ngọt ngào làm tim tôi đập nhanh hay gì đâu nhé.
"Nhưng nếu cậu muốn ăn cơm nhà thì lại là chuyện khác. À mà, món yêu thích của tớ là hamburger đó."
"Khoan đã, cậu đang ngầm bảo là tớ phải nấu cho cậu ăn đấy à!? Lẽ ra đây phải là lúc cậu nói 'Để tớ nấu cho cậu ăn nhé!' giống trong manga chứ!?"
"Anno-kun à, quan niệm kiểu 'đàn ông không vào bếp' xưa rồi! Thời nay ai cũng đi làm cả, nên đàn ông nấu ăn cũng bình thường thôi!"
"Ugh…! Sao cậu lại nói đúng vào lúc này cơ chứ…!"
Tôi rên rỉ, còn Shinomiya-san thì ưỡn ngực tự hào với gương mặt đầy đắc ý. Khuôn mặt trẻ con đáng yêu ấy khiến tôi khó mà giận nổi.
"Được rồi… Tớ hiểu rồi. Vậy thì hôm nay ta kết thúc tại…”
"Mình sẽ về nhà cậu bàn về buổi chụp và tổ chức tiệc junk food nhé!"
Đáng buồn thay, mọi lời phản đối của tôi đều bị gạt đi. Nếu cô ấy muốn ăn đồ ăn vặt đến vậy thì sao không rủ bạn bè đi sau giờ học chứ? Khi tôi hỏi như vậy, Shinomiya-san mỉm cười có chút buồn bã.
"Bạn bè à… Đúng vậy nhỉ. Tớ cũng muốn chứ, nhưng không dễ như vậy."
"Vậy sao? Nếu cậu chỉ cần nói ra, chắc ai cũng muốn đi cùng cậu mà?"
Tôi chắc chắn là vậy. Nếu cô ấy bảo fan club của mình, họ sẽ lao đến ngay lập tức. Mà trong trường hợp đó thì có lẽ sẽ xảy ra một trận chiến đẫm máu giữa các tín đồ cuồng nhiệt.
"Thật ra thì, mọi người xung quanh tớ đều rất tốt bụng, và nếu tớ nhờ thì chắc họ sẽ đi cùng. Nhưng chuyện có thể gọi họ là bạn hay không lại là chuyện khác."
"…Hả?"
Tôi không hiểu. Cô ấy đang nói những bạn học hay trò chuyện hằng ngày không phải bạn ư?
"Nghe thì có vẻ bất lịch sự, nhưng chỉ vì có nói chuyện không có nghĩa là bạn bè. Nhất là khi tớ nhìn thấu được ý đồ của họ."
"…Vậy à. Ra là vậy."
"Trông tớ vậy thôi chứ tớ khá dè dặt và không dễ tin người đâu. Cậu có thất vọng không?"
Cô ấy cười tự giễu như thể đang cho rằng cảm xúc của mình là điều bất thường. Nhưng tôi không thấy có gì lạ cả.
"Tớ không thất vọng đâu. Thật ra, tớ thấy như vậy cũng chẳng sao."
"…Hả?"
Câu trả lời của tôi dường như khiến cô ấy thật sự ngạc nhiên, đến mức dừng cả bước chân lại. Tôi thấy chẳng có gì đáng kinh ngạc cả, nên cứ tiếp tục nói.
"Giống như cậu, người duy nhất mà tớ coi là bạn là Arata. Cậu ấy là người duy nhất tớ từng kể về chuyện chụp ảnh."
Nếu Arata có ở đây, chắc cậu ta sẽ nói, "Cậu vốn không nói chuyện với ai ngoài tớ mà", nhưng vì cậu ta không có mặt nên tôi lờ đi.
"Người mà mình có thể tin tưởng để chia sẻ mọi điều về bản thân thật sự rất hiếm. Nếu đến cuối đời mà có thể đếm được trên đầu ngón tay thì đã là nhiều rồi."
"Hehe. Cũng đúng nhỉ. Đôi lúc cậu nói được mấy lời hay ghê đó, Anno-kun."
Tôi muốn nói là cô ấy không cần phải thêm câu cuối đó, nhưng vì đúng thật nên đành im lặng. Thấy cô ấy vui vẻ trở lại, tôi cũng khuyên thêm một câu.
"Mà, muộn còn hơn không. Cậu vẫn có thể tìm được một người có thể gọi là bạn. Lúc đó thì muốn ăn đồ ăn vặt lúc nào cũng được."
"Không cần lo đâu. Tớ vừa tìm được một người có thể gọi là bạn rồi. Từ nay tớ sẽ dành nhiều thời gian hơn với người đó hơn."
"…Chẳng lẽ, người đó là…?"
"Hehe. Cậu nghĩ là ai? Cứ đoán thoải mái. Dù có đúng tớ cũng không nói đâu nhé!"
Với nụ cười rạng rỡ, Shinomiya-san nắm lấy tay tôi và bắt đầu chạy. Cô ấy nắm chặt đến mức tôi không thể gỡ ra nổi.
"Đi thôi, Anno-kun! Về nhà nhanh còn bàn chuyện ăn gì nữa!"
"Chủ đề là buổi chụp ảnh chứ không phải ăn tối! Bữa tối không phải sự kiện chính!"
"Đừng để tâm tiểu tiết quá! Về nhà nào!"
Phớt lờ dòng người, Shinomiya-san chạy như bay với vẻ đầy hào hứng. Tôi định bảo là chạy thế nguy hiểm lắm, với lại cô ấy đang quên mất mục đích chính rồi… nhưng hơi ấm từ bàn tay cô ấy khiến tôi chẳng nói được lời nào.
Và không chỉ vậy. Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã thầm mong khoảng thời gian này với Shinomiya-san có thể kéo dài thêm chút nữa, và khóe môi tôi vô thức nhếch lên thành một nụ cười.
Không ổn rồi. Nếu không tự chủ lại, tôi chắc chắn sẽ rơi xuống một cái hố sâu đến mức sẽ cân nhắc gia nhập fan club của cô ấy. Phải kiềm chế lại thôi, Anno Takumi.
Nhưng tất cả sự kiên quyết đó cũng trở thành vô nghĩa. Ngay cả khi về đến nhà, tôi vẫn bị cuốn theo nhịp điệu của Shinomiya-san. Cô ấy đột nhiên đòi mặc thử đồ bơi để định hình concept chụp ảnh, rồi lại tuyên bố muốn tổ chức tiệc pizza và bắt đầu gọi đặt hàng. Mọi thứ hoàn toàn rối tung lên.
Dẫu thế nào đi nữa, kết quả cũng không thay đổi, bữa tối của hai đứa cùng nhau ăn, cười nói vui vẻ sau một thời gian dài thật sự rất ngon miệng. Và cái suy nghĩ mình muốn được như thế này thêm lần nữa thì xin được giữ bí mật cho riêng mình.