Công chúa cỏ phấn hương của Vương quốc Livitium

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

(Đang ra)

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

Mizuki Nomura

Nhân vật chính máu S đối đầu với cô nàng xinh đẹp máu S - Daiki Sanada, người đã nộp đơn tham gia câu lạc bộ nghệ thuật trong khi bản thân chẳng có chút năng khiếu nào về nghệ thuật. Thực ra, danh ngh

2 2

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

(Đang ra)

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

Yuzumoto Yuto

Câu chuyện tình yêu thuần khiết kể về hành trình đi đến hạnh phúc của nữ chính yêu anh trai đã mất, và người em trai của hôn phu lại yêu cô, cả hai đều thấu hiểu nỗi đau của nhau.

3 3

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

(Đang ra)

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

Ametsuki

Đây là câu chuyện về cách dẫn lối cho một cô gái xinh đẹp đang gặp rắc rối trở về với tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình

3 35

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Prologue: Công chúa Syltianna [10 tuổi] - Chương 3: Huấn luyện trong rừng và sử ma hắc miêu

Trans: Tearlaments❤BrandedDespia

Edit: Bluepumpkin

♢♦♢♦♢♦♢♦♢♦

Chap 3: Huấn luyện trong rừng và sử ma hắc miêu 

““Wie soll ich meine Seele halten, daß

sie nicht an deine rührt? Wie soll ich sie

hinheben über dich zu andern Dingen? ””

““Tôi biết làm sao cầm giữ tiếng lòng mình

để đừng chạm tiếng lòng em? làm sao tôi có thể

cất tiếng lên cao, vượt qua em, đến với muôn vật khác? ””

— Liebes-Lied (Tình ca) — Rainer Maria Rilke —

♢♦♢♦♢

Từ hôm đó đến nay đã được mười ngày.

Hàng ngày tôi vẫn làm mọi việc như là học trò của sư phụ phù thủy. Đầu tiên, lúc mới mở mắt khi trời còn sớm, tôi lấy khăn tay buộc gọn tóc lại ra phía sau và ra ngoài bằng cửa gỗ ở phía sau và xách một cái xô cũng làm từ gỗ bằng cả hai tay.

Tôi tìm đến cái giếng sau nhà, lấy nước đổ vào xô chừng hai phần ba rồi xách đi. Nhớ lại hôm đầu tiên, tôi đã đổ đầy cái xô sau đó không những không xách nổi mà còn làm đổ nữa và cuối cùng chỉ mang về được có nửa cái xô. Sư phụ mắng tôi té tát, nhưng dù sao tôi cũng đã cố hết sức với cái thân hình béo ú chưa tập thể dục lần nào trong đời này rồi.

Lúc nhận ra rằng mọi công sức luyện tập ở kiếp trước đều đã đổ sông đổ bể tôi cũng nản lắm chứ, nhưng rồi phải tự động viên rằng bản thân vẫn còn nhỏ, vẫn còn nhiều thời gian phát triển và còn…

“...Ư ư. Mình là con gái…”

Tôi lại nản lòng thêm khi sực nhớ ra điều quan trọng ấy.

Theo kết quả thống kê từ những cuộc thi chạy 100m ở Thế vận hội thì phụ nữ dù có cố gắng luyện tập đến đâu, thì thể lực tối đa cũng chỉ bằng 90% so với nam giới.

Tôi cảm thấy dù từng là con gái của một gia đình quý tộc hay là học trò của một phù thủy thì việc rèn luyện cơ thể cũng không phải là trọng tâm. Nhưng sư phụ Regina gạt bỏ ngay, “Có là phù thủy hay pháp sư thì cũng phải khỏe mạnh. Con định làm gì với cái cơ thể yếu ớt đó hả?”. Thế nên tôi đoán rèn luyện từ bây giờ làm vốn cho tương lai cũng không phải một ý tồi, có lẽ vậy.

Xách cái xô được một lúc, tôi tạm nghỉ và nhìn vào khuôn mặt đang phản chiếu trong xô.

Mới chỉ có mười ngày nên tôi đoán chưa có nhiều sự thay đổi nhưng tôi cảm thấy má mình đã tươi tắn hơn. Thắt lưng váy cũng rộng ra buộc tôi phải dùng cái tạp dề để giữ lại. Cứ như này thì tầm một tháng nữa tôi sẽ phải sửa kha khá phần trên quần áo đang mặc đấy.

Nói vậy chứ tôi vẫn thấy mình không khác một con lợn là bao. Thở ra một hơi dài và tiếp tục làm việc, tôi lại xách cái xô lên.

Sau vài lần đi lại giữa nhà bếp và cái giếng để đổ đầy nước vào cái vại nước dùng hàng ngày, tôi bỏ tạp dề ra, đổi sang bộ quần áo dễ vận động hơn và bắt đầu bài tập thể dục buổi sáng.

Sương mai buổi sớm giăng kín một góc cánh rừng. Tôi có thể nhìn thấy khói từ lò sưởi đang vờn quanh nóc căn nhà một tầng kiên cố.

Xoay người nhìn quanh, tôi thấy một hàng rào cao ngang người như để trưng vậy, nhưng thật ra chúng đều được phủ lên một loại chất có mùi đặc biệt khiến ma thú khó chịu. Ngoài ra còn có ma thuật phòng ngự được yểm lên giúp xua đuổi ma thú, đồng nghĩa với việc lũ ma thú không có trí khôn không thể tiếp cận căn nhà. Dù không thấy chúng, tôi vẫn rợn tóc gáy với tiếng gầm gừ từ bên trong rừng sâu.

Mặc kệ những thứ đó, tôi bắt đầu bài tập hàng ngày của mình, hít thở bầu không khí mát lạnh hơn nhiều so với ở Nhật Bản hiện đại.

Tôi khởi động bằng một bài kata . Môn võ cổ truyền ngày xưa tôi học gồm có các đòn sử dụng vũ khí cơ bản cũng như đòn đánh không vũ trang. Trong các thế đòn đứng chủ yếu dùng cho tấn công tầm ngắn, thay vì dùng nắm đấm thì dùng lòng bàn tay và khuỷu tay để ra đòn. Mục tiêu chính là chế ngự đối thủ bằng những đòn chân hiểm hóc và một loạt đòn đánh nhanh chóng hạ gục đối phương.

Mười hôm trước, tôi còn không giữ nổi nhịp thở và các múi cơ đau nhức suốt mấy hôm liền, khiến tôi muốn bỏ cuộc ngay tức khắc. Lúc sung sức nhất, tôi có thể thực liên tiếp mười bài 50 kata không nghỉ, nhưng bây giờ tôi đoán một bài đã là giới hạn của tôi rồi.

Kế đó tôi nhặt một thanh kiếm gỗ lên, đúng hơn là một cành cây đã cạo vỏ sạch sẽ và lặp đi lặp lại những bài kata theo chiều dọc và ngang. Kiếm vốn là vũ khí dùng trong chiến đấu nên có đủ những bài tập đối phó với giáo mác và vũ khí ném. Tôi dùng cả đá sỏi để luyện tập, đáng lí ra phải dùng phi tiêu hay dao găm nhưng những thứ đó tôi đều không có nên dùng tạm đá vậy.

Tôi luyện suốt một giờ đồng hồ. Không biết sư phụ đã thức dậy từ khi nào, nhưng bà đứng chết lặng trong tấm áo choàng quen thuộc.

“Chăm chỉ lắm. Ta không nghĩ một tiểu thư được hầu hạ tận giường lại biết dậy sớm gánh nước và luyện tập một mình đâu.”

Tôi đã quen với việc sư phụ bất ngờ về tôi, nhưng lúc này nghe giọng bà có vẻ sửng sốt hơn thường lệ.

Ở kiếp trước sư phụ dạy võ của tôi có bảo tốt nhất nên luyện võ từ bốn đến năm giờ sáng, thế nên tôi có thói quen thức dậy vào tầm đó. Dậy sớm với tôi không có khó khăn đặc biệt gì cả. Nếu có thì, tôi thắc mắc tại sao Syltianna lại lười nhác cả ngày, dù được bảo mẫu hoặc người hầu gọi dậy nhưng vẫn vùi trong chăn ngủ thêm 30 phút nữa và chẳng làm gì cả.

“Người bình thường chăm chỉ nói thế nào vẫn hơn là kẻ lười biếng. Người vừa chăm chỉ vừa có tài lại càng đáng quý hơn, còn kẻ vừa lười vừa ngu thì chỉ đáng bị ruồng bỏ.”

“Dạ vâng… Sư phụ dạy phải.”

Tôi không biết có nên vui vì được coi là thường dân không nhỉ?

“Nếu đã xong rồi thì vào dọn bữa sáng đi chứ!”

“....A, dạ vâng ạ, thưa sư phụ!”

Tôi vội vàng đeo lại chiếc tạp dề đã bỏ ra và đi vào nhà.

♢♦♢♦♢

Sau bữa sáng với súp cùng thứ rau dại kỳ lạ và nấm rừng dùng chung với bánh quy tôi cùng sư phụ vào rừng hái thảo dược và vài loại cây khác suốt buổi sáng. Nhân tiện thì ngày ba bữa cơ bản, nhưng thực đơn gần như tương tự nhau, chỉ đổi món với bánh mì đen, cháo yến mạch và đôi lúc có thêm hoa quả.

Ba ngày đầu tiên chỉ ăn thanh đạm như vậy đối với tôi như là một cực hình, nhưng dần dà tôi cũng quen. Dù có đói thì tôi cũng an ủi cái bụng réo của mình phải nhịn lại.

Dù sao thì, đây vẫn là [Khu rừng bóng tối Tenebrae Nemis]. Người ta kháo nhau rằng, chỉ cần vứt bừa một hòn đá vào đâu đó thôi cũng có thể trúng ma vật rồi. Đúng hơn là, nơi đây chỉ có quái vật chứ chẳng có động vật bình thường nào cả (tôi tự hỏi, không biết sư phụ có phải ma thú không nhỉ? Nếu tôi nói ra sư phụ sẽ choảng tôi ngay không chút do dự mất).

“À đúng rồi sư phụ, người đã từng nhắc tới, nhưng sự khác nhau giữa mấy con thú bình thường và ma thú là gì vậy ạ?”

Sư phụ Regina tay cầm trượng đi trước dẫn đường, trả lời tôi đang mang liềm và một cái gùi trên lưng một cách bất cần.

“Nhìn chung, ma thú hay yêu thú là thuật ngữ để chỉ tất cả các loài động vật sở hữu ma lực. Theo nghĩa hẹp hơn thì là chỉ những loài có ma thạch, nguồn cung cấp ma lực bên trong cơ thể chúng.”

Ừm, nếu trọng tâm là khả năng sử dụng ma thuật, thì mấy con vật trông kỳ lạ - như con thỏ có sừng núp trong đám cỏ, nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu, hay anh chàng lùn lùn người xanh lá nhe nanh bám đuôi tôi suốt nãy giờ - cũng là ma thú à?

Quay lưng về phía tôi, sư phụ như đoán được tôi định hỏi gì, nói thêm, “Con biết rồi đấy, ‘ma thuật’ không phải lúc nào cũng là những thứ hữu hình như bắn ra lửa hay điều khiển gió. Mấy cái đó là thiểu số thôi. Những loài không có trí khôn thường vô thức dùng ma thuật tăng cường thể chất, chẳng hạn như sức mạnh vật lý vượt trội, sừng mà các loài khác không có, hoặc sinh sản liên tục, cũng dễ phân biệt vì chúng chỉ chuyên về một mặt nào đó thôi.”

“Vậy nghĩa là, những con vật xung quanh đang nhắm vào chúng ta, chúng…?”

“Là ma thú chứ còn gì nữa.”

Sư phụ Regina vừa dứt lời, lũ ma thú quanh chúng tôi như nổi điên, tôi giơ liềm lên định tự vệ. Nhưng một bóng đen lướt nhanh như gió qua những bóng cây, và bùm! Khi bóng đen đó sượt qua, những con ma thú nổ tung như đạp phải mìn.

“Ưoaa~~~” Cảnh tượng máu, thịt và nội tạng bắn tung tóe khiến tôi giật thót, nếu là Syltianna lúc trước, chắc cô ấy ngất lịm đi từ lâu rồi. Tôi có ký ức từ tiền kiếp, từ những lần thấy người ta nôn ra máu hay bị gãy xương hở trong lúc tập luyện, thế nên tôi vẫn xoay xở giữ được ý thức. Trong khi đó tác giả của cảnh tượng này từ từ tiến lại gần mà không gây ra chút tiếng động nào.

“Giỏi lắm Maya. Khu rừng vẫn bình thường chứ ?”

Như thể quá quen với thái độ của sư phụ Regina, bóng đen - một con mèo đen tuyền cao mét rưỡi, dài khoảng bốn đến năm mét tính từ đầu đến đuôi - nhả xuống một con ma thú dạng chim to như một con đại bàng và chỉ có một mắt, khẽ kêu lên vài tiếng meo meo.

Xét về kích cỡ, nó to như một con hổ vậy, nhưng bề ngoài rõ ràng là một con mèo. Điểm dị thường là hai cái xúc tu dài mọc ra mỗi bên vai, cách nó gầm gừ nghe rất mê hoặc. Theo sư phụ, nó là một con quỷ có tên Caru.

Mới đầu nhìn thấy nó tôi đã chết đứng người và khi nó tiến lại gần tôi với mấy cái xúc tu đang ngọ nguậy, liếm tôi bằng cái lưỡi thô ráp khiến tôi tưởng mình sẽ chết thêm lần nữa. May thay, dù cho nó có khoái tôi hay do tôi đang ở bên cạnh Regina thì có lẽ chúng tôi đang có một mối quan hệ khá thân thiện.

“Còn con, Jill. Ta không biết đấy có phải nhờ bài luyện tập của bản thân con hay không, nhưng con có thị lực và phản xạ rất tốt.”

“A vâng, cảm ơn sư phụ ạ!”

“Ta không định khen con. Ngược lại là đằng khác! Con quá phụ thuộc vào những giác quan vật lý cơ bản của mình mà làm lu mờ đi khả năng cảm nhận ma lực. Con <Dạ Oanh> ban nãy Maya bắt được đang che dấu hiện diện, định nhắm vào con đấy, con có nhận ra không? Con có thể đó là nếu con cảm nhận được ma lực của nó. Vậy con có thử làm vậy chưa?”

Sư phụ quay về phía tôi, mặt bà cau có như quả mọng sấy khô ấy.

Tâng bốc tôi lên rồi dìm xuống thật sâu khiến tôi cứng họng chỉ biết mím môi. Tuy bà ấy không có ác ý gì cả, dù sao thì mười ngày qua tôi đã quen với cách nói chuyện này của sư phụ rồi.

“Con phải học cách cảm nhận ma lực trong chính con trước. Thế giới này tràn ngập ma lực, nhưng với con nó không khác gì không khí cả. Thức tỉnh ma lực trong mình và vận dụng nó đi xem nào.”

Sư phụ bảo tôi làm thế. Chứ nói thật điều này giống hệt như bắt tôi cử động phần chi cơ thể không tồn tại, điều đó khiến tôi phát cáu. Không nói thêm, sư phụ quay gót đi tiếp vào rừng.

Tôi vội vã chạy theo sau. Maya vừa mới xơi thêm miếng nữa từ con <Dạ Oanh> sau đó đi cuối bảo vệ tôi, chắc thế. Nhưng tôi thấy nó cứ như đẩy tôi đi, nên tôi quyết định chạy nhanh hơn.

♢♦♢♦♢

“Cây có thân đỏ và lá đen thì là cỏ maura. Có tác dụng hạ sốt nếu dùng cỏ khô sắc làm thuốc uống. Cây màu trắng bên cạnh là cỏ egilio, dùng làm thuốc đắp. Này đừng có đào cả rễ, để lại để nó mọc tiếp chứ.”

Ngồi trên một thân cây đổ, sư phụ Regina lấy trượng chỉ vào tất cả mọi thứ hướng dẫn tôi, còn tôi thì răm rắp chạy đi chạy lại quanh một khoảng đất trống nhỏ cạnh hồ nước như một con chuột nhắt.

Tôi thu thập đủ các loại thảo mộc và cây dại bà ấy chỉ, đặt chúng vào cái gùi trên lưng. Nếu lỡ chọn sai hay làm không tốt thứ gì, bà ấy sẽ mắng tôi không thương tiếc, nên tôi chỉ còn nước tập trung nghiêm túc làm việc. Cũng may chỉ là lời nói thôi, chứ nếu là những hình phạt liên quan đến thể chất như phạt không được ăn hay ngủ ngoài trời thì…

“Còn nữa, nấm mọc ở rễ cây bạch dương kia kìa.”

“Ơ, dạ vâng, cái này?”

Có mấy cây nấm màu nâu mọc ở đó thật, trông chỉ lớn bằng ngón tay không khác mấy với loại bán ở siêu thị, tôi hái thử một cây.

“Cái này ăn được không ạ?”

“Ừ đúng rồi…”

Sư phụ gật đầu, sau đó nở nụ cười lớn. “Cứ cắn thử bất kỳ loại nấm nào cũng được. Còn cái đó thì không có lần sau đâu.”

Tức là cái này rất độc, cắn một lần thôi là đi luôn ấy hả?

“...Ueoath?!” Tôi vội vứt nó ngay, rửa đi rửa lại bàn tay đã hái nó rồi lau vào tạp dề.

“Đừng lãng phí chứ, nó vẫn là dược liệu quý đấy. Nhớ hái đấy! Đúng rồi! Cẩn thận, đừng có để lẫn với những thảo dược khác.”

“Ơ ờm… Nhưng mà sư phụ, đây vẫn là nấm độc mà nhỉ? Sư phụ bảo dùng nó là sao…”

Ư, quên mất. Sư phụ sống trong [Khu rừng bóng tối] thì cũng phải giắt túi vài chục mánh khóe mờ ám chứ…

“Nhìn gì? Ta nói cho con biết, “dĩ độc trị độc”, độc dược với thần dược cũng chỉ như hai mặt của một đồng xu thôi đấy. Một liều nấm đó có thể dùng để chữa bệnh tim đấy.”

Bà nhìn tôi như thể đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, vậy nên tôi vội vàng lục tung túi tạp dề nhưng không tìm thấy gì. Sau cùng phải bỏ chiếc khăn buộc tóc ra gói vài loại nấm độc này lại rồi mới bỏ vào gùi.

Tôi thoáng thấy khuôn mặt nhăn nhó của sư phụ như muốn nói gì đó, nhưng khi tôi quay sang, ánh mắt lại chuyển thành chán nản và bà quay mặt đi.

“Bên kia đồi có một bụi hoa verdi. Củ có tác dụng cầm máu, hấp lên ăn cũng rất ngon. Hái đi, nhưng nhớ cứ hai bông hái phải để lại một bông, rõ chưa?”

Lớn tiếng bảo tôi, bà ấy vẫn vậy. Khi tôi đến đó, tôi không khỏi thốt lên.

“Có thật này! Sư phụ nhớ vị trí bụi hoa mọc ẩn này ạ?”

“Ta phải nói đi nói lại bao nhiêu lần nữa đây, cái đồ cỏ phấn hương kia? Phải cảm nhận ma lực! Thảo dược chứa nhiều ma lực hơn những loại cỏ dại khác. Đừng có dùng mắt nhìn hay dùng đầu nghĩ nữa, hãy cảm nhận lấy đi.”

Sư phụ xổ ra một tràng đắng chát.

(“Đừng có nghĩ, cảm nhận đi” cái con khỉ. Đời có như phim đánh đấm võ thuật nào đó đâu mà đòi dễ vậy được.)

Tôi mệt mỏi lấy liềm đào rễ những bông hoa lên. Điều khiến tôi bất ngờ là đào lấu củ nằm rất sâu dưới đất không dễ chút nào.

(Ma lực…Ma lực… Ma lực…) Mỗi sáng khi tập thể dục hay bất cứ lúc nào rảnh, tôi đều cố học cảm nhận ma lực, nhưng tới giờ vẫn không có tiến triển gì.

(Giá mà có quyển sách hướng dẫn nào đó thì đã đơn giản hơn rồi không, như cắm chìa khóa vào ổ, khởi động động cơ, sang số,... chẳng hạn.)

Rồi tôi chợt nhận ra.

(Phải rồi. Sư phụ nói mình có thiên phú, tức là không khác gì ổ khóa đã cắm chìa. Việc của mình là tìm cách mở nguồn lên và tiếp thêm nhiên liệu thôi… À, ra ý sư phụ là dùng ma lực từ môi trường xung quanh. Thế thì ma thuật của con người giống như là một cái động cơ đốt trong dùng nhiên liệu từ bên ngoài nạp vào. Còn lũ ma thú, chắc chúng dùng ma thạch trong cơ thể là nhiên liệu nhỉ…, à không giống như cục pin chứ.)

Bằng cách vi diệu nào đó, tôi dần dần mường tượng ra ma thuật trong đầu. Vừa tiếp tục đào bới, tôi vừa đẩy cái suy nghĩ ấy đi xa hơn.

(Tức là, ma thuật của con người bản chất là một dạng thiết bị đánh lửa, dùng một chút ma lực bên trong cơ thể để kích thích ma lực môi trường… hay là, một dạng máy phát vừa tạo ra điện vừa đốt cháy cả khu vực xung quanh, nhỉ? Thế nghĩa là, ma lực bên trong người là hỗn hợp với ma lực sẵn có trong môi trường?)

Trước tôi cứ nghĩ ma thuật là cái gì đó rất huyền bí ngầu lòi cơ, nhưng đến lúc nhận ra rằng nó chỉ là ‘hỗn tạp’ thì tôi quyết định thử cách khác.

“...Hử?”

Sư phụ Regina đang giám sát tôi với thái độ chán nản, đột nhiên nhướng mày, Maya đang lim dim dưới chân bà cũng giật mình nghển dậy.

Chỉ đánh mắt chút về phía họ, tôi vẫn tập trung vào cơ thể mình. Dùng nhịp thở khác biệt với kỹ thuật thở bằng bụng, tôi tập trung đưa khí vào sâu trong đan điền. (trans: ở đây raw và eng dùng ‘dantian’ làm tui hoang mang dữ, tưởng mình dịch nhiều lú rồi, sau tìm hiểu mới biết võ Nhật vẫn có đan điền) Tôi lặp đi lặp lại, góp nhặt từng chút ‘cặn’ vào đan điền… đến khi tôi cảm nhận được một màng cặn như khói mỏng.

(Đã có nhiên liệu. Giờ đánh lửa và tống ra ngoài…)

Đúng lúc đó, sư phụ Regina bật dậy với đôi mắt đỏ ngầu, trong khi Maya đè tôi xuống , còn vũng nước trước mặt bỗng hóa thành cột lửa cao ngút.

♢♦♢♦♢♦♢♦♢♦

Xếp hạng ma vật:

S (thảm họa) > A (chiến lược) > B (cần huy động lực lượng lớn) > C (mạnh) > D (khá mạnh) > E (bình thường) > F (mấy con lắt nhắt)

Ngoài ra còn có hạng truyền thuyết, hạng không thể đếm được và hạng hủy diệt thế giới. Nhưng bình thường những tồn tại như thế không can thiệp nhiều vào nhân giới và chỉ những lãnh đạo của mỗi quốc gia mới biết đến những tồn tại ấy.

♢♦♢♦♢♦♢♦♢♦

Edit: Thức đêm làm cho mọi người đấy. Manchester United thắng hơn 1 bàn nên năng suất 1 chương lại ngay đúng ngay chương hơn 3k từ, cay quá. Ngồi làm từ tối qua tới giờ mãi mới xong. Khổ thân edit :khoc:

#toinghiepeditthuckhuya

#haytangluongchoedit

#baovesuckhoeedit

Btw, edit hơi gấp nên có gì các bác góp ý cho bí nhá, đừng chọi gạch, bí dạo này mỏng manh yếu đuối vì deadline dí lắm rồi :D

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage Edit: cái tư tưởng mà pháp sư cầm kiếm để có thể đánh solo được quen lắm, mình đọc ở bộ nào rồi ấy nhỉ? trans: trans: tui không học võ nên có thể dịch hơi ngáo, mong mọi người góp ý cho bản dịch được hoàn thiện - Edit: bí cũng không học võ edit: ranh giới giữa thuốc và độc mong manh lắm, lỡ dùng quá liều hay thiếu liều thì thuốc tiên cũng hóa độc dược trans: cái cảm giác ngủ thêm nửa tiếng một sáng sớm mùa đông nó … umh… ahh…. Edit: còn gì tuyệt hơn khi có thêm nửa tiếng ngủ nhỉ. Cái cảm giác thức dậy để r nhận ra mình còn thời gian ngủ nó pheeeeeeeee Edit: nhưng như Manstein từng nói vừa siêng năng mà lại không có kiến thức thì chỉ có bóp team thôi edit: nếu theo đúng raw và eng thì cái này để trong ngoặc ở câu miêu tả bữa ăn sáng nhưng mà thấy thế thì nó kì quá nên chuyển xuống đây. Edit: hảo đệ tử trans: chơi tentacles main đê :))) Edit: giống em mèo Nero trong bộ “strongest survival by otome game’s heroine” thế và tên trans dơ quá ;-; trans: :))? - Edit: có phải là “witsenia maura” thuộc họ Diên vĩ không nhỉ? Wiki bảo thế :v Edit: là bí nghe thế chắc đã cắn mất tiêu rồi! Câu nói nó lưng lửng như này dễ gây án mạng lắm trans: chắc đang nhắc đến Dragon Ball chăng Edit: Đúng là sinh viên bách khoa, dịch được đoạn này kinh thật sự. Là bí thì bí bó tay rồi :v trans: yei, tentacles r*p* main nào :))) - Edit: ăn rồi báo sư phụ và tên trans dơ quá ewwwww! Edit: rồi sao ông trans không dịch khúc này vậy?