“Tôi sẽ xử lý bọn họ.” Hume nói.
“Không, ngươi không cần phải làm thế đâu.” Lucion bình tĩnh ngăn Hume lại.
“Ngay cả anh Carson cũng chỉ đang đứng nhìn thôi kìa.”
Carson đang đứng ở một bên, khoanh tay quan sát, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc rõ ràng là đang muốn xem phản ứng của em trai mình. Lucion hiểu rõ, cậu không thể trông cậy vào việc Carson sẽ mãi đi theo mình đến từng buổi tiệc. Sớm muộn gì cậu cũng phải học cách tự mình xử lý những chuyện lặt vặt như kiểu này.
“Huống hồ, nếu bọn họ thực sự đến kiếm chuyện với ta, thì càng tốt chứ sao.”
[Là vì tên ở giữa, đúng không?]
“Vâng. Chính là anh ta. Con thực sự muốn biết liệu công việc kinh doanh của anh ta có phát triển như lời đồn hay không.” Lucion lập tức ngừng lại, ánh mắt dời khỏi đám người đang tiến đến khi thấy Tella đang đến gần.
“Cậu vẫn ổn chứ?”
Khi Tella đưa ly nước trong tay ra, Hume nhanh chóng giấu chiếc cốc mà Lucion đang dùng ra sau lưng.
“Cảm ơn tiểu thư.” Lucion mỉm cười đón lấy ly nước.
“Chắc cậu phải mệt lắm rồi. Ngay cả tôi, một người từng dự rất nhiều bữa tiệc mà khóe miệng cũng đang co giật liên hồi đây này.”
Tella chỉ tay vào khóe miệng mình đang run rẩy vì đã mỉm cười quá lâu.
“Nhưng mà… thật tốt khi có một người bạn thân ở bên cạnh vào những lúc như thế này.”
Tella khẽ cười, siết nhẹ chiếc ly trong tay.
“Tiểu thư không có nhiều bạn sao?”
“Ờ thì…” Tella kéo dài giọng rồi ngượng ngùng cười.
“À, mà trong số những thông tin mà tôi đã chia sẻ với cậu, có lẽ cũng có vài cái chưa chính xác đâu. Còn vài thông tin chưa kịp trao đổi, tôi sẽ kiểm chứng lại rồi gửi cho cậu sau nhé.”
Vừa dứt lời, như chợt nhớ ra điều gì đó, Tella khẽ vỗ hai tay vào nhau, đôi mắt sáng lên đầy hào hứng. Thấy thế, Lucion không hỏi thêm gì nữa, đôi khi sự nhiệt tình lại là câu trả lời tốt nhất.
“Hôm nay tôi mới thực sự nhận ra tiểu thư Tella là người vừa có mạng lưới rộng lại hiểu biết rất nhiều đấy.”
Lucion nói bằng một giọng chân thành không chút khách sáo.
Tella ngại ngùng khẽ nắm lấy vạt váy.
“Không đâu, cậu Lucion. Tôi cũng chỉ nghe được những thông tin đó trong những lần đi quanh bữa tiệc thôi. Cậu đừng tâng bốc tôi quá....”
'Không có gì quan trọng hơn con người cả.'
Dù là tiền bạc hay thông tin, cuối cùng thì tất cả đều xuất phát từ con người.
“Cậu Lucion, tôi nghĩ hôm nay tôi phải đi trước rồi. Đã lâu lắm rồi tôi mới được tận hưởng một khoảng thời gian vui vẻ đến vậy.” Tella nói, đuôi mắt khẽ cong lên.
“Lần tới tôi có thể đến Cronia thăm cậu được không?”
“Dĩ nhiên là được rồi. Tôi luôn sẵn lòng đón tiếp tiểu thư.”
“À, nếu có lúc nào cậu cần đến sự giúp đỡ của tôi... xin đừng ngần ngại nói với tôi.”
Tella ngập ngừng đôi chút rồi lục lọi trong chiếc túi nhỏ mang theo bên người. Cô rút ra một hộp quà nhỏ cỡ lòng bàn tay.
“Tôi đã nhận được quà rồi.” Lucion từ chối món quà của cô.
“Không, đây không phải là quà của tôi. Như tôi đã nói lần trước, đây là món quà từ mẹ tôi.”
Tella chân thành đưa hộp quà ra.
“Đây chỉ là một vật phẩm để liên lạc nên cậu đừng khách sáo quá.”
[Họ tặng một món quà quý giá đến thế sao?]
Russell tròn mắt kinh ngạc trước lời của Tella, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Vật phẩm liên lạc về cơ bản là một công cụ kết nối ma lực cho phép truyền tải giọng nói từ khoảng cách xa, dù ở dạng đơn giản nhất thì nó cũng đã là một món đồ xa xỉ với giá thành không hề thấp. Loại phổ biến nhất thường có kích thước bằng khuôn mặt người, là những quả cầu pha lê lớn. Và dĩ nhiên, vật phẩm liên lạc càng nhỏ gọn thì giá thành lại càng cao.
Ngay khi ánh mắt của Lucion lướt qua chiếc hộp quà chỉ to chừng lòng bàn tay mà Tella đưa ra, cậu đã lập tức nhận ra đây là loại vật phẩm cao cấp hiếm thấy, giá trị hẳn phải vượt xa những loại vật phẩm thông thường.
'Vừa hay… mình đang cần một thứ như thế này.'
Dù hiện tại Lucion có thể liên hệ qua những hồn ma nhưng cậu biết rõ bản thân cần một phương tiện liên lạc hiệu quả hơn với Kran.
“Mẹ tôi rất tiếc vì không thể trực tiếp đến để trao món quà này cho cậu.”
Tella ngượng ngùng nói.
“Vâng, thật ra… ngân hàng đang gặp một chút rắc rối. Không, gọi là một vấn đề khá nghiêm trọng thì đúng hơn.”
Dù không biết cụ thể chuyện gì đang xảy ra với ngân hàng nhưng Lucion không nhận thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự dối trá trong lời nói của Tella.
“Không sao đâu. Chỉ riêng việc phu nhân nhớ đến tôi như vậy đã khiến tôi vô cùng cảm kích rồi. Xin hãy thay tôi chuyển lời cảm ơn sâu sắc nhất đến gia tộc Luteon.”
Ngay khi Lucion đưa tay đón lấy món quà, Tella lập tức đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
"Tôi chắc chắn sẽ chuyển lời tới bà ấy. À, món quà của tôi cũng sẽ sớm đến tay cậu thôi."
Sau khi nói xong, Tella tự nhiên rời khỏi chỗ ngồi.
[Là chiếc vòng tay đó phải không?]
“Đúng là nó.”
[Thầy cứ tò mò không biết rốt cuộc đó là loại vòng tay gì. May quá, cuối cùng thầy cũng sắp được nhìn thấy nó rồi.]
“Nhưng hiện tại, thứ khiến con bận tâm bây giờ không phải là chiếc vòng đó.”
Ánh mắt của Lucion khẽ nheo lại, hướng về phía nhóm người đang tiến lại gần đang ra vẻ muốn gây sự với cậu.
“Con đang chờ xem bọn họ định giở trò gì đây.”
Cậu khẽ nhếch môi, thầm thấy may mắn vì Tella vừa rời đi và không nhận ra họ.
'Lâu lắm rồi mình mới có cảm giác này.'
Lucion lắc nhẹ ly nước trong tay.
Trước đây, mỗi lần cậu bị ép phải tham dự một buổi tiệc nhỏ nào đó theo lệnh của Novio, luôn luôn có vài kẻ giống như thế này xuất hiện ở đấy, chúng kiêu căng, bất kính và nghĩ rằng có thể đem danh tiếng của Cronia ra làm trò đùa.
Ngày ấy, tin đồn gia tộc Cronia đã bỏ mặc đứa con út nhà mình lan truyền khắp nơi, khiến lũ người kia chẳng hề e sợ khi đến gần cậu. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi, căn bản đã không còn là chuyện của quá khứ nữa.
“Các ngươi tìm ta có việc gì?”
Lucion lên tiếng hỏi trước chẳng hề nao núng hay e dè đám người kia bởi trong bữa tiệc này, ít ai có địa vị cao hơn cậu. Nói cách khác, chẳng có lý do gì khiến cậu phải sợ họ cả.
Và chính điều đó khiến đám người kia trở nên lúng túng. Có vẻ như họ không ngờ rằng Lucion, người từng mang tiếng là yếu đuối và ít khi xuất hiện trước công chúng lại nói chuyện thẳng thừng không chút kiêng nể như vậy.
“Không có gì để nói thì tránh sang một bên được chứ? Các người đang chắn mất tầm nhìn của ta rồi đấy.” Lucion lạnh lùng nói.
“…Ngài Cronia, ngài đã làm vậy sao?”
Khi một trong số họ đột ngột buông ra câu hỏi kỳ lạ như vậy, Lucion không vội đáp lại, chỉ thong thả nhấp một ngụm nước trong tay, rồi hững hờ nhìn người vừa cất lời.
[Tên này đang nói cái quái gì vậy?]
Russell tỏ ra khó chịu, ngay cả Hume, người luôn tỏ ra điềm đạm cũng không khỏi nghiêm mặt lại.
― Lucion chẳng làm gì cả, cái tên ngốc này!
Ratta đang mệt mỏi vì ảnh hưởng của thần điện, cũng phải giận dữ đáp lại.
“…Ngươi đang muốn nói đến chuyện gì vậy?” Lucion bình tĩnh hỏi lại.
'Chẳng lẽ ngoài kia lại lan truyền mấy tin đồn kỳ lạ về mình nữa sao?'
“Chúng tôi đang nói về con trai trưởng của gia tộc tử tước Horaon.”
Một người đàn ông với mái tóc xoăn vừa nói vừa nhìn chằm chằm Lucion.
Ngay lúc đó, Lucion cảm thấy mọi hứng thú mình vừa có lập tức tan biến, cảm giác như đang chuẩn bị thưởng thức một tách trà nóng thì lại phát hiện ra nó đã nguội từ bao giờ. Thật vô vị.
“…Vậy ngươi hỏi ta chuyện đó để làm gì?” Lucion nhướn mày hỏi lại.
“Gần đây, người duy nhất từng có mâu thuẫn với cậu ấy không phải là ngài đấy sao, ngài Cronia?”
“Thì sao?”
“Vì lẽ đó… Ngài hoàn toàn có đủ quyền lực để làm điều đó mà, phải không?”
'À, phải rồi… Tên đó là bạn của Horaon. Tên hắn là gì ấy nhỉ? … À, đúng rồi, là Domen.'
Lucion vừa nhấp thêm một ngụm nước, vừa thầm nhớ lại, ánh mắt vẫn dửng dưng như đang xem một vở kịch nhàm chán.
“Cậu ấy bảo rằng mình thậm chí còn chưa được bước chân qua cổng nhà Cronia thì đã bị đuổi đi ngay từ cửa. Nhưng… mặc dù bị đối xử như vậy, cậu ấy vẫn khăng khăng đòi đến tận đây để xin lỗi ngài đấy, thưa ngài!”
Giọng Domen càng lúc càng lớn khi hắn thấy Lucion không có phản ứng gì cả, rõ ràng hắn đang cố tình để mọi người xung quanh nghe thấy.
[Đúng như thầy nghĩ. Giọng hắn sẽ bắt đầu to lên.]
Russell thở dài, giọng đầy chán nản, như thể đang xem lại một vở kịch cũ kỹ với diễn xuất dở tệ.
“Vào cái ngày cậu ấy bị hành hạ một cách dã man như thế… Tôi là người cuối cùng đã ở cạnh cậu ấy. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất nhiều, và đặc biệt là khi nhắc đến ngài... ánh mắt của cậu ấy, nó run lên như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp. Cậu ấy thực sự rất sợ hãi.”
Bàn tay Domen siết chặt thành nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch, gân tay hiện rõ dưới làn da.
“Tôi… Lúc đó tôi đã nên ở lại. Dù cậu ấy có giục tôi quay về, tôi lẽ ra nên ở lại với cậu ấy. Nếu tôi không rời đi, nếu tôi ở lại thêm chút nữa thôi… thì mọi chuyện đã không tồi tệ đến vậy.”
'À… thì ra là tên này. Mình đoán rằng tên Horaon đó có thể đã kể chuyện hôm ấy cho ai đó… hóa ra là hắn'
“Đúng là cậu ấy có lỗi trước… Nhưng, tại sao? Tại sao ngài lại khiến cậu ấy ra nông nỗi này?”
Giọng Domen đầy uất ức như một kẻ vừa bị dồn vào chân tường, không còn cách nào ngoài việc ném hết cảm xúc ra trước mặt người đối diện. Nhưng những lời hắn nói lại như kim chỉ quay vòng, lặp lại không ngừng như một điệp khúc cũ kỹ.
Khi nghe những lời này, Lucion khinh miệt nhìn anh ta.
[Lucion, không được… Con biết rõ là hắn đang cố tình khiêu khích con mà.]
Russell lên tiếng, cố giữ cho Lucion không bị cảm xúc chi phối.
Dù cho đầu buổi tiệc có diễn ra suôn sẻ đến đâu, nếu kết thúc bằng một sự cố không mong muốn thì tất cả đều có thể sẽ sụp đổ trong chớp mắt.
Mà hôm nay lại là ngày cuối cùng của buổi tiệc, một ngày đáng ra nên kết thúc trong sự trọn vẹn.
“Ngươi say rồi thì nên biết điểm dừng. Nếu không muốn tự mình chuốc lấy nhục, thì quay về đi.”
Dù Russell không nhắc nhở, Lucion cũng đã nhìn thấu rõ ràng mục đích thực sự của bọn họ.
Chúng lấy danh nghĩa “bạn thân” để đường đột xông vào khiêu khích con trai út của Bá tước Cronia. Thật là một câu chuyện rẻ tiền nhưng lại rất dễ làm xiêu lòng giới quý tộc, những kẻ luôn yêu thích các giai thoại cảm động, bất kể chúng là thật hay giả. Và đúng là không có thứ gì làm bóng bẩy danh dự nhanh chóng hơn một câu chuyện rẻ tiền được kể đúng lúc, đúng nơi.
Hiện tại, Lucion đang là cái tên sáng giá nhất trong giới thượng lưu, là tiêu điểm thu hút mọi ánh nhìn.
'Tên Domen đó mang theo những người kia chẳng để làm gì ngoài mục đích thu hút sự chú ý của mọi người.'
Nghĩ đến đây, Lucion hơi nheo mắt lại, cái cách Domen đắc ý, tưởng mình đã nắm chắc phần thắng hiện rõ trong từng cử chỉ, từng cái nhướn mày tự mãn như thể hắn ta vừa lập nên một chiến tích lẫy lừng.
“Đừng coi thường lời cảnh báo của ta. Bởi đây sẽ là lòng khoan dung cuối cùng mà ta dành cho các ngươi.”
Vì thế, Lucion đã khiêu khích họ. Nói rồi, cậu khẽ phẩy tay, như thể đang xua đi một lũ côn trùng vo ve phiền phức.
[Phải rồi, đúng là thế. Không phải lúc nào dùng nắm đấm cũng là hay. Cú đánh chỉ có giá trị khi được tung ra vào thời khắc cần thiết nhất.]
Russell thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lucion vẫn bình tĩnh trước những lời khiêu khích đó.
“Không! Tôi không thể đi được! Tôi là bạn thân của cậu ấy, và với danh nghĩa ấy, tôi chính thức yêu cầu ngài phải đưa ra một lời giải thích rõ ràng.”
Domen ngập ngừng một lúc, nhưng rồi ngay lập tức lấy lại dũng khí khi nhận ra ánh mắt của đám đông đang đổ dồn về phía hắn, và thế là, như một diễn viên hạng ba tìm thấy sân khấu, hắn tiếp tục áp sát, muốn ép Lucion phải phản ứng đúng theo kịch bản mà hắn dựng nên.
Đúng lúc này, những lời đồn xoay quanh nhà Tử tước Horaon đang được lan truyền khắp bữa tiệc.
"Ngươi tên gì?"
Lucion nhấc ly lên, thong thả nhấp một ngụm nước và hỏi.
“Tôi là Domen Fizat.”
“Gia tộc Fizat ở đâu vậy? Ta nhớ mình chưa từng nghe đến cái tên đó bao giờ.”
“… Đó là một gia tộc ở phía Bắc.”
Domen đáp lại, gắng giữ bình tĩnh nhưng gương mặt đã rõ ràng vặn vẹo vì bị coi thường một cách trắng trợn.
“Vì màn trình diễn rẻ tiền của ngươi, ta xin dành cho ngươi một tràng pháo tay.”
Lucion nhìn hắn với ánh mắt thương hại.
“…Ngài… đang nói gì vậy?”
Domen lắp bắp hỏi lại, cảm giác bất an như gai nhọn đang lan dần khắp cơ thể. Mạch truyện đã bắt đầu trượt khỏi kịch bản hắn dựng lên ban đầu
Hắn muốn kéo Lucion vào cơn giận dữ, muốn con người từng bị gắn mác "quái vật" ấy vì mất kiểm soát mà nổi xung lên. Chỉ cần Lucion vung tay đánh trả hay lớn tiếng mắng nhiếc, hắn sẽ biến sự "cuồng nộ" ấy thành bằng chứng cho thấy bạn hắn, kẻ từng bị đuổi khỏi dinh thự nhà Cronia đã bị xúc phạm và tổn thương thế nào. Câu chuyện sẽ được thêu dệt thành một vở bi kịch đầy nước mắt và chính hắn sẽ là người anh hùng dũng cảm vươn mình từ nỗi đau của bạn bè để đòi lại công bằng.
Nhưng mọi thứ đang không đi đúng hướng. Lucion không tức giận, không dao động, thậm chí chẳng buồn bận tâm đến hắn.
Và rồi, Lucion đặt ly xuống bàn, đứng dậy.
Thấy vậy, khóe miệng của Domen cũng khẽ nhếch lên.
“Ta chưa từng có ý định tha thứ cho những kẻ đã sủa về ta như những con chó điên từ hai ngày trước.”
Lucion mở màn sự kiện đầu tiên của bữa tiệc. Vừa dứt lời, ánh mắt Lucion lập tức chuyển hướng sang Carson đang mỉm cười bước đến.
“Cũng nhờ cái miệng chỉ biết thốt ra những lời hạ lưu và kinh tởm của ngươi mà gia tộc Fizat sẽ sớm biến mất thôi.”
Trong giới quý tộc, nắm đấm không phải là vũ khí. Vũ khí thực sự chính là sức mạnh và danh tiếng mà gia tộc đó đang nắm giữ.
Lucion đã không còn là con người từng chỉ biết nổi điên và tức giận như trước nữa. Cậu đã thay đổi rồi.
“Phải vậy không, anh Carson?”
Nghe vậy, Domen run rẩy theo bản năng quay đầu lại.
"Dĩ nhiên rồi." Carson đáp lại.
“…Tôi… tôi đã lỡ lời vì say rượu! Xin… xin hãy tha thứ cho tôi!”
Domen lắp bắp, sắc mặt tái mét. Sự dũng cảm mượn từ men rượu tan biến trong chớp mắt, chỉ để lại một thân thể run rẩy, trống rỗng.
“Ngươi đã dám công khai chỉ trích ta không phải trong một cuộc đối thoại riêng tư, mà là giữa một bữa tiệc như thế này thì đây rõ ràng là một hành động công kích trắng trợn. Chưa hết, ngươi còn dám chà đạp lên lòng bao dung mà ta đã ban tặng cho ngươi. Sự nhẫn nhịn của ta là thứ mà không phải ai cũng có cơ hội được thấy đã bị chính ngươi giẫm nát như bùn đất dưới chân.”
“Tôi… tôi đã quá say, tôi… không thể kiểm soát được bản thân. Thực sự xin lỗi ngài, tôi… tôi xin thề sẽ không bao giờ…”
“Say sao? Ngươi thực sự nghĩ rằng chỉ vì say rượu là ngươi có thể được tha thứ sao? Ai ép ngươi uống? Ngươi đã lựa chọn uống rượu, và những gì xảy ra sau đó, từng lời nói, từng hành vi, đều là hậu quả từ chính quyết định của ngươi.”
Ý tưởng cho rằng mọi thứ đều có thể dễ dàng được tha thứ chỉ vì say rượu thật là kinh tởm.
Có lẽ ngay từ đầu hắn ta đã tính đến cả chuyện đó, dùng rượu để gợi lên lòng thương hại, và có thể rút lui khi mọi việc dần vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi. Phải có kẻ học được bài học rằng, nếu dám vung cái lưỡi nhơ bẩn của hắn trước mặt ta thì đừng mong có thể thoải mái nói xấu sau lưng ta. Một khi đã các ngươi chạm đến ta thì cái giá phải trả sẽ luôn hiện hữu ngay sau đó.”
Lời nói của Lucion giờ đây không còn dành riêng cho Domen nữa, mà đã hướng về đại sảnh, nơi những quý tộc đang nhìn chằm chằm họ.
Đây chính là thời khắc định đoạt.
“Nhân dịp hôm nay, ta xin tuyên bố rõ ràng trước toàn thể mọi người có mặt ở đây: Từ giờ trở đi, bất kỳ ai dám tung tin đồn thất thiệt về ta đều sẽ phải trả giá.”
Lucion cố nhịn cười trong lòng.
Domen, dù có ngu ngốc và đáng thương, cũng đã vô tình trở thành một công cụ hoàn hảo. Chính hắn là ví dụ sống cho cái giá của việc khinh thường Lucion Cronia.
Từ nay về sau, nếu có ai còn định bới móc, chế giễu hay bôi nhọ danh tiếng của cậu, hẳn họ sẽ phải cân nhắc rất kỹ đấy.
“Ta, Twilo Sprikado, xin bày tỏ sự ủng hộ hoàn toàn với tuyên bố của ngài Lucion Cronia.”
Từ giữa đám đông đang tụ lại vì hiếu kỳ, một giọng nói rõ ràng vang lên.
'Hầu tước Sprikado sao…?'
Lucion chớp mắt, trong thoáng chốc nhớ lại những lần chạm mặt trước đây với người đàn ông đó.
'Tại sao ông ta lại giúp mình?'
Lucion tỏ ra nghi ngờ.
[Thầy cũng thấy tên đó có vẻ đang tỏ ra thân thiện với con.]
Ngay cả Russell cũng nghi ngờ nhìn ông ta.
Cho đến nay, người duy nhất thể hiện lòng tốt với cậu mà không đòi hỏi bất cứ điều gì chỉ có Tella.
[Nếu đã tên đó muốn giúp con thì đã giúp ngay từ đầu rồi. Loại người như thế, thường là những kẻ sẽ đâm sau lưng vào lúc con không ngờ tới nhất.]
'Mặc dù vậy… thực tế là ông ta đã giúp mình.'
Dù còn nghi hoặc, Lucion vẫn cúi đầu cảm ơn Twilo, cậu tự hỏi liệu ông ta tiếp cận cậu có phải là vì danh hiệu 'linh mục danh dự' hay không.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, Hầu tước Sprikado.”
Twilo mỉm cười hiền lành rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tôi không hề giúp đỡ gì cả. Chẳng qua là vì không thể chịu nổi cái cảnh một kẻ không biết thân biết phận lại dám lớn tiếng giữa một bữa tiệc trang trọng như thế này, nên mới chen vào đôi lời mà thôi.”
Twilo nhìn Domen với vẻ thương hại.
“Chỉ là một dòng họ có chút danh tiếng mà lại dám ngông cuồng lao vào khiêu khích con trai út của gia tộc Cronia sao. Có vẻ như cha ngươi không hề dạy ngươi lễ nghĩa trên dưới gì cả. Và các vị cũng vậy, Cronia…”
“Xin ngài dừng lại. Tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện này.”
Lời nói của Twilo bị Carson dứt khoát cắt ngang. Ánh mắt của anh cũng trở nên dữ tợn lạ thường khi nhìn Twilo.
“Dù vậy, tôi vẫn cảm ơn ngài vì đã ra tay giúp đỡ.”
“Không có gì. Chỉ là thấy trật tự nơi này bị phá vỡ nên chen vào thôi. Giờ tôi xin phép đi trước.”
Twilo vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện ấy rồi thong thả quay người rời khỏi.
'Chuyện gì vừa xảy ra vậy...?'
Lucion cau mày, ánh mắt chậm rãi chuyển từ Carson sang bóng lưng đang khuất dần của Twilo. Mối quan hệ giữa hai người họ rất kỳ lạ.
[Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ sao...? Nhưng nếu có thì... khoảng cách tuổi tác lại chênh lệch quá lớn. Kỳ lạ thật.]
“Xong cả rồi chứ, Lucion?”
Carson thúc giục Lucion.
“Không, em vẫn còn một chuyện chưa xong.”
Lucion đáp lại, giọng đều đều, rồi không một lời báo trước, cậu vung nắm đấm thẳng vào mặt Domen.
Bốp!
Trong giới quý tộc, nắm đấm không phải là vũ khí. Nhưng đối với một con chó lỗ mãng như hắn, thì một cú đấm lại là thứ ngôn ngữ dễ hiểu và hiệu quả nhất.