Con trai út của Bá tước là một Warlock

Truyện tương tự

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

(Đang ra)

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

Hibari Yu

Một mối quan hệ bí mật, nơi hai kẻ vụng về chập chững dò dẫm khám phá tuổi thanh xuân.

6 62

Đã nói là tôi không phải là boss của hầm ngục rồi mà!

(Đang ra)

Đã nói là tôi không phải là boss của hầm ngục rồi mà!

sigongchyoa (시공쵸아)

Không hiểu sao, chúng lại nhầm tôi với boss của hầm ngục.

2 4

Teisou Kannen ga Gyakuten shita Uchuujin no Guntai de Ace Pilot no Ore dake ga Yuiitsu Otoko na Hanashi

(Đang ra)

Teisou Kannen ga Gyakuten shita Uchuujin no Guntai de Ace Pilot no Ore dake ga Yuiitsu Otoko na Hanashi

Agar Jelly

Ngoài chiến trường thì cậu là một chiến binh thực thụ, nhưng một khi xuống khỏi Striker thì cậu chỉ một thanh niên địa cầu đáng thương. Liệu Kisei tội nghiệp có thể có được một ngày thảnh thơi, khi mà

21 1985

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

69 2098

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

194 3500

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

(Hoàn thành)

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Han Saeng Han Sa | 한생한사

Với quãng thời gian ít ỏi còn lại,Tôi phải dẫn dắt những đứa trẻ mà mình từng bỏ rơi đi đúng con đường.

94 1716

Con trai út nhà Bá tước là một Warlock - Chương 47: Chờ đã (2)

“Trong buổi tiệc, em có nghe nói đến việc kinh doanh của bọn họ đang phát đạt nên em muốn nhân cơ hội xin anh một phần trong đó.”

“Anh cũng đã nghe qua rồi.”

“Nhưng nghĩ lại thì anh thấy có gì đó lạ lắm. Một gia tộc tử tước sao có thể sở hữu một cơ sở kinh doanh thành công đến vậy?”

“Thông thường trường hợp ấy… khá hiếm.”

“Anh à, thật ra có một việc em đã giấu anh, không cho Hume nói ra và cũng chưa kịp báo lại với anh. Nếu em nói ra bây giờ… anh có giận em không?”

“Giận? Ý em là sao?”

Sắc mặt của Carson dần trở nên cứng lại, một linh cảm chẳng lành lại dâng lên.

Anh tự hỏi em trai mình lại gây ra chuyện gì nữa sao?

“Bởi đây là lần đầu em được giao cho quản lý một cơ sở kinh doanh nên hôm qua em đã đích thân tới đó xem. Lúc đó em hơi phấn khích, lại không để tâm đến xung quanh. Vì thế mà…”

“Khoan đã.”

Carson cố kiềm chế cơn thịnh nộ đang sục sôi.

“Em vừa nói gì thế?”

“Nhưng anh ơi, đó chỉ là…”

“Được rồi.” 

Carson ngắt lời Lucion.

[Ha ha… khá lắm.]

Russell khẽ cảm thán.

[Con đã biết cách khơi đúng trọng điểm để xoay tình thế rồi đấy.]

"Anh."

Lucion lại gọi Carson trong giọng nói vừa cẩn trọng vừa dè dặt. 

“Em chỉ lo là mình vừa lỡ nói ra điều không nên nói…”

“Không sao đâu. Chuyện này cứ để anh lo, em cứ việc nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Trong giọng nói của Carson như mang theo sát khí đủ khiến người khác nghẹt thở, cứ như thể anh đã rút gươm ra khỏi vỏ rồi.

Lucion cười thầm trong lòng.

'Mọi chuyện còn thuận lợi hơn mình nghĩ. Có vẻ như anh đã nghi ngờ gia tộc Fizat từ trước rồi.'

Giờ thì cậu chỉ cần châm thêm dầu vào lửa rồi chờ xem gia tộc Fizat sẽ sụp đổ theo cách nào.

“Anh, phiền anh gọi Hume vào đây giúp em được không?”

“Được rồi.”

Ngay khi vừa bước ra ngoài, Carson đã dựa lưng vào cửa và buông một tiếng thở dài.

“…Haa.”

Khi Hume đưa Lucion về, anh đã gần như chết lặng.

'Mới vừa rời biên cương được có vài ngày thôi mà Lucion đã xảy ra chuyện rồi…'

Ký ức năm xưa lại ùa về khi Lucion bị một hiệp sĩ hộ tống phản bội và bị kẻ thù bắt đi.

Anh chưa bao giờ có thể quên được cảnh tượng đó.

Làm sao anh có thể quên được hình ảnh đứa em trai bé nhỏ toàn thân nhuốm máu, tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ là sẽ tan biến ngay chứ?

'...Chết tiệt.'

Anh biết rõ, Lucion cần phải được bảo vệ chặt chẽ hơn nữa nhưng thực tế lại chẳng dễ dàng như vậy.

Từ sau vụ đó, Lucion đã hoàn toàn thay đổi.

Chỉ cần nhìn thấy một hiệp sĩ lại gần, cậu sẽ phát hoảng lên, nhiều đêm còn bị những cơn ảo giác, động kinh hành hạ đến mức chẳng dám ra khỏi phòng và rồi trở thành đề tài giễu cợt của mọi người.

'Anh biết em đã rất cố gắng để có thể đi được đến tận đây, anh sẽ không để em phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.'

Thời gian đúng là có thể chữa lành mọi nỗi đau, giờ đây tình trạng của Lucion đã khá hơn đủ để cậu chịu đựng việc có một hoặc hai người hầu chăm sóc mình.

“Thưa ngài, cậu chủ… có sao không ạ?”

Hume lo lắng hỏi sau một hồi ngập ngừng.

“Lucion gọi ngươi đấy, vào đi.”

“Vâng, thưa ngài.”

“…Hume.” 

Khi tay vừa chạm vào nắm cửa, Hume quay lại vì giọng nói của Carson.

“Lucion… có sợ ngươi không?”

“Dạ? Sao ngài lại hỏi vậy? Cậu chủ sao lại sợ tôi được chứ?”

Hume nghi hoặc chớp mắt.

“Vậy còn ngươi? Ngươi có sợ Lucion không?”

“Không ạ. Cậu chủ không phải là người đáng sợ.”

Carson nhìn thẳng vào mắt Hume và biết đó là lời thật lòng.

Hume là người Lucion tự mình chọn, tự mình mang về.

“Ngươi nhất định không được phản bội Lucion. Dù là vì lý do gì đi nữa.”

Carson lẩm bẩm với Hume khi anh rời đi dọc theo hành lang.

Hume nghiêng đầu bối rối.

'Sao cả ngài Carson lẫn cậu chủ Lucion… đều nhạy cảm với từ “phản bội” thế nhỉ?'

Đối với anh, chuyện đó thật sự khó hiểu vì chưa bao giờ anh nghĩ đến việc phản bội cậu chủ cả.

'À phải rồi…'

Đang định mở cửa, Hume sực nhớ ra mình quên chưa gõ cửa.

Cốc. Cốc.

Anh gõ cửa rồi mới bước vào.

Bầu không khí trong phòng nặng nề hơn thường lệ.

Đôi mắt của Hume đảo liên tục như cố tìm ra nguyên nhân.

— Hume!

Ratta lập tức nhảy khỏi giường, lao về phía Hume.

Nhìn cái đuôi đang ve vẩy kia khiến Hume bất giác nhớ tới loài chó.

Đang định xoa đầu Ratta, anh chợt nhớ đến lời nói vừa nãy của Carson.

“Tôi sẽ không bao giờ phản bội cậu chủ đâu.”

Câu nói đột ngột ấy khiến Lucion hơi nhíu mày, nhưng thôi cậu biết đó là sự thật.

“Ừ, Hume.”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

“Ngươi đã chép hết những thông tin kia lại chưa?”

“Vâng, tất cả những thông tin tôi nhớ đều đã được ghi lại. Cảm giác như đang học từ vựng vậy, thật là thú vị.”

Nụ cười rạng rỡ của Hume khiến Russel thở dài cảm khái.

Nếu anh ta mà nói chuyện kiểu đó thì kiểu gì Lucion cũng sẽ giao thêm nhiều việc hơn nữa cho mà xem.

Quả nhiên, khóe môi của Lucion khẽ nhếch lên.

“Vậy từ giờ, ngươi cứ đến bên dưới quán trọ, nhớ lại hết tất cả thông tin rồi nhanh chóng chép lại, được chứ?”

"Được."

Lucion càng hài lòng hơn khi thấy Hume chủ động nhận việc.

“Thế còn việc bảo vệ cậu chủ thì…?”

Hume ngập ngừng hỏi.

"Không cần lo cho ta đâu. Dù sao thì anh trai vừa cấm ta ra ngoài, với lại cánh tay của ta đã thành ra thế này rồi,” Lucion vừa nói vừa giơ cánh tay đang bị gãy lên “thì cũng chẳng thể đi đâu được cả." 

Russell liếc xéo cậu.

Đã bị thương như thế này mà vẫn còn nghĩ đến việc ra ngoài sao?

“Thấy chưa?”

Lucion ung dung chỉ vào Russel, còn Hume thì gật đầu hiểu ý.

“Vâng, tôi hiểu rồi. Cậu chủ sợ bị nghi ngờ vì bị thương và cũng e ngại trước sự nghiêm khắc của ngài Russel, đúng chứ ạ?”

[E ngại? Tên nhóc này mà e ngại ta á?]

Russell bật cười thích thú.

“Tất nhiên rồi.”

[Rồi tự làm mình thành ra nông nỗi này à?]

Russell chỉ vào cánh tay gãy của Lucion, cậu chỉ khẽ nhún vai đáp lại.

“Con cũng không ngờ mọi chuyện lại thành thế này thôi.”

Cậu vốn nghĩ mình đã sử dụng bóng tối đúng cách, nào ngờ vẫn gặp sự cố.

“Dù sao đi nữa, Hume.”

"Vâng."

“Trong số những thông tin mà ngươi đã ghi, có vài phần cần phải chép lại một lần nữa. Bây giờ, hãy…”

[Thầy đã bảo cậu ta chép lại phần danh sách những đối tác của Cronia rồi.]

“Cảm ơn thầy.”

Lucion cúi đầu cảm ơn Russel. Nhờ vậy mà cậu tiết kiệm được khối thời gian. 

Vấn đề giao thương của Cronia là việc cấp bách, dù chính cậu không thể trực tiếp xử lý việc này thì cũng phải để Carson nắm được những tin tức ấy càng sớm càng tốt.

“Hume, như lần trước, hãy nhờ người chuyển thông tin đến đây.”

“Vâng. Tôi sẽ đưa ít tiền cho một đứa trẻ gần đó và nhờ nó chuyển giúp.”

“Làm tốt lắm. Cảm ơn ngươi. Hôm qua chắc ngươi cũng vất vả nhiều rồi.”

“Không đâu, lần tới tôi sẽ cố gắng trở thành một quản gia tốt hơn nữa.”

Hume mỉm cười, rồi lấy từ trong túi ra một hộp quà, thứ mà anh đã nhận được trước khi Lucion tỉnh dậy.

“Đây là quà tiểu thư Tella gửi cho cậu.”

Cuối cùng nó cũng đã đến.

Giọt lệ của Larvis.

[Thật sao?]

Russell nãy giờ vẫn luôn cau có, bỗng ngạc nhiên hỏi lại.

“Là quà cho con đấy.”

Nghe Lucion nói vậy, Russell khịt mũi cười khẩy.

[Thì thầy đâu có bảo là không phải đâu?]

Russell vội xua tay.

[Được rồi, mau mở ra đi.]

"Thưa thầy."

[Sao vậy?]

“Xin thầy đừng quên đây là quà của con đấy.”

[Biết rồi, biết rồi.]

Nhận được lời xác nhận, Lucion mới thong thả mở chiếc hộp ra.

Một món quà được gói tinh xảo trong giấy trắng, buộc ruy băng nhỏ xinh hiện ra. Lucion nhìn nó rồi đưa cho Hume.

“Mở ra đi.”

[Nhẹ tay thôi, Hume.]

“Ngài cứ yên tâm, chuyện điều chỉnh sức lực tôi tự tin lắm. Đó là bài học đầu tiên mà tôi học được mà.”

Hume trấn an Russell rồi cẩn thận tháo từng lớp giấy gói ra.

Bên trong lại là một chiếc hộp khác và khi mở ra lại xuất hiện một chiếc hộp nhỏ hơn nữa.

'Không cần phải cẩn thận đến mức này chứ….'

Lucion khẽ ngáp, tỏ vẻ hơi chán.

— Oa! Trong cái hộp này lại có thêm một cái hộp nữa!

Nhưng Ratta thì tỏ ra vô cùng thích thú.

[Nhanh lên, nhanh mở nó ra đi.]

'Hóa ra cũng có người háo hức giống hệt Ratta nhỉ.'

Lucion mỉm cười, kiên nhẫn chờ Hume mở đến chiếc hộp cuối cùng.

Giống như thế này.

Nắp hộp bật mở.

- Hả?

Ratta nghiêng đầu, còn sắc mặt của Russell thì dần cứng lại.

[Thứ này… tuy chưa đến mức được gọi là thánh vật nhưng rõ ràng nó là vật chứa ánh sáng mà?]

Sao mà lại chọn đúng cái này cơ chứ.

Russell phải cố nuốt xuống ý định bảo Lucion vứt quách nó luôn đi. Dù sao thì nó cũng là một món quà mà.

“Đẹp lắm.”

Lucion bình thản nói.

Giọt lệ của Larvis.

Dù không sánh được bằng với thánh vật nhưng lượng ánh sáng chứa trong nó vô cùng lớn.

Đáng lý vật này phải rơi vào tay Heint lúc đó đã trở thành kỵ sĩ lang thang bị khai trừ khỏi đoàn, nhưng giờ anh ta đã chính thức là thành viên của Đoàn Kỵ Sĩ Hoàng Gia nên mọi chuyện đã không còn diễn ra như trong tiểu thuyết nữa.

Ngoài ra, chủ sở hữu ban đầu của món đồ này cũng đã chết.

[Con thấy nó đẹp sao…?]

Russell không tin nổi vào tai mình hỏi lại.

“Vâng, con thấy nó đẹp thật mà.”

Lucion nở một nụ cười chân thành.

Có lẽ trên đời này, chỉ có Lucion là một warlock mới thật lòng vui mừng khi nhận được một vật chứa ánh sáng như vậy.

“Nhờ có chiếc vòng này, con không cần phải thường xuyê. đến gặp những tu sĩ hay trực tiếp dùng thân mình hứng lấy mấy đòn tấn công bằng ánh sáng để rèn luyện nữa.”

Ngay từ đầu, Lucion đã cố tình chọn nó để rèn luyện khả năng kháng ánh sáng của mình.

Russell khẽ nhắm mắt lại.

Dù đã chứng kiến phản ứng kiểu này nhiều lần nhưng anh vẫn không thể nào quen được.

[Đừng nói với thầy con là định đeo nó luôn đấy nhé?]

“Con đang cân nhắc đến chuyện đó đây.”

Heint từng dùng chiếc vòng này như một lọ thuốc tăng mana.

'Mà nhắc mới nhớ…'

Lucion bỗng nảy ra một thắc mắc.

"Thầy ơi."

[Gì?]

Giọng nói của Russell nghe rõ ràng là đã mất kiên nhẫn.

“Có khi nào thánh vật chứa bóng tối thực sự có tồn tại không ạ? ”

[Muốn nói không thì cũng khó vì còn có thần thú của Bóng tối là Ratta ngay đây mà.]

Ratta cười toe toét khi bắt gặp ánh mắt của Russell.

[Thầy nghĩ có lẽ nó có tồn tại đấy.]

“Con mong nó thực sự tồn tại.”

Nếu có, cậu cũng sẽ dùng nó để bù đắp phần bóng tối còn thiếu trong cơ thể mình như cách mà Heint từng làm.

'Mình biết nhiều nơi cất giữ vật chứa ánh sáng tương tự như Giọt lệ của Larvis, nhưng… thật đáng tiếc.'

[Lucion.]

Nghe Russell gọi, Lucion đang định chạm vào vòng tay thì dừng lại, ngẩng lên nhìn.

[Thầy đã nói rồi, người duy nhất có thể ngăn cản con chính là thầy.]

“Vâng, đúng vậy.”

[Vậy thì, trong một tuần tới, đừng động vào cái vòng ấy nữa.]

Lucion do dự liếc sang chiếc vòng.

'Mình muốn kiểm tra nó ngay bây giờ…'

Lucion lại nhìn Russell, rồi thở dài.

“Một tuần thì lâu quá. Bốn ngày thôi được không thầy?”

[Được, bốn ngày.] 

Russell đồng ý ngay khiến Lucion kinh ngạc.

Con tưởng chúng ta sẽ cãi qua cãi lại thêm chút nữa chứ?

“Tuyệt vời.”

Sau đó, Hume đột nhiên vỗ tay.

'Mình bị lừa rồi…!'

Lucion ngẩn người ra, không thốt nổi một lời nào, trong khi khóe môi của Russell nhếch lên.

[Bác sĩ bảo con cần nghỉ ngơi ít nhất bốn ngày đấy.]

— Haha, Lucion bị lừa rồi.

Đôi mắt của Ratta sáng lên tràn đầy thích thú.

“Tôi không ngờ ngài Russell lại có thể thành công thuyết phục được cậu chủ.”

Hume đầy ngưỡng mộ nói, như thể vừa học được bài học quý giá.

“Tôi hiểu rồi, khi thêm cảm xúc vào lời nói thì sức thuyết phục sẽ tăng lên rất nhiều.”

[Thôi được rồi, mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi, Lucion đi ngủ đi.]

“Vậy tôi sẽ tạm ngồi đợi ở đây vậy.”

Hume đi về góc phòng.

“Ngươi không cần phải lo lắng về điều gì cả, chỉ cần ngồi đúng chỗ thôi.”

Giọng Lucion khô khốc, rõ ràng vẫn chưa nguôi giận.

Ai mà ngờ được cả Hume cũng hùa theo để lừa cậu chứ.

[À, mà này, Lucion]

"Vâng."

Lucion đáp lại cụt lủn.

[Cái phép đã làm tay con gãy, làm sao con biết được nó vậy?]

“Làm sao con biết… ý thầy là sao?”

[Đó là phép do thầy đã tạo ra.]

"Sao cơ…?"

[Tối qua thầy cứ nghĩ về nó mãi, giờ thì thầy chắc chắn rồi. Chính là thầy tạo ra nó.]

'Không thể nào. Chẳng phải phép đó do đồng đội warlock của Heint phát minh ra sao?'

Lucion khẽ nghiêng đầu đầy vẻ hoang mang.

“Thưa thầy, thầy có nhận học trò nào khác ngoài con nữa không?”

[Không. Con là học trò duy nhất của ta.]

“Thế có ai từng theo học rồi bỏ dở hay bị từ chối không ạ?”

[Không có. Con là người đầu tiên và hẳn cũng sẽ là học trò cuối cùng của thầy.]

'Không thể nào.'

Cảm giác nghi hoặc trong lòng Lucion càng sâu thêm.

Nếu vậy thì làm sao mà warlock kia lại biết được phép thuật đó?

[Biểu hiện này là sao? Đừng nói là con ngượng ngùng vì là học trò đầu tiên của thầy đấy nhé.]

“Không phải, con chỉ là chợt tò mò thôi. Con cứ nghĩ thầy hẳn phải có nhiều học trò lắm chứ.”

Dù trong lòng rối bời, Lucion vẫn bình tĩnh đáp lại.

Russell nheo mắt, nhìn cậu thật lâu.

[Rốt cuộc… con biết phép đó từ đâu…]

Giọng anh bỗng nghẹn lại, mặt tái đi.

“Thầy? Có chuyện gì vậy?”

[Thầy quên… chưa đốt cuốn sổ đó.]

“Cuốn sổ nào cơ?”

[Cuốn sổ chứa toàn bộ tri thức, kinh nghiệm của thầy. Thầy… quên chưa đốt nó đi.]