Khi Nagaoka đột nhiên xuất hiện thì ai nấy cũng đều trưng cái mặt ngây ngốc ra như muốn hỏi rằng “thằng cha này là ai vậy?”. Đặc biệt là Saitou, cô tỏ thái độ lạnh nhạt hơn gấp nhiều lần những người khác.
“Điểm giữa kỳ của cậu là bao nhiêu? Nói nhanh!”
“Sao tôi lại phải nói cho cậu chứ?”
“Cứ nói đi xem nào!”
Haizzz.
Cậu ta có lẽ đang muốn thách đấu tôi bằng số điểm kiểm tra giữa kỳ đây. Dựa vào cách cậu ta đang cố khiến tôi công khai điểm của mình thì tất nhiên, cậu ta muốn là người chốt hạ sau khi tôi nói điểm của mình ra. Trước khi cậu ta kịp thách thức gì thì tôi nói luôn
“777 điểm.”
“Ù ôi, toàn là 7! Tài thật đấy!”
Mấy cô nữ sinh lẫn bạn học cùng lớp đều ồ lên thích thú. Thực chất bài thi giữa kỳ gồm có 8 môn học, điểm tối đa của mỗi môn là 100, vậy nên số điểm cao nhất có thể đạt được sẽ là 800. Con 777 của tôi đã được xem là khá cao rồi.
Nagaoka trông có vẻ bị giật mình trước ba con bảy đấy, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại sự tự tin và dõng dạc tuyên bố
“Ha! Tôi được 782 điểm lận. Lần này tôi thắng!”
Ừ thì cũng phải mà thôi, Nagaoka dù gì cũng là học sinh được hưởng học bổng mà.
“Ừ rồi sao, điểm cậu hơn tôi có ý nghĩa gì à?”
“Hả? Tôi thắng rồi còn gì, thế nên đưa Aria và những người khác đâu!”
Lại nữa hả?
Cho dù Saitou, cô bạn thuở nhỏ của cậu ta, đang đứng ngay đây thì cái tên đầu tiên cậu nhắc đến lại là Aria á? Thái độ của Saitou đã lạnh nhạt bây giờ còn trở nên lạnh nhạt hơn bội phần. Mà này, điểm kiểm tra có liên quan gì đến tôi bây giờ không hả? Cậu ta học giỏi quá đến nỗi lú luôn rồi chăng?
“Chúng ta không hề có giao kèo nào như vậy cả?”
“Lần trước, Aria đã nói rằng kỳ thi giữa kỳ còn lâu mới đến nên đã quyết định bằng một trận đấu quần vợt còn gì!”
“Và?”
“Thế nên ngay từ đầu chúng ta đã định lấy kết quả thi giữa kỳ ra để so tài mà đúng không?”
Sao cậu ta có thể đi đến kết luận đấy được nhỉ?
“Cậu làm như bộ cái trận quần vợt ấy không tính vậy? Nếu muốn thách thức tôi thì cậu nên từ bỏ học bổng của mình như đã hứa từ trước rồi mới có tư cách nhé.”
“Ch-Chuyện đó…”
Nagaoka nao núng trước những lời của tôi. Dù sao đi nữa, tôi cũng chẳng muốn dây dưa với tên mất não này làm gì cho tốn thời gian.
“Nếu không làm được thì chẳng có lý do gì tôi phải tranh đấu với kẻ nuốt lời khi mình thua cả. Giờ thì tránh ra một bên, cậu đang cản đường đấy.”
“A…”
Tôi đẩy Nagaoka sang một bên và tiếp tục bước đi. Suzuki và những người khác liếc nhìn cậu ta một phát trước khi rời đi theo sau. Có vẻ như Nagaoka đã nhận ra sai lầm của mình rằng bản thân đã thất bại trong việc khiến tôi chấp nhận lời thách thức trước tiên, thế nên cậu mới bất lực nhìn theo chúng tôi mà chẳng có nỗ lực gì để bám đuôi hay cãi cọ gì nữa cả.
“Nagaoka đúng là có vài khía cạnh tài giỏi đấy, nhưng dây vào anh ta phiền phức chết đi được nhỉ?”
Một vài cô gái ở trong lớp bắt đầu thì thầm to nhỏ. Thân cũng là một đứa con trai, tôi cũng thấy tội cậu ta lắm, nhưng gieo nhân nào gặp quả đấy mà thôi. Mặt khác, họ cũng không nói thẳng trước mặt cậu ta lẫn chuyện đấy cũng chẳng liên quan đến mình nên tôi cứ mặc kệ cho đến đâu thì đến. Đặc biệt, tôi không cần thương hại kẻ có dã tâm với Ichigo của mình.
—
Sau khi đi chơi với mọi người xong và định giải tán thì Saitou tiếp cận tôi.
“Cậu rảnh chứ?”
“Sao vậy?”
“Kuzuha-kun, thật không thể tin được cậu lại quên được đấy… có thật vậy không?”
Saitou-san ném cho tôi một cái lườm. Quên? Đừng nói là…
“...Cô đang nói cái gì vậy?”
“Đừng giả ngốc nữa! Cậu đã hứa là nếu tớ đạt điểm tốt thì bản thân sẽ… @%$*@% … làm mà?”
“Hmm? Gì cơ?”
Xin lỗi nha. Tôi cố ý không nghe rõ đấy. Có lẽ mình sẽ làm cho chuyện này trở nên nhập nhằng cũng được.
“Nếu cậu còn giả ngốc thì tớ sẽ nói với toàn trường rằng cậu đã lạm dụng rồi vứt bỏ tớ như một món đồ đấy nhé!”
“Xin đừng làm vậy!”
Nếu cô ấy tung tin đồn thì danh tiếng của tôi sẽ bị hủy hoại trầm trọng mất. Tôi chẳng còn lựa chọn nào nên chỉ đành nghe theo cô ấy vậy.
Cô nữ sinh này… ánh mắt ấy đang cho thấy sự nghiêm túc đến đáng sợ.
“Cha mẹ tớ hôm nay ở nhà nên chỗ tờ không được đâu. Chỗ cậu thì sao?”
“Không, cha mẹ tôi cũng ở nhà.”
Ngay bên cạnh là phòng của Ichigo, Rina và…
“‘Gia đình’ cậu nói là Rina-chan phải không?”
“Ừ, đúng vậy. Chờ đã, cô nói mới hay, cô biết Rina có phải không? Muốn gặp con bé không?”
Có lẽ làm vậy sẽ làm xao nhãng cô.
“Không, lần khác cũng được. Mà này, tớ đã tìm được một khách sạn không kiểm tra thẻ công dân đấy. Sau khi thay quần áo thì hai ta sẽ gặp nhau ở đó nhé.”
“... Cô đã chuẩn bị cho chuyện này đến mức như nào vậy?”
Đã đến nước này thì tôi đành bó tay chịu trận thôi.
—
Sau khi tạm biệt Saitou, tôi trở về căn hộ, thay vào bộ thường phục và tiếp tục đi ra ngoài. Ngay lúc bước ra khỏi cửa thì cánh cửa bên cạnh cũng mở và Rina ngó ra ngoài.
“Ơ? Anh định đi đâu đấy?”
“À, ừm, có chút việc ấy mà.”
“Kệ anh ấy đi Rina-chan.”
Trước khi tôi kịp giải thích thì Ichigo xuất hiện sau lưng con bé.
“Kyou-kun sẽ đi hẹn hò với Saitou-san đó.”
“Hả?! Với Yuka-chan á?! Nhưng anh chị là người yêu của nhau rồi mà… Chị có ổn với chuyện này không vậy?”
Rina tròn mắt trong sự ngạc nhiên. Ừ thì cũng phải mà thôi.
“Không sao đâu. Kyou-kun quá đẹp trai để chị có thể giữ cho riêng mình, nên chị cần phải chia sẻ mà đúng không?”
Ichigo giải thích với một cái ý tưởng khá kỳ quặc.
“Nhưng còn Aria-san thì sao…?”
“Ổn cả. Aria-chan cũng biết chuyện này mà.”
“Thật luôn?!”
Ngay cả tôi cũng thấy bất ngờ. Aria biết và chấp nhận chuyện này á? Hay là Ichigo đang nói dối? Có khi nào Ichigo và Aria đang lên kế hoạch nào đó ở sau lưng tôi chăng? Nếu vậy thì khốn thật.
“Và Yuka-chan… chẳng phải chị ấy yêu tên anh trai ngốc Nagaoka ấy à?”
“Cô ấy đã bỏ cậu ta sau khi phát hiện ra cậu ta đang hẹn hò với Mori-san rồi.”
“À, ra vậy. Nếu đúng như thế thì có lẽ cũng được.”
Có lẽ cũng được…?
Tôi cần phải làm gì đó về cái suy nghĩ méo mó mà Ichigo đang tiêm nhiễm vào đầu của Rina càng nhanh càng tốt.
“kyou-kun, cậu nên đi rồi đó? Saitou-san đang đợi kìa.”
Đây đâu phải là lời của một cô bạn gái nói với người tình của mình khi biết cậu đang định đi hẹn hò với một đứa con gái khác mà đúng không?
Khi đang định rời đi thì Ichigo thì thầm với tôi
“Nếu có thể thì phiền anh chụp ảnh hay quay video giúp em. Em muốn cho Nagaoka phải đau khổ đến cùng cực mới thôi.”
“... Anh sẽ cố hết sức.”
Và thế là tôi đi ra ngoài với một tâm thế bất ổn.
—
abcxyz…
Để tóm tắt thì tôi đã gặp Saitou ở chỗ khách sạn tình ái hai đứa đã hẹn từ trước, và tất nhiên, làm rất nhiều thứ. Tôi nghe theo Ichigo và định quay phim lại những gì hai chúng tôi đã làm.
Thực lòng tôi đã tưởng Saitou sẽ từ chối ngay lập tức, hay tốt hơn nữa là cô sẽ bị mất hứng và rời đi. Nhưng không, thay vào đó thì…
“Cậu muốn nhìn lại cơ thể của tớ sau khi hai ta đã xong việc ư? N-Nếu… Nếu cậu cứ cố chấp thì được thôi, nhưng liệu hồn đấy, đừng đi khoe mấy thứ đấy với ai khác, tớ sẽ không tha thứ cho cậu đâu!”
Không hiểu sao mặt cô ấy đỏ bừng lên và thật luôn, cô ấy đã đồng ý. Xin lỗi nha, Ichigo kiểu gì cũng xem nó thôi. Có khi cả Nagaoka nữa.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong thì Saitou với tâm trạng hứng khởi ra mặt khoác tay tôi rời khỏi khách sạn, để rồi—
“Yuka? Sao cậu lại đi ra từ chỗ đó với cậu ta…?”
Một giọng nói quen thuộc khiến chúng tôi tò mò quay lại. Người đứng trối chết ở đó là Nagaoka.
“Shuuji à? Chuyện này có liên quan gì đến cậu đâu.”
Saitou lạnh lùng trả lời. Giọng của cô với tư cách là một người bạn thuở nhỏ mà nói thì nó thờ ơ đến bất ngờ.
“Ý cậu là sao hả? Chúng ta là bạn thuở nhỏ đấy!”
“Ừ rồi cậu đang định nói gì? Ừ thì cả hai đã quen biết nhau từ lâu rồi, nhưng không có nghĩa cậu có quyền xen vào cuộc sống của tớ nhé.”
“Yuka, thôi nào…”
Bạn thuở nhỏ chỉ là một mối quan hệ lâu dài thôi ư?
Ngay cả tôi cũng muốn phản đối… nhưng làm mọi thứ phức tạp hơn thì không đáng nên tôi vẫn cứ giữ im lặng.
“Được rồi, tớ sẽ giải thích cho cậu hiểu vậy. Cậu nghĩ một cặp trai gái đi vào một khách sạn kiểu vậy thì sẽ làm gì? Chúng tớ đã có một khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau đấy.”
Saitou nhấn mạnh những lời ấy bằng hành động khoác chặt lấy cánh tay tôi.
“T-Tên khốn Kuzuha kia! Mày dám, mày dám— Mày đã làm gì với Yuka hả?!”
Nagaoka trừng mắt nhìn như thể tôi vừa mắc một tội lỗi không thể tha thứ vậy. Tôi thừa nhận để cô ấy phô trương hành động của hai đứa như vừa rồi là không phải, nhưng bản thân không có chút gì là cảm thông cho Nagaoka cả. Cái tội dám liếc mắt đưa tình với Ichigo thì thôi nhé.
“Rồi cậu thì sao? Cậu đang hẹn hò với Mai còn gì? Nếu vã đến thế thì đi hỏi cô ấy xem.”
Chờ đã, cậu ta có bạn gái ư?
Chuyện thay đổi rồi đây. Giờ cậu ta không còn có lý nào để có thể buộc tội tôi cả.
“À… ừm. Nhưng mà mày quyến rũ Yuka chỉ vì cơ thể của cô ấy thôi đúng không?! Rồi mày sẽ chán và bỏ rơi cô ấy mà thôi— kiểu gì cũng vậy hết. Với tư cách là bạn thuở nhỏ, đây là nghĩa vụ của tao phải ngăn cô ấy rơi vào tay một tên sở khanh như mày.”
Nghe có vẻ cao quý đấy, nhưng…
“Không đâu Shuuji à, Kyouichi đã cứu tớ khỏi bị bắt nạt. Cậu ấy không hề giống như cậu đã nói. Nếu có thì tớ mới là người đã quyến rũ cậu ấy. Cậu ấy là chàng trai tốt nhất tớ từng gặp— Tớ phải nhắc lại bao lần cậu mới hiểu đây hả?”
Cô ấy… vừa gọi tôi bằng tên riêng kìa.
Tôi nên sửa lại không nhỉ? Không, đây không phải lúc.
“Cậu ta đã lên kế hoạch hết cả đấy! Cậu không thấy cậu ta đã chuẩn bị mọi thứ để có thể tóm được cậu ư?!”
“Đủ rồi. Nếu chắc chắn như vậy thì mang bằng chứng tới đây. Nếu không thì chúng tớ sẽ đi. Và Shuuji này, nếu còn làm phiền thì tớ sẽ gọi cảnh sát tới thật đấy.”
Saitou nắm lấy tay của tôi và cố kéo đi.
“Con mẹ nó… Mày…!”
Khi đã không thể cãi lại, Nagaoka đột nhiên xông tới tôi và giơ nắm đấm của mình lên.
Tôi nhanh chóng đẩy Saitou ra sau lưng và chuẩn bị để đỡ cú đấm đấy.
TUÝT!
“Các cô cậu kia! Đang làm gì đấy hả? Theo tôi về đồn giải trình ngay!”
Đó là một viên cảnh sát. Có lẽ chúng tôi đã gây quá nhiều sự chú ý rồi. Và thế là tôi, Saitou và Nagaoka bị bắt lên đồn cảnh sát gần đó để tra hỏi.
Trong khi lấy lời khai thì Nagaoka cứ liên lục lảm nhảm mấy thứ vô ích về tôi, khiến cho mấy viên cảnh sát nhìn mình bằng con mắt khả nghi. Và dĩ nhiên, Saitou sẽ nhảy vào để bảo vệ tôi và mọi chuyện leo thang bằng một cuộc tranh cãi nảy lửa khác.
Dẫu cho chúng tôi đã cố gắng tránh nói về cái khách sạn tình ái đấy, nhưng có lẽ cảnh sát cũng đã đoán được nguồn cơn tình huống dựa trên địa điểm cãi nhau. Nhưng vì không có bằng chứng chắc chắn nên họ đã bỏ qua.
Cuối cùng thì cha mẹ của ba chúng tôi bị triệu tập làm người giám hộ.
Cha mẹ của tôi thì đã biết con của mình đang hẹn hò với Ichigo, nhưng không quá áp lực tôi về chuyện tại sao lại đi hẹn hò với Saitou. Họ chỉ trông tức giận thôi, có lẽ là nhờ Ichigo đã tóm tắt mọi chuyện cho họ từ trước.
Cha mẹ của Nagaoka vì đang nợ chúng tôi một ân tình vì đã nuôi dưỡng Rina thì khó chịu ra mặt và rối rít xin lỗi. Họ hiểu rõ nếu làm mọi thứ tồi tệ hơn thì sẽ có hậu quả ập đến gia đình mình.
Còn cha mẹ của Saitou thì đã rất sốc bởi những cáo buộc của Nagaoka dành cho tôi. Nhưng sau khi nghe về hành vi bất thường của cậu, cộng thêm mối quan hệ của cậu mới Mai dạo gần đây thì trông họ cũng đang cân nhắc lại.
Kết quả là mọi người đều cho rằng Nagaoka đã làm chuyện bé xé ra to, và chúng tôi đã được thả kèm theo những lời cảnh báo nghiêm khắc. Trước khi xong chuyện thì cha mẹ của Nagaoka đã đứng ra để xin lỗi.
“Tên ngốc Shuuji đó… chỉ toàn làm hỏng chuyện thôi…”
Khi rời đi thì Saitou ném cho Nagaoka một ánh nhìn cay nghiến đến nỗi khó ai mà tin được hai người họ là bạn thuở nhỏ của nhau. Đáng sợ thật.