Sau cái ngày xảy ra vụ cãi nhau hỗn loạn ở đồn cảnh sát, khi tôi đã đến được trường và mở tủ đồ của mình ra thì thấy một lá thư. Đây không phải lần đầu tiên tôi thấy chúng trong tủ đồ của mình.
Thường thì chúng đều là những lá thư tình đến từ mấy cô gái mà tôi chẳng hề biết— có khi chẳng quan tâm đến mấy mối quan hệ được đồn thổi của tôi. Thi thoảng thì tôi lại nhận được mấy lá thư thách đấu đến từ bọn con trai và tất nhiên, câu trả lời sẽ luôn là từ chối rồi.
Cũng có nhiều người vì ghen ghét hay muốn để lại lời nhắn sẽ ném tất cả các lá thư đã có ở trước đó đi, chỉ chừa lại thư của riêng mình mà thôi. Cuối cùng, chính tin đồn “những lá thư trong tủ đựng giày của Kuzuha thường bị vứt vào thùng rác” được lan rộng và tủ giày của tôi không còn xuất hiện những lá thư đấy nữa. Nhưng hôm nay là ngoại lệ
Tôi mở lá thư ra để đọc
> “Tớ có một thứ quan trọng muốn thảo luận. Hôm nay xin cậu hãy lên sân thượng sau giờ học. Lưu ý, tớ không định tỏ tình đâu.”
Khá ngắn và đi thẳng vào trọng tâm. Nét chữ viết tay trông khá giống của con giá, nhưng ngày nay vẫn còn tồn tại mấy đứa con trai giả dạng chữ viết chỉ để chơi xỏ người ta thôi. Tôi nên làm gì đây?
… Thôi được, tôi sẽ đi vậy. Suy cho cùng thì danh tiếng của mình đang bị đe dọa nên bỏ qua lá thư ấy sẽ khiến mọi chuyện chuyển biến xấu đi thì sao.
—
Lúc tan học, tôi một mình đi lên sân thượng. Hôm nay là lần đầu tiên tôi từ chối đi chơi nên Suzuki và những người khác đã đi thẳng về nhà với vẻ mặt buồn bã. Ban đầu, sân thượng của ngôi trường này cấm học sinh đi lên đây nhưng từ khi Aria nhập học thì nó được mở lại trong vòng ba năm. Đúng con của chủ tịch có khác, được ưu ái hết mức, mà mấy học sinh khác cũng chẳng phàn nàn gì nhiều vì chính họ cũng là người được lợi nếu bản thân không vi phạm gì quá to tát cả.
Thực ra vẫn có vài học sinh bất mãn, đa số họ đều muốn sân thượng tiếp tục được duy trì từ nay về sau.
Sân thượng là một nơi cực kỳ thoáng mát, cộng thêm cái nhãn “mở trong thời gian giới hạn” nên nơi đây đã trở thành một địa điểm cực kỳ nổi tiếng để ăn trưa hoặc lang thang sau giờ học. Các cặp đôi thường chim chuột ở đây, điển hình là mấy cặp người đang ngồi trên băng ghế dài ở kia kìa.
Mặc kệ họ đi, tôi ngồi xuống một chiếc ghế trống và chờ đợi, nhưng chẳng có ai đến để gặp tôi cả.
“Này Kuzuha-kun, cậu đang ở một mình hả? Muốn trò chuyện một chút cho đỡ chán không?”
“Xin lỗi, tôi đang chờ một người thôi.”
Tôi lịch sự từ chối lời mời đến từ một cô nữ sinh và tiếp tục chờ chủ nhân của lá thư ấy đến. Một tiếng sau vẫn chẳng có ai đến cả. Khi định rời đi vì nghĩ đây chỉ là một trò đùa thì một cô gái với mái tóc nâu ngắn hớt ha hớt hải chạy lên đây.
“Haaa… Haaa… Cậu là Kuzuha Kyouichi có phải không?”
“Là tôi đây. Cô là ai?”
“Tớ là Mori Mai. Bạn gái của… Nagaoka Shuuji.”
À, giờ mới nhận ra, cô ấy là người đã ở cạnh Shuuji mà tôi đã thấy qua cửa sổ phòng của Saitou.
“Xin lỗi vì đã để cậu chờ lâu. Tớ bị giữ lại ở lớp học bổ túc ấy mà.”
“Mà cô cũng kịp thời đến trước khi tôi định rời đi nên không sao đâu. Cô muốn nói cái gì với tôi thế?”
“Xin cậu đừng làm phiền đến Shuuji-kun nữa!”
Mai cúi đầu hét lớn.
“Hả? Tôi ư? Làm phiền cậu ta? Hả?”
Cậu ta mới là người làm phiền tôi mới phải.
“Gần đây, Shuuji-kun cứ điên cuồng nói về cậu mãi thôi. Ngay ngày hôm qua, tớ thậm chí nghe được tin cậu ấy bị kéo lên đồn cảnh sát nữa. Xin cậu đấy, đừng làm phiền cậu ấy nhiều như vậy nữa.”
“Khoan, người khơi mào cuộc chiến là cậu ấy mà?”
“Cậu có thể nói thật, nhưng vẫn còn nhiều cách khác để hòa giải mà phải không?”
“Là sao? Chẳng lẽ tôi phải giả vờ thua trận quần vợt đó à?”
“...”
Mai nín thinh. Hẳn là cô thấy mình gật đầu cũng không được, mà phủ nhận cũng không xong rồi. Cô nhìn nhận vấn đề phiến diện quá rồi đấy.
“Tôi cũng có tự trọng nữa chứ. Không đời nào tôi lại phải hạ thấp mình vì một đứa như cậu ta cả. Mặt khác, lý do khiến cậu ta thách đấu tôi là vì muốn thân thiết hơn với Kakyouin-san đấy. Cô nên quản bạn trai của mình chặt thì hơn.”
“Chuyện đó…”
Mai do dự không biết phải đáp lại như nào.
“Mai, cô đang tọc mạch vào chuyện của người khác hơi quá rồi đấy.”
Đột nhiên Saitou xuất hiện và thẳng thắn nói
“Cậu muốn gì hả Yuka? Cậu có liên quan đến chuyện đó đâu mà nói.”
Tuy bị Mai ném cho một ánh nhìn thù địch nhưng Saitou vẫn bình tĩnh đáp.
“Tớ lên đây để cảnh báo cậu thôi. Cậu đang lãng phí thời gian ở đây đáy, nhìn kia kìa.”
Saitou chỉ về phía hàng rào sân thượng. Trông Mai bị bối rối nhưng vẫn hướng ánh mắt về phía được chỉ. Và rồi cô đơ người. Tôi tò mò mà nhìn theo.
Ở dưới sân trường, Nagaoka đang cười đùa với Yoshida trong khi cả hai đang đi về nhà cùng nhau. Chuyện này…. chắc chắn là ngoại tình rồi còn gì.
“Shuuji đáng ra phải hẹn hò với cậu mới đúng chứ nhỉ? Nhưng khi cậu đang bị kẹt ở lớp học bổ túc hay càu nhàu với Kuzuha thì cậu ta đang vui vẻ đi về nhà cùng với cô gái khác đấy.”
Saitou giở giọng trách móc Mori.
“Chuyện này…!”
“Cậu biết rõ tên ngốc ấy lăng nhăng như nào rồi mà ha? Nếu muốn có được cậu ta thì cậu nên biết cách ‘trói’ cậu ta đúng cách.”
“...! Tớ đi đây!”
Mori san chạy đi mà không để lại thêm một lời nào nữa.
“Chuyện gì vừa xảy ra thế?”
Cô ấy gọi tôi lên đây chỉ để phàn nàn và cũng chẳng giải quyết được chuyện gì cả.
“Đừng lo. Chỉ là chó sủa ngang tai mà thôi. Quan trọng hơn, Kyouichi à…”
“Hửm?”
“Tớ có nghe được rằng cậu đang hẹn hò với Aria và Ichigo.”
“...Bọn họ nói với cô rồi à?”
Tôi bị bất ngờ, cứ ngỡ bọn họ sẽ giữ bí mật cho đến khi trả thù xong cơ chứ, mà cô ấy cũng bắt đầu gọi thẳng tên riêng của hai người rồi.
“Ừm. Tớ sốc lắm đấy. Cậu đã giữ kín chuyện đó khi đang ở với tớ mà.”
“Ừ thì…”
Tôi hiện giờ đang muốn nói rất nhiều thứ nhưng có nói gì đi nữa cũng chẳng thể quay ngược thời gian để ngăn những thứ mình đã làm cả.
“Thôi, tớ cũng không để tâm đâu. Tớ hiểu tại sao cậu lại giữ bí mật mà, vả lại cậu cũng có nói rằng bản thân đã có người mình thích rồi. Hơn nữa, chính tớ mới là người chủ động.”
“...Ừm.”
Ít ra trông Saitou cũng không oán giận gì lắm.
“Đổi lại, sau khi trao đổi với Aria và Ichigo thì tớ được cho phép hẹn hò với cậu. Từ hôm nay, tớ sẽ là cô bạn gái thứ ba của cậu.”
“Hả?”
Sao mọi thứ đã được quyết định mà không có tôi rồi?
“Có ý kiến gì hả? Sau những gì chúng ta đã làm?”
“Hự, không… không có gì.”
Đến nước này thì có vẻ như lời nói của tôi chẳng có trọng lượng nào nữa rồi. Chắc chắn bọn họ đã âm thầm trao đổi gì đó sau lưng tôi. Nếu Aria và Ichigo hợp sức chống lại tôi thì bản thân đi là cái chắc. Giờ thì tôi chỉ có thể càu nhàu một chút mà thôi.
“Thế thế. Mong cậu tốt với tớ nhiều hơn, Kyouichi.”
Saitou hớn hở khoác tay tôi.
“Ừm… Dù cho tôi cũng không hứng thú mấy.”
Tôi chẳng thể nào tưởng tượng được chuyện mình sẽ có thêm nhiều bạn gái hơn nữa. Aria và Ichigo đã nghĩ cái quái gì thế nhỉ?
“Hừm, tớ đã gọi cậu bằng tên rồi nhưng sao cậu vẫn chưa chịu gọi tớ bằng tên hả?”
“...Yuka-san. Được chưa?”
“Bỏ san đi, chỉ Yuka thôi.”
“...Yuka.”
“Đúng rồi đấy!”
Saitou— à không, Yuka cười tươi như hoa, còn tôi thì… đột nhiên muốn vào nhà vệ sinh để khỏi bị nôn ngay tại chỗ.
—
Sau đó, khi Yuka và tôi đang dạo quanh phố mua sắm trong chuyến hẹn hò nho nhỏ của hai đứa thì đột nhiên bị dừng lại.
“Xin lỗi, Kyouichi. Đi với tớ một chút.”
Cô ấy dẫn tôi đến một chỗ nơi Mori đang ngồi bên vệ đường. Trông cô lạc lõng thế nào ấy. Chuyện gì đã xảy ra khi cô ấy đuổi theo Nagaoka vậy?
“Mai, cậu đang làm gì ở đây thế?”
“A, Yuka… và Kuzuha-san”
Khi nhận ra hai chúng tôi thì Mori bị bối rối một chút rồi tiếp tục nói.
“Tớ có chuyện muốn nói.”
“Được. Lại là chuyện về tên ngốc Shuuji đó chứ gì?”
Và thế là chúng tôi đi đến một quán cà phê ở gần đó. Hiện giờ Yuka đang ngồi cạnh tôi và Mori ở phía đối diện.
“Ừm…hai cậu đang hẹn hò à?”
Mori ngập ngừng hỏi trong khi thấy chúng tôi đang ngồi gần— hoặc dính với nhau.
“Không phải chuyện của cậu. Cậu muốn nói gì đó mà, đi thẳng vào vấn đề đi.”
“Xin lỗi, và…”
Thái độ của Yuka làm cô ấy bị ngợp. Cô bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra.
Sau khi rời khỏi sân thương, cô đã chất vấn Nagaoka về việc cùng nhau về nhà với Yoshida đồng thời buộc tội cậu là kẻ ngoại tình. Tuy nhiên, Nagaoka chỉ nói đó là vì cậu ta muốn thăm dò để thu thập những điều xấu về tôi.
“À, phải rồi ha.”
“Tên này ngốc hết cứu rồi.”
Yuka và tôi đều lẩm bẩm như vậy. Mà Nagaoka đã nói với cô ấy rằng bản thân đã thu thập được vài bằng chứng chống lại tôi từ Yoshida. Cậu ta tự tin rằng chúng sẽ đủ sức nặng để có thể giải thoát Aria khỏi tôi và cho phép mình tiến xa hơn với cô ấy.
“Hả? Chẳng phải cậu ta đang hẹn hò với Mori-san à? Vậy sao cậu ta lại muốn tiếp cận Aria làm gì?”
Tôi không chịu được mà tò mò hỏi thẳng.
“Bởi vì…”
“Mai và Shuuji chỉ là hẹn hò ‘thử’ mà thôi. Tên ngốc đó nghĩ rằng mình có thể chia tay với cậu lúc nào cũng được mà”
Mori lắc đầu.
“...Không phải đâu.”
“Hửm?”
“Shuuji-kun nói rằng nếu cậu thành công trở thành chồng của Aria thì bản thân sẽ trở nên giàu có để có thể chăm sóc cho cả tớ và cậu, Yuka à…”
“Gì cơ? Sử dụng tiền của phú bà để nuôi tình nhân à? Cậu ta nghĩ gì trong đầu thế?”
Tôi không thể không thấy nhột được. Nhưng ít ra tôi đâu chủ động làm vậy.
“Hiểu rồi. Vậy cậu ta xem hai đứa mình là lốp dự phòng ha?”
“...”
Mori lặng lẽ cúi xuống hòng tránh đi ánh mắt chất vấn của Yuka. Buồn cười thay, Yuka, người vừa tuyên bố bản thân là cô bạn gái thứ ba của tôi lại có thể thốt ra những lời như thế.
“Này, Mai. Nếu cậu phiền lòng thì tại sao lại không cho tên ngốc ấy một bài học đi nhỉ?”
“Một bài học…?”
Yuka cười ranh mãnh. Trông cô như vậy làm tôi liên tưởng đến Ichigo, lạ thật đấy.