Con game sinh tồn này dễ ợt

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4396

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6486

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1853

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

(Đang ra)

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

geulsseuneunbara (글쓰는바라)

"Im đi! Nhân danh công lý, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!!" . . . Này, chết tiệt! Ai đó cứu tôi với!!

6 10

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

(Đang ra)

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

Sasaki Ichiro

Một bé shota (thực ra đã hơn 20 tuổi) có cuộc sống éo le như bao main khác, đã được đầu thai sang thế giới khác sau khi gặp tai nạn, với cơ thể thuộc về một bé loli vampire (13 tuổi), nhân vật trong g

39 245

Lịch sử chat - 2016-05-01 (Màn 1. A)

09:04:15

【lively】lá biết thu: A

【admin】game sinh tồn: okay, chọn A là “đỗ” rồi đấy cậu thí sinh.

【admin】game sinh tồn: sau khi cân nhắc, bạn quyết định lẩn vào công viên gần đó để cắt đuôi thứ đang bám theo mình.

【admin】game sinh tồn: bạn vờ không nhận ra thứ đó mà điềm tĩnh, thản nhiên rẽ vào góc đường và tiến vào công viên, rồi lập tức nhanh tay nhanh chân hành động. Cái bóng đen không kịp phản ứng trước hành động của bạn, lợi dụng điều đó, bạn nhanh chân núp sau một bụi cây gần lối vào.

Không mất quá nhiều thời gian để cái bóng đặt chân vào công viên để tiếp tục truy đuổi, nhưng khi nhận ra đã mất dấu mục tiêu, chúng tỏ ra hơi bồn chồn và bắt đầu lục soát xung quanh với hy vọng tìm được manh mối nào đó về bạn. 

Và như người ta thường nói: nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cái bóng đen lục tung cả công viên nhỏ chỉ chừa đúng bụi cây gần lối vào. Bạn dốc hết sức để xóa đi sự hiện diện của bản thân và chờ đợi cho cái bóng kia rời đi.

Rốt cuộc, âm thanh nặng nề từ bước chân của chúng cũng dần yếu đi, phai mờ. Bạn thở dài một hơi, rồi bắt đầu đi ra khỏi đó.

Nhưng bỗng dưng từ phía sau, một giọng lạnh lẽo vang lên: “Tìm thấy mày rồi…”

Theo sau là cơn đau thấu xương, và bạn mất dần nhận thức…