Con game sinh tồn này dễ ợt

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

380 1461

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

257 5155

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

21 37

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

48 452

Lịch sử chat - 2016-07-03 (Màn 2. Ghi chú 1)

13:15:54

【admin】game sinh tồn: @[đời là game], vậy là bạn đã quyết định làm theo những gì được viết trong tờ ghi chú đầu tiên.

Và chúc mừng! Bạn chắc thích thiên đường lắm ha!

【chatter box】đời là game: Ừm, rồi sao nữa? O(∩_∩)O~

【admin】game sinh tồn: À không, tôi không chúc mừng bạn tiến thêm mà tôi chúc mừng bạn tiến “lùi” xuống thiên đường.

【chatter box】đời là game: Hừ! Ý là sao?

【admin】game sinh tồn: bạn làm theo chỉ dẫn trong tờ ghi chú kia và hướng về phía con đường bên trái.

Xa xa thấp thoáng bóng dáng một “vườn nhiệt đới”. Có lẽ do công viên đã bị bỏ hoang nên cơ sở kia không còn được bảo trì nữa, con đường mọc đầy rẫy cỏ cây, nhiều loại bạn còn chưa thấy bao giờ. Con đường này dẫn bạn đến nguồn cội của tất cả, một khu rừng nhiệt đới nguyên sinh. Chẳng còn cách nào khác ngoài việc tốn thêm khối sức để đẩy đám cây cỏ sang một bên mà tiến lên từ từ. 

Không biết đã trôi qua bao lâu, bạn chợt nhận ra hai bên đường xuất hiện nhiều loại cây cao, mỗi cây ước chừng 8 đến 9 mét, cành cây uốn lượn chạm đến cả đất, nhiều không đếm xuể. Bạn theo quán tính dùng tay gạt chúng sang một bên và ngay lập tức bị sốc khi nhận ra “sự sống” của cái cây vào khoảnh khắc chạm vào cành của nó. Cùng lúc, cành cây bắt đầu quấn lấy tay bạn, chúng bao vây bạn như thể những con rắn đang lăm le con mồi, rồi chúng ép bạn chặt thật chặt, bạn càng vùng vẫy chúng càng xoắn điên cuồng. Bạn vốn là người có nhiều kiến thức, kinh nghiệm (theo bạn) nên một mảnh thông tin nào đó mà bạn từng đọc trong quyển từ điển bỗng gợi lại trong khoảnh khắc ấy: trong thế giới này có tồn tại một số loại cây ăn thịt người, tên của nó hình như là Mobai…

Chúng vẫn siết khiến cơ thể bạn ngứa ngáy, khó chịu đến đau đớn, cả việc thở thôi cũng khó, khó hơn qua từng giây từng phút… 

Nhưng phần tệ nhất lại là thời gian, ta chẳng biết nó sẽ kéo dài trong bao lâu trước khi mọi chuyện kết thúc, một giờ? Hay cả ngày?