Con game sinh tồn này dễ ợt

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

186 890

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

193 5643

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

72 770

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

291 6930

Lịch sử chat - 2016-07-03 (Màn 2. Ghi chú 1)

13:15:54

【admin】game sinh tồn: @[đời là game], vậy là bạn đã quyết định làm theo những gì được viết trong tờ ghi chú đầu tiên.

Và chúc mừng! Bạn chắc thích thiên đường lắm ha!

【chatter box】đời là game: Ừm, rồi sao nữa? O(∩_∩)O~

【admin】game sinh tồn: À không, tôi không chúc mừng bạn tiến thêm mà tôi chúc mừng bạn tiến “lùi” xuống thiên đường.

【chatter box】đời là game: Hừ! Ý là sao?

【admin】game sinh tồn: bạn làm theo chỉ dẫn trong tờ ghi chú kia và hướng về phía con đường bên trái.

Xa xa thấp thoáng bóng dáng một “vườn nhiệt đới”. Có lẽ do công viên đã bị bỏ hoang nên cơ sở kia không còn được bảo trì nữa, con đường mọc đầy rẫy cỏ cây, nhiều loại bạn còn chưa thấy bao giờ. Con đường này dẫn bạn đến nguồn cội của tất cả, một khu rừng nhiệt đới nguyên sinh. Chẳng còn cách nào khác ngoài việc tốn thêm khối sức để đẩy đám cây cỏ sang một bên mà tiến lên từ từ. 

Không biết đã trôi qua bao lâu, bạn chợt nhận ra hai bên đường xuất hiện nhiều loại cây cao, mỗi cây ước chừng 8 đến 9 mét, cành cây uốn lượn chạm đến cả đất, nhiều không đếm xuể. Bạn theo quán tính dùng tay gạt chúng sang một bên và ngay lập tức bị sốc khi nhận ra “sự sống” của cái cây vào khoảnh khắc chạm vào cành của nó. Cùng lúc, cành cây bắt đầu quấn lấy tay bạn, chúng bao vây bạn như thể những con rắn đang lăm le con mồi, rồi chúng ép bạn chặt thật chặt, bạn càng vùng vẫy chúng càng xoắn điên cuồng. Bạn vốn là người có nhiều kiến thức, kinh nghiệm (theo bạn) nên một mảnh thông tin nào đó mà bạn từng đọc trong quyển từ điển bỗng gợi lại trong khoảnh khắc ấy: trong thế giới này có tồn tại một số loại cây ăn thịt người, tên của nó hình như là Mobai…

Chúng vẫn siết khiến cơ thể bạn ngứa ngáy, khó chịu đến đau đớn, cả việc thở thôi cũng khó, khó hơn qua từng giây từng phút… 

Nhưng phần tệ nhất lại là thời gian, ta chẳng biết nó sẽ kéo dài trong bao lâu trước khi mọi chuyện kết thúc, một giờ? Hay cả ngày?