Dù chỉ có thể nói rằng do sự bồng bột của tuổi trẻ, nhưng từ năm hai đến năm ba trung học, tôi đã từng có một cô bạn gái.
Cứ mỗi lần mà nhớ lại, tôi tự hỏi là cái chức năng lãng quên tuyệt vời mà con người hiện có, sao lại có một lỗ hổng khó tin được đến như vậy? Những kiến thức cần thiết thì cứ dần dần mà chảy vào bên trong, còn những chuyện muốn quên thì cứ tiếp tục hằng sâu trong tâm trí, không thể nào xóa nhòa được.
Chỉ có thể nghĩ là có cái gì đó sai sai. Nếu một sinh vật sống mắc một chứng khác thường được gọi là bệnh, thì kể từ khi con người sinh ra đều đã bị bệnh tất cả—đó là cách mà tôi nói theo như kiểu của một nhà triết học, nhưng mà đúng đấy, chuyện lần này là nói về bệnh.
Bệnh.
Nói thế chứ từ xưa, tôi chưa từng mắc căn bệnh nan y nào mà nguy hiểm đến tính mạng. Một thiếu nữ xinh đẹp trông mỏng manh và thoạt nhìn thì khỏe mạnh, nhưng lúc đó đã phát bệnh, dù đó chỉ là cảm cúm mà thôi. Phải, người mắc bệnh khi đó không phải là tôi, mà chính là con nhỏ đó—Irido Yume.
Không nhầm thì đó là vào một ngày tháng 11 ở năm 2 trung học. Buổi sáng, khi mà những dấu chân của mùa đông đang dần in trên làn da, Ayai đã không đến nơi mà chúng tôi thường hẹn nhau.
Lúc đó, tôi vẫn còn là một chàng trai tốt bụng, nên khi lấy điện thoại và nhắn tin cho cô ta, thì dòng tin nhắn đáp lại rằng cô bị cảm cúm và sẽ nghỉ học. Tôi gửi tin ‘Vậy cậu ráng giữ gìn sức khỏe nhé’, rồi một mình đến trường.
Và vào giờ tan học—
Trường học là một tổ chức lỗi thời, cho nên bọn họ đã tiêu thụ rất nhiều lượng giấy in. Tôi thường nghĩ cứ gửi mail cho nhanh, cơ mà lúc này tôi mới thấy được sự tiện lợi của nó. Thầy chủ nhiệm đã nói thế này.
—Có em nào muốn đưa bản in đến nhà của Ayai không?
Tất nhiên là không có ai xung phong cả. Bình thường thì lớp trưởng sẽ là người gánh vác phần việc vụn vặt này, nhưng lúc này, không thể nói đó là chuyện vụn vặt được.
Tôi tức khắc dốc hết sức để tìm cái cớ. Cái cớ mà dù có tự đề cử bản thân trở thành người đem bản in đến cho Ayai mà không phải chuyện gì quá lạ.
Bình thường thì nó sẽ gây ra hiệu quả ngược lại do bọn tôi chỉ đang hẹn hò trong ầm thầm, nhưng tôi, chỉ trong thoáng chốc, đã thành công nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo.
—Ano……Nhà bọn em cùng hướng ạ……
Thử nghĩ lại một lần nữa thì nó cũng chỉ là một cái cớ tầm thường không hơn không kém, nhưng trước mắt, có khả năng để tôi đến thăm nhà của Ayai một cách hợp pháp.
Và sự kiện thăm bệnh diễn ra.
Tôi lo lắng hồi hộp, nhìn vào căn hộ, nhìn lên số nhà mà tôi đã hỏi thầy chủ nhiệm. Đến nhà của người khác thì nên làm gì nhỉ. Chẳng lẽ đưa bản in xong rồi ra về?
Tôi đã nghĩ, liệu nhỏ có buồn không?
Lúc mà tôi cũng bị cảm cúm, tôi chỉ ở nhà có một mình—nên tôi hiểu thấu được nỗi đau mà Ayai đang trải qua.
Có cảm giác muốn thử đột nhiên bấm chuông để tạo sự bất ngờ, nhưng với người bệnh thì không nên làm họ bất ngờ. Tôi lấy điện thoại ra và nhắn tin trước.
—Ue~!? I, Idori-kun!? Cậu đến nhà tớ~? Và đang ở trước nhà!?
Dù là tin nhắn trên điện thoại cũng đủ làm cô ấy bất ngờ mất rồi.
Mà~ tôi lại mừng vì cô ấy còn có sức lực để bất ngờ. Khi nghĩ rằng cánh cửa đã được mở khóa thì,
—Ch, chờ tớ một chút……! Chỉ một chút thôi nhé~!
—……Không lẽ, cậu đang định thay đồ sao?
—T, thì do……!
—Lúc bị bệnh thì cậu đừng chú ý đến vẻ bề ngoài mới phải chứ. Tớ cũng không bận tâm đâu.
Tôi muốn thấy nhỏ khi đang mặc pajama. Nếu như phải diễn dịch lời nói của tôi ra thì nó mang nghĩa như vậy đấy.
Đi chết đi, độ tuổi dậy thì.
Lời thuyết phục đã có giá trị, Ayai với bộ pajama màu hồng nhạt bước ra để đón tôi. Dễ thương quá đi m~~. Ọc~, cái này bình thường thôi. Ừm. Một bộ pajama bình thường rất hợp với con gái.
Tất nhiên không chỉ mỗi đưa bản in thôi rồi kết thúc, tôi đã làm nhiều thứ để chăm sóc Ayai đang nằm trên giường bệnh.
Dù nói là nhiều, nhưng cùng lắm cũng chỉ là gọt táo và cho cô ấy uống nước bổ sung muối khoáng, và tôi muốn nhấn mạnh là tại đây đã không xảy ra sự kiện lau mồ hôi cho cơ thể đâu nhé.
Và khi chẳng còn việc gì cần phải làm, tôi chỉ có thể ngồi kế cạnh giường bệnh.
Hôm nay thì chắc mẹ của Ayai sẽ về sớm, nên cho đến đó tôi khá là nhàn rỗi—khi tôi bắt đầu nghĩ thế thì Ayai, hiện đang trùm mền đến tận cửa miệng, nhìn vào tôi với gương mặt đang đỏ vì sốt.
—……Irido-kun.
—Ửm? Cậu muốn nhờ tớ làm gì ư?
—Eto……tớ ……
Sau tiếng loạt soạt thì cánh tay phải của Ayai thò ra bên ngoài chiếc mền.
—N……Nếu cậu nắm tay tớ, có lẽ, tớ sẽ vui lắm……
Tất nhiên chỉ thế này thôi đã không làm tim tôi đập lên thình thịch từng hồi (không có đập thình thịch từng hồi đâu nhé!), tôi cũng hiểu được cảm xúc của cô ấy.
Con người ta yếu lòng khi bị cảm cúm. Đặc biệt là khi không có ai ở nhà. Vì thế, sẽ tự nhiên muốn có được hơi ấm từ ai đó,……
—Chuyện nhỏ thôi ấy mà.
Tôi nắm chặt lấy bàn tay phải của Ayai.
Nó vừa ấm, vừa nhỏ, nghĩ mà cứ như bàn tay của em bé ấy,
—Fưfư~……
Ayai trông có vẻ hạnh phúc, sau đó thì dần bắt đầu mơ màng và chìm vào giấc ngủ.
Tôi muốn nắm tay nhỏ thế này mãi thôi—Aa, không phải cái cớ gì đâu. Bản thân tôi lúc đó, đã nghĩ như thế đấy.
Nhưng vấn đề thực sự là, nếu cứ ngồi trong nhà thế này thì sau đó sẽ chạm mặt với lại mẹ của Ayai. Tình huống tồi tệ là sẽ bị nghĩ rằng một tên con trai xâm nhập vào nhà, nơi mà đứa con gái mình đang bị cảm cúm nằm đó mà chẳng thể làm gì.
Sau khi cô ấy ngủ được 30 phút, với sự luyến tiếc, tôi rút cánh tay của mình ra và để lại căn hộ của Ayai phía sau lưng.
Bây giờ nhớ lại, lúc đó tôi có cảm giác đã gặp Yuni-san trên đường trở về, nên thật sự mà nói thì hên là vừa kịp lúc.
◆
“À ré? Irido-san hôm nay sao vậy?”
Kawanami Kogure trông như thản nhiên đến cạnh bàn tôi, nhìn xung quanh lớp và hỏi.
Dù gì cũng đã bị hỏi rồi nên tôi đáp lại bằng câu trả lời đã chuẩn bị sẵn.
“Cô ta bị cảm cúm. Đang ngủ ở nhà đấy.”
“Ể, thật hả?”
“Thật……Mà cũng phải vì môi trường thay đổi khá nhiều nên bản thân thấm mệt là phải.”
Đổi họ, đổi cả nhà, vả lại cuối cùng còn chuyển vào sống chung một mái nhà với tôi nữa, môi trường đó mà không mệt thì mới bị lạ đấy. Tôi thì thấy chẳng có vấn đề gì.
“Ể—~? Yume-chan hôm nay không đến trường sao~?”
Giọng nói lớn đó đánh thẳng vào đầu tôi ở đằng sau.
Ý thức tôi tắt lịm đi theo phản xạ, nhưng trước đó thì trong tầm mắt, một cô nàng dáng hình nhỏ nhắn xuất hiện. Nhỏ nhún nhảy đung đưa mái tóc kiểu đuôi ngựa.
Nhỏ con y như là Yume hồi còn học năm hai trung học, nhưng lại làm nhiều động tác kì lạ, bắt mắt hơn—Không biết vì vụ lần đó, hay là vì nhỏ này ở cùng với Yume suốt mà hiếm khi tôi mới nhớ tên.
Là Minami Akatsuki. Một trong số người trong nhóm nữ sinh mà trung tâm là Irido Yume. Người đầu tiên đến chào hỏi với cô ta mỗi khi đến trường chính là nhỏ này.
Minami-san nghiêng người về phía bàn tôi.
“Bị bệnh à, thế cậu ấy ổn không~? Khoảng bao nhiêu độ vậy!?”
“Chịu……Nghe đâu khoảng 38 độ thì phải……”
“38 độ~! Chẳng phải trọng bệnh à~!!”
“Minami, bình tĩnh nào. Cậu đang lay Irido đấy.”
Kawanami kéo cổ của Minami như một con mèo, nhờ thế mà tôi được buông ra. Được cứu rồi. Tôi dở ở khoảng tiếp xúc với mấy người cứ hay xáp xáp lại gần lắm.
“Gì đấy Kawanami~! Đừng có đối xử tớ như một con mèo chứ~!”
“Hê hê~”
“Ưnyaa~!”
Kawanami chợt thả tay ra thì Minami-san rơi xuống sàn. Thật sự thì như con mèo.
Mà phải nói họ cư xử gần gũi với nhau chưa kìa. Và tôi nhìn vào tên Kawanami.
“Cậu với Minami-san quen biết nhau à?”
“À~? Không~……Mà, cũng phải nói là có quen. Bọn tớ ở cùng lò luyện thi thời trung học.”
“Phải phải. Tớ còn chẳng biết là tên này sẽ dự thi vào trường cao trung này nữa cơ!”
“Nếu vậy thì có cùng suy nghĩ rồi đấy.”
Ra là vậy. Những học sinh trung học mang mục tiêu vào trường dự bị này đều thông qua cùng một trường luyện thi. Còn tôi với lại Yume toàn tự học là chính.
Tuy là tôi hoàn toàn không hề thấy hình ảnh nghiêm túc của hai con người này ở trường luyện thi tí nào.
“Mà hơn hết thì!”
Minami-san đứng dậy, chuyển động phải nói như một cái lò xo.
“Không lẽ bây giờ Yume-chan ở nhà một mình?”
“À, ờ……Phải. Ba cũng như Yuni-san—mẹ tôi đều đi làm cả, tôi cũng không thể nghỉ học được.”
Dù cho có nghỉ học đi chăng nữa, tôi cũng chẳng muốn cả một ngày dành hơi mà chăm bệnh cho con nhỏ đó cả.
“Ể~! Tội nghiệp quá~! Yume-chan chắc là cô đơn lắm……”
……Trong đầu tôi, như sống lại thời khắc đó.
Gương mặt của người con gái giống mà cùng không giống với Irido Yume đã nhờ tôi nắm lấy tay.
“Tớ quyết định rồi~!”
Minami-san đột nhiên đập tay lên bàn tôi.
“Sau khi tan học, tớ sẽ đến thăm cậu ấy! Được chứ, Irido-kun~!”
“Ểể……”
“Và làm ơn đừng thể hiện gương mặt trông như phiền phức sắp đến đấy với~!”
“Ồ~, thú vị đấy. Vậy thì tớ cũng~”
“A, cậu thì miễn nhé Kawanami.”
“Tại sao kia chứ~!”
……Mà, cho đến lúc ba và Yuni-san quay trở về, tôi phải chăm sóc con nhỏ đó……Và nếu Minami-san thay thế thì điều tôi mong muốn sẽ thành sự thật.
Với lý do đó mà tôi đã mời Minami-san đến nhà sao giờ học.
Tất nhiên là bỏ rơi tên Kawanami lại đằng sau.
“Nhà của hai cậu to quá nhỉ~. Ban đầu chỉ mỗi Irido-kun sống thôi sao?”
“Nhìn bề ngoài thì không có gì mới mẻ đâu. Đây là căn nhà mà ba và tôi sống từ hồi nhỏ cho đến bây giờ.”
“Phù~n. Vậy, xin lỗi đã làm phiền~!”
Tôi tra chìa khóa mở cửa rồi thì Minami-san tự ý bước vào bên trong. Đúng là con nhỏ này không biết ngại là gì.
“Trên lầu hai?”
“Ở căn phòng bên trong, mà cậu đến thì chắc nhỏ sẽ bất ngờ lắm nên có thể giữ im lặng giúp tôi được chứ!?”
“Ể~. Tớ định nghĩ là sẽ khiến cậu ấy bất ngờ cơ……”
“Không cần thiết phải làm người bệnh bất ngờ.”
“Cũng phải ha.”
Chịu nghe lời hơn tôi tưởng.
Tôi dẫn Minami bước lên lầu 2, và gõ cửa trước căn phòng của Yume. Khi cả hai đến phòng của nhau thì nhất thiết phải gõ cửa—đây cũng là một luật mà bọn tôi đã quyết định khi sống chung với nhau.
Không có tiếng trả lời. Có lẽ là đang ngủ.
“Tôi vào đấy nhé.”
Tôi nói cho chắc rồi mở cửa bước vào.
Những thùng xốp chuyên cho việc chuyển nhà đã hoàn toàn biến mất—Thay vào đó là rất nhiều sách, nhưng so với phòng tôi thì phòng cô ta có thể nhìn thấy sàn.
Biết đánh giá vào thời điểm này chẳng khác nào là nhiều chuyện, nhưng mà chẳng ra dáng phòng một đứa con gái chút nào cả. Nếu phải nói cứng hơn thì cái gối hình một nhân vật kiểu cũ đang nằm lông lốc dưới sàn nhà, còn trên bàn thì có xếp mấy cái chai lọ như là để chăm sóc da, có thể nói là trông không giống lắm với kiểu phòng của một người con gái tí nào.
Yume đang nằm trên giường.
Tôi đã hi vọng là trong lúc đang học trên lớp thì ít nhiều cô ta cũng sẽ đỡ được phần nào, nhưng tất nhiên là chẳng thể nào như thế rồi. Mái tóc dài được thắt thành 2 bím, cùng bộ pajama chấm bi, phần ngực thì nhấp nhô theo từng cơn thở. Bình thường thì dù cho là một con người khiến tôi cảm thấy rất ác cảm, nhưng tiếng thở khi ngủ kia lại khiến tôi nghĩ nó trông thật là dễ thương.
“……Yume-chan đang ngủ à?”
“Hình như là vậy.”
Khi bọn tôi đến gần giường thì đôi mi dài của Yume khẽ run, và đôi mắt đó dần mở ra.
Phải chăng là tại giấc ngủ chưa sâu, hay là tại bị bọn tôi đã vô tình đánh thức?
“……Ưn……”
Đôi mắt mở nửa vời đó của Yume, mơ hồ nhìn vào tôi.
Và rồi nở một nụ cười cứ thể như đã rất an tâm.
“……Irido, kun……”
Hggguga~!?
Tiếng hét đó cất lên do tôi không kiềm chế được—Con nhỏ này! Bây giờ mà gọi kiểu đó thì tiêu đấy!
“C, chào. Cảm thấy thế nào rồi?”
May thay đó chỉ là một tiếng thét nhỏ, tôi vờ diễn như chẳng có chuyện gì xảy ra. Dù cho Minami-san ở đằng sau có nghe thấy rồi đi chăng nữa, nhỏ chắc cũng sẽ xem như nghe nhầm gì đó rồi lơ nó như không có gì. Mong là vậy.
Hình như còn nửa mê, Yume「ưn ưn」lên thành tiếng rồi sau đó—
Cô ta kéo cổ áo của tôi.
“Đừng……đi đâu hết nhé……Tớ cô đơn lắm……”
Ưồồồồồồồồ!! Yume-sa~n!! Chẳng lẽ ký ức lại trở về khoảng thời gian một năm trước!?
Chưa đâu, đừng bỏ cuộc. Tôi vừa đổ mồ hôi hột, vừa tiếp tục diễn như không có gì, và chỉ về phía Minami-san đang ở đằng sau.
“Ho……Hora. Có Minami-san đến thăm này.”
“Chào buổi sáng, Yume-cha~n. Cậu khỏe chứ~?”
Minami-san bắt chuyện một cách vui tươi, như là chưa từng nghe giọng nói nũng nịu của Yume ban nãy ấy—Chính vì thế mà, cả bên Yume, sau khi nhìn thấy Minami-san thì lập tức lấy lại lí trí.
“……A……”
Có vẻ như đã nhớ lại những hành động của bản thân khi nãy.
Gương mặt của Yume đỏ như màu của con cua đã bị hấp, nhưng may mắn thay, là bây giờ con nhỏ này đang bị cảm—và cơn sốt đó đã làm cho Minami-san nghĩ như thế. Ừm. Cứ nghĩ là vậy đi nhé.
Yume trong một thoáng lườm tôi với vẻ bực bội. Nhưng đó có phải lỗi tại tôi đâu.
Sau đó thì, cô ta nở nụ cười của một học sinh ưu tú mà bình thường hay làm ở trường.
“Phiền cậu cất công đến đây rồi, Minami-san……Tớ cũng đã phần nào hạ sốt rồi……”
“Cậu không cần phải cố nói điều vô lý đâu……Phải rồi, cậu có muốn tớ làm cho gì không? Có đói bụng không? Tớ đã mua rất nhiều nguyên liệu đến đây này.”
Minami-san lục trong cái túi mà khi nãy trên đường về nhà bọn tôi đã ghé vào siêu thị để mua một ít nguyên liệu. Tôi đã cầm cái túi đó cho đến khi về đến trước nhà.
“Đến chừng này thì có hơi……Xin lỗi, phiền cậu rồi……”
“Không sao, không sao mà~! Tớ mượn nhà bếp một tí nha! Irido-kun, giúp tớ đi!”
Minami-san nắm lấy cánh tay tôi, người vừa định giao hết mọi việc cho nhỏ rồi tính kế chuồn.
“……Ể?”
“Chẳng phải cậu nấu ăn khá được à? Tớ nghe Yume-chan nói thế.”
……Con nhỏ này, dám tự ý đem chuyện của tôi ra để nói với bạn bè.
Thử liếc nhìn một cái thì tôi thấy Yume đang xoay mặt về hướng bức tường. Có lẽ hiệu quả của sự sai lầm ban nãy vẫn còn tác dụng.
“……Nếu là Ojiya* thì chắc là được.”
(*Ojiya: món canh gạo Nhật Bản nhẹ và mỏng giống như một món canh rau gạo. Trông giống súp mà cũng giống cháo.)
“Vừa đủ, vừa đủ luôn! Đi thôi~!”
Bị Minami-san kéo, tôi bước ra khỏi phòng của Yume.
Tôi cảm nhận ánh mắt khá là lạ ở sau lưng. Nói rồi mà, khi nãy có phải do lỗi của tôi đâu……
“Irido-kun này. Quan hệ giữa cậu và Yume-chan thế nào?”
Trong lúc đang thái rau mà lại bị hỏi như vậy nên dường như ngón tay của tôi suýt nữa là được vào món Ojiya rồi.
“Q……quan hệ, ý cậu là sao?”
“Thì, hai người là anh em còn gì~”
“À, àà……Quan hệ anh em ấy à……”
Minami-san thì đang khuấy trứng.
“Cho đến năm ngoái thì cả hai vẫn là người dưng với nhau đúng chứ? Rồi đột nhiên trở thành anh em với nhau~, sống cùng một mái nhà với nhau, tớ tự hỏi liệu có ổn không~. Thì do, hai người là nam nữ cùng tuổi với nhau nữa.”
Tôi đã nghĩ, nếu thực sự là người dưng với nhau thì có lẽ sẽ tốt hơn ấy.
“……Thì, cứ thử rồi mới biết như thế nào, kiểu vậy. Đúng thật là có nhiều thứ phải lo lắm.”
“Nhiều thứ phải lo? Chẳng hạn như?”
“Để coi nào……”
Nghĩ ra rồi.
“Thứ nhất là về chuyện tắm rửa……”
“Ể~? Vậy quả nhiên là đã có chuyện đang thay đồ thì bị nhìn à?”
“Gì chứ. Làm gì có chuyện nhìn nhau. Chán chết đi ấy.”
Nếu như có chuyện đó thì chắc tôi chết. Không chỉ có tôi mà còn cả con nhỏ đó nữa.
“Tớ thì nghĩ thế này này. Ở môi trường thế này, chẳng phải là hơi khó sao?”
“Cái gì khó?”
“Nếu như cậu có bạn gái thì tính thế nào? Cậu sẽ dẫn cô ấy về nhà chứ?”
“Hả?”
Tôi nhìn vào con nhỏ trông như một con vật nhỏ nhắn đứng kế bên mình.
“……Bộ tôi nhìn trông như loại người đi tìm bạn gái lắm à?”
“Không hẳn là tìm, cậu đã từng có bạn gái mà, đúng chứ, Irido-kun?”
Tim tôi nhảy thọt ra.
Đó là một lời khẳng định. Lời khẳng định không chút sai sót đó, khiến tôi chỉ một thoáng trở nên lơ đễnh—Tại sao nhỏ lại biết?
Minami-san……Chẳng lẽ nào, đã biết rồi sao?
“À thì, tớ, bằng cách nào đó mà nhìn cái là biết ngay ấy mà. Cách mà cậu đã tiếp xúc với con gái ấy~. Lúc đó tớ nghĩ, A—Người này đã có bạn gái rồi—vậy đó”
Bằng cách nào đó……Siêu năng lực gia á?
“Bây giờ thì trông như không có ha? Sao? Tớ đoán trúng chứ?”
“……………No comment.”
“Ui chao. Đã đến thế rồi sao.”
Minami-san cho gạo và rau tôi đã thái vào nồi, và trải trứng lên như một vòng tròn. Nhỏ chắc là đã quen tay với món này rồi.
“Mà, tớ không đồn nó đâu. Nhưng mà, nếu như lại có bạn gái thì cậu sẽ làm thế nào?”
Nồi Ojiya đang sôi lên.
“……Sẽ không thể đâu. Tôi cũng không muốn tìm.”
“Nếu như mà có ấy. Liệu cậu sẽ giới thiệu cho Yume-chan chứ?”
Đối với sự giả định đó—không biết vì sao, mà tôi đã có câu trả lời.
“Tất nhiên là không rồi. Đâu cần phải xin phép hay gì đó, vả lại rước thêm phiền phức nữa ấy.”
“Fuun~……Nếu là như vậy thì Yume-chan sẽ không biết cậu có bạn gái đâu ha. Trừ khi cậu không kết hôn.”
“Có lẽ là thành như vậy đấy……”
Kết hôn thì sẽ thành một chuyện khác—dù sao cũng là một tình huống rất khó để tưởng tượng.
“Ra là vậy, ra là vậy. Ra là vậy ha~”
“……Này. Cuộc nói chuyện này có nghĩa là sao?”
“Có gì đâu nà~. Không có ý nghĩa gì sâu xa lắm đâ~u!”
Cũng đúng.
Trong khi tôi đang bắt nhịp theo cuộc trò chuyện với lại Minami-san thì nồi Ojiya đã hoàn thành.
“Đây. Yume-chan. A~n nào.”
“T, tớ có thể tự ăn một mình……”
“Không~được. Cậu là người bệnh mà. A~n”
“A, a~n……”
Vừa thoáng liếc nhìn tôi, vừa trông như đang xấu hổ, Yume vừa được đút cho một muỗng vào miệng.
“A phù~……”
“Nóng hả? Hay để tớ phù~ phù~ cho nguội?”
……Bọn họ đang cho tôi xem cái gì thế này?
Tôi đã đánh mất cơ hội để chuồn khỏi phòng, nhưng liệu tôi có còn cần thiết ở chỗ này chứ? Nói ‘nữ sinh trung học cùng hòa thuận với nhau nhé’ rồi trở về phòng thì có vẻ như không được rồi.
Tôi đã thấy quan cảnh Yuri này được vài phút rồi.
Nếu điềm tĩnh mà nghĩ thì nếu như Minami-san không đến thăm bệnh thì không chừng cái「A~n」đó đã trở thành trách nhiệm mà tôi nên làm rồi……
Nên tôi mới nghĩ thật là tốt biết mấy khi Minami-san đến đây. Nếu như không là vậy thì đối với tôi và cũng như đối với Yume sẽ xấu hổ đến hết kiếp này mất thôi……
“Phù……Cảm ơn vì bữa ăn. Nó ngon lắm.”
“Cảm ơn vì cậu đã dùng bữa. Cậu ăn hết toàn bộ luôn này!”
“Cảm ơn cậu……đã lo toàn bộ……”
“Nửa phần là do Irido-kun làm đó. Tớ chỉ thêm gia vị vào thôi! Vậy nhé……”
Minami-san xếp chén dĩa chồng lên nhau, cầm cái khay và đứng lên.
“Tớ sẽ đem cái này đi rửa. Irido-kun, cậu ở lại trông chừng Yume-san nhé!”
“Ờ……Cái, hả!?”
“Nhờ cậu nhé~!”
Minami-san luồn lách rồi đi ra khỏi căn phòng. Tôi còn chẳng có thời gian để dừng nhỏ lại.
Trong phòng, chỉ còn mỗi tôi và Yume.
……Chuyện này là thế nào.
Quả nhiên mình nên mau chóng rời khỏi đây.
Mà thế này rồi thì cũng không thoát được nữa. Tôi bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh chiếc giường và chống một bên đầu gối lên.
Yume một lần nữa gối đầu xuống chiếc gối, và không hiểu tại sao lại nhìn chằm chằm vào tôi.
“……Gì đấy.”
“……Không có gì.”
Tôi hỏi cụt ngủn, và cũng nhận được câu trả lời cụt ngủn. Mắt hai đứa còn chẳng nhìn vào nhau.
“Cảm giác khó chịu thật……Tôi nói cái này nhé, lúc mà cô tỉnh dậy ấy, đấy hoàn toàn do lỗi của cô. Ngược lại thì tôi chỉ phóng theo cô thôi.”
“T, tôi biết rồi……! Lúc đó, ý thức của tôi, có hơi mơ màng một chút……”
Yume như dỗi hờn, trùm mền lên đến vai rồi quay lưng về phía này.
“…………Mà, cũng trở nên thân thiết với nhau rồi.”
Nói thế nhưng con nhỏ này vẫn hướng lưng về hướng này, thì thầm đáp.
“Hảả? Trở nên thân thiết? Với ai cơ?”
“……Thì với Minami-san. Trong lúc làm Ojiya với nhỏ……”
“………………………”
Trong một thoáng, tôi liền hỏi.
“Hỏi lại để xác nhận cái, liệu tôi có thể hiểu đấy là「Tôi cảm thấy khó chịu khi mà một thằng con trai chẳng ra gì và nhàm chán tiếp cận với một người bạn rất là thân của tôi」ở cô không?”
“………………………”
Yume cũng suy nghĩ và đáp lại.
“……Ừ, phải đấy.”
“Ra thế. Vậy thì tôi cũng trả lời, hai đứa tôi nhìn thân nhau như vậy là do khả năng giao tiếp của Minami-san ấy. Cô biết chứ? Mấy người có năng lực giao tiếp tốt ấy, dù là ai đi chăng nữa họ cũng đều có thể cho thấy sự thân thiết của chính bản thân mình.”
“Trông như cậu muốn nói tôi là đồ giả tạo nhỉ……”
“Không phải muốn mà là nói thẳng luôn đấy, đồ debut cao trung.”
“Đấy không phải debut……”
Tiếng của câu trả lời không quá lớn.
Sau khi ăn xong dường như cô ta đã khỏe lên, nhưng thể trạng vẫn còn kém xa ban đầu lắm.
“Thôi ngủ đi. Cách để hết cảm cúm tốt nhất là ngủ đấy.”
“……Cậu lại……Đi đâu nữa sao?”
“Có đi đâu đâu. Hôm nay tôi ở nhà,”
“Nói dối……Lần trước, cậu đã đi về mất……”
Như là đang mơ màng hay sao mà giọng nói của Yume đã trở nên mềm mại hơn. Cơn buồn ngủ đã kéo đến rồi à?
“……Lần trước, là chuyện khi nào?”
“Lần trước……đã nói là nắm tay……vậy mà khi tỉnh dậy không thấy cậu nữa……”
……À, ra là vậy.
Một năm trước, khi mà mùa đông đang đến.
Cái lúc mà tôi đến thăm bệnh con nhỏ này……
“……Nhà, tối om……Tớ, đã thấy cô đơn lắm……”
Lúc đó, tôi đã không biết là khi nào Yuni-san sẽ trở về. Mà tôi nghĩ chỉ cần nắm tay cho đến khi ngủ là được. Tôi không có lỗi.
……Nhưng mà.
Tôi vào lúc đó, cứ ngỡ trên đường về đã đi ngang qua Yuni-san……vậy mà, nếu như nhỏ nói tối om, tức là ngay sau khi tôi vừa về thì nhỏ tỉnh giấc chăng. Khi mà hơi ấm từ bàn tay đã mất đi, nhỏ đã……
……Thiệt tình.
Con nhỏ này khi bị bệnh, kí ức sẽ quay về mấy năm trước à? Bệnh lạ thật đấy.
“……Hora.”
Tôi đưa tay ra trước mặt của Yume.
“Lần này sẽ không đi đâu nữa cả. Sẽ nắm suốt luôn……Cho nên ngủ đi nhé.”
“……Ừm……”
Yume nở nụ cười an tâm, như cái lúc mà cô ấy tỉnh dậy.
Và nắm chặt tay tôi bằng chính cả hai tay.
“……Cảm ơn cậu, Irido-kun……”
Sau đó—cứ thế, cô ấy ôm tay tôi vào trong lồng ngực của mình.
“Ng……!”
“ưnfư……”
Yume với nụ cười trông như mãn nguyện trên gương mặt dần chìm vào giấc ngủ.
Bộ ngực to kia di chuyển lên xuống theo nhịp thở, và cứ mỗi lần như vậy, mu bàn tay của tôi như bị hút vào sự mềm mại đógyagyaggyagygyagyagya!!
Cứ thế này tôi sẽ mang cái ô danh quấy rối anh em khi bị bệnh mất! Thứ chết tiệt……!! Dám coi thường tôi như một con virus sao, con nhỏ này!!
……Do vẫn đang bị nắm chặt nên tôi không thể rút tay ra được.
Để Yume không tỉnh giấc, tôi nhẹ nhàng di chuyển vị trí tay.
Bằng cách nào đó mà tôi đã rút được ra mà chẳng có tí rắc rối nào, và tôi thở phào một hơi. Nếu như mà bị Minami-san nhìn thấy thì không biết sẽ như thế nào nữa……
……À ré?
Nhắc mới nhớ, Minami-san sao mà lâu thế không biết……
Minami-san quay trở lại khi mà Yume đã vào giấc ngủ.
“Ya~, xin lỗi xin lỗi. Tớ có điện thoại.”
Hình như nhỏ có điện thoại từ nhà. Và phải về gấp cho nên tôi đang ở cổng để tiễn nhỏ.
Tất nhiên là trước khi Minami-san trở về phòng, tôi đành phải rút tay ra khỏi người của Yume, cứ trong tình trạng đó mà tiễn nhỏ ra khỏi cổng cũng là điều hết sức phi lý. Nếu là Ayai của một năm về trước, chắc nhỏ sẽ thứ lỗi cho mình về hành động này.
“Nè, Irido-kun. Trước khi về, tớ muốn hỏi cậu một câu……”
“Ửm?”
Minami-san bất giác quay lại cổng và nói với giọng điệu khác với mọi khi.
“Yume-chan và Irido-kun—chỉ là anh em của nhau, đúng chứ?”
Câu nói đó như mũi thương đâm vào tôi.
Nó xuyên qua bên trong tim, khiến cuộc trò chuyện lặng đi một thoáng.
Chỉ là—một thoáng.
Sau một thoáng đó thì tôi cố gượng đáp lại.
“—Là anh em. Nhưng chỉ là trên nghĩa lý thôi.”
Minami-san nhìn tôi,「A~!」lên một tiếng như thuyết phục.
“Là anh em kế của nhau ha~! Không phải là ‘chỉ’ ha! Mà đúng là thế ha!”
Minami-san bước đi, để lại tôi—để lại căn nhà của chúng tôi ở đằng sau.
“Vậy chào nhé, đã làm phiền hai cậu rồi! Bảo cậu ấy giữ gìn sức khỏe nha!”
Và nhỏ nói lời tạm biệt.
Mái tóc đuôi ngựa đó, sau cùng vẫn khẽ đung đưa theo ngọn gió.
◆
Sau đó thì
Tôi nhận được tin ba và Yuni-san sẽ về trễ, khó chịu nhất đó là tôi vẫn sẽ tiếp tục chăm sóc cho Yume.
“Muốn uống Aquarius.”
“Đừng để đổ ra đấy.”
“Đi mua kem đi.”
“……Vị gì?”
“Muốn mua sách. Cho tiền đi.”
“Cho cái đầu cô.”
Vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, Yume đòi hỏi nhiều thứ, còn tôi thì phục tùng y như một thằng cu-li. Tuy thế, không thể nói nặng với người bệnh được.
“……Tay. Một lần nữa, nắm đi.”
“Rồi rồi.”
Chính vì vậy mà tôi phải nuông chìu cô ta đến như thế này đây. Tôi thì bình thường, không phải ác quỷ tu la như con nhỏ này, nên không dửng dưng với điều mà người bệnh mong muốn.
Nhưng.
“Oi. Cũng đã đến lúc đo nhiệt độ lại rồi.”
“……Ể?”
“Ngủ cả một ngày trời mà không hạ sốt tí nào thì có lẽ cơn sốt này thực sự nghiêm trọng đấy. Nếu như vẫn còn 38 độ thì nên đến bệnh viện—”
“Ấy, không sao……Không sao đâu! Ổn cả thôi mà!”
“Ổn hay không thì cũng cần phải đo nhiệt độ mới biết được. Nào, kẹp vào nách đi.”
“Khô~ng!!”
Vì lý do nào đó mà Yume cứng đầu phản kháng, sau đó đành miễn cưỡng kẹp nhiệt kế vào nách.
Sau đó vài giây. Tôi bị con số trên cái nhiệt kế đập thẳng vào mặt.
“…………36.5 độ.”
Một nhiệt độ bình thường.
“…………………”
“…………………”
Tôi di chuyển ánh nhìn của mình từ nhiệt kế sang Yume, con nhỏ này, thì lại lảng ánh mắt đi chỗ khác.
“……Con nhỏ này……Cô khỏe lại từ khi nào?”
“……………No comment……………”
“Chắc không phải là từ lúc Minami-san về nhà đấy ấy nhể……? Chắc không phải cô đã khỏi bệnh rồi mà còn giả làm người bệnh để lợi dụng tôi làm thế này thế nọ cho cô đâu nhể!?”
“No comment~~!!”
“……À ré? Vậy là chuyện mà cô muốn tôi nắm tay là……”
“~~~~~~~~~~~~~~!”
Yume như thất thanh rồi lại chui mình vào trong mền.
“Oi, con nhỏ này! Đừng có mà trốn, cô hoàn toàn bình thường còn gì!!”
“K, không~!! Không mà~! Tôi muốn giữ gìn sức khỏe nên sẽ ngủ từ bây giờ!!”
“Cô ngủ đủ rồi còn gì! Lại còn đi lợi dụng lòng tốt của người khác!!”
“Kyaa~!”
Tôi kéo cái mền ra thì Yume lăn từ trên giường xuống.
Nhìn vào xuống gương mặt chẳng còn một tí gọi là sốt nào, tôi dịu giọng.
“Điều mà cô nên nói lúc này là?”
“……Etto……”
“Hay là, không nắm tay thì nhất quyết không chịu nói?”
Mặt của Yume trở nên đỏ như đèn giao thông, nó khác hẳn với cơn sốt.
“……X, xin lỗi vì đã giả bệnh để lừa cậu……”
“Tốt.”
Tôi cúi xuống để kéo Yume đã rơi xuống sàn đứng dậy.
Lưng của cô ta đã ra khá nhiều mồ hôi.
“Mà~……không sai khi mà cô cũng vừa mới khỏi bệnh. Tôi sẽ không hỏi gì thêm nữa. Trước hết thì hôm nay, thay đồ, ăn uống rồi đi ngủ đi.”
“……Lòng tốt của cậu khiến tôi ớn lạnh.”
“Vinh dự khi được cô khen. Người mà không thể ngủ khi không nắm lấy tay tôi, Yume-san.”
“…………~!!”
Yume lại một lần nữa nhảy lên giường và trùm mền qua cả đầu.
“Không nghe~! Không nhớ gì hết~! Từ giờ tôi sẽ thay đồ nên ra ngoài đi, đồ thứ em trai biến thái!”
“Đến rồi lại đi, xóa rồi lại tiếp tục nhớ, ký ức của cô tiện lợi thật đấy……”
Yare yare.
“Vậy thì tôi đi chuẩn bị bữa tối……Chỉ một điều thôi, tôi sẽ nghe yêu cầu mà cô muốn.”
Yume thò đôi mắt từ bên trong chiếc mền ra, và lẩm bẩm với một giọng cực kì khó nghe.
“……Không được tự ý bỏ đi đâu đâu đấy nhé.”
……Tôi chỉ muốn hỏi xem là bữa tối nay cô ta muốn ăn thứ gì.
Mà sao cũng được.
“Chuyện nhỏ thôi ấy mà.”
Dù sao thì nó cũng khác với lại một năm trước.
Vì hiện tại, đây chính là mái nhà của tôi kia mà.
-- Hết chương 5 --