◆ Mizuto ◆
Dù chỉ có thể nói rằng do sự bồng bột của tuổi trẻ, nhưng từ năm hai đến năm ba trung học, tôi đã từng có một cô bạn gái.
Thời gian đó tuy chỉ kéo dài khoảng một năm rưỡi, nhưng nếu so sánh độ dài đấy với bề dày kinh nghiệm mà tôi có được sau khi hẹn hò với con nhỏ ấy thì phải nói là ít đáng kể—Cuộc sống của chúng tôi, nó hẹp hơn cả nơi mà đám mèo hoang tụ tập nữa.
Lựa chọn thứ nhất, tiệm sách.
Lựa chọn thứ hai, thư viện.
Lựa chọn thứ ba, tiệm sách cũ.
Rồi thì, hôm nay nên đi đâu nhỉ?
Đại loại là thế đấy.
Những cặp đôi bình thường trong thiên hạ, hẹn hò bao gồm những nơi như Karaoke, rạp chiếu phim, nhà hàng hay ở bãi đất gần con sông, nhưng tôi và cả Ayai cơ bản đều không thích, cho nên đã chẳng có lý do để đến những nơi chẳng thân thuộc như vậy.
Cho nên, đối với tôi thì sự kiện ngày hôm nay tràn đầy những thứ tôi không biết.
Buổi sáng thứ bảy. Tôi thức dậy sớm hơn mọi khi để chuẩn bị tươm tất gọn gàng. Và tôi ra khỏi nhà mà chẳng hề gặp mặt của Yume.
Tôi và Yume đã hẹn gặp nhau ở quảng trường có「cột đồng hồ quang」nằm ở bên trong nhà ga Kyoto. Thực sự sẽ giống như một buổi hẹn hò đấy—là những gì mà tên đấy ra chỉ thị.
Chuyến tàu điện ngầm cũng đã đến ga Kyoto, và tôi bước ra cổng phía đông Hachijou.
Hướng đó có một nhà chờ xe buýt đêm. Ở trong này có phòng nghỉ, nhà vệ sinh có trả phí, mà giá cả thì cũng lại vừa túi tiền đối với một học sinh (có lẽ vậy).
Vừa bước qua cánh cửa, tên đấy—Kawanami Kogure vẫn ngồi trên ghế và quay lại.
“Yo~, Irido——ồ, a~……”
Kawanami, với chiếc áo chữ Y với tay áo dài 7 phần và chiếc quần cũng dài 7 phần đó lại càng khiến cậu ta toát lên vẻ một con người trẻ trâu, nhìn tôi với một gương mặt trông như ngạc nhiên.
“Cậu biết đấy……bây giờ chẳng phải là đi cửa hàng tiện lợi hay gì đâu á?”
“Tôi biết chứ.”
“Nếu biết thì phải chăm chút hơn về hình tượng của mình một tí coi!”
“?”
Có gì đó ở đâu lạ lắm à. Tôi vẫn như thường lệ, mở tủ quần áo của mình và lấy bộ đồ trên cùng mặc vào.
Hàiz~, Kawanami buông ra một hơi thở dài.
“Mà cũng như đã dự đoán từ trước. Tớ đã nghĩ từ trước cậu là loại như thế này mà.”
“Loại như thế này là loại như thế nào?”
“Là loại thậm chí không trau chuốt ngoại hình khi đi hẹn hò. Nó còn có nghĩa là loại mà đám con gái tối kị nhất đấy~!”
Đau lòng thật. Từ trước đến giờ chưa có ai than phiền về trang phục của tôi đâu đó.
“Chính vì lý do đấy mà, tớ đã chuẩn bị một bộ cho cậu thay rồi đây. Không có nhiều thời gian đâu.”
“Ểể? Cứ thế này là tốt rồi……”
“Chẳng-tốt-một-chút-nào-cả! Có lẽ tớ cần phải giải thích lại cho cậu mục đích của ngày hôm nay rồi!”
Kawanami đẩy tôi vào trong phòng thay đồ và đưa cho tôi một bộ đồ mới. Cỡ giày hợp với chân tôi cũng được chuẩn bị. Gì đây, có cần phải cố đến thế này không? Toàn bộ chỗ này cũng đủ cho thêm mấy cuốn sách vào kệ của tôi rồi đấy……Tên này quan trọng hóa chuyện hẹn hò với người khác đến thế à. Gớm~.
“Vì cậu—vì 2 cậu nên tớ phải tự bỏ tiền túi của mình ra đấy, đừng có nhìn tớ bằng ánh mắt như vậy chớ, bạn tôi, Irido-kun.”
“Xin lỗi. Tôi không tự dối lòng mình được. Thật ra thì gớm chết được.”
“Đừng nói mấy câu giống như từ chối lời tỏ tình chớ! Nói về mấy cái sở thích thì nó còn nhiều thứ kinh tởm lắm, mà thôi cho qua đi.”
Cho qua thế nào được. Cậu có sở thích chọn thời trang cho tôi à? Thế thật là gớm quá đi~.
“Rõ chưa, Irido. Mục đích của buổi hẹn hò ngày hôm nay, chính là khiến cho con nhỏ có cái tính tình còn sáng chói hơn cả ánh mặt trời, Minami Akatsuki phải từ bỏ Irido Yume-san.”
Sau khi thay đồ xong, Kawanami vừa vuốt keo vuốt tóc lên đầu tôi, vừa xác nhận lại nội dung chiến lược của ngày hôm nay như một giải pháp tình thế.
“Sau khi nhập học, Irido Yume đã tự tuyên bố mình là brocon—Nếu để Minami biết được Irido Yume ngoài cậu ra thì chẳng có sở thích nào khác, thì ý định nhỏ trở thành thành viên trong gia đình cậu sẽ tan theo mây khói. Để được như thế, cậu phải quấn lấy Irido-san, làm những hành động tình thương mến thương với nhau để cho con tim Minami tan nát mới được.”
Con nhỏ đó mà nếu nó nghe chuyện cậu và Irido-san hẹn hò với nhau, chắc chắn sẽ đi nhìn lén—Kawanami nói thêm.
……Tôi hiểu cái logic đó. Hiểu rất rõ nhé……
“Oi oi, sao thế hả? Từ giờ trở đi cậu sẽ hẹn hò với một cô nàng dễ thương nhất của khối năm nhất đấy, vậy mà lại làm cái vẻ mặt chù ụ thế kia là sao?”
“……Không thể nói ra chuyện của Minami-san, cũng chẳng thể giải thích rõ tình hình. Thế tức là, tôi phải làm những chuyện ve vãn, tán tỉnh với lại con nhỏ đó còn gì. Có thứ nào còn nặng nề hơn thứ này không?”
“Đơn giản ngoài dự kiến ấy~, theo ý kiến của tớ.”
Hihihi, đó là nụ cười vô trách nhiệm của Kawanami sau đó. Cứ thích nói mấy chuyện tùy tiện thôi.
Đây là quyết định dựa trên sở thích khá rõ ràng của Kawanami, không phải là tôi không phản đối, chỉ là trong đầu tôi lúc này không còn kế sách nào khác.
Bây giờ tôi lại phải tán tỉnh lại cô bạn gái cũ sau khi chuyện trăng mật của bọn tôi đã kết thúc—Tôi chẳng thích như kiểu con trai thích bám lấy người con gái lúc xưa đâu.
Trong khi còn đang trong cơn thở dài, có vẻ như việc của Kawanami đã kết thúc.
Kawanami nhìn lại tác phẩm của mình, tức là nhìn vào bộ dạng của tôi một lần nữa, rồi thốt lên tiếng rên rĩ.
“……C, cái này là……”
“Không hợp đến thế à. Vậy thì đừng có làm……”
Khái niệm về thời trang không hợp với lại tôi. Ít nhiều nếu mặc một bộ trang phục mắc tiền hơn, bên trong tôi cũng sẽ chẳng hợp gì với nó cả.
Lãng phí thời gian mất rồi. Khi tôi định dùng tay để phá mái tóc đang bị làm khô cứng như một con búp bê thì,
“Khoan khoan, khoan đã, khoan đã nào~!”
Kawanami vội vàng ngăn tôi lại.
Và Kawanami bây giờ lại nói với tôi bằng một giọng rất nghiêm túc.
“Đi đi! Ổn thôi, cứ thế mà đi đi! Rồi sẽ hiểu!”
Muốn làm mình thấy mất mặt sao. Hay đúng hơn, tên này đang muốn buổi hẹn hò này thành công hay là thất bại đây, chẳng biết cái nào mới đúng.
Tôi lại một lần nữa thở dài trong u uất và bước ra khỏi cái phòng chờ.
Khi đó tôi có cảm giác như ánh mắt của người đi đường đang tập trung vào tôi một cách kì lạ.
◆ Yume ◆
……Gần bên phải. A~, mình đi hơi lố một chút rồi. Bên trái tí. Tốt……Không, ư~m……?
Lấy chiếc điện thoại thay cho cái gương, tôi nghịch tóc mái của mình không biết bao nhiêu lần.
Đây là quảng trường, cửa tây khu soát vé của nhà ga Kyoto, nơi bọn tôi đã hẹn gặp mặt. Tôi đang đứng đợi đứa em trai ở dưới tháp đồng hồ quang.
Tất nhiên là tôi muốn từ chối một buổi hẹn hò từ tên con trai ấy, nhưng nó lại đụng chạm đến hình phạt từ quy tắc đấy nên tôi không thể từ chối. Và nói ra thì chính buổi hẹn hò thế này cũng xung đột với lại quy tắc ấy rồi.
“……Không, nếu như là về chị em thân thiết với nhau thì cuối tuần hai người sẽ đi chơi cùng nhau……nhỉ? Cất công hẹn gặp nhau ở chỗ khác mà không phải ở nhà……nhỉ!”
Phải, cái này là một phần trong hoạt động của anh chị em kế thôi. Không có chuyện nam nữ gì ở đây cả, quan hệ của bọn mình trong quá khứ không có như thế này! Ừm.
Vừa liếc mắt nhìn đồng hồ, tôi vừa nghịch tóc mái của mình, và tôi nhận thấy có những nụ cười khúc khích cùng những ánh nhìn xung quanh.
Tôi sau khi mạnh dạn thay đổi ngoại hình, ít nhiều cũng đã quen với ánh mắt của người ngoài tập trung vào mình, nhưng những ánh nhìn giễu cợt này nghĩa là sao……? Thậm chí ngay cả những nữ giới hay bị bọn đàn ông hay tán tỉnh giữa đường ấ, cũng nhìn về hướng này như muốn bảo vệ đứa con gái của họ vậy.
Thế này là sao chứ. Có gì lạ lắm sao khi mình đắn đo về phần tóc mái à. Hay là về ngoại hình. Được rủ đi hẹn hò nên mình mới cố gắng diện trang phục thế này, vậy thì lạ lắm sao? Ư ư ư……Cảm thấy khó chịu quá!
“……Không biết cậu trai trông thế nào nhỉ……”
“……Chắc hẳn phải đẹp trai lắm mới hợp với con bé……”
Tôi nghe thấy tiếng xì xầm.
Ngoại hình thanh tao cũng là một trở ngại. Lúc trước khi bọn tôi hẹn hò cũng chẳng mấy ai để ý đến, nhưng bây giờ bọn họ lại kì vọng rất lạ kì vào chuyện này.
Xấu hổ quá……Cái tên đang đến ấy, là một tên con trai vô vọng, chẳng biết nửa chữ về thời trang. Nói thì có hơi giống như mèo khen mèo dài đuôi, nhưng nói thẳng ra thì, mình bây giờ so với tên con trai đấy phải nói là không hợp một tẹo nhau về ngoại hình.
Bắt tôi phải làm trò hề cho hắn ta như thế này sao—
Khi tôi con tim tôi đang hóa đá thì tôi một giọng trầm và rõ ràng lọt vào bên tai.
“Xin lỗi vì đã đến trễ nha.”
◆ Mizuto ◆
“Xin lỗi vì đã đến trễ nha.”
Tôi gọi Yume, người đang đứng dựa lưng cạnh tháp đồng hồ.
Cô ta ngước mặt lên nhìn tôi,
“Hểa~……?”
Rồi thốt ra một thứ tiếng trông rất ngu.
Tôi cau mày.
……Quả thật là chẳng hợp với mình tẹo nào cả, cái bộ dạng thế này. Nó còn chẳng hợp để hẹn hò với con nhỏ này so với ban đầu ấy, vậy mà tên Kawanami cứ cố đùn đẩy cho bằng được……
Tôi cảm nhận được mọi ánh mắt đổ dồn về đây. Nếu là về ngoại hình của Yume thì, có thể nói cô ta khá là dễ thương ấy. Đứng chờ một thằng không ra gì chắc sẽ khiến cô ta cảm thấy lúng túng là phải.
Thế này thì khó chịu thật, tuy rằng trước giờ tôi chẳng quan tâm đến những ánh mắt xung quanh.
Kawanami……nhớ lấy đấy nhé.
“……Etto.”
Yume chớp chớp đôi mắt của cô ta và chỉ vào tôi. Ngón tay của cô ta đang run rẩy,
“Irido Mizuto……đúng không? Đứa em trai của tôi.”
“……Là Irido Mizuto. Anh của cô mới đúng.”
Nhìn cái là biết mà đúng chớ.
Yume không biết bao nhiêu lần, cổ nhìn từ đầu xuống chân tôi, rồi lại nhìn từ dưới chân lên đầu tôi. Và vì lý do nào đó mà cô ta bắt đầu run rẩy, bụm chặt miệng của mình lại.
“Quá~~~~—————!”
◆ Yume ◆
—————bảnh~~~~~~~~~~!!!!
Bên trong lòng tôi vừa hét lên, vừa nhìn lại người con trai đang đứng trước mặt.
Không mặc trang phục quá phô trương. Quần jean, áo sơ mi phối với bộ vest với tông màu nhạt chú trọng sự thanh khiết. An toàn rồi. Một bộ dạng sẽ không phải khiến bất cứ cô gái nào phải xấu hổ khi đi cạnh.
Vậy mà, tệ rồi.
Mắt mũi nhìn tri thức, kèm một chút biểu hiện bối rối như tạo nên một cơ hội tuyệt diệu vậy. Bản năng làm mẹ trong tôi rung chuyển, khiến tôi muốn làm cho cậu ta trở nên bối rối hơn.
Nhìn vào xương đòn gánh của cậu ấy hay cổ tay, nó lại toát lên nét quyến rũ đến lạ kì! Nhấn mạnh những điểm nam tính đó chẳng phải là quá bất hợp pháp hay sao!
Chốt hạ một câu, có thể thấy được sự u ám thì ánh nhìn trên gương mặt hay dáng vẻ của cậu ấy. Ểể? Gì vậy, sao thế? Cậu ấy có sự tình gì sao? Thử nói chuyện với tôi xem thì sao? Đột nhiên tôi lại muốn hỏi cậu ấy mấy câu như thế.
Tệ rồi. Có chuyện gì với cậu thanh niên tri thức này thế. Tệ rồi tệ rồi. Ảo tưởng của mình lại bị hiện thực hóa sao? Tệ rồi tệ rồi tệ rồi. Thế giới đang nhanh chóng mất đi hiện thực vốn có. Tệ rồi tệ rồi tệ rồi tệ rồi!
“……Nếu cô muốn nói gì đó thì tôi muốn cô nói thẳng ra.”
Lảng ánh mắt có chút ngại ngùng ấy đi, Mizuto đưa tay lên sờ tóc mái đã gọn gàng của mình. Hòa lẫn vào tiếng ồn của đám đông, cử chỉ đó lại làm cậu quá ngầu đi thôi.
Bị người khác chú ý cũng là lẽ đương nhiên thôi. Một chàng trai bên trong trò chơi dành cho nữ giới đột nhiên xuất hiện như thế này đây kia mà.
Đây là bạn trai cũ, và là em trai của tôi.
Tôi muốn được khoe khoang như thế, nhưng buộc phải kiềm chế lại bản thân.
……Ô, phải bình tĩnh. Đừng để ngoại hình nó cám dỗ. Dù ngoại hình có tốt đi nữa, cái quần jean có nhấn mạnh lên sự bắt mắt của đôi chân đi chăng nữa, kết cục thì bên trong vẫn chỉ là tên con trai đấy—Phải, dù ngoại hình có lý tưởng đi chăng nữa thì tính cách cũng chỉ có thế thôi!
“K……không, không có gì cả. Hơn hết thì, muốn đi đâu thì mau đi nhanh thôi. Vì cậu mà tốn biết bao nhiêu thời gian đó.”
Tôi khoanh tay mình để đè né sự dao động, bằng cách nào đó đã lấy lại thần thái như mọi khi.
Phù~, nguy hiểm quá. Cũng hên là tên con trai này chỉ có cái mã bên ngoài thôi. Hờ~, tốt quá. Tên này không phải là loại người ga lăng dịu dàng nắm tay mình rồi kéo đi đâu ấy nhỉ—
“Phải rồi ha. Vậy chúng ta mau đi thôi.”
Nói như thế xong, Mizuto với 8 phần dịu dàng kèm 2 phần miễn cưỡng, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Những nữ giới chợt réo lên những tiếng kyaa~ xung quanh, còn tôi thì tắc tử sau đó khi con tim mình chợt nhảy xổ ra bên ngoài.
◆ Mizuto ◆
Thường thì nên đi bên ngoài hướng xe chạy.
Khi cô nàng có như va vào người đi đường đi chăng nữa thì bản thân có thể kéo lại gần bên.
Khi đứng chờ đèn đỏ thì trao đổi với nhau một ít chủ đề.
Nếu như cô nàng bị thu hút bởi một sở thích nào đó thì cứ tiếp tục nói.
Những chỉ thị mà Kawanami đưa ra cho tôi, tôi đều thực hiện từng cái một.
Tôi nhận ra mình đang làm những chuyện không quen với mọi khi. Dù lúc chúng tôi còn hẹn hò với nhau, tôi còn chẳng đối tốt với cô ấy như là một cô công chúa như thế này.
Nàng công chúa có cảm thấy như vậy không nhỉ, cớ sao mà cứ giữ im lặng trông như không hài lòng ấy. Tôi như để lại ấn tượng xấu, mà còn có cảm giác bị xung quanh dòm ngó nữa.
……Nếu thế này thì chẳng có cách nào để tán tỉnh đâu đó. Quả nhiên không nên làm chuyện thừa thãi làm gì, cứ bình thường biết đâu lại tốt hơn?
Cứ mỗi lần cảm thấy như vậy, thì điện thoại của tôi lại canh đúng lúc mà rung lên một cách khá tuyệt diệu.「Không sao đâu」chính là hiệu lệnh từ Kawanami.
……Thật không vậy trời~?
Tôi liếc nhìn ngang vào gương mặt đang mím chặt môi của Yume.
Được đối xử bằng những hành động dịu dàng thế này so với từ trước đến giờ, ắt hẳn con nhỏ này cũng cảm thấy tởm lắm.
◆ Yume ◆
Dễ chịu quá~~~~~~~~~!!
Gì thế này!? Tên con trai này hôm nay làm sao vậy! Quá ư là ga lăng! Dịu dàng! Từng cử chỉ hành động đều kích thích mình!
T, tệ quá rồi……Mình phải mím chặt môi.
Ở nơi công cộng thế này mà cười toe toét thì sẽ bị xem là con khùng mất. Phải cố kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế……
“……Uwa. Nhìn kìa nhìn kìa, hai người ở đằng kia ấy……”
“……Tuyệt thật. Một cặp mỹ nam và mỹ nữ……”
Nghe được điều mà một cặp đôi khác đi ngang qua thì thầm, tôi cảm nhận được đôi môi của mình đang bị uốn cong.
Nỗ lực sau một năm Change・Class thành một cô nàng xinh đẹp (Tự xưng thì có gì sai) là mình, khi đi cùng với Mizuto, người đột nhiên Trans・From thành một thanh niên tri thức thế này, ra là thế, rõ ràng là tạo ra sự khác biệt so với tất cả các cặp đôi đó, thậm chí bắt phải cảm nhận sự quý phái từ bức tranh ấy nữa.
Bọn tôi đang ở trên đỉnh cao, trong khi mấy người khác thì đang quằn quại.
Chỉ một năm về trước, bọn tôi, những người còn phải núp bóng trong bóng tối— hay những con người mà chẳng khác nào một món đồ trang trí trong lớp học!
Tôi thậm chí còn quên đi những chuyện mà Mizuto đang nói với mình, cốt chỉ để nghe những tiếng nói xung quanh. Aa, lại thêm một tiếng đồn nữa vang xa rồi.
“……Hể~. Hai người họ thân mật chưa kìa.”
“……Oi. Đừng có chăm chú nhìn nữa……”
Thân mật! Không sao cả! Nhìn kỹ tí đi! Bọn tôi đâu có thân mật!
◆ Mizuto ◆
“……Hể~. Hai người họ thân mật chưa kìa.”
“……Oi. Đừng có chăm chú nhìn nữa……”
Khi đột nhiên những lời đấy lọt vào tai, nó vừa đúng ở cái giới hạn tôi có thể chịu đựng được.
Tôi khẽ nhìn lại phía đằng sau, trong dòng người bộ hành, tôi có thể nhìn thấy một cặp đôi chênh lệch chiều cao.
……Là Kawanami Kogure với Minami Akatsuki.
Kế hoạch đã đề ra là Kawanami sẽ quan sát Minami-san đang bám theo đuôi bọn tôi, nhưng có vẻ như vì sao đó hai bọn họ lại kết hợp lại với nhau. Một cuộc hẹn đôi hết sức kì lạ, nhưng nó tốt hơn là những hai lần bám đuôi.
Khi đứng bên cạnh một người cao kiều như Kawanami, nó sẽ làm nổi bật hơn dáng người nhỏ nhắn của Minami-san. Nhưng, sự hiện diện đó lại chẳng nhỏ bé một tí nào. Nhỏ đội nón và đeo một cặp kính nổi bật để che đậy đi nhân tướng, vậy mà chỉ nhìn một cái là tôi nhận ra ngay.
Nhỏ mặc một chiếc áo váy sơ mi quá khổ có in dòng chữ tiếng anh kì lạ trên đó, để lộ đôi chân trần mảnh mai, ấn tượng hình ảnh một cô nàng tomboy. Nhưng trái lại, trên người nhỏ lại được quấn lấy bằng một vầng hào quang. Và tôi cảm nhận được nó mang thuộc tính thủy/bóng tối.
—Nghe này, Irido. Cậu không thể từ bỏ chỉ vì thế này được.
Đó là những lời mà Kawanami đã nói với tôi trước khi xuất phát, kiêm luôn việc để mắt đến Minami-san.
—Chắc chắn phải khen trang phục của nữ giới. Nghe chưa, chắc chắn đấy.
Mồ~. Nhắc mới nhớ, mình vẫn chưa làm việc đó. Do chú ý quá vào bộ dạng của bản thân mà để thời cơ nó lọt qua mất.
Tôi cũng biết rõ vị trí của đối tượng, và nhỏ hiện đang cũng tập trung lắm về phía tôi. Nếu tại đây mà tấn công thẳng vào Minami-san thì cũng chẳng phải là một ý kiến tồi.
Tôi bước đi bên cạnh Yume và một lần nữa nhìn vào cô ta.
Nếu so với bộ dạng mang hơi hướng tomboy của Minami-san thì bộ dạng của Yume thì hoàn toàn trái ngược lại, nói ngắn gọn là mang hơi hướng nữ tính.
Chiếc áo blouse mang tông màu nhẹ dịu yên bình mùa xuân ấy, kết hợp với chiếc váy dài ngang đầu gối khẽ đung đưa. Cô nàng cũng mang chiếc quần tất màu xanh nhạt dài đến đùi—tức có thể thấy được cô ấy vẫn đang không muốn cho xem đôi chân trần của mình.
Trên đầu thì đội một chiếc mũ bê-rê màu đỏ, kết hợp mái tóc màu đen dài mượt, làm gợi lên cảm giác của「một cô tiểu thư đang theo học trường đại học mỹ thuật」vậy. Họ của cô ấy như cũng có thêm chữ「院」* trong đó.
(*院 này viện, đọc theo tiếng nhật là 「in」trong tiếng nhật. Thường mấy người có chữ này trong họ tên thường thuộc một gia đình giàu có, danh giá nào đó (Như Tenkyuuin Sanae trong Shurabara chẳng hạn))
Cơ mà……Bây giờ mình mới nhận ra.
Con nhỏ này, hôm nay, chẳng phải quá là nhiệt huyết à?
Tôi có cảm giác như nhỏ này nhiệt huyết trau chuốt bộ dạng của mình dù chỉ là một cuộc hẹn hò từ mệnh lệnh của tôi. Tại sao lại như vậy……? Con nhỏ này chắc chắn còn không biết ý đồ của ngày hôm nay nữa là khác—
Không……Chính vì là như vậy, chăng?
Con nhỏ này, đã nghĩ mình mời hẹn cô ta hẹn hò theo như kiểu bình thường. Một cuộc hẹn hò sau bao nhiêu tháng trời đến tôi còn chẳng thể nhớ.
Chính vì thế nên cô ta mới diện đồ lên như vậy—Bình thường nếu nghĩ thế thì nó sẽ thành như thế.
Khi đang liếc nhìn thì đôi mắt của Yume cũng nhìn về hướng tôi. Đôi lông mi dài đó đang chớp chớp không biết nhiêu lần.
Tôi lập tức lảng ánh mắt mình đi.
……Chết tiệt. Mình điên mất rồi. Chắc là tại làm mấy chuyện mà mình chẳng quen đấy. Tóm lại là lỗi do tên Kawanami đó.
—Cậu không thể từ bỏ chỉ vì thế này được.
Câu nói của tên đó vọng lại trong đầu tôi……Aa mồ~. Biết rồi. Khổ lắm. Cứ nói là được chứ gì, nói liền đây!
“……Hôm nay.”
“Ể?”
Cô ta nhìn ngược lại tôi bằng sự ngờ vực, khiến tôi như một cơn gió càng thổi vào từng cơn bối rối, và tôi tiếp tục chịu đựng nó.
“Cô tương đối……dễ thương đó.”
Giọng nói tôi đã bị khàn, khiến nó thành như một câu châm chọc.
L, lỗi mất rồi~……! Vẫn cứ tình trạng ngượng ngùng mà cứ thốt lên những lời đó……!
Thế này thì tệ quá. Lúc tôi đang nghĩ phải mau chóng quay lại để sửa lời thì
Tôi nhìn thấy đôi tai cô ta đang nhuộm một màu đỏ.
Yume đang cúi đầu, như là nhìn xuống váy của mình.
Và, từ bên trong mái tóc đen thướt tha ấy, xuất hiện một giọng thì thầm còn khàn hơn cả tôi.
“c……Cảm ơ,n……”
…………Oi. Oi Oi Oi Oi.
Đó là phải ứng của một cô gái từng có bạn trai đấy à. Cứ như đang trong mối tình đầu thời trung học ấy.
Hàà~. Yare yare. Chính vì vậy mà tôi không thể nhìn thấu mấy người nhút nhát được. Tôi cũng sẽ trở nên ngượng mất. Vừa phải thôi, lấy lại chút sự tao nhã nào, cô nàng debut cao trung-san. Nhìn tôi làm mẫu cho mà xem này.
“…………Ờ, ờm……”
Tôi vừa quay mặt đi, vừa lặp lại bằng giọng khàn ấy lần nữa.
Sau đấy thì cái điện thoại trong túi rung lên. Ồu ồu, muốn than vãn cái gì đây Kawanami! Thấy bọn này xấu hổ trông vui lắm hả!!
Khoảnh khắc tĩnh lặng đâu đó chen vào giữa hai đứa bọn tôi. Thiệt tình, cứ tình trạng này tôi sẽ cảm thấy trở nên bất an hơn. Phần chính mới là phần bắt đầu từ đây, vậy mà……
“Nè, nè. Nhắc mới nhớ.”
Yume nói như để thay đổi bầu không khí. Tốt. Chỉ lần này thôi tôi sẽ khen cô.
“Thì là……bây giờ, chúng mình đang đi đâu thế?”
Ôi chà. Mình vẫn chưa nói cho cô ta biết.
Để cho Minami Akatsuki thấy bọn tôi thân mật và làm cho nhỏ từ bỏ. Chính vì thế mà Kawanami đã nghĩ ra sân khấu chính thay cho một đứa chẳng biết một tí gì về hẹn hò như tôi. Và hắn trông rất là vui.
Rằng là, ở khu vui chơi mà chỉ đợi để chơi thì tốn kém thời gian lắm nên rất nguy hiểm. Đi xem phim thì mỗi đứa một sở thích khác nhau nên cũng rất nguy hiểm. Và cái kết là, có một nơi vừa nổi tiếng, vừa tối, lại còn vui nữa—
“Đến thủy cung.”
◆ Yume ◆
Cứ giống như một cặp đôi ấy.
Tôi đã nghĩ thế khi đứng cạnh Mizuto, người đang trả tiền vé.
Thủy cung, chẳng phải là nơi mà chỉ người yêu và gia đình đến thôi sao. Tên con trai này, tại sao lại đến tận nơi này? Chẳng phải hẹn hò—A, không, là hẹn hò……phải không nhỉ?
Buổi hẹn hò trông như hẹn hò này, tôi hầu như còn chẳng nhớ là đã có khi chúng tôi còn hẹn hò với nhau. Hẹn hò trước lễ hội hè, hay là lễ hội ánh sáng kì giáng sinh……
Mà trước hết thì, mình phải cảnh giác. Mình đã cảnh giác rồi. Lúc nãy khi vô tình được khen chỉ khiến mình hơi bất ngờ một chút thôi, vẫn chưa biết rằng tên con trai này hiện đang có âm mưu gì.
Mình phải cứ mang cái sự cảnh giác ấy vậy.
“Tối lắm đó nha. Đừng để bị lạc.”
“Biết mà. Tôi đâu phải con nít.”
“Ừm.”
Mizuto đáp lại chóng vánh, đi chậm lại để hòa vào tốc độ đi bộ của tôi rồi cả hai cùng bước vào trong thủy cung tối tăm.
……À ré~?
Chẳng phải mình vừa dùng thái độ có phần gắt gỏng với hắn sao? Những câu đùa châm biếm đâu? Vẻ khó chịu đâu? Hay hắn quên mất việc cười nhạo, bực bội ở đâu mất rồi?……Khó chịu ghê.
Dù gì đi nữa, hôm nay có vẻ như hắn sẽ toàn lực vào vai bạn trai của mình. Mà, nếu hắn định làm thế để tăng độ hảo cảm của mình thì mình sẽ cười soái cả quai hàm cho coi.
Tuy không tự mãn gì, nhưng quyết tâm của tôi cứng như đá ở nam cực ấy nhé. Đặc biệt là những cảm tình từ tên con trai đó, sau nửa năm bất hòa nó đã đóng băng ở nhiệt độ tuyệt đối rồi! Dùng cái hành vi bạn trai giả tạo đó cũng không làm nó lay chuyển dù chỉ một chút đâu.
Nhưng nếu như muốn làm cho con tim tôi nhói lên thì, được thôi, tôi sẽ cho cậu làm thử. Đằng nào thì cũng vô ích thôi!
“—Otto.”
Vai tôi được hắn kéo và giữ chặt lấy. Một người đi vừa cúi đầu「A, xin lỗi」, vừa đi mất hút vào dòng người.
“Không ngờ thủy cung lại nhiều người đến thế này. Có bị đụng trúng ở đâu không?”
Vai! Tai! Giữ chặt! Thì thầm! Mặt gần mặt! Có chút mùi hương rất thơm! Aa mồ~! Nếu như cậu muốn làm thế thì làm ơn có thể nói trước một tiếng được chứ!? Tôi cũng cần phải có thời gian để chuẩn bị tâm lý nữa chứ! Đúng là một tên con trai thiếu đứng đắn nhỉ!!
“……Cậu còn định ôm vai tôi đến bao giờ?”
Tôi định dồn lực vào gương mặt để không biểu lộ biểu hiện, vừa nhìn thẳng vào mặt của Mizuto. Uwaa~, gương mặt trong tuyệt quá. Lông mi dài. Đôi môi mỏng. Làn da đẹp đến nỗi đáng ganh tị. Bình thường cứ thế này có phải tốt không. Không, nếu thế thì tôi sẽ không giữ được mình mất.
“À, àà, xin lỗi.”
Mizuto ngượng ngùng buông tôi ra, và bước cách ra xa tôi khoảng nửa bước chân. Không cần phải xa đến thế cũng được mà. Tôi lạnh lùng dùng tay để chẻ tóc ra hết sau vai.
……Được hơn là tôi nghĩ đấy. Lần này tôi sẽ cho phép cậu làm thế.
◆ Mizuto ◆
『Bưhihihihihihihihihi!』
Tôi định gọi điện cho tên bạn, nhưng lại nghe giọng một con heo bên đầu dây bên kia.
“Tới lúc phải thanh lý mày đi rồi heo à”
『Gì mà ghê thế! Chỉ cười một tí như tên otaku kinh tởm thôi ấy mà!』
“Tôi biết rõ cậu có thành kiến với Otaku như thế nào rồi đấy nhé. Quả thật phải thanh lý gấp.”
Đây là bên trong nhà vệ sinh nam.
Vào thủy cung còn chưa được 30 phút nhưng tôi muốn mau chóng đi vệ sinh thư giãn. Tất nhiên thứ muốn nghỉ ngơi không phải là bàng quang của tôi rồi, mà là đầu óc của tôi.
Hẹn hò……sao khó thế.
Mấy cặp đôi trên thế gian này làm thế nào và bằng cách nào để vượt qua được cái nhiệm vụ siêu khó này vậy? Tôi giúp cô ta như trông sắp va vào người khách nào đó, và cô ta dồn hết lực vào mặt để lườm tôi, khi chúng tôi cùng ngắm cá trong bể thì cô ta ở bên cạnh cũng lườm tôi, và khi tôi thử bắt chuyện thì cô ta đáp lại bâng quơ và lườm tôi. Tóm lại là làm cái quái gì cũng bị lườm hết!
Nói thật thì tôi chỉ muốn chết thôi.
Cuốn sách bây giờ thích hợp với tôi nhất, không lầm đi đâu được chính là「Thất lạc cõi người」. Tôi sẽ đi đến nơi không có phụ nữ—Không, tôi có cảm giác câu này không nông cạn đến mức như thế.
“Cứu với Kawanami. Còn không thì phải biến tôi thành Dazai Osamu mới được.”
『Thế cứ trở thành văn hào chẳng phải tốt sao』
Sau câu nói đấy thì cậu ta xen lẫn vào câu『Hảả? Không có gì đâu mà. Đi xem cá đi đồ lùn』với ai đó. Chắc là với Minami-san rồi. Tương đối là gần gũi nhể.
“Không hiểu hả? Bầu không khí quá tệ hại! Cứ cái đà này tôi sẽ trằn trọc đến loét cả bao tử mất ấy!”
『Hảả? Thật á? Nhìn từ phía cậu thì nó trông thế á?』
“Thế nhìn từ phía kia, chắc cũng giống như thế thôi nhể.”
『Quả thật nếu là theo hướng quan sát thì tớ có cảm giác là muốn bỏ về luôn ấy chứ. Bư~hihihihi!』
Dám cười trên nỗi đau của người khác! Chính bản thân cậu là người vạch ra cái chuyện này đấy biết không!
『Đằng nào đi nữa, điều mà tớ có thể nói chỉ có một mà thôi.—Tớ sẽ giao toàn quyền quyết định cho cậu!』
“Đừng có đổ giao hết trách nhiệm chớ! Làm hết nghĩa vụ của mình đi, chỉ huy!”
『Otto. Mà tớ cũng cúp máy đây. Trước khi con ngựa đấy phát điên mà chạy đi mất. Tớ chờ đợi thành quả chiến đấu của cậu đấy!』
Chỉ huy Kawanami đã đơn phương chấm dứt tín hiệu. Nếu như đây là chiến tranh thì cứ như hắn ta đâm vào sau lưng cấp dưới của mình vậy. Nhớ đấy nhé tên khốn.
Tôi thở dài một hơi rồi cất điện thoại đi.
Riết rồi cũng chẳng hiểu mục đích là gì nữa……Cái này, chắc chẳng phải mình bị tên khốn đó lấy ra là trò chơi đâu nhỉ?
Cơ mà, ngay từ đầu, lý do mà mình phải bảo vệ con nhỏ đó là gì? Con nhỏ ấy phải tự chịu trách nhiệm khi kết bạn với một thứ nguy hiểm chứ. Vì một người mà còn chẳng phải là người yêu của nhau, tại sao mình lại phải khổ tâm lao lực đến thế này?
Tôi vừa phẫn uất, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh.
……Mà đầu đuôi ngọn ngành là do mình đã nói ra. Nhất thời thì con nhỏ đó cũng đã sử dụng ngày nghỉ của mình, tự nhiên mà hủy cuộc hẹn ở đây thì còn gì mặt mũi nữa. Tuy nhiên, chuyện không hài lòng thì nó vẫn sẽ không thay đổi. Tại sao cho đến bây giờ mình đã không đặt nghi vấn chứ……
Nơi hẹn gặp lại nhau chính là tại máy bán nước tự động gần nhà vệ sinh. Đã dành thời gian để than phiền tên Kawanami nhiều quá, chắc con nhỏ đó cũng đã chờ mệt nghỉ lắm. Và tôi vừa chuẩn bị tinh thần để cho con nhỏ đấy càu nhàu, vừa tiến đến chỗ đấy thì
“……Hửm?”
Nhìn phải. Nhìn trái. Nhìn phía trước.
Ở máy bán nước tự động chẳng có một ai.
Tôi quay lưng mình lại. Nhà vệ sinh nữ đã và đang xếp thành một hàng dài. Nhưng, trong số đó không có bóng dáng của Yume.
Dù cho chờ một chốc cũng chẳng thấy một cô nàng ra dáng tiểu thư nào đi ra cả.
“……………À ré?”
◆ Yume ◆
Chuông điện thoại vang lên.
Tôi bồn chồn trên một con đường được bao phủ bởi hai bể cá lớn, không còn cách nào khác vì đây là tình huống cấp bách, tôi lướt nhẹ để trả lời trong khi còn đang lo lắng.
“……A lô.”
『A lô. Cô đi đâu mất tiêu rồi?』
Cơ thể tôi đông cứng. Những đàn cá mà tôi còn chẳng biết tên đang bơi ở phía sau lồng kính.
Đây là điều khó nói, nhưng không còn gì khác ngoài cách nói sự thật cả.
“……………Tôi cũng không biết nữa……………”
『……A~』
Nhà vệ sinh nữ xếp hàng khá đông. Để không mất công phải xếp hàng chờ rồng rắn như thế, nên tôi đã lỡ nghĩ rằng nên đi tìm nhà vệ sinh nữ khác. Và tôi đã nghĩ cứ đi một tí rồi quay về là được.
Tôi đã tính toán sai lầm 3 thứ. Đầu tiên, nhà vệ sinh nữ khác nó xa hơn là tôi nghĩ. Tiếp đến, bên trong thủy cung phức tạp hơn dự tính. Cuối cùng, tôi là một đứa khá kém trong việc đọc bản đồ. Cái cuối cùng cũng chẳng phải tính toán sai lầm. Tại tôi biết đọc bản vẽ trong mấy cuốn tiểu thuyết trinh thám kia mà!
Chính vì những lý do đó……Khó để thừa nhận là bây giờ tôi đã lạc mất rồi.
AaAAAAA……! Tại sao mình phải như thế này chứ……! Đã không biết đường thì đừng có đi một cách khinh suất chứ! Đừng có lên kế hoạch chuyện mà chẳng thể nào làm được chứ! Tại sao mình không học được điều đó chứ! Tại sao!
“X……Xin lỗi……”
Tôi vừa ân hận đau đớn, vừa nói nhỏ qua đầu dây bên kia. Aa, cơn mưa của sự chế nhạo đang đến……Tôi có thể nghĩ ra gương mặt của tên con trai ấy đang như giống một cơn bão đánh thẳng vào nhân cách của mình. Thế nhưng tôi cũng chẳng có gì để làm cớ cả. Tôi đã sẵn sàng để chịu trận rồi.
Thế nhưng—giọng nói mà tôi nghe được bên đầu dây kia,
『……Không, cô không làm gì sai cả. Là lỗi do tôi không chú ý thôi』
Nó thật dịu dàng và ấm áp.
Khác hẳn với Irido Mizuto mà mình biết, cậu ấy đang lo lắng cho mình.
……Ngực mình đang dao động.
Không phải vì hạnh phúc. Cũng không phải cảm thấy ghê tởm.
Vậy mà, nó cứ như cơn bão cát, lấp đầy bên trong lồng ngực này.
『Phải rồi……Nói cho tôi biết tên của loài cá đang bơi trong bể kính ấy đi. Tôi có thể tìm thấy—』
“—Lạ lắm.”
Không thể chịu đựng được nữa, đột nhiên bản thân thì thầm như thế.
“Không phải như……thế.”
『…………Ể?』
Mình đã nói ra những đều mà mình không nên nói.
Mình chỉ nhận ra chỉ sau khi nó xuất ra từ miệng.
Nhưng mà, tất cả đã quá muộn màng rồi. Nước đã tràn ra rồi thì không thể lấy lại được nữa. những điều thốt ra từ miệng, không thể trở vào miệng được nữa rồi.
Mình biết điều đó chứ.
Tai và tim mình trở nên đau nhói bởi sự lặng thinh bên đầu dây điện thoại. Khoảng 3 giây sau, do đã không chịu đựng được nữa. Mình rời tai khỏi điện thoại và ngắt kết nối.
Đi theo ánh đèn mờ được rọi chiếu ở trên trần, và ngồi xuống ở cái ghế ở gần đó.
“……………Hà~……………”
……Mình phá hỏng mất rồi……
Cái miệng này, đã dở ăn nói rồi, sao lại cứ thích nói ra những điều dư thừa vô bổ thế không biết……
Mình rốt cuộc cần gì từ tên con trai đó ấy nhỉ. Nếu như muốn hẹn hò với tư cách là anh em thì chẳng cần phải đối đãi bằng thái độ dịu dàng đó làm gì. Mình đã mong điều ngược lại. Thực tế thì, Mizuto của ngày hôm nay……thật là, tốt làm sao.
Tốt hơn hẳn những lần chế giễu nhau. Tốt hơn hơn hẳn những cơn bão lăng mạ, châm biếm nhau. Nó dễ chịu hơn gấp nhiều lần so với chuyện gây phiền phức hay quấy rầy lẫn nhau.
Nhưng mà.
Những lời mà mình nói khi nãy, như là muốn tìm kiếm một cuộc cãi vã……
Mình rốt cuộc muốn điều gì chứ.
Mình rốt cuộc muốn trở thành cái gì chứ.
—Có phải chính vì ghét điều đó, mà cả hai đã chia tay nhau không?
◆ Mizuto ◆
Tôi vừa đang đi lang thang bên trong thủy cung vì chẳng biết phải đến đâu, vừa ngán ngẵm bởi con tim đang bị cảm giác mơ hồ lấp đầy.
Đã nửa năm kể từ khi bọn tôi đường ai nấy đi. Ngày qua ngày, tôi đã trở nên ghét cái con nhỏ mang tên Ayai Yume đó. Nhất cử nhất động, từng lời nói của nhỏ đó lại khiến tôi như muốn bực tức thêm.
Nhưng nó là phần khiến tôi đau đớn hơn bất kể điều gì khác.
Trước kia, tôi yêu cô ấy hơn bất kể thứ gì. Cô ấy người rất quan trọng với tôi. Những điều đó dần dần trở thành sự căm ghét, hóa thành nỗi ác cảm, và là nỗi đau hơn bất kể thứ gì khác.
Chính vì vậy mà bọn tôi đã chia tay.
Nếu như không còn là người yêu của nhau, dù cho tôi có ghét cô ấy đi chăng nữa thì nó cũng không thành vấn đề gì cả—là một chuyện hết sức bình thường.
—Không phải như……thế.
Vậy mà. Đã đinh ninh như thế rồi……Chẳng lẽ điều mà cô đang muốn nói là ‘mối quan hệ như thế sẽ tốt hơn’ ư?
Mối quan hệ mà chỉ có cãi nhau, ghét nhau, thậm chí gây ra những vết thương lòng cho nhau, cô nói nó sẽ tốt hơn ư?
Liệu tôi có sai khi đã mở lời chia tay không?
Tôi đã gây ra phiền phức ư?
Không biết tự lúc nào mà tôi đang đứng chôn chân giữa con đường, nơi mà nhiều cặp đôi hay gia đình đã bước qua.
……Chính vì thế, tại sao cô không nói với tôi chứ?
Cô thậm chí có nghĩ đến nó cũng sẽ phiền phức với tôi ngay cả khi cô không muốn chia tay chứ?
“……Phiền phức, sao……”
Nhắc mới nhớ, trước đây cũng đã từng có chuyện như vậy nhỉ.
Con nhỏ đó đi lạc và tôi phải đi tìm—hệt như cái tình huống hiện tại.
Phải rồi, đó là xảy ra trước khi bọn tôi chính thức quen nhau.
Đối với tôi, đó là lần hẹn hò đầu tiên trong cả cuộc đời.
◆ Yume ◆
Chuyện đó đối với mình, có lẽ là khoảnh khắc đầu tiên trong đời mình có đủ sự can đảm.
Khi mà mối quan hệ giữa bọn mình chỉ mới là trò chuyện bên trong thư viện trường, mình đã mời người con trai đó tham dự lễ hội hè ở địa phương. Bây giờ mà nhớ lại thì, rủ một người con trai mà ghét cay ghét đắng việc đến chỗ đông người ấy như một lời mời không thích hợp tí nào, nhưng mà, lúc ấy, cậu ấy có mang một đặc tính quan tâm lo lắng trong người, nên đã nở nụ cười hiền dịu cùng lời đồng ý với mình.
Và lễ hội lần ấy, số người đến còn đông hơn cả mình tưởng rất nhiều.
Không ngoài dự đoán, mình đã bị lạc.
Thật xấu hổ biết mấy khi đi lạc ngay chính buổi hẹn hò đầu tiên trong cuộc đời. Thời gian dần trở nên lãng phí. Quai của đôi geta* bị đứt khiến nó trở thành như một món đồ tra tấn đôi chân. 3 thứ đó hòa vào nhau, tạo nên sự muốn chết nhất ở tại thế kỷ này.
(*下駄 (げた - geta) : đôi guốc gỗ truyền thống của Nhật Bản, có đế cao)
Irido-kun đã liên lạc với mình, bảo mình bằng cách nào đó thoát khỏi biển người, và núp mình ở giữa các gian hàng. Cậu ấy đã lo lắng cho mình, còn mình chỉ biết sụt sùi khóc và xin lỗi.
—Xin lỗi……Tớ xin lỗi nhé……Tớ đã gây phiền phức rồi……
Cậu ấy bảo ‘không sao, cứ chờ tớ ở đó nhé’ và rồi cúp máy.
……Chắc chắn mình đã làm cậu ấy giận rồi.
Càng nghĩ về nó mãi, mình lại càng thêm mất bình tĩnh.
Không có gì khác ngoài sự thương hại. Làm gì thì cũng hậu đậu, chậm chạp, lại còn chẳng theo ý mình muốn……Lần này mình cũng đã nghĩ khác, nhưng nó lại thành ra thế này.
Mình từ lúc xưa, đã ghét chính bản thân mình rồi. Việc mà người có khác có thể làm, dù thế nào đi nữa bản thân mình không thể làm. Không thể nói chuyện như mọi người, không thể sống như mọi người……Ba cũng đã không còn nữa.
Ít ra thì, mình muốn sống một cuộc sống mà không gây phiền phức cho ai.
Ít ra thì, mình không muốn bị người mình thích nghĩ rằng mình phiền phức.
Vậy mà mình đã tham lam, phấn khích, ra vẻ—nên kết cục mới thế này đây.
Những tiếng ồn dần trở nên xa hơn. Ý thức như bị mặt đất hút lấy. Mình chẳng quan tâm nữa. Nếu như có thể chìm xuống mặt đất để rồi biến mất đi, ngược lại đó là điều mà mình đang mong muốn.
Người như mình nếu biến mất đi sẽ có ích hơn cho thế giới.
Mình tạo một khoảng cách giữa con tim và thế giới. Để không còn sự tái hợp lần nữa, để không gây phiền phức đến cho ai nữa, mà mình đã xây dựng một bức tường dày và cao như vạn lý trường thành—
Và trước mắt, mình được ai đó đưa cho một lon nước trái cây.
—Ể?
Mình ngẩng đầu lên. Irido-kun đang nhìn xuống mình và nở nụ cười.
Cậu ấy đưa cho mình lon nước rồi ngồi bệt xuống đất trước mặt mình.
—Nói nghe nè, Ayai.
Cậu ấy nhìn vào mình, khi ấy ánh mắt 2 đứa đã ngang tầm nhau.
—Tớ khi chạy đi tìm cậu giữa đám đông, bây giờ cảm thấy mệt nhừ người lắm. Và khi nghe tiếng cậu khóc qua điện thoại, tinh thần tớ đã bị vắt kiệt quệ.
—……Ư……
—Nhưng mà nhé……Thay vì vỡ mộng, tớ chỉ nghĩ rằng mình chưa biết gì về cậu mà thôi.
Mình nhìn vào lon nước hoa quả mà cậu ấy đang đưa cho ……Nếu như nhìn kỹ thì, đó là nước hồng trà mà trước kia mình đã từng nói một lần là thích nó.
—Tớ biết cậu là người hậu đậu, lại còn chậm chạp nữa. Cả chuyện cậu dễ đi lạc thì hôm nay tớ mới được biết. Sau khi biết được rồi, bây giờ, tớ mới ở đây đó.
Irido-kun đẩy lon nước cho mình. Lon nước vẫn còn đọng lại những giọt nước và khá lạnh.
—Thế cho nên, cậu không cần phải sợ sệt gì cả……Cứ tiếp tục gây phiền phức lên cho tớ bao nhiêu cũng được.
Mình cầm lon nước bằng cả hai tay và cúi đầu.
Mình không thể nhìn vào mặt của Irido-kun. Nếu không sẽ có gì đó như phát nổ. Hay sẽ sụp đổ. Hoặc mình sẽ để cho cậu ấy thấy nhiều mặt còn đáng xấu hổ hơn là bây giờ mất.
Gương mặt đã nóng lên đến mức không thể tưởng tượng nỗi, giờ cũng đã dịu đi một chút, mình bắt đầu dùng tay để bật nắp……nhưng mà,
—…………Tớ không mở được…………
Irido-kun đã lại nở nụ cười dịu dàng.
—Đưa tớ mượn nào.
Chuyện này, đã trở thành một phần kí ức không thể thay thế về cuộc hẹn hò đầu tiên đáng xấu hổ.
Mình đã nghĩ, rằng năm sau cũng nhất định sẽ đến cùng cậu ấy. Lần tới đó chắc chắn sẽ không lạc và hai đứa sẽ tận hưởng niềm vui.
……Nhưng mà, mình không còn được cơ hội để ‘phục thù’ chuyện đó nữa rồi.
Chuyện cãi vã đó đã xảy ra trước khi mùa hè năm đó bắt đầu.
Bọn mình chẳng còn trong tình trạng hẹn hò. Chỉ một tháng nữa là mùa hè đến, nhưng bọn mình đã chẳng có lời hứa hẹn nào cả.
Nhưng mà, mình đã tham dự lễ hội hè năm đó.
Bước đi một mình trong đám đông. Trên con đường mà một năm trước người bạn trai đã tìm ra mình. Mình nhìn vào đám đông, cứ nhìn, và cứ nhìn—tất nhiên rồi, ai đó có đến đâu kia chứ.
Nếu như, không có cuộc cãi vã đó.
Và rồi mình tưởng tượng, mình đang cùng với cậu ấy đi giữa đám đông—
……Thật là nhu nhược, mình đúng thật là nhu nhược mà.
Kết thúc thì mãi là kết thúc. Nếu như chỉ là ‘if’ thôi thì nó không tồn tại ở hiện thực.
Nói chung, đã chẳng có cái hẹn với nhau, vậy mà lại cứ dựa dẫm vào những kí ức tươi đẹp, mong chờ rằng mình sẽ được tìm thấy, thật là nực cười.
Nếu thật lòng muốn làm lành với nhau, cách đơn giản và trực tiếp là chỉ cần gọi điện thoại hay là làm điều gì đó, rồi phải truyền đạt điều đó từ chính miệng của mình.
Vào thời điểm không thể làm được chuyện đó, mối quan hệ giữa bọn mình đã kết thúc.
……Về thôi.
Ngồi quan sát những cặp đôi hay gia đình bên trong thủy cung cũng đâm ra phát chán rồi. Một đứa chuyên đi lạc thì, cứ đi theo dòng người chắc chắn sẽ tìm được lối ra mà đúng chứ. Khi nghĩ vậy và ngẩng mặt lên thì
Trước mặt, mình được ai đó đưa cho một lon nước trái cây.
“……Ể?”
Mình ngẩng mặt lên.
Irido Mizuto đã ở đó.
Cậu ấy đang nhìn xuống với nụ cười trên gương mặt, trông giống mà cũng không giống với vẻ đẹp trai lúc đó. Chỉ mỗi lon nước thì giống với lại lon hồng trà khi ấy.
Và cậu ấy nói.
Với một giọng chẳng có tí gì dịu dàng mà còn nở nụ cười ra vẻ mỉa mai trên gương mặt.
“Tôi đến đón cô đây, cô tiểu thư. Cái cảm giác về phương hướng của cô có cần được tôi sửa chữa chứ?”
◆ Mizuto ◆
Tất cả những cảm tình gặt hái được từ trước cho đến bây giờ đều như bị ném đi cùng với sự mỉa mai. Nghe xong, Yume trông như ngạc nhiên mà tròn xoe đôi mắt.
Lễ hội mùa hè lần đó à. Tôi đã tìm kiếm cô ấy trong đám đông mà tôi chẳng hề thích. Tôi đã nghe được giọng đã khóc mà chẳng muốn nghe tí nào bên kia điện thoại. Và rồi còn thay cô ấy mở nắp lon nước nữa.
Về phía tôi, tôi đã chẳng có lấy một việc để tăng độ hảo cảm.
Tôi thì mệt mỏi rã người, con nhỏ này còn chẳng làm lấy một chuyện mà tôi có thể nghĩ là nó dễ thương nữa—Khách quan mà nói thì, buổi hẹn hò lần đó là một sự thất bại lớn.
Nhưng mà, thật sự thì, tôi chẳng biết tại sao mà……Với tôi, bắt đầu từ buổi hẹn hò lần đó, tôi muốn ở bên con nhỏ này—Đó là những gì mà tôi đã suy nghĩ.
Là do tôi muốn được che chở cho cô. Hay là do đâu đó trong tôi ghen tị với một con người có thể thật lòng mà biểu hiện sự yếu đuối ra bên ngoài như cô……
Dù là thế nào đi nữa—Chỉ nhìn một lần thôi là tôi cũng nhận ra.
Tên mà người con gái đang ngồi trên ghế kìa là Irido Yume.
Một đứa em gái kế mà tôi vừa mới có chẳng được bao lâu, lại còn chẳng thể ưa nỗi.
Chắc chắn không phải là Ayai Yume rồi.
Đó là, một sự tồn tại mà trong kí ức tôi chưa từng có.
Yume nhìn vào lon nước mà tôi đưa cho, cầm lấy nó bằng cả hai tay, trên đó còn đọng lại những vệt nước.
Và cô ta nói.
Với một giọng chẳng có tí gì là yếu ớt mà còn nở nụ cười có vẻ xấu xa trên gương mặt.
“Cảm ơn vì đã vất vả đến đón. Cả về phần cậu nên sửa chữa cái sở thích đọc sách của mình đi thì hơn đấy.”
“Gì đấy con kia. Muốn triển à. Vậy thì thắng thua nhau bằng trận Biblio* thôi.”
(*Nguyên văn ビブリオバトル(Biblio battle): Trận chiến đánh giá sách)
“Vậy tôi đi trước, 「Fuunren satsujin jiken」của Sakaguchi Ango.”
“Tới sau đây,「Maihime」 của Mori Ougai”
“Đừng để tôi nhớ đến thằng khốn Toyotarou* ấy!!”
(*Toyotarou: Nhân vật trong Maihime)
“Trong「Fuunren satsujin jiken」cũng có cuộc diễu hành Daimyou không ra gì đấy thôi.”
“Đám người đấy chết hết là được rồi còn gì!!”
Sau màn chào hỏi nhẹ nhàng đó thì tôi ngồi xuống bên cạnh Yume.
Yume nhìn xuống lon nước đang cầm trên tay. Nó vẫn chưa được bật nắp. Rồi Yume nhẹ nhàng dùng ngón trở kéo lấy phần đầu.
Phần nắp lon sau một tí thì bật ra khiến không khí tràn vào.
Việc đơn giản mà chẳng cần phải nhờ lấy ai.
Tôi cũng mở nắp lon nước, và cùng với Yume giải tỏa cơn khát.
Trước mặt chúng tôi, nhiều cặp đôi hay gia đình đi qua không ngớt. Tôi chợt nghĩ bọn tôi là gì trong số đó. Là một cặp đôi, là một gia đình, hay là thứ gì khác.
Ngày xưa, lúc Ayai Yume ở bên cạnh, chắc chắn tôi sẽ cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Hoảng loạn, tay đổ mồ hôi, hay toàn thân trở nên cứng nhắc.
Nhưng mà, bây giờ—có một sự tồn tại của đứa con gái y hệt ngồi kế bên mà con tim tôi vẫn bình yên.
Chắc chắn thế rồi.
Bởi vì tôi bây giờ, đâu có nghĩa vụ phải làm cho con nhỏ này thích mình đâu.
Tôi—bọn tôi—đã giải thoát khỏi cái nghĩa vụ đó mất rồi.
“……Nè~”
Yume rời miệng khỏi lon nước và nói.
“Có một cái xác như đang trôi nổi trong cái bể đằng kia, đúng chứ?”
Tôi cũng rời miệng khỏi lon nước và đáp lại.
“Tôi nghĩ cô nên nhập viện thì tốt hơn đấy, đồ đầu óc trinh thám. Cô phát ngôn giống như một người mới sống sót khỏi hiện tượng kì quái và trở nên bất thường đấy.”
“Gì đấy. Thế cậu không nghĩ về nó à? Như là, trên cái đỉnh nhọn như ăn-ten của xe diễu hành lễ hội GiOn,「Nếu như có xác chết trên đó thì sẽ thành một vụ án rất thú vị~」ấy.”
“Mấy thứ nguy hiểm AND nghiệp quật như thế đến cả trong mơ tôi cũng chẳng có đâu nhé. Dù có ảo tưởng đi chăng nữa thì cũng chỉ ở mức「Một con cá mập xuất hiện ở bờ kênh và ăn thịt lần lượt những cặp đôi ngồi gần đó」thôi.”
“Nó còn nguy hiểm hơn cả tôi nữa! Chỗ nước nông như thế thì làm sao mà cá mập bơi được!?”
“Cá mập có vô hạn năng lực đấy.”
“Làm gì có! Nó chỉ là một loài cá thôi.”
“Được rồi. Vậy thì đi xác nhận nào. Cũng may ở đây là thủy cung. Cô sẽ phải uốn cong người mình lại khi thấy được sức mạnh đáng sợ và vô hạn của cá mập ngay thôi.”
“Tại sao bản thân tên con trai này lại tự tin đến thế nhỉ……Còn kiêu ngạo hơn cả một tên sát nhân mạo danh một cái tên trong truyền thuyết và đưa ra thông báo trước khi hành động nữa ấy.”
Bọn tôi đứng dậy, vứt lon nước rỗng vào thùng rác gần đó.
Tôi đã nghĩ, ra là như vậy.
Không có nghĩa vụ phải thích nhau, cũng không có lý do gì để phải ghét nhau—Chỉ đơn thuần là một cặp anh em kế đã từng hẹn hò với nhau trước đây mà thôi.
Nếu mà nghĩ như vậy, thực sự mối quan hệ không hòa thuận này, còn tốt hơn cả khi chúng tôi còn đang hẹn hò ấy chứ.
“Đồ thứ hoang tưởng.”
“Đồ Otaku chết bầm.”
Chửi rủa lấy nhau nhưng lời chẳng liên quan.
Nhưng con tim lại chẳng hề tổn thương tí nào.
◆ Yume ◆
“Kyaa~!? Nước bắn tới kìa!”
“Oi con nhỏ này! Đừng có tự nhiên mà núp sau lưng người khác!”
“Cái tường này ồn ào nhỉ. Làm tôi chẳng nghe thấy tiếng cá heo đấy?”
“Xem thứ tiếng mà còn chẳng thể hiểu của cá heo còn quan trọng hơn tiếng anh trai của mình à, con nhỏ này! Từ giờ trở đi sẽ là fanservice kiểu ướt nhìn xuyên thấu!”
“Khoan~, chờ đã chờ đã, không được! Bộ đồ hôm nay thì không được, đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc~!!”
Tôi và Mizuto vui vẻ tận hưởng cho đủ phần vé của thủy cung.
Gột rửa tâm trí bằng sự dễ thương của đàn chim cánh cụt, dùng nhau làm lá chắn để tránh nước bắn lên từ tiết mục cá heo, và cùng dùng chung bữa trưa với nhau. Tất nhiên là cùng những tiếng chửi rủa nhau như mọi khi.
Trên đường về thì ghé hiệu sách để mua sách, đến nhà thì đã chiều tà mất rồi.
Cả hai cùng thưa「Bọn con về rồi ạ」bằng giọng đầy vẻ mệt mỏi, nhưng từ phòng khác không có tiếng đáp lại. Có vẻ như ba mẹ vẫn chưa về.
“Hàà~. Công nhận mệt dễ sợ. Đúng là không nên ở trong bộ dạng mà mình không quen thì hơn.”
Mizuto cởi giày kế tôi, vừa bóp vai vừa xoay cổ.
Aa……Bộ dạng này cũng sẽ chấm dứt. Sẽ là xạo nếu như nói không có luyến tiếc về nó. Tên này, dù có nhờ cũng sẽ chẳng làm bộ dạng này lần nữa đâu ấy nhỉ.
Mà, chuyện đó sao cũng được. Thật lòng thì nhìn cả một ngày cũng đâm ra chán rồi. Đã đủ vui rồi.
Khi tôi định quay về phòng để thay đồ—vừa đặt chân lên cầu thang thì lúc đó
“……~Ô, uwa~, tin nhắn trên LINE của Kawanami quá trời quá đất luôn này.”
Mizuto dừng lại, lấy điện thoại ra xem khi đang định đi đến phòng thay đồ để đổi lại kiểu tóc.
Và mắt thì cứ dán vào màn hình.
Tay thì lấy từ trong túi ra một cái hộp.
Bên trong đó—cậu ta lấy ra một cái kính có gọng màu đen!
“———~!?”
Mắt kính?……Mắt kính!
Phải rồi……Tên con trai này trong nhà mỗi khi sử dụng máy tính hay điện thoại đều có thói quen sử dụng kính màu xanh nhạt!
Và chính là bây giờ.
Ảo tưởng của mình như được hiện thực hóa, một chàng gia sư tại gia!
——Đeo vào rồi.
Sự tri thức đó được thúc đẩy, và bên trong tôi như có cái gì đó bị kéo lấy.
“……~Thiệt tình. Sao hắn trông khoái chí thế nhỉ……Hàà~, đi thay lại kiểu tóc cái đ—”
“Stooooooooooooooooooooooooooooo~~~~~~~~~~~~p!”
Tôi dùng toàn lực để kéo vai Mizuto đã mở cửa phòng thay đồ.
Mizuto giật mình quay lại. Đôi mắt trong cặp kính ấy tròn xoe.
“Hả, ể? Cái gì? Stop?”
“T……tóc, đừng. Đừng có phá nó. Chưa được!”
Ngữ pháp đã trở nên rối bời, nhưng dù sao thì ý nghĩa như đã được truyền đạt. Cậu ta chợt nheo đôi mày lại sau cái gọng kính đen ấy.
“Đừng có phá kiểu tóc hả……Tại sao?”
Vì mắt kính rất hợp với cậu còn gì.
Tất nhiên là tôi không thể nói điều đó ra rồi.
N, nghĩ cái gì đi chứ……! Đây không phải lúc phát huy cái bản tính hậu đậu ra đâu! Chứng minh là mình không phải là mình hồi còn học trung học đi! Phải lập tức nghĩ ra gì đó, cách gì đó mà có thể thưởng thức một lúc được cái vẻ thư sinh tri thức của chàng thanh niên văn học quá ư là hợp với kính đang sống cùng nhà này đi!
Các tế bào não của tôi đang hoạt động nhiều hơn từ trước cho đến nay. Và khi đã đào xới trong mớ ký ức đó, tôi đã nhớ ra một thứ.
Chính là đây!
“H……hình phạt dành cho vụ đồ lót đó đây! Tôi sẽ ghi lại khoảnh khắc bảnh bao của thằng em trai mình! Với tư cách là chị của nó!”
◆ Mizuto ◆
Mỗi đứa được một lần ra mệnh lệnh cho nhau, miễn là nó không phản lại thuần phong mỹ tục là được.
Cái quyền lợi có được từ vụ đồ lót đó tôi đã sử dụng thành công khi dẫn Yume đi hẹn hò, nhưng về phía Yume thì cô ta vẫn chưa sử dụng cái quyền lợi đó.
Tôi đã quên khuấy đi mất là còn cái chuyện đó, cho đến tận bây giờ mới nhớ ra……
……Chẳng lẽ, con nhỏ định sử dụng nó như thế này sao.
“Ngồi xuống ghế sô-pha đi. Đúng. Rồi thì, vắt chéo hai chân nào. Phải! Đặt cuốn sách này lên đùi và mở ra! Phải phải! Sau cùng thì chống cằm! Phải phải phải phải!”
Tạch tạch tạch tạch!! Tiếng chụp hình từ điện thoại của Yume kêu lên liên hồi.
Từ đằng trước. Cho đến bên phải. Rồi lại sang bên trái. Hay là từ góc bên dưới. Tôi vừa thì phải như một con ma-nơ-canh đông cứng người, vừa phải kiềm chế sự co thắt diễn ra trên gương mặt.
“Ehe. Ehehe. Ehehehehehehehe……!”
Con Yume thì để lộ ra gương mặt trông rất thảnh thơi.
Cái vẻ mặt mà trông còn hạnh phúc hơn là sau nụ hôn đầu đời nữa.
“……Oi. Gương mặt đấy không hợp khi đối đãi với thằng em trai đâu, thưa bà chị.”
“Hảả? Gì đấy. Đừng có lớn lối một tí có được không? Trông đang rất là ngầu đấy.”
“Ơ……ờ.”
“Thân hình mảnh khảnh, mái tóc óng ả, ngón tay thon dài, cặp mắt nhìn hơi xấu xa, hay tất cả mọi thứ đều là lý tưởng cả dù cho nó có cả mặt tốt và xấu trong đấy.”
“Ờ……ờ.”
Hình như đây là sở thích của cô ta.
Hình như cô ta chết mê chết mệt mất rồi.
Hình như công việc stylist của Kawanami đã rất là hoàn hảo, dù tôi nghĩ nó chẳng hợp một tẹo nào.
Tôi cũng trở dần trở nên ngượng mà vừa quay mặt đi chỗ khác, vừa lấy cái tay chống cằm để che đi miệng mình. Làm thế xong, chẳng biết phải đánh động thứ gì bên trong cô ta không mà tôi lại càng thấy và nghe tiếng chụp hình lại còn nhanh hơn.
“Ehehehehe……Điện thoại nhiều ảnh trai đẹp quá……”
Nhìn vào Yume cười mê mẩn khi nhìn vào điện thoại, tôi nhận thấy sự nảy chồi từ bên trong tinh thần. Tôi nở nụ cười đùa và nói.
“Chỉ chụp thôi thì có đủ không?”
Có đứa con trai đang ra vẻ ở đây đây.
“Lúc này đây. Em sẽ lắng nghe thêm một yêu cầu từ chị nữa, nee-san?”
“Ể~?……T, thật chứ? Gì cũng được!?”
“Trong phạm vi làm được thôi đấy nhé.”
“Vậy, vậy, vậy thì!”
Đôi mắt sáng vừa trở nên sáng lấp lánh, Yume vừa ngồi xuống chiếc ghế sô-pha hình chữ L.
“Tôi sẽ ngồi ở đây, còn cậu thì ra đằng sau ôm lấy tôi và thì thầm gì đó vào tai tôi đi!”
“……Trò gì đấy?”
“C, cái này chỉ là hình phạt thôi! Không liên quan đến sở thích của tôi hay gì đâu đấy! Nhẹ nhàng ôm lấy chị mình và thì thầm vào bên tai, là nghĩa vụ đương nhiên của đứa em trai đúng chứ!”
Làm gì trên đời này có cái nghĩa vụ như thế.
……Nhưng mà, kẻ ra lệnh có quyền. Mình chỉ buộc phải nghe theo. Buộc thôi đấy.
Tôi đứng dậy, đi vòng ra sau ghế sô-pha chỗ Yume đang ngồi. Từ đằng sau cũng cảm nhận được hồi hộp của đối phương, và cả tôi cũng tràn ngập sự bồn chồn.
Nên thì thầm cái gì mới được……? Có lẽ nên là câu thoại trong một bộ shoujo manga nào đó……ư~ưn……
Tôi khai quật được một câu thoại trong đầu mà mình vô tình biết được trong shoujo manga. Nói câu này ra thật hả trời. Có cần thiết không, mấy tên hay nói những câu thế này? AAAAA mồ~! Ngượng chết mất!
◆ Yume ◆
Tôi có cảm giác như mình vừa đưa ra một yêu cầu hết sức phi lý, nhưng mà sao cũng được.
Không biết cậu ấy sẽ thì thầm gì vào tai mình đây ta~. Cậu ấy sẽ thì thầm kiểu gì đây ta~. Hồi hộp. Bồn chồn.
Thời gian bồn chồn vẫn cứ trôi. Sau khi điều chỉnh kiểu ngồi đến lần thứ 3 thì sự quyết tâm cuối cùng đã được truyền đạt từ phía sau lưng. Cơ thể tôi chợt dần đông cứng đi—Và đúng lúc đó.
Từ đằng sau, cậu ấy ôm vai nhẹ nhàng từ đầu sau, như một đôi cánh quấn lấy tôi.
Và rồi, tôi thậm chí còn cảm nhận được sự tồn tại rất gần từ đôi môi ấy, đang khẽ thì thầm vào bên tai tôi như bằng một giọng nam tính và rõ ràng, lời thì thầm mà dường như chỉ dành cho một mình tôi.
「(——Bắt được em rồi)」
Mọi chuyện sau đó thì tôi chẳng nhớ được gì nữa.
◆ Mizuto ◆
Tôi cảm thấy tràn ngập sự hối hận sau khi nói ra câu ấy. Mình vừa nói ra cái gì thế này. Đi mà trở thành mồi cho cá mập được rồi đấy.
Nhưng mà. Chỉ nhưng thôi. Nói rồi. Nói ra rồi. Tôi nói ra điều mà cô mong muốn rồi đấy nhé! Ngọt ngào quá chứ gì! Rồi, muốn cười thì cười cho đã đi! Khi tôi sẵn sàng để đón nhận nó thì—Chính vào lúc đó.
Bàn tay trắng nõn của Yume nhẹ nhàng chạm vào cánh tay đang ôm từ sau lưng.
Yume quay lại, với đôi mắt đen huyền mọng nước ấy nhìn rất gần về phía tôi, và như thể che đậy tất cả mọi thứ từ thế giới bên ngoài—cô ấy thì thầm
「(——Em bị anh bắt mất rồi)」
Mọi chuyện sau đó thì tôi chẳng nhớ được gì nữa.
◆ Yume ◆
Như vậy, buổi hẹn hò đi chơi thủy cung đột ngột phát sinh cũng đã kết thúc. Một kết cục bi kịch khép lại với hai cái thi thể nằm ở trong phòng khách.
Tuy nhiên, vẫn còn nhiều thứ vẫn chưa giải thích được. Kết cục thì, đôi giày lười của nữ đó là như thế nào. Lý do mà Mizuto lại chưng diện theo kiểu chẳng quen thuộc và rủ mình đi hẹn hò là gì? Sau đó thì, ngoài mình ra thì tại sao Mizuto cũng nằm chết trong phòng khách sau khi chụp hình vậy? Mình đã làm gì đó à?
Toàn những thứ khó tiêu hóa. Nếu là tiểu thuyết trinh thám thì nó sẽ là điểm liệt, là thất bại. Nếu như có một thứ mà tôi có thể khẳng định, đó là trong điện thoại của tôi hiện giờ đã lưu rất nhiều hình chụp trai đẹp lý tưởng.
“Haa~……Ngầu quá~……”
“Liệu cô có thể ngừng nhìn ngắm say sưa mấy tấm hình đó trước mặt chủ của nó không?”
Tôi so sánh Mizuto, người đã trở lại thành một tên con trai ảm đạm và đầu tóc bù xù, với anh chàng gia sư tại gia (Phong tính Mizuto) trong điện thoại.
“……Nè~, cậu có thể chết đi rồi tái sinh thành cái người trong điện thoại giúp tôi được chứ?”
“Tôi không cần phải chết cũng có thể trở thành như thế đấy, biết chứ?”
Ể~, không thể không thể. Chủng tộc khác nhau còn gì, chủng tộc ấy.
Theo như những gì tôi nghe được thì cái phong cách này là do Kawanami-kun thực hiện. Mình phải kế thừa bí quyết đó mới được. Nếu thế thì giấc mơ không còn là quá xa xôi nữa. Lúc nào đó mình in nó ra và dán lên phía trên trần đối diện với cái giường. Ehehehe……
“……Cô mỗi lần phấn khích lên đều có cái thói quen mất kiểm soát nhể.”
“Hả? Tôi mất kiểm soát khi nào?”
“Đến độ mà còn chẳng biết về bản thân luôn ấy.”
“Tôi không muốn bị cậu nói điều đó đâu. Đến cả mặt mũi của mình tốt thế nào mà cậu còn chẳng biết ấy.”
“Bản tính thế mà còn thể hiện được học sinh danh giá cũng là hay rồi đấy!”
Đúng thật là khi cao hứng lên, tôi nghĩ bản thân mình cũng dần mất đi nhận thức là mình đã làm gì, nhưng không đến nỗi phải để một tên con trai ảm đạm, tự kỷ an ủi mình.
“Yume-chan, chào buổi sáng~!”
“Chào buổi sáng, Minami-san.”
Thứ hai, sau khi đến trường thì Minami-san bắt đầu nói chuyện với đám bạn trong lớp.
“Thứ bảy, chủ nhật cậu đã làm gì?”
“Tớ đi làm thêm suốt~”
“Thật hả~? Tớ thì ngủ suốt.”
“Ghen tị với cậu thật~!”
“Còn cậu thì sao Yume-chan?”
“Tớ thì chẳng thay đổi gì nhiều. Chỉ ở nhà đọc sách thôi.”
“Tri thức chưa kìa! Irido-san, hợp với cậu lắm đó~!”
Không nhất thiết phải nói với bọn họ là mình đã đi hẹn hò với đứa em trai ở thủy cung.
Giấc mộng từ thời trung học vẫn đang tiếp diễn, nơi mà mình chẳng cần phải nhờ vào sự giúp đỡ của ai khác.
◆ Mizuto ◆
Không có giấc mơ thành hiện thực mà miễn phí cả.
Trả phí cho gì đó, cống hiến, hi sinh để bức tranh tương lai đã vẽ thành sự thật.
Và có vẻ như cũng mất một khoảng phí để duy trì cái được gọi là giấc mơ. Để có thể tiếp tục, để bảo vệ nó, cần phải có thứ gì đó hi sinh to lớn hơn.
Irido Yume đang nói chuyện với vài bạn học cùng lớp, tôi vừa nhìn khung cảnh cứ như mơ ấy, vừa nhận thấy được sự hiệu quả đằng sau cái chiến lược mà cứ như trò đùa ấy.
Kể từ sau buổi hẹn đó, Minami-san không một lần tiếp cận tôi nữa.
Người quan sát nhỏ là Kawanami cũng nói「Giờ yên ổn rồi đúng chứ. Không tái diễn là không tái diễn. Đáng đời!」như kiểu chứng nhận. Nguy hiểm đã qua rồi.
Tuy nhiên, mình nên giải quyết cho đến chốn.
Bên đằng ấy cũng nghĩ thế đúng chứ. Giờ nghỉ trưa, nhỏ trao đổi ánh nhìn với tôi.
Tôi nhanh chóng kết thúc bữa trưa và bước ra khỏi lớp. Nơi mà tôi hướng đến là thư viện. Cái nơi mà tôi nhận được lời cầu hôn từ nhỏ.
Ở cái góc chéo đối diện với cửa ra vào. Nửa căn phòng bị che đi bởi những kệ sách, Minami Akatsuki đã hóa trang trông như một cô gái văn học và đang đứng chờ tôi.
“Xin lỗi nhé~! Tớ biết mình đã làm quá khi đột nhập vào nhà của người khác~”
Đó là lời đầu tiên của nhỏ, sau đó kèm theo hành động chắp tay và cúi đầu.
“Tớ không có ý xấu~! Tại Irido-kun bất cẩn không khóa cửa cho nên tới mới bị cám dỗ!”
“Ngay từ đầu đã để ý xem nhà người ta có khóa cửa hay không đã là một chuyện lạ rồi, nếu tôi nói chuyện đó thì ổn chứ?”
Ngay từ đầu rõ ràng nhỏ đã có ý định xâm nhập vào nhà tôi đúng chứ.
Minami-san nhìn tôi thông qua cặp kính đó với vẻ lo lắng rụt rè.
“……Cậu sẽ kể lại với Yume-chan chứ? Chuyện tớ đã làm ấy.”
Bình thường mà nghĩ thì đó là chuyện nên làm.
Nhỏ này đã hoàn toàn trở thành stalker, kẻ có tội, cho nên nên cảnh báo với Yume thì hơn.
Nhưng mà.
“……Không, không đâu. Chỉ là từ nay cậu tự trọng là được rồi.”
“Ể? Tại sao?”
Tôi hướng ánh nhìn ra ngoài khung cửa sổ và khẽ nghịch phần tóc mái của mình.
“………Vì, tôi chẳng muốn làm lớn chuyện lên để làm gì cả.”
Thoáng qua trong đầu tôi là hình ảnh con nhỏ đó đang nói chuyện một cách thờ ơ với bạn bè.
Tôi biết chứ.
Cần hi sinh bao nhiêu để từ một con nhỏ hay đi lạc và sụt sùi khóc, đã trở thành một người có thể nói chuyện với bạn bè trong lớp một cách vui vẻ——Tôi biết chứ.
“……Fưư~n. Ra vậy.”
Sau cái gật gù có ý gì đó, nhỏ lại nở nụ cười nham hiểm cũng có ý gì đó.
“Tớ sẽ không nói cảm ơn đâu à?”
“Không, nói đi chứ. Khóc và cảm ơn tôi đi.”
“Tớ không~muốn. Lý do là tớ không muốn làm lớn chuyện nà~y.”
Tôi chẳng hiểu gì sất. Tôi thở dài nhìn vào Minami-san đang dỗi và quay mặt đi.
“……Nhân tiện thì, cậu, vào phòng khách của tôi rồi xếp 5 cái ghế ấy nhỉ?”
“Ể? 5 cái ghế là về chuyện gì?”
“………………Ể?”
“Xin lỗi, tớ đùa thôi! Về chuyện đó thì có thể nói là trò chơi giả thôi? Mồ~, xấu hổ quá mà, tớ chỉ cố sắp xếp như một đoạn trong phim ma để đánh lừa thôi~! Đừng có tin là thật m~à~~!”
Minami-san lấy tay che sự xấu hổ thể hiện bên trên 2 gò má. Làm tôi sợ điếng người đấy!
“Tớ thành thật xin lỗi~! Từ nay tớ sẽ giữ tự trọng. Thỉnh thoảng tớ qua đêm tại nhà cậu với tư cách là bạn bè nhé~!”
“Ôi chao. Cái gương mặt nhìn chẳng có một chút nào sám hối dù chỉ một milimet ấy nhỉ?”
“Tớ sẽ kết hôn cùng với Irido-kun và sống chung với nhau dưới một mái nhà~!”
“Vẫn chưa thôi cái ý định ấy à!”
Sai quá sai rồi Kawanami!
Và từ đôi môi ửng hồng đó, Minami-san tuyên bố.
“Cách tốt nhất để triệt hạ tình địch, tức là ghép tình địch với một người khác—đúng chứ?”
Sau giờ học, tôi mở cuộc họp bàn về đối sách với Minami Akatsuki.
Tất nhiên, người tham gia là tôi và Kawanami Kogure.
“Nói thật thì, nếu như không gây thiệt hại thì tớ cũng không có gì để nói. Hẹn hò thêm nhiều lần nữa coi sao!”
“Đừng có đột nhiên kết thúc tại đây chứ. Tên khốn stalker.”
“Đằng nào thì tớ cũng muốn cậu gọi tớ là chuyên gia tình cảm ROM hơn.”
“ROM?”
“Chuyên gia R・O・M. Lead・Only・Member. Tức là chỉ đứng xem thôi đấy.”
(*Người Nhật học đọc chữ Lead này là リード (Ri-do) nên từ viết tắt kia mới là chữ R )
……Tức là người không yêu mà chỉ đi xem người khác yêu nhau thôi á. Tôi nghĩ vì cái đạo lý đấy mà không có cô gái nào xung quanh hắn.
“Mà cứ yên tâm đi. Người mà tớ ủng hộ là cậu và Irido-san cơ! Những cô nàng khác mà tiếp cận cậu thì cứ cho toàn bộ nhồi máu cơ tim rồi lên đường một thể là được!”
“Oi, ở đây bây giờ đang có một tên nguy hiểm hết sức này!”
“Gác trò đùa qua một bên đã.”
“Đừng nghĩ thế là lừa được tôi đấy.”
“Gác chuyện trò đùa tệ hại dựng cả tóc gáy khi ghép Irido Mizuto với người khác qua một bên đã.”
“……Còn không định lừa nữa à.”
“Nếu thấy con nhỏ đó còn làm hành động gì bất thường nữa thì cứ liên lạc với tớ. Liên quan đến Minami Akatsuki, tớ nghĩ không ai ngoài tớ có thể giúp được đâu.”
Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt cợt nhã của thằng bạn đáng tin cậy.
……Tôi đã nghĩ ‘chẳng lẽ nào’ từ trước, nhưng sau những phát ngôn đó khiến nó lại càng vững chắc hơn.
“Hỏi đột ngột cái này nhé, Kawanami.”
“Hửm?”
“Cậu——có từng nhập viện trước đây không?”
Kawanami chợt một thoáng đứng hình, rồi sau đó cậu ta chống cằm và nở nụ cười đầy ẩn ý với tôi.
Nụ cười đó—nó rất giống với lại nụ cười của Minami Akatsuki.
“Có chứ. Lúc còn học trung học cơ.”
……Aa, quả nhiên mà.
Đằng nào thì tên này cũng trông như đồng chí đáng tin cậy của tôi.
Tôi đã bị thuyết phục, và gửi nụ cười cảm thông dành cho người bạn đấy.
“Số chúng ta khổ quá nhỉ.”
“Ờ. Cả hai chúng ta.”
Nghĩ mà thấm thía thật.
Rằng, bạn gái là thứ không nên có còn hơn.
-- Hết chương 8 --