Cô Vợ Hung Dữ Cũng Trùng Sinh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7111

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 95

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 125

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 226

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

Tập 01 - Chương 10 : Lục thiếu gia có dám solo với tôi không?

Không nhớ giọng nói của vợ mình, cái này chắc là cũng không quá bất thường nhỉ?

Kiếp trước chưa bao giờ nói chuyện với Mộ Tuyết qua điện thoại bởi vì có chuyện gì là Mộ Tuyết luôn gặp mặt nói trực tiếp. Nếu lúc đó Lục Thủy đang nghiên cứu thứ gì trong phòng riêng thì Mộ Tuyết sẽ thổi bay căn phòng để gặp mặt Lục Thủy.

Tiếp đó cô ấy sẽ nói cho anh ta rằng hai ngày nữa cô muốn xuống thị trấn đi dạo, nhắc anh hôm đó nhớ ra ngoài đưa đi.

Lục Thủy nhìn căn phòng đã biến thành đống đổ nát, không nói lời nào, hai người liền đánh nhau.

Hơn nữa giọng nói qua điện thoại thì khác nhiều so với giọng thật, anh ta mới nghe hai câu liền đoán ra Mộ Tuyết đã là rất giỏi rồi.

“Tôi là ai cũng không quan trọng.” Giọng nói đầu bên kia rất lạnh lùng: “Anh chỉ cần nói cho tôi biết, có phải nhà họ Lục muốn tới nhà họ Mộ từ hôn?”

Lục Thủy mỉm cười:

“Ba cô không dạy cô phép lịch sự tối thiểu khi nói chuyện với người khác sao?”

“Anh…”

Lục Thủy không chờ đầu dây bên kia, nói chen vào:

“Thôi, nói cho cô cũng được. Hai ngày nữa, tôi sẽ đích thân đi tới nhà họ Mộ, hãy chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp thiếu gia đây đi.”

Nói xong, Lục Thủy liền cúp máy, bên kia không thể nói thêm gì, như vậy sẽ càng thêm tức giận.

Tức ói máu luôn ý, ha ha.

Cái Lục Thủy muốn là làm cho đối phương tức điên lên.

“Hừ, ai bảo suốt ngày phá phòng riêng của anh.”

Sau đó, Lục Thủy cũng lười tiếp tục để ý, chỉ là anh ta bổng cảm thấy hiếu kỳ, tại sao Mộ Tuyết lại gọi điện tới hỏi?

Trẻ con vẫn chỉ là trẻ con, xảy ra chút việc gì cũng lo lắng, muốn truy tìm ra nguồn gốc.

Anh ta vẫn nhớ kỹ, trước khi kết hôn Mộ Tuyết không có điện thoại di động.

Có thể nói Lục Thủy là dân đam mê công nghệ, còn Mộ Tuyết thì trái ngược, hoàn toàn mù tịt.

Cô ấy không hề biết smartphone là cái gì.

Ấy thế mà giờ lại chủ động gọi điện, chắc hẳn việc từ hôn đả kích cô rất mạnh.

Dù sao thì nếu đả kích không lớn thì sẽ không còn thú vị nữa.

Mải mê suy nghĩ, Lục Thủy đã tới chỗ ba mẹ lúc nào không hay. Tâm tình đang vui vẻ bỗng chuyển xấu rõ rệt.

----------------------------------

nhà họ Mộ.

Trong phòng nhỏ, một cô gái tay cầm điện thoại, vẫn đang ngồi giữ nguyên tư thế đang gọi điện.

Khóe miệng cô run run, cuối cùng chậm rãi đặt chiếc điện thoại xuống.

Đôi tay nhỏ đang run rẩy, giống như chiếc điện thoại là một gánh nặng vậy.

Chỉ là chiếc điện thoại chưa chạm xuống bàn đã tan biến vào hư vô.

Cuối cùng, tay cô nhẹ nhàng đặt trên đùi mình. Cô ngồi đó, lặng yên không nói.

Sau một lát, miệng cô truyền ra một giọng nói lạnh như băng:

“Bà giết mày.”

--------------------------------

Kiều Vô Tình ngồi trong phòng khách, nói với Tam Trưởng Lão:

“Xem ra cháu gái tôi còn kém, không lọt được vào mắt ông Lục rồi.”

Lần này ông ta tới chính là vì việc này.

Nghe nói nhà họ Lục sắp hủy bỏ hôn ước cũ, đây chính là cơ hội tốt không ai muốn bỏ qua.

Chỉ cần có thể thông gia với nhà họ Lục, nhà họ Kiều sẽ kiếm một món lớn.

Chỉ là mọi việc không có suôn sẻ như vậy.

Tam Trưởng Lão lắc đầu nói:

“Không phải vậy. Thực ra lần này nhà tôi muốn tuyển con dâu sau khi sự kiện sông Thiên Trì kết thúc.”

“Sông Thiên Trì?”

Tam Trưởng Lão gập đầu:

“Đúng vậy, nếu như chỉ xét tài năng, cháu gái ông rất xuất sắc, chúng tôi cũng không có lý do gì từ chối cả. 

Nhưng mà lần này tuyển dâu có hơi khác. Lục Cổ cưới Đông Phương Lê Âm, một cô gái tài năng xuất chúng, cuối cùng lại sinh ra thằng Lục Thủy.

Từ đó có thể suy ra người tài giỏi chưa chắc đã sinh ra được một thế hệ giỏi.

Vì thế lần này nhà họ Lục muốn tuyển con dâu không chỉ là thiên tài mà còn phải có khả năng lĩnh ngộ tốt.

sông Thiên Trì chính là thước đo khả năng lĩnh ngộ tốt nhất.”

Kiều Vô Tình nói:

“Vậy nên lần này nhà họ Lục muốn chọn quán quân sự kiện sông Thiên Trì?”

Tam Trưởng Lão gật đầu:

“Đúng vậy, hay có thể nói là cô gái có thứ hạng cao nhất của sự kiện này.”

Kiều Vô Tình lắc đầu, cười nói:

“Nhưng mà đối phương liệu có đồng ý lấy Lục Thủy hay không? Mặc dù nhà họ Lục rất mạnh, nhưng mà Lục Thủy lại quá tầm thường.”

Không gọi Lục Thủy là phế vật bởi vì nể mặt nhà họ Lục, thằng nào não tàn mới ở trước mặt người ta nói thẳng ra như thế.

Kiều Vô Tình nói rất rõ ràng, không phải ai cũng cần thông gia với nhà họ Lục, không phải ai cũng tình nguyện gả vào nhà họ Lục.

Gia tộc mạnh ngang nhà họ Lục không nhiều nhưng cũng không phải là quá ít.

Tam Trưởng Lão không để tâm, nói:

“Đây chính là nguyên nhân nhà tôi hiện không thể đồng ý thông gia với nhà ông.”

Kiều Vô Tình nhăn mày:

“Ý ông là?”

Tam Trưởng Lão lạnh nhạt nhìn Kiều Vô Tình, nói:

“Chỉ cần cô gái đó đứng hạng cao ở sông Thiên Trì, thêm vào đó có chút tài năng, chuyện quà cưới sẽ do Đại Trưởng Lão trực tiếp xử lí.”

Nghe vậy, Kiều Vô Tình ngẩn người.

Đại Trưởng Lão nhà họ Lục trực tiếp đến đàm phán quà cưới?

Thế này thì đa số người sẽ phải gật đầu đồng ý.

Lần cuối cùng có người thấy được Đại Trưởng Lão nhà họ Lục đã là nhiều năm về trước.

Ngay cả lúc đưa quà cưới Đông Phương Lê Âm cũng không ai có thể nhìn thấy được mặt mũi Đại Trưởng Lão. Nhưng mà sau đám cưới, nhà họ Đông Phương từ một gia tộc tàn lụi đã nhanh chóng vực dậy một lần nữa.

Có thể nói Đại Trưởng Lão nhà họ Lục là một tồn tại vô cùng thần bí.

Nhiều gia tộc có thể coi là ngang hàng với nhà họ Lục là vì không tính đến Đại Trưởng Lão nhà họ Lục.

Nhưng mà một bộ phận nhỏ người của thế hệ trước đều biết, kiến thức của Đại Trưởng Lão nhà họ Lục về quy luật vận hành của thế giới này hơn xa người khác. Nếu như có thể được Đại Trưởng Lão chỉ dạy đôi điều thì có thể đem lại lợi ích vô cùng to lớn.

Gia tộc, tông môn càng mạnh thì lại càng không thể cưỡng lại sức hút của một món quà cưới giá trị như thế.

Kiều Vô Tình thở dài:

“Ra là thế, nhưng mà thật không ngờ việc nhỏ này lại khiến Đại Trưởng Lão lo lắng như vậy.

Cứ ngỡ rằng chỉ có thiên tài Lục Cổ mới có thể làm ông ấy chú ý.”

Kiều Vô Tình hiểu ý của Tam Trưởng Lão. Đại Trưởng Lão đích thân ra mặt, như vậy Tam Trưởng Lão cũng không dám làm trái.

Đại Trưởng Lão nhà họ Lục đã quyết cái gì, cả nhà họ Lục không một ai dám có ý kiến khác. Trừ phi có can đảm cùng với lí lẽ vô cùng, vô cùng thuyết phục.

Tam Trưởng Lão mỉm cười:

“Đương nhiên rồi, vô dụng quá cũng có thể làm Đại Trưởng Lão chú ý, bởi vì Lục Thủy là đứa vô dụng nhất nhà họ Lục suốt hàng nghìn năm qua.”

Kiều Vô Tình cũng cười cười:

“Chỉ là bình thường một chút thôi, biết đâu tương lai có thể gặp được cơ duyên gì đó.”

Tam Trưởng Lão tự mắng cháu mình, không sao cả, nhưng mà Kiều Vô Tình cũng không dám hùa theo.

Tam Trưởng Lão lắc đầu. Không thể nào, Lục Thủy vẫn phế vật như xưa.

Có lẽ cả đời cũng sẽ chỉ như vậy. Giờ đây chỉ có thể trông cậy vào thế hệ sau mà thôi.

Tốt nhất là sinh nhiều con vào, nhà họ Lục đã nhiều thế hệ rồi nhưng mà chỉ sinh được cháu đích tôn.

Lục Thủy xoa xoa bụng, bước chân ra khỏi bếp. Mẹ anh ta nấu cái gì, Lục Thủy phải nhắm mắt mà nuốt vào.

Không phải Lục Thủy ghét gì, chỉ là tài nấu nướng của mẹ quá kém, quá khó nuốt. Thế là ba anh ta không nỡ chịu khổ một mình, bèn thường xuyên gọi Lục Thủy đến ăn đỡ.

Đúng là khốn nạn, con trai mình mà cũng không thương.

Lục Thủy dù muốn chạy cũng không thể vì có mẹ anh ta sai người hầu canh gác, chờ anh ta ăn hết mới cho đi.

Thế là phải ăn cố, vừa không ngon lại vừa no đến tức bụng.

Trên đường về, Lục Thủy gặp phải một nhóm khách đến thăm nhà.

Đó là một đám thanh thiếu niên, người dẫn đường là Kỳ Khê.

Kỳ Khê thấy Lục Thủy, nhanh chóng cúi đầu, cung kính nói:

“Thiếu gia.”

Lục Thủy vẫn đi tiếp, không hề có ý định dừng lại đếm xỉa gì cả.

Thấy vậy, Kiều Thiến lên tiếng:

“Chờ đã.”

Lục Thủy làm như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.

“Tôi muốn cùng thiếu gia đấu giao lưu một chút. Thiếu gia nhiều tuổi hơn tôi, chẳng lẽ một chút dũng khí cũng không có?” Kiều Thiến gọi lớn.

Cô cũng không có ý đồ gì, chỉ đơn giản là nhìn thái độ của Lục Thủy ngứa mắt nên muốn “dạy bảo” một chút.

Tên kia căn bản không để nhà họ Kiều vào mắt, hơn nữa yêu cầu này cũng không phải chuyện gì quá đáng.