Cô Vợ Hung Dữ Cũng Trùng Sinh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

31 201

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

9 77

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

323 15704

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

282 7377

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

17 139

Tập 01 - Chương 09 : Phải chăng Lục Thủy làm trò?

Kiều Vô Tình đi trước, Kiều Càn lẽo đẽo theo sau, nhăn nhó nói:

“Cụ tổ, sao lại bỏ qua như thế? Cháu thật sự thấy không cam lòng, Liêu Đô còn bị giết chết.”

“Cháu trai à, vậy cháu muốn ta phải làm sao?” Kiều Vô Tình hỏi.

Ông lão tỏ ra rất yêu thương thằng cháu đích tôn.

“Ít nhất cũng phải dạy bảo Lục Thủy vài phát, cả hai tên người hầu kia nữa.” Kiều Càn nói.

Kiều Vô Tình lắc đầu:

“Kiều Thiến, cháu thì sao?”

Cô gái đi cạnh Kiều Càn hơi cau mày nói:

“Đây là địa bàn nhà họ Lục, chúng ta đi động vào Lục thiếu gia không phải là một lựa chọn thông minh. Tên đó dù có phế đến đâu thì cũng là đại thiếu gia, đụng tên đó không khác nào đánh vào mặt nhà họ Lục, cho nên là hiện tại không nên chọc vào.”

Kiều Càn không nghe:

“Thế nhưng nếu chỉ là vả vài cái cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.”

Kiều Thiến lại nói: “Thế mà lại biến thành một trận chiến sống chết?”

Kiều Càn: “Rõ ràng là thằng điên kia ra lệnh giết người trước, anh cũng không ngờ chỉ trêu trọc hai câu thì thằng đó nổi điên, từ bé đến giờ anh chưa thấy thiếu gia nhà ai lại như thế cả.”

Kiều Thiến: “Vậy anh thấy có con cái nhà ai có tiếng xấu vang xa như Lục Thủy chưa?”

Kiều Càn cứng họng. Có vẻ cũng đúng, tóm cái váy lại thì tất cả là bởi Lục Thủy vốn đã là phế vật.

Kiều Vô Tình lắc đầu, nói: “Cả hai đều đoán sai. Cụ không thèm so đo với thằng nhãi đó là vì tên kia có thể giết người ngay trước mặt ta.”

Kiều Càn ngơ ngác:

“Là sao ạ? Nói vậy chẳng phải tên đó không nể mặt cụ tổ sao? Vậy thì càng phải xử lý chứ.”

Kiều Vô Tình lại lắc đầu, nhìn về phía xa nói:

“Không, đúng ra tên đó không thể động đậy, ấy thế mà lại có thế thoát khỏi không chế.

Tên đó sử dụng một biện pháp nào đó đánh lừa đi chiêu thức của ta, hai cháu đã hiểu chưa?”

Kiều Càn lắc đầu, Kiều Thiến cũng không hiểu.

“Điếu đó có nghĩa là trưởng lão nhà họ Lục đã nhìn thấy, hơn nữa không phải là Tam Trưởng Lão. Nếu như Tam Trưởng Lão ra can thiệp vào thì ta chắc chắn nhận ra, còn đằng này không hề để lại dấu vết gì.

Vậy nên giết người không phải Lục Thủy, cũng không phải tên người hầu kia mà chính là một trưởng lão của nhà họ Lục.” Kiều Vô Tình chậm rãi giải thích.

Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến ông lão này bỏ đi. Chứ không thì hôm nay Lục Thủy xác định.

Kiều Càn nghĩ nghĩ rồi nói:

“Lúc đó cháu nghe Lục Thủy nói [chém], sau đó Chân Vũ lập tức thoát khỏi khống chế. Có khi nào là do Lục Thủy?”

Nghe vậy, Kiều Vô Tình bật cười:

“Chỉ là một tên phế vật cấp 2.1 mà đòi ở trước mặt tao không gây ra động tĩnh gì loại bỏ khống chế?

Coi như nó là thiên tài, mới 20 tuổi đầu cũng đừng có mơ làm được.”

Kiều Càn không nói gì thêm, cậu ta biết là nói nhiều sẽ làm cho cụ tổ bực mình.

Mọi khi cụ tổ không bao giờ xưng với cậu ta là “tao”.

Cậu ta chỉ có thể âm thầm nghiến răng, thề sau này gặp Lục Thủy ở chỗ khác sẽ lấy lại danh dự.

-------------------------------

Cùng lúc đó, Lục Thủy đang đứng nghe ba mình dạy:

“Đây là tác phong làm việc của mày? Ngày nào cũng đi gây sự, nếu như không phải đang ở địa bàn nhà mình thì hôm nay có sống nổi không cũng là một vấn đề.” Lục Cổ rất là giận, ông ta không bao giờ hy vọng có một ngày con trai mình đi ra ngoài dạo chơi nhưng lại không thể trở về được.

“Mày cho rằng cả thế giới này đều nể mặt nhà họ Lục hay sao?

Mày cho rằng ai ai cũng biết mày là Lục thiếu gia hay sao?

Mày nghĩ rằng thế giới này ai ai cũng sẽ sợ chết, ai ai cũng sợ liên luyenj người nhà hay sao?

Mày nghĩ rằng sẽ không có thằng điên nào dám giết mày, sau đó dọn dẹp sạch sẽ mọi chứng cứ hay sao?” Lục Cổ tiếp tục quát.

“Người thì yếu rớt mùng tơi, chỉ có đi kiếm chuyện là giỏi.

Sống yên ổn một ngày là mày không chịu được à?

Làm cho ba mẹ mày lo lắng khiến mày vui lắm à?”

Lục Thủy: “…..”

Lục Thủy thấy mình đâu có làm gì quá đáng.

Tên kia nói chuyện y như một thằng thiểu năng trí tuệ, hơn nữa còn ngang nhiên đeo Cờ Huyết Sát, trời mới biết tên đó đã giết ai, nhỡ may là người của nhà họ Lục thì sao?

Tên đó cũng không nhìn xem bản thân đang đứng trên đất nhà ai, không dần cho nó một trận không được.

Tất nhiên đã gia nhập vào hàng ngũ người tu luyện, vậy thì phải chuẩn bị tâm lý thật kỹ vì ngày nào đi gặp ông bà còn chưa biết. Ví dụ như khi đi cà khịa một số người không nên cà khịa.

Lục Thủy dám tiễn tên đó đi gặp ông bà là vì biết mình đang ở đâu, biết ba trưởng lão ở ngay trên núi. Cho dù là trưởng lão nhà họ Kiều cũng không đánh lại trưởng lão nhà mình.

Lục Thủy sống hai đời rồi, đương nhiên trí thông minh nó cũng phải khác xưa.

Lục Thủy chỉ đang tiếc nuối toàn bộ năng lượng đất trời mới tích góp được đã dùng hết sạch, giờ đây Lục Thủy lại phải đọc sách để tích góp lại.

“Mày đã nghe rõ chưa?” Lục Cổ quát lớn.

Lục Thủy bất đắc dĩ đáp:

“Rõ.”

Nghe được câu trả lời, Lục Cổ gật gật đầu, lời nói nhẹ nhàng hơn nhiều:

“Về nhà ăn cơm với mẹ đi, bớt đi kiếm chuyện lại, ba còn phải làm việc.”

Lục Thủy: “…..”

Về ăn cơm với mẹ?

Vừa mới chạy thoát, chưa kịp đi được một vòng đã phải về ăn tiếp?

Haizzzzzzzz!!! Lục Thủy thở dài.

Lục Thủy lại cầm quyển sách đi lên núi, may là vừa rồi có nghe vài người qua đường bàn tán thị trấn sắp nâng cấp hạ tầng viễn thông. Nghe được như thế cũng không cần phải vào thị trấn xem nữa.

Thôi đành về ăn cơm. Ăn cơm cũng trở thành một việc rất vất vả.

Lục Thủy vừa đi vừa đọc sách, bổng hỏi:

“Hai ngươi biết lý do bọn kia đến nhà mình không?”

Chân Vũ, Chân Linh cùng liếc nhau, cả hai hơi do dự. Sau đó Chân Vũ nói:

“Khả năng cao là có liên quan tới thiếu gia.”

Lục Thủy vẫn dán mắt vào sách:

“Về chuyện hôn ước?”

Chân Vũ hơi bất ngờ, tại sao thiếu gia bỗng trở nên thông minh như thế, sau đó đáp:

“Vâng.”

Lục Thủy không nói gì nữa, ngay từ đầu anh ta cảm giác rất lạ, kiếp trước làm gì có người nhà họ Kiều đến đây.

Như vậy thì 90% là bởi chuyện gì đó đặc biệt, mà hiện tại thì chỉ có thể là hôn ước.

Còn nhà họ Mộ thì quá sơ hở, có tí việc cỏn con cũng không giấu được. Tiếp nữa là Mộ Tuyết xảy ra chuyện, Lục Thủy vẫn chưa nghĩ ra được nguyên nhân. 

Dù sao thì cũng không quan trọng, quan trọng là anh ta vẫn sẽ đi từ hôn. Vết thương ở eo cũng sắp khỏi hẳn.

Vậy nên trong vòng hai ngày cố gắng tích lũy sức mạnh trời đất, ra khỏi nhà rất là nguy hiểm.

Kiếp trước anh ta hầu như không ra khỏi nhà, ấy thế mà một lần ra ngoài suýt bị đánh chết.

Về sau lệnh cấm túc của trưởng lão hết hiệu lực, Lục Thủy cũng không dám đi ra ngoài. Hơn nửa đời Lục Thủy đều chỉ loanh quanh ở địa bàn nhà họ Lục.

Còn về việc sau khi Lục Thủy từ hôn thành công, các trưởng lão lại tìm được một đối tượng mới cho anh ta thì cũng không đáng lo.

Bởi vì Lục Thủy đã tính toán hết rồi.

--------------------------

Về đến nhà họ Lục, Chân Vũ, Chân Linh không đi theo Lục Thủy nữa.

Lục Thủy đang định đi ăn cơm với mẹ mình thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên.

Trên màn hình hiện lên một số điện thoại lạ.

Lục Thủy hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nhấc máy.

“Alo.”

Đợi một lúc nhưng đầu dây bên kia không hề nói gì.

Lục Thủy nhìn nhìn điện thoại, rõ ràng là vẫn đang kết nối.

“Điện thoại hỏng rồi sao?”

“Alo alo, nghe rõ trả lời.”

Lục Thủy vẫn kiên nhẫn chờ thêm một chút, cuối cùng nghe thấy một giọng nữ vang lên từ bên kia:

“Lục Thủy?”

Lục Thủy tò mò, ai đây?

Có quen không?

Giọng nói này nghe quen quen, chắc hẳn là người quen.

“Ai đó?”

“Nghe nói thiếu gia muốn từ hôn?” đầu dây bên kia lại hỏi.

Nghe thấy thế, Lục Thủy sững sờ, sau đó hỏi:

“Người của nhà họ Mộ?”

Sau đó Lục Thủy bừng tỉnh, giọng nói này quen, rất quen, rất giống giọng của Mộ Tuyết. Lục Thủy lại hỏi tiếp:

“Mộ Tuyết?”