Dịch giả + chỉnh sửa : Miêu Cung San
**********
"Quả nhiên, nàng biết dùng kiếm !"
[Xoooẹeet....] Lưỡi kiếm chà xát vào nhau tạo nên một thứ âm thanh rợn người. Sau khi Arnold tra thanh kiếm của mình lại vào vỏ, Riche bên này cũng từ từ hạ mũi kiếm xuống.
Tuy nhiên, cả hai đều không rời mắt khỏi người đang đứng trước mặt mình.
"Tên kia, ngươi là kẻ nào ?"
"Hỡi những kị sĩ có mặt tại đây, xin các bạn hãy lùi lại. Nếu các bạn xông lên phía này, sợ rằng tình hình sẽ càng trở nên phức tạp hơn đấy !"
Nghe thấy lời cảnh báo của Riche, tất cả lập tức trở nên lúng túng.
Suy cho cùng, không nên nhắm mắt làm ngơ trước việc kị sĩ của vương quốc này sắp có những hành động vô lễ tới Hoàng Tử của đất nước đồng minh.
(Hơn nữa, dù cho bọn họ có cùng lên một lượt thì cũng chưa chắc động được vào một sợi tóc của hắn)
Cái thứ kiếm kỹ đó rõ ràng là đáng sợ. Dù có nói là chặn được đòn đó, nhưng chỉ với một nhát chém mà đã làm cho bàn tay của Riche trở nên tê liệt.
Nghĩ đến việc năm năm sau hắn ta còn trở nên mạnh hơn gấp nhiều lần thế này thôi cũng đủ để hiểu được sự khủng bố.
"Vậy ra tên của nàng là Riche. Ta tự hỏi kiếm thuật đó nàng đã học từ đâu."
"Đó là bí mật. Hơn nữa, em nào dám nhận lời khen đó của ngài. Chẳng phải vừa rồi ngài đã nương tay hay sao ?"
"Ha ha. Bị lộ mất rồi."
(Hử ?... Hắn đang cười ư ?... Cái tên bạo chúa đó ?....)
Quả nhiên, một Arnold đang vui cười sẽ dễ dàng làm cho Riche sửng sốt đến giật mình.
Bởi rằng, ở những kiếp trước, [Hiện thân của quỷ], hay [Mặt lạnh tàn nhẫn] là những gì mà người ta dùng để kể về hắn. Ấy vậy mà ở hiện tại, toả ra từ hắn là bầu không khí có chút sự mềm mỏng trong đó.
(Hoàng Đế Arnold mà mình biết ở trong quá khứ, lúc đó hắn 24 tuổi, suy ra bây giờ hắn mới đang 19 tuổi nhỉ ?.... Vậy đó là lý do mà hắn có gì đó hơi khác khi trước. Hèn chi nét mặt của hắn hiện tại có chút trẻ trung hơn, cách mà hắn cười cũng thật tinh nghịch...)
Đường kiếm chớp nhoáng ban nãy, nó giống như là chơi đùa hơn là một đòn công kích. Không hề nghiêm túc, mà chỉ toả ra một chút sát khí đủ để Riche có thể phản ứng lại. Tuy nhiên, vào thời điểm hắn bộc lộ sát khí thì đối với cô, trò chơi này đã trở nên thật tệ hại!
Trong khi Riche yên lặng quan sát nhất cử nhất động của Arnold, thì tự lúc nào, Marie và Dietrich với vẻ mặt thất thần đã rón rén di chuyển tới sau lưng của cô.
"Xin thứ lỗi... D... D... Dù không biết quý ngài là ai, nhưng làm ơn hãy tránh xa tiểu thư Riche"
"Đúng đó đúng đó ! Ngươi nghĩ ngươi có thân phận gì hử?"
( Cái tên Vương Tử ngốc nghếch !!! Ngươi thậm chí còn không nhớ nổi gương mặt khách quý của Vương quốc hả ???)
Trước buổi dạ hội, có một khoảng thời gian dành riêng ra để mọi người có thể gặp gỡ nhau. Nhưng tên vương tử này dù một chút cũng không tỏ ra hứng thú với vấn đề ngoại giao, vậy nên có khi hắn không biết thật !
Ngược lại với hắn, Marie có vẻ đã cảm nhận được khí tức không giống với người thường toả ra từ Arnold.
Dù giọng cô có đang run lên vì sợ, nhưng vì muốn giúp đỡ cho Riche, cô đã gồng mình lấy hết can đảm để cất tiếng. Nếu không phải vì mối quan hệ [Hôn thê Vương tử] và [ Cô gái tìm mọi cách để kết hôn với vương tử], giữa bọn họ đã không xảy ra mâu thuẫn như thế này.
Arnold hất cằm về phía Dietrich một cách thiếu tôn trọng.
"Tên đằng kia là hôn phu cũ của nàng à? Xem ra hắn còn ngu ngốc hơn so với trong tưởng tượng của ta"
"Cái... Cái chó chết gì thế ? Ngươi chán thở rồi phải không ?"
"Ngài Dietrich, coi như em cầu xin ngài hãy giữ chặt cái miệng của mình lại.... Còn điện hạ Arnold, có phải do ngài biết đối phương là Vương tử của đất nước này nên mới cố ý khiêu khích đúng không ?"
"Ta không hề biết chuyện đó. Nếu đối phương đã là Vương tử điện hạ, ta đây cũng nên cẩn thận miệng lưỡi của mình chút nhỉ ?"
Một lời phủ nhận trắng trợn !!!!!
Bên này, sau khi biết thân phật thật sự của người con trai tóc đen đang đứng trước mặt, Dietrich và đồng bọn trong tích tắc mặt cắt không còn hột máu.
"Ar... Arnold ??? Đồng nghĩa với việc, người này là hoàng thái tử của đế quốc Garchien ????"
"Hýiiiiiiiiii"
Bọn hiệp sĩ đều giật thót thụt lùi lại phía sau, chỉ tới khi cảm thấy xấu hổ vì những biểu hiện vừa rồi, chúng mới cắn răng cố gắng đứng im tại chỗ. Người dân của khu phố, những kẻ tụ tập lại đây để hóng chuyện, cũng đang run lên bần bật khi nghe tới tên của vị Hoàng tử.
"Đó có phải là tên hoàng tử quái vật, kẻ đã đơn thương độc mã huỷ diệt hoàn toàn hiệp sĩ đoàn của quân địch ?"
"Đồ ngu, ta cần cái miệng thúi nhà ngươi kể chuyện vào lúc này à ? ngươi làm liên luỵ tới cả ta bây giờ !!!"
Mặc dù đang là đồng minh, nhưng đối phương vẫn là tên hoàng tử với lai lịch gây ám ảnh của đất nước từng là kẻ thù.
Không cần phải đợi đến năm năm sau, cái tên Arnold của hiện tại cũng đang reo rắc nỗi khiếp sợ bằng những tin đồn sộc mùi máu tươi. Tất thảy đều quay lưng bỏ chạy khỏi Arnold, cùng với vẻ mặt kinh hoàng tột độ.
(Chà, sự việc có vẻ đang dần trở nên phiền phức rồi...)
Riche hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài, ngước nhìn Arnold.
"Thưa Arnold điện hạ, em tự hỏi không biết ngọn gió nào đưa ngài đến tận nơi này. Nguyên là Hoàng thái tử, có lẽ ngài không tuốt kiếm ra chỉ để tìm gì đó làm tiêu khiển đâu nhỉ?"
"...Ừ..."
Arnold có vẻ như đã tán thành.
"Quả nhiên đã đến lúc ta nói cho nàng lý do ta tới tận đây nhỉ?.... Trước tiên, ta tạ lỗi với nàng vì đã cư xử thô lỗ ngay khi nãy!" (Trans : Arnold đang xin lỗi Riche về việc tấn công cô)
(Uầy, tên này có thể xin lỗi người khác một cách tử tế vào thời điểm hắn 19 tuổi cơ à ?)
Cô tỏ ra hết sức bất ngờ. Bởi cô được nghe kể rằng, sau khi trở thành Hoàng đế, hắn ta đã trảm sạch đám hạ thần dám đứng ra ngăn cản kế hoạch xâm lược, không sót một mống.
Chưa dừng lại ở đó, hành động tiếp theo của hắn càng làm cho Roche sửng sốt.
"Ể... ể.... ????"
Arnold bất ngờ quỳ xuống trước mặt Riche.
(Đang giỡn phải không ?)
Vị hoàng đế tương lai, người mà 5 năm sau đứng đầu đoàn quân tinh nhuệ, tung vó ngựa xâm lược khắp các nước lân cận.
Một Arnold kiêu căng, ngạo mạn, luôn bỏ ngoài tai lời của kẻ khác. Còn là kẻ thù không đội trời chung của Riche trên chiến trường.
Vậy mà giờ hắn đang làm một việc hết sức mâu thuẫn khiến cô không tài nào tiêu hoá nổi.
Cái cách mà hắn ta cúi đầu, hệt như tư thế của một người kĩ sĩ đang thề nguyện trung thành với chủ công của mình.
Nếu đây không phải là Arnold, thì khung cảnh này đã trở nên đẹp như tranh vẽ. Bởi, những người trước đó còn run sợ Arnold, bây giờ lại đang nín thở mở to con mắt để tận hưởng khung cảnh này.
Tuy nhiên, đó không phải thứ Riche quan tâm.
"Ngài đang làm gì thế ? Đường đường là Hoàng tử điện hạ sao lại có thể quỳ gối ở một nơi như thế này chứ !"
"Mong nàng tha thứ cho sự đường đột lỗ mãng này. Theo đó, xin hãy lắng nghe tâm nguyện này của ta..."
Arnold ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Riche.
Bằng một chút cưỡng ép, hắn kéo cô lại về phía mình khiến cho phần thân trên của cô hơi lao về phía trước. Sau đó, Arnold chăm chú nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của Riche đang ngày càng tiến lại gần.
(Ư... Ư....)
Dù có chiêm ngưỡng bao nhiêu lần, thì gương mặt bảnh bao của hắn đúng là đẹp đến chói mắt.
Cặp lông mày rậm, sống mũi cao, và hàng lông mi dài lá liễu.
Ánh trăng mờ ảo len lỏi vào cặp đồng tử màu xanh lam, càng làm cho đôi mắt hắn ánh lên sự sắc bén, tựa như tảng băng trôi lập lờ ở vùng bắc quốc xa xôi, thứ mà cô đã từng được nhìn ngắm khi đi du ngoạn ở những kiếp trước.
Cô bắt đầu hồi tưởng về những thứ không liên quan, như một cách để giả điếc với tình huống ở hiện tại.
Trong khi cô tỏ ra lúng túng, hắn ngay lập tức tỏ tình.
"Xin nàng hãy trở thành Vợ của ta"
".... HẢAA????"
Có lẽ cô vừa nghe nhầm, hoặc có lẽ không.
Cô nhìn ra xung quanh như muốn xác nhận lại một lần nữa, nhưng đã hiểu khi mọi người đều đang há hốc miệng dõi theo phía này. Riche quay đầu lại về phía trước, rồi cúi xuống nhìn Arnold vẫn đang quỳ.
"... Vợ á ?"
"Ừ, phải rồi"
"Em ?... Thành vợ của ngài ?"
"Chính xác"
"........"
Lời khẳng định chắc nịch đó giúp cô nhận ra đây không phải là đang mơ.
Thời điểm cô bừng tỉnh và nhận ra cô đang kẹt trong cái diễn biến mà cô không thể đoán trước được, miệng cô không còn nói được thành lời mà cổ họng chỉ có thể phát ra những âm thanh kỳ lạ.
(Gượm đã, không ổn, rốt cục là thế nào ?)
Tinh thần cô đột nhiên dao động, khiến cho mọi thứ trước mắt cô bắt đầu xoay mòng mòng.
Một cuộc hôn nhân, giữa cô, và Arnold.
Ở kiếp sống mới, với kẻ từng giết cô.
(Cái tình huống hoàn toàn không thể lý giải !!! Cả ý đồ lẫn mục đích, hoàn toàn không thể hiểu nổi !!!.............Nhưng dù có là như vậy, thì mình vẫn phải sớm có câu trả lời cho hắn)
Trong khung cảnh mà mọi người xung quanh đều nín thở đợi chờ, Riche dõng dạc tuyên bố.
"Em từ chối !!!!"
"......"
Đương nhiên là như vậy rồi !
Một loại chuyện như thế này, câu trả lời ngay từ đầu đã được quyết định.
Và cũng bởi, Riche đã thề rằng kiếp này cô không chỉ sống lâu, mà còn phải hưởng thụ nhiều nhất có thể.
... Ấy vậy mà tình huống như này lại xảy ra.
"Phù... Ha ha ha ha..."
(... Sao hắn đột nhiên lại cười sảng khoái vậy chứ ??)
Nụ cười râm ran đó của Arnold, đối với một Riche đang đề phòng, như là một sự thông báo cho điềm xấu sắp xảy ra trong tương lai của cô vậy !