Dịch giả + chỉnh sửa : Miêu Cung San
**********
"Kh... Không được cười nhạo ta ! Lũ các ngươi thật phạm thượng !!!"
"Ngài Dietrich, ngài không sao chứ ? Tiểu thư Riche, cô thật độc ác ...!"
"Vừa đúng dịp tốt, tiểu thư Marie. Tôi luôn muốn được ba mặt một lời với cô đấy!"
Nghe vậy, Marie từ từ quay người lại, bờ vai bé nhỏ của cô run lên. Cô ta trưng cái mặt như thể sắp bị ăn gỏi tới nơi, nhưng ngay từ đầu thì Riche đã không có ý định làm gì quá đáng.
"Cô không những có vẻ ngoài dễ thương, mà nội tâm còn rất kiên cường. Tôi thật sự tôn trọng cô từ tận đáy lòng."
"Ý... ý của tiểu thư... là gì"
"Cô thực sự là một người tuyệt vời, khi luôn luôn giữ được nụ cười đầy ấm áp cho dù lớn lên trong một môi trường thực sự khắc nghiệt. Cô không bao giờ giữ khoảng cách với người lạ, luôn làm cho mọi người có cảm giác thoải mái khi ở gần, và còn luôn luôn để tâm tới họ... Ngay lúc này, cô cũng đang bảo vệ, che chắn cho Điện Hạ khỏi tôi"
Con ngươi của Marie run lên với vẻ bất ngờ.
Vì muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi của cô ấy mà Riche đã rất cẩn thận trong việc chọn từ ngữ.
"Tất cả những hi sinh đó, đều là vì gia tộc của cô, tôi nói đúng chứ ?..... Làm tất cả những việc cẩn thiết để có thể sánh bước cùng Dietrich Điện Hạ, cho dù đó có là một việc như [Loại bỏ vị hôn thê hiện tại]"
"Aa.........."
Cô tự hỏi, sự thực đó đã được nghe kể lại ở kiếp nào nhỉ?
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo, Marie có tới hai cậu em trai mà cô buộc phải chăm sóc.
Để chúng không phải chịu đói, cô ép bản thân mình học tập điên cuồng để được nhận vào học viện, nơi mà cô có thể tìm được người bạn đời giàu có.
"Tuy nhiên, cô hãy nhớ rằng, quyết định số phận của cô, phải chính là bản thân cô chứ không phải ai khác ! Nếu câu chuyện cứ đi theo cách này, cô có dám tin một kẻ thản nhiên vứt bỏ vị hôn thê từ thời thơ ấu của mình, sẽ nguyện bảo vệ cô cả đời này không?"
Marie sửng sốt quay đầu lại nhìn Dietrich.
Tên con trai đang được cô bảo vệ đó, từ nãy tới giờ vẫn một tư thế, ngồi nguyên một đống dưới đất.
"Nếu muốn nắm lấy tương lai của mình, thật vô nghĩa nếu chính bản thân mình còn không biết mình mong muốn điều gì."
"Mong muốn... của tôi ư?...."
"Đúng vây. Bằng cách nào đó, hãy xây dựng một tương lai, nơi mà cả cô và gia đình của cô đều cảm thấy hạnh phúc."
Sau khi bộc bạch lòng mình, Riche cúi chào.
Marie với gương mặt của người vừa được nghe những điều chưa từng được, thơ thẩn nhìn Riche.
(Từ giờ trở đi, hãy cứ nghe con tim mình mách bảo nhé !)
Thực ra, tròn một năm tính từ thời điểm này, Vương Tử Dietrich sẽ bị bắt phải thoái vị.
Với tính tình kiêu ngạo làm vốn, cộng thêm bọn hạ thần dưới trướng kích đểu, hắn đã làm một việc thiếu suy nghĩ là tổ chức một cuộc đảo chính chống lại Quốc vương.
Ngay sau đó, kế hoạch đã đổ bể ở ngay giai đoạn trứng nước. Kết quả là, nó đã trở thành câu chuyện hề hước nổi tiếng khắp cả trong lẫn ngoài nước.
Hoàn cảnh của Marie đã đến tai Riche cùng với câu chuyện cười đó.
"Tiểu thư Riche, tôi..."
Có vẻ như, dù không biết trước về số phận của mình, nhưng Marie đã thấy sự hợp tình hợp lý ở trong lời nói của Riche.
"Họ luôn dạy tôi rằng [Bởi vì con là chị cả, vậy nên hãy hi sinh cho những đứa em của mình]. Vậy nên, dù có đau khổ, dù có cay nghiệt cỡ nào, tôi cũng luôn nhắc nhở bản thân phải cố gắng chịu đựng vì đám nhóc. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được nghe những lời nói chân tình như vậy...."
"Hãy vừa làm cho chúng trở nên hạnh phúc, vừa làm bản thân cô cảm thấy vui vẻ. Tôi tin rằng nếu là cô thì cô có thể đồng thời biến điều đó thành hiện thực !"
"..........."
Cổ họng của Marie rung lên cùng những tiếng nấc nhẹ, sau đó là tiếng thút thít như sắp vỡ oà. Đôi mắt ẩm ướt của cô bắt đầu rưng rưng những giọt lệ đài trang lấp lánh ngỡ như ngọc thạch.
Chứng kiến cảnh đó, Riche thoáng nghĩ rằng cô ấy thật sự là một cô gái yêu kiều, xinh đẹp. Mong ước cô ấy được hạnh phúc, hoàn toàn không phải là dối trá.
Song, vì một tương lai xán lạn của bản thân, cô cũng phải mau chóng bước đi những bước đầu tiên của một kiếp sống mới.
"Còn một việc nữa nhỉ..."
Riche bất ngờ nở nụ cười khiến Dietrich phải dè chừng mà thủ thế.
"Giờ thì, con kỳ đà cản mũi này xin được phép tự bốc hơi!"
Dù trong lòng còn nuối tiếc vì không thể trở lại phòng, nhưng Riche hiểu rằng cha mẹ sẽ tuyệt đối không để cô bước chân vào dinh thự. Quay lưng với họ, Riche vừa bước từng bước rời đi, vừa suy nghĩ về những việc nên làm trong tương lai.
"Xin... xin hãy dừng bước, tiểu thư Riche..."
"Đú... Đúng vậy đó! Đứng lại, Riche ! Ta quyết không bỏ qua cho cô ! Rõ ràng còn nuối tiếc ta mà dám tỏ cái thái độ đó !!!"
"Các người thật là phiền phức !!! Đừng có nói chuyện với tôi nữa, thế nhé. Giờ thì cáo từ !!!"
"Này, bọn kị sĩ, mau bắt Riche lại cho ta !!"
Những hiệp sĩ đứng đó miễn cưỡng đuổi theo Riche, người đang cố gắng chuồn thật nhanh. Cho dù chỉ là công việc, thì như thế này cũng thật vất vả rồi !
Tỏ ra thông cảm với đám kị sĩ, Riche quyết định sẽ cắt đuôi họ ở khúc cua tiếp theo.
Nhưng, trong khoảng khắc, giác quan kiếm sĩ của cô mách bảo rằng có gì đó không ổn sắp xảy ra.
"Thành thật xin lỗi, nhưng e rằng tiểu thư phải đi theo tôi. Xin hãy dành thêm chỉ một chút thời gian.... Ốiiiiiii!!!!"
Nhanh như cắt, Riche vươn ra đằng sau, với lấy tên hiệp sĩ đang tiến tới, sau đó vồ lấy thanh kiếm của hắn. Cô tuốt kiếm ra trong khi một lần nữa quay người lại, cánh tay cầm kiếm giơ lên cao quá đầu tạo nên tư thế chặn đòn.
Suýt soát vào thời điểm hành động của cô dừng lại, âm thanh kim loại va vào nhau đột nhiên vang dội, xé toạc màn đêm tĩnh mịch.
[Keeeenggggg.....]
Thanh kiếm của Riche đã chặn được đòn công kích từ trên chém xuống của ai đó.
(Là Arnold Hein !!!!)
"Hể !!"
Gương mặt đang nở nụ cười tà ác đằng sau thanh kiếm đan chéo nhau đó, không ai khác chính là kẻ đã kết liễu Riche.